Editor: Aminta.
Nhóm phù thủy nhỏ chuẩn bị lễ chào đón cho Ash, nhưng bởi vì Ash nhảy cấp chuyển sang lớp khác nên trở thành lễ tiễn biệt.
Ngay cả các giáo viên cũng rộng rãi cho nghỉ nửa ngày, mặc cho bọn trẻ làm ầm ĩ.
Dù sao Ash chỉ là chuyển từ phòng giáo dục sơ đẳng sang phòng giáo dục cao đẳng, cậu vẫn còn học ở học viện Rực Rỡ, nếu nhớ cậu thì có thể tới tìm cậu bất cứ lúc nào. Nhóm phù thủy nhỏ nghĩ như thế, nỗi buồn trong lòng chúng như làn khói bị gió thổi tan.
Hơn nữa nhóm phù thủy nhỏ kiêu ngạo tự tin cho rằng, sự chia cách này chỉ là tạm thời thôi! Với tài hoa của chúng, chắc chắn không bao lâu nữa chúng có thể gặp lại Ash ở phòng giáo dục cao đẳng.
Bởi vậy bầu không khí tiễn biệt thiếu đi nỗi buồn chia cách, mà có vẻ náo nhiệt vui vẻ như một buổi lễ.
Sau khi chào tạm biệt những người bạn nhỏ, cậu lại chào từng giáo viên một.
Đến khi Ash gặp lại Elena thì đã gần trưa rồi.
“Ngại quá, cô chờ lâu rồi đúng không?” Ash đi vào tòa nhà có phong cách cổ kính trang nghiêm, cậu thấy Elena nửa nằm trên ghế sô pha ở một góc đại sảnh, lúc này cậu nhanh chóng đi qua đó.
Elena đã đoán trước Ash sẽ đến trễ một lúc, thế là cô đã chuẩn bị món ăn tinh thần cho hôm nay từ trước. Đó là một cuốn tiểu thuyết kể về chuyến mạo hiểm ở Vực Thẳm, lúc này cô đang đọc nó say sưa. Khi nghe thấy giọng của Ash, cô khép sách lại, vừa xua tay vừa cười với Ash: “Không sao, được nghỉ nửa ngày có lý do đàng hoàng, tôi cũng vui lắm.”
Ash yên lặng nghiêng đầu, nhìn ra sau lưng mình: “...Elena, anh Evan cũng đến đây.”
Cậu bắt gặp Evan ở cửa ra vào, dường như Evan còn đang chờ ai đó, cậu lên tiếng chào hỏi rồi vào trước. Cậu mới đi vào được mấy bước thì đã nghe thấy tiếng bước chân anh Evan đi theo.
Rõ ràng Elena bị cậu hấp dẫn hết sự chú ý, bởi vậy không để ý đến người anh trai theo sau.
Elena: “...” Thảm rồi.
Chắc chắn Evan đã nghe thấy lời nói lúc nãy của cô!
Nhìn thấy sắc mặt sa sầm tức khắc của anh trai, cô buồn rầu ngả người ra sau, nằm liệt trên ghế sô pha, tiêu rồi, lại bị càu nhàu cả buổi nữa cho coi.
Ash quay đầu nhìn Evan, cậu cũng nhìn thấy một cô... không, là một chàng trai đứng bên cạnh Evan.
Là Yolande.
Dưới lớp trang điểm tinh xảo, gương mặt anh ta trông rất dịu dàng, đôi mắt xanh sẫm như chứa dòng suối trong.
Mái tóc dài màu nâu sẫm được buộc một cách lỏng lẻo, anh ta mặc một chiếc váy gấm dài màu trắng kín đáo, ẩn dưới ống tay áo làm từ voan mỏng là cánh tay mảnh khảnh duyên dáng trắng nõn, chiếc váy kéo dài đến mắt cá chân, lúc anh ta đi lại dường như nó cũng không hề nhúc nhích.
Nếu như không phải trước đó cậu đã biết thân phận của Yolande, e là lúc này Ash sẽ coi anh ta là một cô tiểu thư đoan trang tao nhã như hoa bách hợp.
Phát hiện ra ánh mắt của Ash, anh ta mỉm cười, không nhanh không chậm đi đến bên cạnh Ash. Anh ta đi vững vô cùng, chiếc váy thật sự không chuyển động tí nào.
“Ash.” Anh ta nói: “Nghe nói cậu và ngài Trăng Đỏ ở bên nhau rồi hả?”
Ash hơi mờ mịt, anh ta nghe nói từ ai?
Hình như cậu chỉ mới nói với ngài Nance cách đây không lâu thì phải?
Bỗng nhiên cậu chợt nhận ra, vừa rồi tại phòng giáo dục sơ đẳng, nhóm phù thủy nhỏ cũng hỏi cậu có phải cậu và Sigourney là một cặp hay không. A, sao nhóm phù thủy nhỏ lại biết được?
Trước đó cậu không nghĩ nhiều, bây giờ Yolande hỏi Ash mới nhận ra... Hình như mọi người đều biết cậu và Sigourney đang yêu đương thì phải?
Dường như Yolande biết cậu đang suy nghĩ gì, anh ta cười híp mắt lấy ra một tờ nhật báo Rực Rỡ sáng nay từ trong vòng tay không gian, anh ta mở nó ra, đặt trang bìa trước mặt Ash.
Khi Ash nhìn thấy tờ báo, mí mắt cậu giật giật, cậu linh cảm thấy gì đó.
Đến khi nhìn thấy mấy chữ siêu to trên báo, khóe miệng cậu cũng không nhịn được mà giật giật, cậu vừa bất đắc dĩ vừa không nhịn được cười, đây là cái gì vậy...
“Ngài Erwin, xin ngài hãy dạy cho chúng tôi cách yêu!”
Hàng chữ lớn này chiếm vị trí bắt mắt nhất trên báo.
Thảo nào nhóm phù thủy nhỏ đều biết hết.
Quả là Yolande, tay tình báo hàng đầu.
Sao mà tin tức linh thông quá vậy?
Ánh mắt Ash nhanh chóng lướt qua những chữ khác trên báo. Nội dung tờ báo vừa ghi lại những gì hai người đã trải qua từ lúc cậu bắt đầu xuất hiện bên cạnh Sigourney cho đến bây giờ, vừa phân tích sự thay đổi trong thái độ của Sigourney từ trước tới nay, còn đưa ra một vài suy đoán đã có chuyện gì xảy ra trong mấy tháng hai người mất tích...
Sau cùng tờ báo tổng kết, Ash theo đuổi Trăng Đỏ, không chỉ có không bị xé xác, trái lại còn thành công sở hữu người đẹp.
“Cậu có định ra sách không?” Khuôn mặt Yolande khuất sau tờ báo, nhưng giọng anh ta vang lên rất rõ ràng: “Tất cả mọi người đều cảm thấy rất hứng thú với quá trình theo đuổi của cậu. Ngay cả Trăng Đỏ mà cậu cũng có cách tán đổ, nếu như dùng cách đó với người khác, vậy chẳng phải là sẽ dễ như trở bàn tay sao. Chỉ mới sáng hôm nay thôi, ban biên tập bên tôi đã nhận được mấy ngàn yêu cầu như thế.”
Ash: “...Tôi không có ý định đó.” Sigourney chắc chắn không muốn chuyện giữa hai người bị công bố với mọi người.
Yolande thất vọng thở dài, anh ta giơ tay chỉ hàng chữ lớn trên báo: “Đây đều là tiếng lòng của mọi người đó. Cậu không muốn giúp họ theo đuổi được người mình thích hả?”
Ash lắc đầu: “Nhưng tôi lại càng không muốn người mình thích tức giận.”
Yolande: “...”
Ash cười cười xin lỗi: “Hơn nữa cũng đâu có gì để viết. Sigourney vừa đẹp vừa dịu dàng, thích anh ấy dễ lắm. Cũng bởi vì anh ấy rất dịu dàng, cho nên anh ấy sẵn sàng đáp lại tình cảm của tôi dần dần. Bởi vậy không có gì để viết cả, sở dĩ tôi và Sigourney có thể bên nhau đều là vì anh ấy là Sigourney.”
Yolande: “...”
Ash nghiêm túc nói rõ: “Nếu đổi thành bất cứ người nào khác, thì cũng không thể áp dụng kinh nghiệm của tôi. Dù thật sự ra sách thì cũng không có giá trị tham khảo cho mọi người. Tôi không thể nào dạy bọn họ, bởi vì trong số họ không có ai là Sigourney cả.”
Đôi tay cầm tờ báo của Yolande run run: “...”
“Cho tôi tờ báo này được không?” Ash hỏi. Tuy nội dung trên báo không hoàn chỉnh, nhưng nó đã ghi lại quá trình ở bên nhau của cậu và Sigourney từ khi cậu đến vương thành Rực Rỡ. Cậu muốn giữ tờ báo này.
“...Được.” Yolande buông tờ báo xuống, gấp nó lại lần nữa và đưa cho Ash.
Ash cẩn thận nhận tờ báo, cất vào vòng tay không gian của mình, sau đó cậu cười với Yolande: “Cảm ơn anh.”
Yolande nhìn cậu bằng ánh mắt quái lạ: “Ừm, tôi hiểu sơ sơ rồi...” Anh ta đã hiểu vì sao một quỷ hút máu lạnh như băng, dường như trước giờ đều đứng ngoài thế giới này, thái độ hờ hững đến mức dù ngày mai anh có xông ra đứng dưới nắng chấm dứt cuộc sống của mình thì cũng không khiến người ta kinh ngạc lại lặng lẽ thay đổi, trở nên đầy sức sống... và còn sẽ thích người khác.
Anh ta nhìn đôi mắt trong veo trầm lặng của Ash và nhíu mày, anh ta đã biết vì sao Sigourney lại thích Ash.
“Không có gì, cậu bé đáng yêu.” Anh ta nở một nụ cười xinh đẹp, đưa tay định xoa xoa tóc Ash, nhưng trước khi ngón tay anh ta chạm lên mái tóc trông có vẻ sờ rất đã, bỗng nhiên hình ảnh tủ quần áo bị ngọn lửa quái quỷ của Sigourney đốt trụi hiện lên trước mắt anh ta... Tay Yolande lệch sang một bên và vỗ vỗ vai Ash một cách tự nhiên.
Trong lúc Yolande nói chuyện với Ash, hai anh em Evan và Elena lặng lẽ tới gần Yolande. Đó là vị trí tốt nhất để thưởng thức sắc mặt của Yolande.
Cẩu lương ngon không?
Hai anh em đồng thời cười trên nỗi đau người khác.
Điểm khác biệt duy nhất là Elena cười vô cùng lộ liễu, Evan thì đỡ hơn một chút.
Yolande dùng khóe mắt nhìn lướt qua cặp anh em và lặng lẽ cong môi, anh ta nhượng bộ lui binh với Sigourney, không có nghĩa là anh ta sẽ nương tay với hai người này.
Hừm, cứ chờ đó đi.
Anh ta ra hiệu Ash đến ngồi ghế sô pha trong góc chung với mình, sau đó lấy một tờ giấy khế ước đặt trước mặt Ash.
“Tôi cố ý đến tìm cậu đó, Ash.” Yolande nói: “Cậu có bằng lòng tham gia tiểu đội mạo hiểm của chúng tôi không?”
Tiểu đội mạo hiểm?
Lúc ở phòng giáo dục sơ đẳng Ash đã từng nghe về nó.
Đó là một nhóm nhỏ do các phù thủy phòng giáo dục cao đẳng tự lập, nhóm này có thể nhận nhiệm vụ do học viện hoặc hiệp hội phù thủy ban bố để đổi lấy vàng, điểm hoặc là nguyên liệu ma pháp.
Trong chuyến đi tham quan văn phòng quản lý nguyên liệu trước đây, trong số những nguyên liệu ma pháp được chuyển đó có nguyên liệu do nhóm của các học sinh tự lập bắt được.
“Với ba người hả?” Ash vô thức nhìn Evan và Elena.
Evan khẽ gật đầu: “Elena đã lên phù thủy trung cấp, tôi muốn dẫn nó làm nhiệm vụ chung. Nhưng mà có người trong đội cũ không muốn nhận phù thủy mới lên trung cấp, nên tôi rời khỏi đội.”
Yolande cũng nói: “Ừ, tôi cũng rút khỏi đội cũ. Có người giấu quá nhiều bí mật, nghi ngờ lo lắng bị tôi vạch trần. Tôi lười giải quyết mấy thủ đoạn nhỏ bé kia nên dứt khoát tự thành lập đội ngũ luôn.”
Ash nhìn hai bên một chút, nói cách khác, tiểu đội hiện tại của Yolande có thành viên là Evan và Elena sao?
“Tôi tham gia.” Ash cười, đương nhiên cậu bằng lòng tham gia rồi.
“Tiểu đội chúng ta còn có một thành viên nữa, là phù thủy trung cấp Zoya.” Yolande khẽ nói: “Chắc hai người quen biết nhau đúng không?”
Ash gật đầu, lúc ở thành phố Cự Thạch, cơ thể của cậu bị Sigourney sử dụng quá độ, dẫn đến việc gân cốt cơ bắp bị căng cơ, không xuống giường được mấy ngày, là Evan đã mời bác sĩ Zoya đến để điều chế thuốc phép chữa trị cho cậu.
“Nếu cậu đã suy nghĩ kỹ thì hãy ký khế ước đi.” Yolande chỉ vào tờ giấy khế ước: “Sau này chúng ta sẽ là đồng đội rồi.”
Ash nhìn khế ước, ký tên của mình.
Khế ước hóa thành những đốm sáng li ti, chui vào huy chương thân phận của cậu.
Lúc này, bên hiệp hội phù thủy sẽ có ghi chép về việc Ash là thành viên của một tiểu đội mạo hiểm.
Bấy giờ Yolande mới mỉm cười: “Đúng rồi, giờ mới nhớ, tên của tiểu đội chúng ta là tiểu đội Sắc Đẹp, có thể gọi tắt là đội Đẹp.”
Evan và Elena một người thì ngước mắt nhìn nóc nhà, một người thì che mặt... Ai bảo trước đó không lâu Yolande lên phù thủy cấp cao chứ? Ai bảo anh ta là phù thủy cấp cao duy nhất trong đội nên mặc nhiên trở thành đội trưởng? Ai bảo đội trưởng này lại là tên cuồng sắc đẹp, đặt tên dở chứ?
Ash chớp mắt mấy cái, bình tĩnh chấp nhận tên đội.