Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công

Chương 103: Chương 103: Những ngày ở tháp phù thủy




Ash và Mon ở lại trong tháp phù thủy.

Vấn đề thức ăn được Mon giải quyết, thỉnh thoảng anh ta lại ra ngoài, có lẽ là đi tìm người bạn thợ săn giúp đỡ, Mon luôn mang về cả mớ thức ăn đảm bảo anh ta và Ash no bụng.

Hết cách rồi, ai bảo khu rừng thủy tinh rõ ràng là rừng nhưng chẳng tìm thấy thứ nào ăn được chứ?

Ngoại trừ thỉnh thoảng ra ngoài, Mon gần như ngâm mình trong thư viện suốt. Anh ta điên cuồng cắm đầu vào những tài liệu lịch sử cổ đại đã không còn xuất bản nữa.

Mon đã hứa với Sigourney là sẽ dạy học cho Ash.

Nhưng anh ta nhanh chóng phát hiện Sigourney nói không sai tí nào, Ash thật sự không cần anh ta chăm sóc quá nhiều.

Để so sánh thì bây giờ Ash là phù thủy tập sự cấp cao, cậu có thể bắt đầu xây dựng mô hình pháp thuật bậc một, bởi vậy cậu trở thành phù thủy chính thức. Vốn Mon định chỉ dạy Ash cẩn thận, nhưng sau khi nói chuyện với Ash vài câu, anh ta bất đắc dĩ phát hiện Ash hiểu hết những gì anh ta định giảng.

Ash đã hiểu rõ quy tắc của pháp thuật bậc một “Tia suy yếu” từ lâu, thứ cậu thiếu chỉ là thời gian.

Ash không cần anh ta chỉ dạy về pháp thuật, vì trách nhiệm Mon định chỉ dạy Ash về thuốc phép.

Kết quả Ash mò ra mười bảy bản chép tay dày cộp trong phòng làm việc của Rachel ở khu thí nghiệm. Trong đó có pháp thuật cổ đại, pháp thuật hắc ám do Rachel sáng tạo và cũng có bản ghi chép kinh nghiệm điều chế thuốc phép của lão. Ash đặt đống bản chép tay có vẻ xấu xa sang một bên và đưa bản ghi chép thuốc phép cho Mon kiểm tra.

Mon xem xét những bản ghi chép này, sau đó anh ta biết rằng anh ta vẫn chẳng có gì để chỉ dạy Ash về thuốc phép.

Tuy Rachel điên cuồng tàn ác, nhưng không thể chê tài năng của lão. Nhất là về thuốc phép, có thể coi lão là bậc thầy.

Anh ta khẳng định với Ash những bản ghi chép này rất đáng tin và để Ash học theo bản ghi chép, như vậy có ích hơn anh ta chỉ dạy nhiều.

Sau đó, Mon không còn gì vướng bận đắm chìm trong lịch sử, mỗi lần Ash gặp khó khăn trong lúc học thì cậu sẽ nghiêm túc hỏi Mon khi hai người gặp nhau trên bàn ăn ba bữa một ngày, khiến Mon đỡ lo rất nhiều. Ba bữa ăn trong ngày đều là do Ash làm, lúc đầu Mon tự nhận mình là người lớn nên anh ta phải chăm sóc Ash, nhưng anh ta không nhịn nổi mà đâm đầu vào biển sách, thậm chí còn quên ăn chứ nói chi là nấu cơm.

Về sau Ash chủ động nhận việc nấu ăn, cậu nói với Mon rằng lúc nấu ăn cậu vẫn có thể rèn luyện tay nghề điều chế thuốc phép của cậu, rất thú vị.

Vẻ mặt của Mon lúc ấy vô cùng phức tạp, anh ta từ chối tưởng tượng khung cảnh Ash say mê nấu nướng. Coi nấu ăn là điều chế thuốc phép? Sao cậu có thể nghĩ như thế?

Mon là người dễ thỏa mãn không có yêu cầu cao, Ash cũng là một người ôn hòa chu đáo dễ sống chung, hai người ru rú trong tháp, căn bản không chạm mặt nhau nhiều nên sống chung rất hòa thuận.

“Sigourney đúng là tốt số.” Vào một lần ăn tối, Mon nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của Ash và cảm thán.

Ash nhớ đến lần gần nhất cậu cải tạo tháp phù thủy và nhìn thấy mỗi một ngóc ngách tối tăm đẫm máu trong tháp, tâm trạng cậu không tốt cho lắm: “Tốt chỗ chứ chú.” Chắc trước đây anh đã chịu rất nhiều đau khổ.

Mon nhìn thấu suy nghĩ của cậu, anh ta cười nói: “Sigourney đã gặp được cậu, thế mà còn không tốt à?” Nói xong, anh ta cũng hơi xúc động: “Nếu như không có cậu, có lẽ cậu ta sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại. Ầy, cũng chưa chắc cậu ta có thể sống hết quãng đời còn lại.”

Ash nghiêng đầu nhìn anh ta, ngài Nance cũng từng nói tương tự, ông cực kỳ lo Sigourney sẽ chạy ra nắng bất cứ lúc nào.

“Không đâu.” Cậu sửa lại. Sigourney rất mạnh mẽ, anh sẽ không yếu ớt như vậy.

Mon cười cười: “Xem như tôi hiểu lầm. Đương nhiên tôi không hiểu rõ cậu ta như cậu rồi.”

Chú Mon cực kỳ thích trêu ghẹo người khác. Ash đã quen nên không xấu hổ lắm, cậu còn đường đường chính chính gật đầu, đúng vậy, cậu là người hiểu Sigourney nhất.

Mon “...” Còn tưởng rằng Sigourney đi rồi thì anh ta sẽ đỡ hơn một chút, kết quả vẫn bị khoe khoang tình cảm.

Ash nhìn vẻ mặt không còn gì để nói của Mon và cười thầm, tri kỷ đổi sang đề tài khác: “Chú Mon, gần đây chú có gặt hái được gì khi đọc sách không?”

Nhắc đến chủ đề hứng thú của anh ta, vẻ mặt của Mon lập tức trở nên bí ẩn: “Tôi phát hiện ra một bí mật rất ít người biết thời cổ đại có tính không?”

Sự tò mò của Ash bị Mon gợi lên: “Bí mật gì ạ?”

“Tạm thời phải giữ bí mật.” Mon gợi lên sự tò mò của người khác rồi thì lại không nói: “Bây giờ đó chỉ là những manh mối rải rác, khi nào tổng hợp đủ manh mối tôi sẽ nói cho cậu.”

Ash gật đầu thấu hiểu, cậu biết những cuốn sách trong thư viện rất khó xem.

Phần lớn là tài liệu lịch sử, không nói tới việc thiếu chương thiếu trang, chỉ riêng nội dung của tài liệu thì đã vô cùng phức tạp khó hiểu. Trong những pháp thuật phát triển từ thời cổ đại tới bây giờ, có vài pháp thuật được phát triển rất rộng, có vài pháp thuật chỉ còn tồn tại trong dòng sông lịch sử, nếu như những phần bị mất trong tài liệu lịch sử dính dáng đến những pháp thuật này thì sẽ rất khó hiểu ý nghĩa thật sự của nó.

Hơn nữa, ngoại trừ những tài liệu dùng chữ viết của con người thì còn có những tài liệu dùng chữ viết của chủng tộc khác. Ash xem những quyển sách đủ mọi ngôn ngữ này mà như đang xem bách khoa toàn thư về mật mã, còn là loại mật mã ngay cả khi đoán được cũng chẳng thể suy ra ý nghĩa cuối cùng.

Nhưng Mon thì khác.

Anh ta biết rất nhiều ngôn ngữ, dù là loại tài liệu tối nghĩa cỡ nào, anh ta cũng có thể xem say sưa.

Ash tính toán đợi cậu hết bận, chủ yếu là bận cải tạo tháp phù thủy, sau đó cậu sẽ nhờ chú Mon dạy cậu tiếng tinh linh.

Cậu muốn cho Sigourney một niềm vui bất ngờ khi anh quay về.

Bây giờ Mon muốn giữ bí mật, Ash cũng không vội vàng muốn biết bí mật ấy là gì. Quá trình chờ đợi là một quá trình thú vị, có một chút mong đợi trong thời gian ru rú trong tháp khiến cho những ngày nhàm chán dường như trở nên vui vẻ hơn.

Đương nhiên, cậu còn có một mong đợi to lớn.

Chờ đợi Sigourney trở về.

Đáng tiếc còn lâu Sigourney mới về.

Ash và ngài Nance giữ liên lạc với nhau, tần suất liên lạc không cao. Cho dù có tháp phù thủy bảo hộ nhưng cũng phải cẩn thận khi liên lạc, nếu thường xuyên quá thì khả năng bị kẻ địch phát hiện cũng lớn.

Về phía Sigourney cậu lại càng ít khi liên lạc.

Cậu lo cậu sẽ liên lụy anh nếu liên lạc đúng lúc Sigourney đang ẩn núp, khiến anh bại lộ.

Từ khi Rachel bắt Aubrey và Sa”anna ngay trước mặt thôn dân ở lễ hội, từ khi chiếc thuyền đen lơ lửng trên bầu trời thôn Dogo, Ash đã khao khát pháp thuật nhưng cũng kiêng kị và cảnh giác nó. Trước giờ cậu không hề coi thường sự thần kỳ của pháp thuật nên cậu chủ động hạn chế mạo hiểm khiến Sigourney bại lộ.

Bởi vậy phần lớn là do Sigourney chủ động liên lạc cậu.

Nhưng cách liên lạc của Sigourney quả thật y chang phóng viên nhật báo.

Đơn giản là báo cáo vào ngày tháng năm nào anh đã dùng cách gì để xử lý phù thủy nào.

Vô cùng đơn giản và cục súc.

Giống như những bản tin chiến sự chết chóc vậy.

Mon nhìn những bản tin chiến sự và cảm thán Trăng Đỏ vẫn dữ như trước đây.

Ash thì thấy tự hào... Đó chính là vầng trăng của cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.