Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công

Chương 102: Chương 102: Yang Prince




Khi Sigourney rời đi, Ash và Mon tiễn anh đến bìa khu rừng thủy tinh.

Cả khu rừng đều được tháp phù thủy bảo hộ, bây giờ tháp là của Ash, con đường đi ra của bọn họ vô cùng dễ dàng.

Thú nhân trăn rừng và phù thủy Mon nhặt được cũng bị mang ra ngoài theo.

Họ bị đám con rối luyện kim của Ash khiêng ra.

Sau đó họ bị ném ở ngoài khu rừng.

Nếu như bọn họ bị đưa đến đây làm nguyên liệu thí nghiệm, một khi hai người tỉnh lại và phát hiện bọn họ đã tự do, đương nhiên họ sẽ không đần độn chạy vào khu rừng nữa. Nhân cơ hội chạy thoát khỏi nơi đây, tránh bị truy lùng mới hợp lý.

Nếu như bọn họ tỉnh lại và vẫn khăng khăng muốn xông vào rừng, như vậy dù Mon đã nhặt bọn họ một lần nhưng sẽ không có lần thứ hai.

Ngoài rừng, Sigourney đã dặn dò hết mọi chuyện, anh còn đưa cho Ash một thiết bị luyện kim, nói rằng nếu Ash có chuyện gấp thì có thể dùng thứ này để liên lạc anh hoặc là Nance, nhưng chỉ có thể liên lạc bọn họ khi ở trong tháp phù thủy.

Thiết bị này một cuộn giấy da cừu trang nhã, nếu viết chữ lên nó thì cuộn da cừu của người kết nối bên kia sẽ hiện chữ lên.

Đây là một cách truyền tin rất cổ xưa.

Cổ xưa nhưng là độ bảo mật cực cao, khó bị người khác phát hiện hay thậm chí là làm giả thông tin.

Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có sơ hở.

Nhà chiêm tinh giỏi có nhiều mánh khóe khó lường, họ có thể lần ra đối tượng liên lạc bên kia từ một người. Chỉ cần có liên lạc, dù liên lạc cực kỳ bí mật thì cũng sẽ làm lộ người bên kia.

Sở dĩ Sigourney căn dặn Ash sử dụng trong tháp phù thủy cũng là vì tác dụng phòng ngự của tháp có thể ngăn chặn nhà chiêm tinh khác nhìn trộm.

Sau khi Ash đến vương tọa Rực Rỡ, Nance không giúp Ash liên lạc với mọi người trong thôn Dogo cũng là vì ông sợ thân phận thật sự của Ash sẽ bị nhìn thấu.

Đôi mắt của nhà chiêm tinh là đôi mắt nhìn thấu vận mệnh.

Chỉ cần có manh mối liên quan là có thể bới móc tận gốc.

Có người nói rằng trong mắt phù thủy, tất cả mọi người như trẻ sơ sinh, câu nói này không hề phóng đại.

Sigourney mặc giáp da nhạt màu bó sát người, chân đi ủng ngắn làm từ da cứng, thái độ chán chường thường ngày giảm bớt, anh đứng thẳng tắp ở đằng kia, lạnh lẽo sắc bén như một con dao găm ra khỏi vỏ.

Giống như dáng vẻ lần đầu tiên Ash nhìn thấy Sigourney vậy.

Nhưng ánh mắt Sigourney nhìn Ash rất khó lạnh nhạt hờ hững như đêm đó.

Trong đôi mắt đỏ sậm của anh mang theo chút dịu dàng, anh đưa tay xoa xoa mái tóc có vẻ hơi dài của Ash, im lặng như đang suy nghĩ nên nói gì, Ash cũng để mặc anh xoa đầu, mong đợi anh nói gì đó.

“...” Sigourney trầm ngâm hồi lâu, sau đó anh mới chậm rãi quay đầu, nói một câu cứng nhắc: “...Học tập cho giỏi.”

Ash: “...Ừm.”

“...Nghe lời Mon nói... Không, đừng nghe hoàn toàn.”

“...Ừm.”

“...”

“...”

“Tôi sẽ...” Sigourney hơi khó khăn mà nói: “Nhanh chóng quay về.”

Đôi mắt của Ash hơi sáng lên: “Ừm.”

Sigourney cụp mắt, dùng hàng mi thật dài che khuất vẻ chật vật bất chợt, giọng anh độc tài như ra lệnh: “Cậu ở yên ở đây, ngoan ngoãn chờ tôi quay lại.” Anh than thở một tiếng trong lòng, thế mà mình lại nói ra.

Thế mà anh cũng có cơ hội nói những lời ấy với một người.

Chờ anh.

Quay về.

Anh đã có người đó trên thế giới này.

“Ừm!” Ash nở nụ cười, hai lúm đồng tiền lõm thật sâu: “Tôi sẽ chờ anh quay về, Sigourney!”

Cậu cười rạng rỡ, nụ cười giống như ngân hà lộng lẫy trên trời, không có một chút mây mù.

Sigourney nhìn cậu, một cảm giác nhẹ nhõm thoải mái xuất hiện trong lòng anh.

Anh híp mắt, khóe môi khẽ nhếch lên. Anh hơi nghiêng người, đặt cánh môi cong cong lên trên môi Ash.

Một cái chạm khẽ khàng, một sự mềm mại ấm áp chỉ kéo dài trong chớp mắt.

Anh đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn khu rừng thủy tinh, nơi bắt đầu mọi thứ với anh.

Anh hai lần giành lại sự sống ở nơi này.

Lần đầu tiên là sự sống theo nghĩa đen.

Lần thứ hai chính là lần này.

Cuối cùng anh cũng buông bỏ quá khứ, bình tĩnh chào đón tương lai của mình.

Anh muốn sống sót, sống thật tốt.

Anh lại cười, trên khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp có vẻ thông suốt tự do. Sigourney xoa đầu Ash đang ngẩn người: “Đây là phần thưởng cho trước nếu cậu nghe lời.”

“Tạm biệt, Ash.” Anh lui lại một bước và khẽ gật đầu với Mon đang vờ như không thấy gì, lặng lẽ nói một câu “Xin nhờ anh”, sau đó anh xoay người nhanh chóng rời đi.

Mái tóc trắng bạc, giáp da nhạt màu, bóng lưng cao ráo như hòa tan trong tuyết. Ánh trăng và ánh sao đều tập trung trên người anh, bao quanh anh khiến anh trông như một tinh linh, một tinh linh được thiên nhiên yêu thương.

Ash nhìn anh chăm chú, cho đến khi anh biến mất trong tầm mắt của cậu.

“Chưa nhìn đủ nữa hả?” Mon đưa tay quơ qua quơ lại trước mặt cậu.

Ash hơi mất mát dời mắt đi, trong lòng cậu bỗng nhiên trống rỗng. Cậu nhẹ giọng lẩm bẩm: “Nhớ anh ấy quá.”

Mon: “...” Mới tách ra bao lâu chứ?

Cũng may anh ta rất biết cách an ủi thiếu niên như Ash, lúc này Mon ranh mãnh dùng bả vai đụng đụng Ash: “Muốn cậu ta hôn cậu lần nữa đúng không?”

Ash bởi vì chia ly nên tạm thời không để ý đến cái hôn lúc nãy: “...”

Cậu nhớ lại lần nữa.

Bởi vì cái hôn ấy vừa lạnh lẽo vừa ngắn ngủi, cực kỳ giống gió lạnh Bắc Địa khẽ chạm lên môi cậu.

Nhưng đó không phải là gió lạnh.

Đó là nụ hôn của Sigourney.

Ash đứng sững tại chỗ, bất chợt mặt cậu đỏ tới mang tai trong tuyết ngập trời.

Mon cười lăn lộn trước hành động của cậu: “Ha ha ha ha, tốc độ phản ứng của cậu làm sao vậy!”

Bị Mon quấy nhiễu như thế, nỗi buồn do ly biệt trong lòng Ash cũng vơi đi.

Cậu không nhịn được mà bắt đầu nghĩ, Sigourney nói nụ hôn này là phần thưởng cho trước. Có nghĩ là chờ Sigourney quay về, nếu anh thấy cậu ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ có phần thưởng tiếp theo ư?

Phần thưởng cho trước xịn như thế.

Vậy phần thưởng hoàn chỉnh sẽ...

Khuôn mặt Ash đỏ rực, làm thế nào độ nóng trên mặt cũng không biến mất.

Tình cảm nóng bỏng tinh tế của thiếu niên khiến trái tim cậu đập mạnh. Chí ít trong hôm nay cậu không thể bình tĩnh như trước đây nữa.

Cậu và Mon trở vào khu rừng thủy tinh.

Từ giờ trở đi, vùng đất nguy hiểm khiến các phù thủy trên Ilov kiêng kị chính là nơi ẩn nấp an toàn nhất của bọn họ.

Trước khi quay về, Mon đặt một con mắt trinh sát ở bìa rừng quan sát nhân thú và phù thủy đang hôn mê. Sau đó anh ta cho hai người kia ngửi thuốc giải để tránh hai người này ngủ mãi ở đây.

Sau khi về tháp phù thủy, Mon vừa đến thư viện ở tầng chót thì lập tức kéo Ash xem hình ảnh mắt trinh sát truyền về.

“Bọn họ chắc là sẽ tỉnh vào lúc này.” Mon dự đoán và nhìn dụng cụ luyện kim trông như tấm gương trong tay anh ta.

Ash ngồi ở bên cạnh Mon, cậu cũng tò mò nhìn mặt gương màu xám bóng loáng.

Mặt gương được Mon kích hoạt bằng sức mạnh tinh thần, gợn sóng chậm rãi xuất hiện trên mặt gương, hình ảnh rõ ràng hiện lên: Một người một trăn trên nền tuyết.

Mon dự đoán thời gian rất chuẩn, trăn rừng vảy xanh đã tỉnh lại trước, nó chậm rãi ngẩng cái đầu to lên, lưỡi rắn phun ra nuốt vào, dường như xác nhận xung quanh an toàn thì mới chậm rãi buông lỏng thân rắn bao quanh phù thủy ra và hóa thành một người đàn ông cao to, anh ta giơ tay đỡ phù thủy rơi xuống vì không còn thân rắn đỡ.

Ash chỉ nhìn thấy cơ thể cường tráng cùa thú nhân trăn rừng, cậu còn chưa nhìn rõ mặt của anh ta thì Mon ở bên cạnh đã đưa tay che mắt cậu lại khiến cậu chẳng thấy gì cả.

Ash không tránh né, chỉ khó hiểu kêu một tiếng “Chú Mon?”

Mon nhìn phần dưới cơ thể rậm rạp của thú nhân, anh ta lúng túng ho một tiếng, cũng nhìn sang chỗ khác: “Trẻ con đừng xem mấy thứ bậy bạ.” Nếu Sigourney biết anh ta cho Ash xem những thứ này e là anh ta sẽ tiêu đời.

Ash: “...” Cậu đã trưởng thành rồi.

Nhưng cậu cảm nhận được lòng tốt của Mon (?), Ash vẫn để Mon che mắt, cho đến khi Mon cảm thấy ổn rồi và buông tay ra, cậu mới nhìn gương lần nữa.

Chẳng bao lâu sau phù thủy trẻ tuổi kia cũng tỉnh lại.

Cậu ta không cao lắm và có một gương mặt đáng yêu ngọt ngào, cậu ta vừa tỉnh lại là đã đối diện với bộ phận rậm rạp khả nghi nào đó, thế mà cậu ta vẫn còn cười được. Trong gương, cậu ta vừa nói vừa cười vui vẻ về chuyện gì đó với thú nhân, chân mày khóe mắt cũng mang theo ý cười rạng rỡ khiến người ta cũng vui vẻ theo, nếu cậu ta ở trong học viện thì có lẽ cậu ta sẽ là kiểu người mà mọi người muốn kết bạn nhất.

Tương phản với cậu ta là thú nhân trăn rừng cao lớn kia, anh ta có cặp mắt dài nhỏ, đôi môi mỏng, màu da nhợt nhạt, chỉ riêng ngoại hình tuấn tú lạnh lẽo khiến người thường né xa này thôi cũng chắc cú là làm nhân vật phản diện trong tiểu thuyết. Nhưng vẻ mặt rất chất phác của anh ta đã làm trung hòa vẻ lạnh lẽo, khiến anh ta trông như một tên to xác trung thực dễ bắt nạt.

Lúc này anh ta cúi đầu, im lặng nghe phù thủy nói, chẳng khác mấy con rối luyện kim của Ash. Thật uổng cho gương mặt kia.

Mon buồn phiền: “Mắt trinh sát đặt xa quá, không nghe được bọn họ đang nói gì.” Lại còn không quan sát phía chính diện, ngay cả khẩu hình miệng cũng không thấy.

Ash an ủi Mon: “Nếu đặt gần thì chắc chắn sẽ bị thú nhân trăn rừng phát hiện ra ngay.”

“Cũng đúng.” Mon nói: “Xem ra thú nhân này đúng thật là hộ vệ của cậu phù thủy kia rồi. Không biết bọn họ sẽ rời đi hay là vào rừng lại.”

Thú nhân và phù thủy trên nền tuyết nhanh chóng cho bọn họ biết đáp án.

Phù thủy kia liên tục kêu to với xung quanh, mắt trinh sát cách khá xa cũng lờ mờ bắt được mấy từ.

“Cám ơn... Trắng Xám... Thuốc phép...”

Có lẽ cậu ta cũng đoán ra xung quanh có người đang quan sát họ nên kêu to với từng hướng.

Mon híp mắt nhìn khẩu hình của cậu ta, cuối cùng anh ta kết luận: “Cậu ta tên Yang. Là người của gia tộc Prince nổi tiếng trong giới thuốc phép ở vương tọa Trắng Xám.”

Prince?

Ash chớp mắt mấy cái, cậu biết cái họ này.

Vương tọa Trắng Xám theo hệ pháp thuật gọi hồn, nếu ở thời cổ đại thì sẽ có liên quan tới quân đoàn xác chết Linh Hồn Tai Ương, người người sợ hãi chán ghét. Nhưng bây giờ bọn họ lại rất được hoan nghênh, cái chết là một phần của sự sống, nhưng phù thủy vương tọa Trắng Xám lại coi cái chết như món đồ chơi trong tay, họ được ông trời ưu ái khả năng cứu rỗi sự sống. (Chữ Trắng Xám trong vương tọa Trắng Xám còn có nghĩa là thiếu sức sống, màu trắng xám cũng là màu xác chết, vì để nhất quán với tên các vương tọa khác nên mình để là Trắng Xám)

Prince chính là gia tộc lớn trong giới thuốc phép ở vương tọa Trắng Xám. Trong lĩnh vực thuốc phép trị liệu, ngay cả phù thủy của vương tọa Lan Đen chuyên nghiên cứu thuốc phép cũng không thể không thừa nhận gia tộc Prince có địa vị tuyệt đối.

“Người của vương tọa Lan Đen muốn kéo người gia tộc Prince sang lãnh địa của họ.” Mon kể chuyện cho Ash nghe: “Trước kia họ còn định dùng mỹ nhân kế dụ dỗ tộc trưởng của gia tộc Prince.”

Ash hỏi Mon: “Họ thành công không?”

Mon bật cười: “Kết quả bị tộc trưởng Prince dụ ngược lại, lấy mất một bậc thầy thuốc phép tài ba của vương tọa Lan Đen.”

Ash: “...” Tộc trưởng giỏi thật.

Trong lúc họ nói chuyện, Yang Prince đã dẫn thú nhân trăn rừng quay người rời đi, hướng họ đi chính là hướng đi đến vương tọa Trắng Xám.

“Xem ra cậu ta bị người khác hại rồi.” Mon nhìn bóng lưng hai người và cảm thán: “Nếu họ thật sự rơi vào tay Rachel, dù cậu ta có thân phận gì thì đến chết cậu ta cũng không thể rời khỏi khu rừng thủy tinh.”

Mon hóng hớt không ngại lớn chuyện: “Cậu ta may mắn mới quay về được đấy. Có lẽ sẽ có chuyện lớn trong vương tọa Trắng Xám sớm thôi.”

Anh ta cất gương và đứng dậy: “Cậu nhóc đó đoán được mình được người khác cứu nên để lại một tín vật trên nền tuyết, xem như gia tộc Prince thiếu một cái ơn.” Mon chậc chậc một tiếng: “Gia tộc Prince đó, giàu lắm, không biết cái ơn này trị giá bao nhiêu tiền nhỉ?”

Anh ta nhanh chân đi ra ngoài, trên bóng lưng vội vã mang theo mùi nghèo khó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.