Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công

Chương 62: Chương 62: Tương lai là...




Mấy ngày sau chuyện trên đài chiêm tinh, khi Ash ở một mình, cậu rất dễ dàng nhớ tới ánh mắt của Sigourney khi nói câu “Tôi trông chờ cậu” trên đài chiêm tinh.

Ánh mắt ấy tối tăm như chìm sâu trong ký ức, lại không khỏi mong đợi tương lai. Sự tăm tối áp lực ấy chiếm phần lớn, ánh sáng chờ mong mỏng manh chỉ toát ra từ một góc nhỏ bé trong mắt.

Giống như là muốn tin tưởng điều gì, nhưng không tin nổi. Không tin nổi, nhưng vẫn phải tin.

Cảm xúc phức tạp ấy cực kỳ mâu thuẫn, Ash nhìn không hiểu.

Tuy cậu nhìn không hiểu, nhưng vẫn hiểu rõ một chuyện.

Bất kể Sigourney tin tưởng điều gì, cậu chắc chắn không thể để Sigourney thất vọng.

Nếu đã nói như vậy, cậu nhất định phải làm được.

Cậu đặt ra một mục tiêu vô cùng to lớn cho bản thân, có lẽ đó là mục tiêu mà cả đời người bình thường cũng không thể với tới, có nói ra cũng sẽ bị người khác chế giễu là mục tiêu viển vông.

Nhưng Nance không chê cười cậu, Sigourney cũng nói sẽ trông chờ cậu.

Khiến cậu không thấy hối hận sau khi nói những lời nghe huênh hoang ngông cuồng như vậy, cũng như không thấy chùn bước trước những chông gai dày đặc trong hành trình đạt tới mục tiêu.

Trái lại cậu cảm thấy giống như được rót đầy dũng khí và sức mạnh vô hạn, khiến cậu tin chắc dù chịu đả kích như thế nào trên con đường phấn đấu, cậu cũng có thể tiếp tục tiến lên phía trước.

Tương lai như ngọn núi cao vót tận trời xanh, đứng sừng sững ở trước mặt cậu.

Núi cao hiểm trở, không có con đường lên núi, cậu phải tự tạo ra một con đường để đi.

Ash cũng không thể nhìn một cái là tìm ra con đường đi thẳng từ dưới chân núi đến đỉnh núi.

Với tầm mắt bây giờ của cậu thì còn chưa tìm thấy cách cụ thể để đi.

Có một điều duy nhất cậu chắc chắn là phải khiến bản thân mạnh mẽ hơn.

Cậu đã biết rõ điều này ở thôn Dogo.

Sức mạnh to lớn là nền tảng của tất cả mọi thứ, nếu không những lời nói, quyết tâm cũng chỉ là hoa trong mơ, bóng trong nước, là một lời nói suông mà thôi.

Cho nên bước đầu tiên cậu bước dưới chân núi là...

...

Học thật giỏi.

Nhưng mà trước khi học thật giỏi thì còn có một vấn đề...

Ngày hôm sau Ash đi học, trước khi vào giờ học, cậu bị các bạn nhỏ trong lớp ngăn lại trên bục giảng. Quả thật là “bắt nạt học đường” trắng trợn.

“Nói!” Đại ca Anjar ngồi trên bàn học dưới bục giảng, trợn tròn mắt: “Quan hệ giữa anh và ngài Trăng Đỏ là sao!”

Laverne hôm qua còn vừa khóc vừa mắng Anjar thế mà cũng ngồi ở một cái bàn khác, kẻ xướng người hoạ với Anjar: “Nếu anh không nói rõ ràng, tụi em sẽ, sẽ...”

“Sẽ để anh Yolande mặc váy cho anh!” Anjar tiếp lời.

“...” Gương mặt nhỏ của Laverne đen lại, trong lúc vô tình nó bị bạn của mình đâm một dao, có hơi nội thương.

Ash đứng trên bục giảng, bị từng đôi mắt hiếu kỳ nhìn chằm chằm: “...”

Quan hệ ra sao?

Người theo đuổi và người bị theo đuổi?

Cậu khó xử nghiêng đầu, cậu không ngại nói cho các bạn học, nhưng cậu cảm thấy nếu cậu nói ra thì Sigourney sẽ không vui.

“A! Anh thích ngài ấy!” Dưới bục giảng, Anjar đưa tay chỉ vào cậu, mặt nó kinh ngạc, nhưng giọng nói chắc chắn như đinh đóng cột.

Ash: “...” Ồ?

“Vậy mà anh lại thích Trăng Đỏ!” Laverne cũng kinh ngạc mở to hai mắt, tuy kinh ngạc nhưng vẫn chắc chắn.

Ash: “...” Ồ ồ!

Nhóm phù thủy nhỏ torng cả lớp: “A~ Thì ra anh thích thầm ngài ấy!”

Ash ngạc nhiên: “...”

Vừa rồi cậu có nói gì ư? Có làm gì ư? Sao mọi người đều biết hết vậy?

Anjar cười to: “Ash, anh dễ nhìn thấu quá.”

Laverne lắc đầu: “Ash không thích hợp nói dối đâu.”

Lúc nhắc đến người ấy, trên mặt cậu viết đầy chữ “thích”, đôi mắt màu xanh lam nhạt vừa sáng ngời vừa dịu dàng, quả thật nhìn một cái là biết rõ.

Anjar làm vẻ mặt cao siêu biết tuốt: “Thích thầm cái gì. Cái dạng này của Ash chắc chắn là thích công khai!”

Ash: “...” Lại, lại còn nói trúng nữa.

Cậu mờ mịt đưa tay sờ lên gương mặt của mình, có rõ ràng như vậy sao?

Vậy coi như là lộ rồi hả?

Hình như không phản bác được thì phải.

“Hai người bên nhau chưa?” Có phù thủy nhỏ hưng phấn hỏi.

Ash lắc đầu.

“Vậy anh phải cố lên đó!” Vẫn là phù thủy nhỏ ấy: “Ngài Trăng Đỏ siêu đẹp! Nếu anh Ash đã thích trước rồi em sẽ không tranh với anh! Nhưng mà anh không thể để ngài ấy bị các lớp khác cướp đi đó!”

Ash: “...Ừ.”

Các bạn nhỏ hoàn toàn không hiểu danh tiếng dữ dằn của Trăng Đỏ, trước khi bị những người xung quanh truyền bá khái niệm đó làm ảnh hưởng, chúng đã bị sắc đẹp mua chuộc hết rồi, lại còn rất là nghĩa khí nữa chứ...

“Tụi em ủng hộ anh đó!”

“Trăng Đỏ thuộc lớp Thực tập 1!”

“Có khó khăn gì thì anh có thể hỏi em bất cứ lúc nào!”

“Tụi em giúp anh nghĩ cách!”

“Gạo nấu thành cơm nhanh chút nhé!”

“Ngủ-với-ngài-ấy-đi!”

“...”

Nghe các bạn học bày mưu tính kế liên tiếp, trái tim của Ash cũng hơi run rẩy. Nhưng cậu nhìn những đôi mắt chứa ý cười thân thiện trong veo, cậu cũng không nhịn được mà bật cười: “...Ừ. Cảm ơn mọi người.”

Từ đó về sau, ngoại trừ thỉnh thoảng sẽ có bạn học nhỏ chủ động tới tìm cậu truyền thụ bí kíp yêu đương ra, thời gian còn lại Ash tập trung nhiệt tình dấn thân vào việc học, trong một tuần ngắn ngủi, tất cả giáo viên học sinh trong phòng giáo dục sơ đẳng đều biết khóa này có một phù thủy nhỏ thiên tài thích Trăng Đỏ, tuy lớn tuổi nhưng là học sinh xuất sắc.

Với các môn học khác thì không biết rõ giỏi hay dở, mà với môn phân tích pháp thuật, nhìn là biết ai giỏi ai dở ngay.

Ash trở nên nổi trội trong đám phù thủy nhỏ, cậu nhanh chóng nắm vững kiến thức của phù thủy tập sự thực tập, chỉ còn thiếu mỗi cấu tạo nên ba ma pháp bậc không là có thể lên thẳng phù thủy tập sự chính thức.

Mà sở dĩ cậu không thể cấu tạo nên ba ma pháp bậc không, không phải là bởi vì cậu không có khả năng.

Cậu cũng không gặp khó với môn cấu tạo tinh thần, dù sao tư chất lúc kiểm tra của cậu là ưu tú.

Nhưng có một điều cần chú ý, khi cấu tạo nên một mô hình pháp thuật ở trong thế giới tinh thần, thế giới ấy sẽ có thay đổi nhất định, nó dài ra, rộng ra, trở nên to lớn ổn định hơn. Quá trình thay đổi này sẽ kéo dài một khoảng thời gian ngắn, sau khi thế giới tinh thần ổn định lại thì mới có thể tiến hành cấu tạo mô hình pháp thuật tiếp theo.

Lời nhắc nhở này thật ra vô dụng với các phù thủy.

Dù sao chưa từng có người nào có thể cấu tạo xong một mô hình, rồi lại tiếp tục cấu tạo mô hình kế tiếp khi thế giới tinh thần còn chưa ổn định.

“Sự thay đổi của thế giới tinh thần do cấu tạo ma pháp bậc không bình thường sẽ kéo dài một tuần đến hai tuần.” Nance nói cho Ash: “Để phù thủy tập sự cấu tạo một ma pháp bậc không thì cần ít nhất một tháng. Cho nên hai việc này từ trước tới giờ không trái nhau.”

Lúc Nance nói như vậy, ông dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Ash: “Từ trước tới giờ ta chưa từng thấy ai có thể cấu tạo mô hình pháp thuật liên tiếp giống như cậu.”

Cho nên vì để cho thế giới tình thần phát triển ổn định, Ash vốn có khả năng cấu tạo mô hình pháp thuật liên tiếp không thể không dừng lại, chờ thế giới tinh thần ổn định rồi mới tiến hành cấu tạo mô hình pháp thuật kế tiếp.

Vì vậy, dù cậu đã hiểu rõ cấu tạo của năm ma pháp bậc không, nhưng bây giờ cậu chỉ chính thức cấu tạo thành công một mô hình pháp thuật duy nhất trong thế giới tinh thần.

Ma pháp bậc không: “Thuật đọc phép“. Dùng để đọc sách pháp thuật dành riêng cho phù thủy.

Anjar có vẻ không phục lắm về chuyện này.

“Em biết “Thuật bôi mỡ” và “Thuật đổi giọng”, biết nhiều ma pháp hơn anh.” Sau khi tan học, nó tranh thủ thời gian chạy đến hàng ghế sau cùng, cầm theo một tờ giấy nháp tràn ngập số: “Nhưng vì sao anh học còn nhanh hơn em vậy?”

Ash nhìn thoáng qua tờ giấy nháp của nó, là bài phân tích “Tia sương giá”, bài giải còn rất sơ sài.

Đối với câu hỏi của Anjar, cậu rất khó trả lời.

Cậu cũng không thể nói rằng, lúc người khác phân tích pháp thuật, thái độ của họ với “Quy tắc” là: Cầu ngài nói cho tôi biết đáp án này đi mà.

Mà lúc cậu phân tích pháp thuật, “Quy tắc” chủ động nói: Ồ, cậu không hiểu câu này hả? Để tôi chỉ cậu cách giải.

Khi đối mặt với một mô hình pháp thuật, cậu đã biết trước kết quả, sau đó tìm cách giải ngược lại. Khi đã hiểu rõ cách giải và kết quả, cậu cũng nắm vững mô hình pháp thuật này.

Đương nhiên đơn giản hơn nhiều so với tụi nhóc Anjar tìm tòi cách giải ngay từ đầu.

Cũng may Anjar tới đây cũng không phải là vì kiếm chuyện với Ash. Nó bí một câu nên tới hỏi Ash.

“Tới bước này thì em chịu.” Anjar buồn rầu hỏi: “Ash, anh giúp em xem một chút là sai chỗ nào vậy?”

Tuy sự hiểu biết về pháp thuật của mọi người khác nhau, cách giải cũng khác nhau. Nhưng Ash vừa khéo biết rõ cấu tạo của “Tia sương giá”, thế là cậu nhanh chóng tìm ra chỗ sai của Anjar: “Chỗ này phải là hấp thu nhiệt lượng. Em viết thành tỏa nhiệt lượng rồi.”

Anjar suy nghĩ một lát, nó chợt hiểu: “A, là em bất cẩn viết sai!”

Nó vui vẻ ra mặt: “Ash, cảm ơn anh!”

Ash lắc đầu, cũng cười: “Không có gì.”

“Đi thôi. Đi về đi về.” Anjar cất tờ giấy nháp vào túi không gian của mình, giơ tay kéo tay Ash: “Ngày mai sẽ là ngày Sao Rơi, anh đã quyết định làm gì chưa? Anh có định đi chơi lễ với ngài Trăng Đỏ không?”

Ngày hôm trước Cực Dạ được người trong vương thành gọi là ngày Sao Rơi. Qua ngày Sao Rơi mặt trời của vương thành sẽ không còn mọc nữa.

Ngày này được quyết định là ngày lễ của vương thành, học viện cũng sẽ cho nghỉ.

Khi Anjar nhắc đến Trăng Đỏ, Ash mới bỗng dưng nhớ ra, cả tuần nay cậu cắm đầu học hành, đã rất lâu rồi cậu không chủ động đi tìm Sigourney, cũng không gặp Sigourney đâu.

“Để anh về hỏi thử xem.” Cậu ngượng ngùng xoa mũi: “Hi vọng anh ấy sẽ đồng ý.”

Quỷ hút máu nào đó bị nhắc đến bây giờ đang ngồi ở rìa đài chiêm tinh, đôi chân dài lắc qua lắc lại, ánh mắt vô định dừng trên thành phố băng tuyết sáng rực rỡ bên dưới.

Anh nhớ đến lời thiếu niên đã nói ở đây một lần nữa.

Nơi mà con người và sinh vật ma pháp có thể sống chung?

Không có ức hiếp, không có bóc lột.

Một nơi tự do, vui vẻ, sống theo ý muốn?

Anh không tin.

Anh không tin nổi Ash có thể thực hiện những lời cậu nói.

Nhưng bởi vì là Ash, thiếu niên này dùng thái độ khiêm tốn, chân thành, kiên định nói về tương lai, anh lại không nhịn được muốn tin tưởng một lần.

Dù sao đó cũng là thiếu niên được tinh tú săn sóc đúng không?

Mái tóc dài màu trắng xõa tung trên rìa đài chiêm tinh, hai tay anh chống trên mặt đất lạnh buốt, nhìn về phía học viện Rực Rỡ, trong đôi mắt rũ xuống chứa sự bối rối và chờ mong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.