Ash và Anjar chia tay ở cửa học viện, cậu chờ một lát thì gặp được Elena và Evan đi đến theo dòng người.
“Ash, xin lỗi, có một số việc nên tới hơi trễ.” Elena còn chưa đến gần nhưng giọng đã truyền đến.
Ash?
Là Ash đó?
Là phù thủy tập sự thích Trăng Đỏ?
Chà, là cậu ta sao?
Câu nói của Elena khiến nhiều ánh mắt trước cửa học viện tập trung trên người Ash.
Dù sao trước khi có Ash, không ai nhận ra hóa ra Trăng Đỏ cũng có thể được người ta thích.
Ai dám thích một món vũ khí độc nhất vô nhị có thể giết người bất cứ lúc nào chứ? Ai cũng muốn sống hết hiểu không?
Nhưng lại có người lớn gan không sợ chết thích Trăng Đỏ!
Nghe danh tiếng đã lâu, nhất định phải chiêm ngưỡng chàng trai mạnh mẽ này mới được.
Có thể sống đến bây giờ, còn chưa bị Trăng Đỏ bẻ gãy cổ, chắc chắn có chỗ xuất sắc đúng không?
Rất nhiều ánh mắt dừng trên người Ash... Ơ ơ? Gì đây! Sao lại là một thiếu niên nhã nhặn tuấn tú mỏng manh chứ? Phải là chàng trai mạnh mẽ cơ bắp cuồn cuộn chịu đòn giỏi như trong tưởng tượng của họ mới đúng chứ, nếu không thì làm sao có can đảm theo đuổi Trăng Đỏ?
Khi những ánh mắt tò mò, thán phục nhìn thấy Ash thì lập tức trở nên nghi ngờ, khó hiểu và thất vọng.
Trông không có chỗ nào ghê gớm hết.
Mặt thì đẹp thật, thế nhưng vẫn kém Trăng Đỏ.
Cảm giác có vẻ như chẳng có hy vọng gì.
Các phù thủy trẻ nhìn Ash và lắc đầu, không thể nào. Trăng Đỏ không thể nào để ý thằng nhóc này. Chắc thiếu niên này nhất thời nghĩ quẩn thôi, chờ đến khi cậu ta không được đáp lại và ý thức rõ ràng sự chênh lệch giữa mình và vầng trăng đỏ này, chắc cậu ta sẽ tự giác bỏ cuộc.
Có lẽ tối đa một tháng thôi, chắc chắn cậu ta sẽ bỏ cuộc!
Họ vừa đi, vừa khe khẽ bàn luận.
Thính giác của Ash cực kỳ nhạy cảm, cậu hoàn toàn nghe rõ lời họ nói.
Elena và Evan đi tới chỗ cậu cũng nghe thấy được những lời bàn luận khó nghe này.
Cô trừng mắt liếc những người xung quanh, đưa tay vỗ lưng Ash, vội vàng an ủi: “Đừng nghe bọn họ nói bậy! Ash tốt như vậy, ai mà không thích cậu chứ?”
Ash chớp mắt mấy cái, mặt cậu đo đỏ. Cậu đưa tay đặt trên môi, ngượng ngùng nói: “Ừ, tôi biết mà.”
Elena: “Hả?”
“Sigourney...” Ash rũ mắt, lông mi mềm mại hơi run một chút, mang theo một chút không chắc chắn: “Có lẽ Sigourney có thích tôi một chút nhỉ?”
Elena: “Ầy... Ừ.” Cậu vui vẻ là được rồi.
Cô yên lặng nghiêng mặt sang một bên, che khuất vẻ mặt trân trối của mình. Nếu người trước mặt không phải là Ash, nếu như đổi thành bạn cô ở đây, cô nhất định sẽ không nhịn được mà giơ tay tát một cái và nói “Nhìn lại bản thân mình đi!”
Một trong ba ảo tưởng lớn trong cuộc đời, người ấy thích tôi.
Đó là Sigourney đó! Sigourney sẽ thích ai à?
Tuy vừa rồi cô còn đang an ủi Ash, trước đó cô cũng luôn giật dây Ash theo đuổi Sigourney, nhưng trên thực tế cô rất khó tin tưởng Sigourney sẽ rung động với ai đó.
Không phải là bởi vì Ash không tốt, mà vấn đề nằm ở chính Sigourney, anh hoàn toàn không dính dáng gì đến thứ tình cảm ngọt ngào như “yêu thích“.
Chỉ tưởng tượng Sigourney sẽ thích người nào đó... Cô lập tức thấy kỳ cục! Vô cùng kỳ cục!
Khó có thể tưởng tượng!
Elena nghĩ như vậy, trong lòng cô đầy áy náy với Ash. Ngoài miệng nói ủng hộ, nhưng tiềm thức lại không đồng ý.
Mình thật sự tệ quá.
Elena tự chỉ trích mình trong lòng, cô cũng không cách nào uốn nắn “ảo tưởng” của Ash, nên chỉ có thể chột dạ gật đầu, chí ít mặt ngoài cô vẫn ủng hộ Ash.
“Tóm lại cứ mặc kệ bọn họ.” Elena nhìn lướt qua những người xung quanh, trên mặt nóng rát, giống như là tự vả mặt mình: “Toàn là một đám người không có mắt!”
Ash lắc đầu: “Không sao, tôi biết mà.”
Elena tự đặt bản thân vào hàng ngũ những người không có mắt: “...” Cậu đừng lặp lại nữa. Tôi biết Trăng Đỏ của cậu thích cậu rồi = =
Ash nghiêng đầu nhìn thoáng qua Elena đang buồn bực, ý cười nhợt nhạt lóe lên trong mắt.
Cậu biết.
Sigourney có sự dịu dàng và cẩn thận của riêng anh.
Cũng không phải cậu không được đáp lại.
Sigourney cũng không vạch ra khoảng cách như giữa trời và đất trước mặt cậu.
Anh luôn đứng trước mắt cậu, nơi cậu có thể chạm đến.
Sigourney lạnh lùng đến gần như khiến người ta chết cóng, Sigoureny keo kiệt không thèm biểu lộ nhiều cảm xúc hơn trong lần đầu gặp mặt đã lâu rồi chưa xuất hiện trước mặt cậu.
Gần đây cậu đã nhìn thấy Sigourney lười biếng, Sigourney tùy hứng, Sigourney tự kỷ, Sigourney thâm trầm, Sigourney khó chịu, Sigourney tuấn tú, Sigourney bực bội, Sigourney thẹn quá hóa giận...
Người khác không có cách nào nhìn thấy dáng vẻ của Sigourney hiện ra trước mắt cậu.
Cậu đã không còn thấy Sigourney xa cách, lạnh lẽo đến mức không giống người như lần đầu gặp nữa rồi.
Đúng vậy, cậu đang tới gần anh từng chút một.
Ash nhếch môi, hai lúm đồng tiền nhỏ xuất hiện trên mặt.
Sigourney thích cậu, cậu biết.
Cho nên chuyện thích Sigourney không hề khó khăn vô vọng như những người xung quanh nói.
Từ trước tới giờ cậu luôn vui vẻ thích người thanh niên múa đơn dưới ánh trăng ngày ấy.
Tất cả mọi người không hiểu cũng không sao.
Cậu biết là được.
Ash khẽ cười, không nói chuyện này nữa, cậu nhìn về phía Evan im lặng cả buổi ở bên cạnh Elena.
Không biết hôm nay người anh trai đáng tin đã bị học viện tra tấn kiểu gì mà lúc này hai mắt đờ đẫn, tinh thần uể oải, bước chân dường như cũng lung lay.
“Anh Evan làm sao vậy?” Cậu hỏi.
Elena lắc đầu, cô là phù thủy sơ cấp, Evan là trung cấp, hai người không học chung.
Cũng may Evan cũng nghe thấy Ash hỏi, anh ta mệt mỏi đỡ trán: “Không có gì. Anh nhận một cuộc phỏng vấn về chuyện chúng ta bị liên minh thần bí tập kích lần trước.”
Elena lập tức phản ứng lại: “A, đúng rồi! Em nghe Yolande nói tháp phù thủy của chúng ta chỉ định anh nhận phỏng vấn. Anh ta tìm anh suốt... Chẳng lẽ hôm nay anh không thể né tránh hả?”
Evan đau thương lắc đầu.
Elena nhìn anh ta cảm thông: “Hết cách rồi. Anh, anh có thể tránh thoát anh ta mấy ngày đã rất giỏi rồi.”
Evan bất đắc dĩ: “Tại sao phải chỉ định anh nhận phỏng vấn chứ? Rõ ràng em hợp nhất. Em kể những chuyện đã xảy ra cuốn hơn anh nhiều đúng không?”
Elena đảo mắt lung tung: “Em cảm thấy... Đó là do ngài Trăng Đỏ sắp xếp đó.”
Evan không hiểu.
“Lúc em được chuyển tới đại sảnh nhận nhiệm vụ để làm việc thì em đã suy nghĩ, anh cũng đắc tội ngài Trăng Đỏ giống như em, vì sao ngài ấy chỉ xử lý em mà lại tha cho anh chứ?” Elena xoa cằm, vẻ mặt khoan khoái: “Thì ra lúc này mới xử anh.”
Evan vốn hiền lành hỏi: “...Anh đắc tội ngài Trăng Đỏ lúc nào?”
Elena nhìn người anh trai thậm chí không biết mình đã phạm sai lầm lúc nào một cách thương hại, cô tốt bụng gợi ý một chút. Lúc đầu trên đường trở về vương thành, là Evan đề nghị dùng thuật lơ lửng để dẫn quan tài đi. Lúc ấy cô hả hê mà nghĩ, anh mình xui rồi, quả nhiên hôm nay ứng nghiệm.
Evan thì thào: “Ngài Trăng Đỏ không thích thuật lơ lửng sao? Lúc ấy ngài ấy có thể nói cho chúng ta mà.”
Elena trợn mắt: “Nói cái gì? Nói kiểu gì? Chẳng lẽ nói “Này, mấy người dừng tay, thả tôi xuống, nếu không tôi sẽ mắc ói đấy” hả? Anh nghĩ ngài ấy sẽ nói như vậy sao?”
Evan im lặng lắc đầu.
Cho nên sau đó anh ta bị tính sổ sau một lúc lâu vậy ư?
Evan vừa thương tiếc ôm chặt bản thân, vừa lo âu nhìn về phía Ash: “Mà lúc ấy Ash cũng có góp tay mà, không biết...”
Ash bình tĩnh lắc đầu: “Không đâu. Tôi đã bị tính sổ rồi.”
Elena và Evan: “Hả? Lúc nào?”
Ash bèn kể cho hai người nghe trải nghiệm bị đặt trong quan tài đen và kéo về tháp phù thủy cấp ba giống như chơi diều.
“Hai người cũng biết mà.” Ash nói.
Evan bị Yolande đam mê giả gái xâm hại tình thần nghiêm trọng: “Nhẹ nhàng vậy à?”
Elena tuyệt vọng một tháng ở đại sảnh nhận nhiệm vụ: “Bất công vậy à?”
Hai người nhìn Ash bằng ánh mắt khó tin, ngài Trăng Đỏ dễ dàng bỏ qua cho cậu vậy hả?
Ash chớp mắt mấy cái rồi gật đầu.
Nếu như đây không phải là tình yêu thì còn gì nữa!
Elena hoảng hốt nghĩ, nói không chừng lời Ash vừa nói là thật.
Ash và hai anh em đang sốc vì bị đối xử bất công về tháp phù thủy. Sau khi trở về, Evan và Elena rời khỏi hai bên người cậu cực nhanh. Để lại một câu “Để cho tụi tôi yên lặng một chút, bằng không đám bất công tụi tôi không biết sẽ làm chuyện gì tàn bạo đối với người vô tội như cậu nữa” sau đó nhanh như chớp đi an ủi nhau.
Ash giơ tay ra, nhưng không kịp giữ hai người lại.
Cậu còn muốn hỏi một câu trong ngày Sao Rơi có hoạt động gì thú vị không, như vậy lúc mời Sigourney cũng có sức thuyết phục một chút.
Cậu suy nghĩ một lát, có lẽ cậu có thể đi hỏi ngài Nance một chút nhỉ?
...
“Ngày Sao Rơi à... Chuyện thú vị nhất chắc là cuộc thi Lấp Lánh vào buổi tối.” Nance suy tư và nói.
Ash: “Cuộc thi Lấp Lánh?”
“Nhiều người gộp thành nhiều đội tham gia và sử dụng pháp thuật, ma pháp trận hoặc là sản phẩm luyện kim các loại để bắn lên không trung. Thi xem ai tạo ra ma pháp sáng rực, xinh đẹp nhất.” Nance nói: “Khi cuộc thi diễn ra, bầu trời đêm của vương thành sẽ tràn đầy ánh sáng rực rỡ hết đợt này tới đợt khác, giống như là ban ngày.”
“Sao rơi, nhưng ánh sáng nằm trong tay chúng ta.” Ông cười nói, “Ý nghĩa nôm na là vậy.”
“Ash, cậu có thể tham gia cuộc thi này với Elena và Evan.” Nance đề nghị: “Người chiến thắng sẽ đạt được phần thưởng lớn đấy.”
Ash cong khóe môi: “Vâng... Nhưng trước tiên tôi muốn hỏi xem Sigourney có muốn tham gia hay không.”
Nance: “...Ồ?”
“Cảm ơn đề nghị của ngài Nance.” Ash vẫy tay với Nance: “Tôi phải đi tìm Sigourney.”
Nance: “...Ơ?”
Chờ ông lão hiểu ý Ash, Ash đã đi mất bóng dáng.
Nance đứng tại chỗ, cảm động đưa tay lau khóe mắt khô cằn, xúc động nói: “Sigourney cũng đến tuổi được người ta hẹn đi chơi tối rồi... Cuối cùng cũng có người hẹn-cậu-ta-rồi! A!”
Ash! Tốt lắm!
Nhất định phải thành công đó!
Phụt ha ha ha ha ha!
Ông lão lặng lẽ ẩn thân, dự định đi xem cảnh Ash mời Sigourney.
Sắc mặt của Sigourney khi được người ta hẹn chắc thú vị lắm nhỉ?
Ái chà, thú vị quá, mang Ash ra khỏi thông Dogo đúng là quyết định sáng suốt nhất cuộc đời ông mà.Từ trước tới giờ cậu luôn vui vẻ thích người thanh niên múa đơn dưới ánh trăng ngày ấy.
Tất cả mọi người không hiểu cũng không sao.
Cậu biết là được.