Trong lúc Sigourney thỉnh thoảng liên lạc với Ash, vương thành Rực Rỡ đang sợ bóng sợ gió, gần như ai cũng thấy bất an.
Có không ít phù thủy đã chết.
Chết một cách lặng lẽ.
Người không biết chuyện cảm thấy sợ hãi kinh hoàng về những cái chết liên tiếp, mà người biết chuyện thì càng sợ hãi khủng hoảng hơn nữa.
Chuyện bọn họ biết chỉ là bọn họ quen những phù thủy đã chết và biết họ đã làm gì lúc còn sống.
Toàn là việc hiệp hội phù thủy không cho phép làm.
Những người này bị quyền lực và sức mạnh cám dỗ, hai tay họ dính đầy tội ác không thể tha thứ và che giấu tội ác dưới sự yên bình, đến nay vẫn không bị người ngoài phát hiện.
Không, không nên nói là đến nay nữa.
Đã có người đã phát hiện ra, cho nên những phù thủy này mới lần lượt bỏ mạng.
Lúc người đầu tiên chết, những người biết phù thủy đó đã làm chuyện gì nghĩ rằng có lẽ kẻ thù tới báo thù.
Lúc người thứ hai chết, tuy họ cảm thấy có hơi kỳ lạ nhưng vẫn không suy nghĩ nhiều.
Sau đó cái chết không dừng lại.
Người thứ ba, thứ tư... lần lượt xuất hiện.
Lúc này những người có liên quan với phù thủy đã chết mới luống cuống.
Cuối cùng họ nhận ra có một sát thủ âm thầm nhắm vào bọn họ.
Mà bọn họ lại bó tay.
Sát thủ là ai? Những phù thủy luống cuống tay chân này cũng đã suy đoán, người bọn họ nghĩ đến đầu tiên chính là Sigourney mất tích đã lâu.
Nhưng họ cũng chỉ nghi ngờ không có chứng cứ.
Họ cũng không chỉ nghi ngờ một mình Sigourney. Bởi vì họ đã làm quá nhiều việc trái với lương tâm, họ có vô số đối tượng nghi ngờ. Thậm chí họ còn nghi ngờ lẫn nhau.
Họ không phải một tổ chức hoàn chỉnh, mà chỉ là mấy thế lực có quan hệ hợp tác với nhau.
Bởi vì mâu thuẫn lợi ích, họ có đủ lý do để nghi ngờ là đối phương giở trò.
Người lòng dạ hiểm độc sẽ không tin tưởng đối tượng hợp tác.
Càng hiểm độc thì sẽ nghĩ đối phương hiểm độc như mình.
Đám người này tạo thành một tổ chức đồng minh giống như lâu đài xây bằng cát vậy, trông rất to lớn vững vàng, thực tế chỉ cần một cái đẩy nhẹ là nó sẽ lập tức vỡ thành đất cát.
Họ nghi ngờ lẫn nhau, chỉ trích lẫn nhau, đùn đẩy cho nhau.
Khi cái chết đến càng gần, họ ngày càng nóng nảy, mâu thuẫn nội bộ ngày càng nghiêm trọng, một đốm lửa nhỏ có thể nhóm lên một ngọn lửa lớn trong tổ chức đồng minh của họ.
Sigourney quan sát họ nóng nảy tranh chấp từ một nơi bí mật gần đó, anh cảm thấy thời cơ đã đến rồi. Vào lần ám sát tiếp theo, anh cố ý để lại dấu vết trong phòng thí nghiệm của người chết, manh mối ấy lặng lẽ chỉ về đối tượng hợp tác của người chết.
Kế giá họa này chẳng hề cao siêu nhưng đủ để châm dầu vào lửa, nhóm lửa tất cả những mồi lửa rối loạn bất an mà anh đã chôn trước đó.
Vì sợ hãi cái chết, vì theo đuổi lợi ích, dù không có chứng cứ xác thực, mồi lửa này vẫn bốc cháy. Các thế lực không trở mặt với nhau, chỉ sắp xếp người âm thầm giải quyết.
Có vài người thậm chí đục nước béo cò giải quyết những người mình không ưa.
Cuối cùng chuyện đi đến mức không thể nói tất cả người chết đều là do sát thủ ban đầu ra tay nữa rồi.
Sigourney rất có tiếng nói trong chuyện này.
Anh đúng là sát thủ âm thầm. Nhưng anh chỉ xử lý năm phù thủy lên kế hoạch chuyện hoa tam vĩ ngày đó mà Nance đã điều tra ra. Ngày ấy những người này muốn khiến anh hóa thành tro, đương nhiên họ cũng phải chuẩn bị tinh thần anh không chết và quay về nghiền bọn họ thành tro chứ.
Về chuyện cái chết liên tiếp xuất hiện như chiếc xe không thể hãm phanh sau đó chẳng liên quan gì tới anh cả.
Đều là do con người tự lục đục với nhau, lợi dụng cơ hội “sát thủ thoắt ẩn thoắt hiện” để loại trừ phe đối lập.
Cho nên vương thành Rực Rỡ tìm mãi không ra hung thủ.
Bởi vì hướng đi tìm hung thủ của bọn họ đã sai.
Cầm manh mối hung thủ khác để lại, chỉ tập trung tìm một hung thủ thì làm sao tìm ra?
Không tìm thấy sát thủ, cái chết vẫn tiếp tục.
Dân chúng trong vương thành không khỏi cảm thấy sợ hãi, rốt cuộc sát thủ này là ai? Liên tiếp phạm tội trong vương thành mà vẫn không bị bắt, kẻ này giỏi giang lắm sao?
Họ còn lén lút đánh cược bao giờ tên sát thủ này sẽ bị bắt.
Rất nhiều người đều cược là cuối năm.
Nhưng rất không may, thời kỳ Cực Dạ trong vương thành Rực Rỡ vẫn bị đám mây đen chết chóc bao phủ.
Mãi đến cuối năm mây đen vẫn chưa từng tan đi.
Lúc giao thừa, dựa theo truyền thống từ trước tới giờ vương thành sẽ tổ chức cuộc thi thể thao giao thừa, cả thành phố sẽ vui chơi hết mình. Nhưng dưới tình hình hỗn loạn như thế, truyền thống nhiều năm này đã bị hủy bỏ.
Đêm cuối cùng của năm cũ trôi qua, ngày đầu tiên của năm mới đã đến, tiếng reo hò ầm ĩ trong vương thành Rực Rỡ nhỏ hơn mấy năm trước rất nhiều.
Trong phòng ăn nhỏ bé trên tầng cao của tháp phù thủy cấp ba, bầu không khí náo nhiệt không hề vơi đi.
Nance và Evan, Elena tụ tập vui vẻ với nhau. Mặc dù không có Sigourney, nhưng bầu không khí vẫn rất tốt. Hay nói cách khác, Sigourney vốn cũng không phải người khuấy động bầu không khí, anh chỉ cần ngồi yên không tỏ vẻ chán chường thì mọi người đã cám ơn trời đất rồi, không ai trông cậy anh có thể hâm nóng bầu không khí.
Cho nên mới nói dù không có Sigourney, bọn họ vẫn vui vẻ như những năm trước.
Chỉ khi uống quá nhiều rượu, họ mới buồn bực nói ra lời thật lòng.
Elena nằm sấp trên bàn, dán mặt lên mặt bàn gỗ lạnh giá: “Bây giờ Sigourney và Ash đang làm gì nhỉ?”
Cô và Evan còn chưa biết tung tích của Sigourney và Ash, nhưng khi thấy biểu hiện không ngụy trang của ngài Nance trước mặt họ, hai người cảm thấy Sigourney và Ash chắc là vẫn bình an.
Người khác cho rằng ngài Nance sẽ không làm to chuyện chỉ vì một tên quỷ hút máu, cùng lắm nổi giận một trận rồi thì nguôi. Nhưng Elena và Evan không nghĩ như vậy.
Nếu Sigourney thật sự xảy ra chuyện, sao ngài Nance chịu để yên?
Quậy một trận rồi thôi ư?
Không thể nào!
Không đánh nhau chết sống thì chưa xong chuyện đâu!
Nhưng ngài Nance đúng là nguôi giận rất nhanh. Chuyện này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ rằng Sigourney không sao cả.
Elena và Evan hơi yên tâm một chút, thấy Nance không đề cập, hai người cũng biết điều không đi hỏi.
Nhưng hai người lại âm thầm cảm thấy sát thủ khiến sóng gió trỗi dậy trong vương thành gần đây biết đâu lại là Sigourney.
Nhưng Sigourney đã về vương thành rồi cũng không thể gặp mặt bọn họ một lần.
Đêm giao thừa hôm nay cũng chẳng quay về.
Mặc dù là vì che giấu thân phận, nhưng mà...
Evan lầm lũi nói: “Tôi cứ cảm thấy đêm nay thiếu chút gì đó...”
Nance ngửa mặt thở dài: “Quan tâm hai người đó làm gì? Người ta sống trong thế giới hai người có thú vị hơn không!” Ông khoa trương lau khóe mắt: “Sigourney thật vô lương tâm, có người yêu thì quên cha, uổng công ta ngậm đắng nuốt cay nuôi cậu ta lớn, con trai gả ra ngoài như bát nước đổ đi!”
Evan và Elena nhìn Nance một cách sâu xa: “...” Ngài cũng chỉ dám nói câu đó lúc Sigourney không có ở đây thôi, à, tiền đề là còn phải uống say nữa.
Ở nơi khác.
Vào đúng thời khắc năm cũ chuyển sang năm mới, Sigourney quay về khu rừng thủy tinh.
Anh đã hoàn thành chuyện anh cần làm.
Cục diện hỗn loạn hiện nay đã hình thành, dù những người kia muốn đối phó tháp phù thủy cấp ba, e là bây giờ cũng không có sức.
Ngày anh quay về sẽ là ngày cuộc chiến đoạt tháp diễn ra.