Editor: Lăng
Tình địch số một.
Khương Ấu Na rầu rĩ quay lại thì phát hiện bên cạnh thùng rác có người đang đứng.
"Thiển Ngưng?"
Quý Thiển Ngưng nghe thấy tiếng cô ấy liền quay lại.
Khương Ấu Na chán nản nói: "Anh ấy đi rồi."
"Nếu không thì lúc đóng phim mình có thể nhờ anh ấy ký tên cho cậu." Quý Thiển Ngưng muốn an ủi cô ấy, nói xong lại phát hiện là vô nghĩa.
"Haizz, trách mình không chịu tới thăm cậu sớm hơn một chút." Khương Ấu Na tràn đầy tiếc nuối, tròng mắt vừa chuyển động liền thấy đồ vật trong tay cô, "Đây không phải là dây buộc tóc trên tay Mạc Hạm sao?"
Quý Thiển Ngưng còn đang phiền não trong lòng, trên dây buộc tóc vẫn còn lưu lại mùi hương của Mạc Hạm, cô cảm thấy rất đau đầu bèn giơ tay muốn ném nó vào thùng rác.
Khương Ấu Na đè tay cô: "Ném làm gì, cậu không cần thì đưa cho mình."
Quý Thiển Ngưng bị cô ấy cướp đi dây buộc tóc, hết nói nổi: "Cái này mà cậu cũng muốn?"
Khương Ấu Na vui vẻ nói: "Đồ vật ảnh hậu dùng qua đương nhiêu là quý giá rồi, không thể không muốn nha."
Khóe miệng Quý Thiển Ngưng co rút, nói: "Chúc mừng cậu lại tiến gần tới việc trở thành fan não tàn."
"Não tàn là cậu, không phải mình." Khương Ấu Na cảm thấy rất kỳ quái, "Đây là đồ vật Mạc Hạm dùng qua, sao cậu lại muốn ném nó đi?"
Trong lòng Quý Thiển Ngưng muốn nói: "Là của mình!" Nhưng lời ra khỏi miệng thì lại là: "Rớt vào bồn cầu, nên mình vứt giúp chị ấy."
Khương Ấu Na ghét bỏ tính vứt đi, ngay sau đó liền phản ứng lại, nói: "Rớt vào bồn cầu mà khi nãy cậu còn dám cầm như vậy à?"
Không nỡ nhưng vẫn muốn vứt đi.
Quý Thiển Ngưng cũng không biện hộ nữa, nói: "Đi thôi."
"Thật sự không cần nữa à?"
"Không cần."
"Vì sao không cần? Không phải cậu rất thích Mạc Hạm sao?"
Quý Thiển Ngưng cảm thấy mình nên nói rõ với cô ấy, miễn cho sau này cô ấy lại lỡ miệng: "Mình thoát fan rồi."
"Vì sao?!"
Vẻ mặt Quý Thiển Ngưng trở nên nghiêm túc: "Na Na, về sau không được nói mình là fan não tàn của Mạc Hạm nữa, cậu mà nói thì mình sẽ trở mặt với cậu."
"...... Chị ấy đã làm gì mà khiến cậu ra quyết định như vậy?"
"Đừng hỏi, hỏi nữa là trở mặt đó."
"......"
Quý Thiển Ngưng nhẹ nhàng thở ra, lại không tiếng động thở dài.
Cô không cố ý nhắm vào Khương Ấu Na, chỉ là không muốn Khương Ấu Na hiểu lầm cô cùng Mạc Hạm có cái gì đó.
Ngày 10 tháng 2, Khương Ấu Na đi đóng phim.
Ngày 17 tháng 2, là ngày Bắc Viện chính thức khai giảng, sinh viên đều đến trường trước một ngày để báo danh.
Lớp Quý Thiển Ngưng có mười lăm sinh viên, buổi tối điểm danh xong thì chủ nhiệm lớp là Vương Hàm liền bảo bọn họ tổ chức họp lớp.
Có thể nhìn thấy những gương mặt ngây ngô một lần nữa, trong lòng Quý Thiển Ngưng không khỏi cảm khái ngàn lần. Lúc đối mặt Vương Hàm, cô cầm lòng không đặng mà ôm chầm lấy vị chủ nhiệm lớp hơi béo hiền lành này.
Vương Hàm ôm lại cô, bị khuôn mặt toàn nước mắt của cô dọa cho một hồi: "Làm sao lại khóc?"
Quý Thiển Ngưng lau nước mắt, miễn cưỡng tươi cười, nói: "Do nhớ cô quá đó."
"Ái chà chà, sử dụng chiêu này sao? Đến đến đến, mình cũng muốn ôm cô Vương." Một nam sinh nói giỡn.
Những người khác liền thi nhau đùa giỡn, giả vờ tiếng khóc hu hu các kiểu.
Họp lớp vẫn chưa kết thúc nên Vương Hàm vội ngăn lại không để bọn họ ồn ào nữa. Chờ mọi người đều yên lặng, bà nói: "Còn mấy tháng nữa thì các em sẽ tốt nghiệp, tác phẩm tốt nghiệp cần phải chuẩn bị trước nếu không thì sẽ không kịp. Lát nữa các em có thể tự thương lượng xem muốn làm gì."
Mọi người ríu rít thảo luận thật lâu, cuối cùng thống nhất ý kiến quyết định toàn lớp hợp tác quay một bộ phim ngắn.
Vương Hàm nhìn thấy sự nhiệt tình của bọn họ, nói: "Nếu muốn tác phẩm có tính nổi bật, có thể đi tìm một đàn anh hoặc đàn chị đã tốt nghiệp tới hỗ trợ."
Có nam sinh kích động nói: "Chúng ta có thể nhờ đàn anh Lương Sâm!"
Lương Sâm là ảnh đế nhiều lần đoạt giải, cũng là học trò của Vương Hàm.
Có nữ sinh khịa cậu ta: "Anh Sâm người ta quay một bộ điện ảnh giá 8000 vạn, cậu có tiền mời không?"
Nam sinh cười xấu hổ.
Lại có người đề cử vài nữ minh tinh nổi tiếng, đều là học trò Vương Hàm.
Vương Hàm thấy bọn họ ba hoa chích choè, ngắt lời nói: "Những người đó đều là siêu sao, nghĩ cũng đừng nghĩ nữa, các em không mời nổi đâu. Tôi nhắc cho các em nhớ, năm ngoái có rất nhiều anh chị tới dự sinh nhật tôi, các em có thể chọn một người trong số họ."
"Vậy Lục Thanh Hoan đi!" Có người nói: "Đàn chị Thanh Hoan cũng không tính là tuyến một, nhưng mấy năm nay quay rất nhiều phim truyền hình cũng coi như là có danh tiếng. Hơn nữa tính tình chị ấy rất tốt, cũng rất thân với cô Vương, mình cảm thấy tìm chị ấy là ổn nhất."
"Mình cũng nghĩ là chị Thanh Hoan."
Những người khác sôi nổi phụ họa theo.
"Lần trước chị Thanh Hoan tới một chút liền đi rồi, các cậu có ai có phương thức liên lạc không?"
Mọi người đều nói không có, đành nhìn về phía Vương Hàm xin giúp đỡ.
Khương Ấu Na chọt chọt người bên cạnh: "Cậu không phải có WeChat của chị Thanh Hoan sao?"
"Ờ ha, có." Quý Thiển Ngưng giờ mới nhớ, "Hồi nghỉ đông mình đi chạy việc ở phim trường...... Lúc đóng phim có gặp mặt chị Thanh Hoan, chúng mình có trao đổi phương thức liên lạc, sau đó còn nói chuyện với nhau vài câu."
"Vậy cậu nói với chị ấy đi!"
Quý Thiển Ngưng cùng Lục Thanh Hoan trò chuyện rất thuận lợi, cô ấy đồng ý rất thoải mái, nói bất kể như thế nào cũng sẽ giúp bọn họ quay tốt tác phẩm tốt nghiệp này.
Bởi vì gần tốt nghiệp, Quý Thiển Ngưng và Khương Ấu Na sau khi thương lượng với nhau thì quyết định tạm thời không trả phòng, vẫn như cũ ở lại căn chung cư gần trường học.
Chương trình học của học kỳ này rất nhẹ, rất nhiều bạn học tranh thủ không có tiết học đều đi quay phim hoặc làm việc khác. Chỉ có Quý Thiển Ngưng là ngoại lệ. Cô gần như không rời khỏi sân trường, đúng giờ đi học, đúng giờ ăn cơm, ngủ, thật sự nhàn nhã.
Khương Ấu Na nói cô: "Gần tốt nghiệp hết rồi, người khác đều vội vàng đi lót đường cho sự nghiệp của bản thân, cậu sao còn nằm chết dí ở đây mà đọc sách?"
"Mình cũng đang tự lót đường cho mình đây." Quý Thiển Ngưng nghiêm túc xem lại bút ký sau giờ học, xem video giảng dạy diễn xuất trong lớp học.
Khương Ấu Na không cho là đúng.
Quý Thiển Ngưng cũng không giải thích thêm nữa.
Đột nhiên nhớ tới còn có một việc chưa làm, sẵn đang rảnh rỗi, nên Quý Thiển Ngưng chạy về phòng ngủ ở ký túc xá, đem từng tấm ảnh của Mạc Hạm dán trên tường xé bỏ từng cái một.
Cô cũng không vứt đi mà mà dùng một cái túi chống bụi bọc kỹ lại.
Vừa mới bước xuống giường, bạn cùng phòng là Lưu Vũ Tình cùng Trương Bội Bội đã dạo phố về.
Lưu Vũ Tình hỏi cô: "Cậu dọn về đây à?"
"Không phải." Quý Thiển Ngưng nói: "Trở về lấy ít đồ."
Trương Bội Bội tinh ý nhận ra trên vách tường của giường cô hoàn toàn không còn ảnh dán nữa, nói: "Quay lại lấy ảnh nữ thần à?"
"......" Quý Thiển Ngưng chỉ có thể cam chịu im lặng.
Lưu Vũ Tình tò mò: "Lần này đóng phim nhìn cậu đã nhìn thấy nữ thần rồi chứ, vóc dáng cô ấy như thế nào, có phải rất lạnh lùng hay không?"
"...... Ừ."
Trương Bội Bội tiếp lời: "Hôm trước mình xem Weibo nói Mạc Hạm ở phim trường rất thích chơi đại bài, lúc đóng phim lại thường xuyên đến trễ, còn hay mắng những diễn viên nhỏ quay chung với cô ấy. Cậu có bị cô ấy mắng qua chưa?"
Ai tạo ra cái tin nhảm nhí này vậy?
Quý Thiển Ngưng nhíu mày, nghiêm túc nói: "Đừng nghe những phóng viên giải trí đó nói bậy. Mạc Hạm là diễn viên vô cùng chuyên nghiệp, chị ấy chưa bao giờ sẽ đến trễ, cũng chưa từng mắng ai cả."
Nói xong cô còn ở trong lòng bổ sung một câu: Chị ấy toàn dùng ánh mắt giết người. Một khi ánh mắt đáng sợ hình viên đạn đó lướt qua thì những người khác đều sợ nhũn cả chân.
Lưu Vũ Tình nói: "Thiển Ngưng, cậu cũng không nên vì cô ấy là nữ thần của cậu mà bảo vệ như vậy, chúng mình muốn nghe lời nói thật."
"Lời mình nói đều là thật."
Tuy rằng Mạc Hạm là có tiếng thanh cao, trừ bỏ đóng phim thì những lúc khác đều không để ý tới ai, nhưng chị đúng là một diễn viên hiếm có khó tìm.
Bây giờ Quý Thiển Ngưng mới phát hiện chính mình căn bản không chịu nổi việc người khác chửi bới Mạc Hạm, mặc kệ là là "Anti-fan" lần trước, hay là bạn cùng phòng của mình lúc này, phàm là người khác nói một câu không tốt về Mạc Hạm, cô sẽ lập tức khó chịu.
Nhận thức này làm cô cảm thấy vô cùng ảo não.
Một tháng sau khi khai giảng, Quý Thiển Ngưng nhìn thấy Diêu Mỹ Lan tag mọi người trong group nội bộ của <Mê Vụ>, nói sau khi đóng máy sẽ tổ chức tiệc ở Bắc thị, hoan nghênh tất cả diễn viên đều đến ăn mừng.
Quý Thiển Ngưng muốn đi, nhưng nghĩ đến đi thì sẽ chạm mặc Mạc Hạm liền không lên tiếng.
Một tuần sau.
Diêu Mỹ Lan lại ở trong group tag mọi người, thúc giục hỏi còn có ai không đi.
Quý Thiển Ngưng thường xuyên để ý tin nhắn trong group, đột nhiên nhìn thấy Triệu Càn nhắn: "Tôi mới gọi điện thoại cho Mạc Hạm, cô ấy nói trong nhà có việc nên có lẽ sẽ không tới được."
Mạc Hạm không đi?
Thật tốt quá!
Quý Thiển Ngưng rửa mặt thay quần áo, trang điểm một chút rồi đi đến tiệc đóng máy.
Tiệc đóng máy được tổ chức tại một khách sạn năm sao vô cùng xa hoa, đoàn phim bao cả một căn phòng lớn.
Việc đầu tiên Quý Thiển Ngưng làm là tìm Triệu Càn giúp Khương Ấu Na lấy được chữ ký.
Diễn viên cùng nhân viên công tác lần lượt đến đông đủ, sau khi nghe đạo diễn Trương Đào phát biểu đầy tâm huyết thì mọi người mới bắt đầu vào bàn thưởng thức mỹ thực.
Quý Thiển Ngưng tự giác cùng những vai phụ khác ngồi chung một bàn, sau khi ngồi xuống thì cảm giác có người đang nhìn mình nên cô ngẩng đầu nhìn xem thử là ai.
Dư Lượng xấu hổ mà nhìn cô cười cười.
Quý Thiển Ngưng cũng cảm thấy rất là xấu hổ.
Lần trước Dư Lượng hỏi cô có bạn trai hay chưa, Quý Thiển Ngưng nói không có, cũng thẳng thắng nói xu hướng tính dục của mình với anh ta. Sau khi nghe xong thì Dư Lượng liền xám xịt mà bỏ chạy.
Chỗ tốt khi tham gia tiệc đóng máy chính là có thể làm quen với rất nhiều người mới, Quý Thiển Ngưng nhanh chóng làm quen với Lâm Y, hai người chụp hình chung, còn thêm WeChat. Lâm Y còn đăng ảnh chụp chung của các cô vào vòng bạn bè.
Hai người nói chuyện rất ăn ý, miệng không ngừng nói, đang nói chuyện vui vẻ thì nghe được có người hô to: " Chị Hạm tới rồi!"
Nửa miếng bánh mật Quý Thiển Ngưng đang cầm lập tức rơi xuống bàn.
Không phải đã nói trong nhà có việc sao?
Mạc Hạm có thanh thế rất lớn, bởi vì đến trễ nên Trương Đào nói muốn phạt rượu chị. Những người khác không có can đảm như thế nhưng cũng ồn ào hùa theo.
Quý Thiển Ngưng ở xa nhìn bên kia đang náo loạn, trái tim đang dâng cao chậm rãi bình tĩnh lại.
Cách nhau nhiều bàn như vậy, cô với Mạc Hạm không có khả năng chạm mặt nhau.
Cô vẫn cùng Lâm Y nói chuyện phiếm.
Trò chuyện một hồi Lâm Y nói: "Tôi muốn mời chị Hạm một ly, cô muốn đi cùng không?"
"Cô đi đi......" Quý Thiển Ngưng tùy tiện tìm lấy cái cớ, "Tôi đi toilet."
"Được."
Lâm Y vừa đi, Quý Thiển Ngưng cũng động.
Phòng toilet đã có người bên trong, Quý Thiển Ngưng đợi vài phút người nọ còn không ra nên đành phải đi ra ngoài.
Không khí ở bên ngoài thoáng hơn nhiều, ngay cả trong toilet cũng phá lệ mà có chút dễ chịu.
Rửa tay xong, lại dặm lại lớp trang điểm, Quý Thiển Ngưng liền ra khỏi toilet, vừa đi qua một vườn hoa thì đột nhiên có một bóng người vọt ra từ sau bụi trúc phú quý.
Cô còn tưởng là kẻ nào uống say phát điên, cơ thể theo bản năng lui về phía sau, hai tay chắn lại trước ngực.
Người nọ khịt mũi phát ra âm thanh khinh thường, nhìn cô đang làm hành động như phòng lang sói, hỏi: "Làm gì vậy?"
Quý Thiển Ngưng thấy rõ người tới, nghĩ thầm: "Gặp quỷ đó."
Cô buông tay xuống, nhưng vai vẫn còn căng cứng, lạnh lùng nói: "Ngồi lâu quá nên vận động một chút."
"Em tới lâu rồi sao?" Mạc Hạm hỏi cô.
Quý Thiển Ngưng không đáp mà hỏi lại: "Không phải chị có việc sao?"
"Tôi nói khi nào?" Tuy rằng là câu nghi vấn, nhưng ngữ khí Mạc Hạm lại khá hợp tình hợp lý.
Quý Thiển Ngưng nghĩ nghĩ, hình như đúng là chị không có nói như vậy thật. Những lời này là do Triệu Càn nói......
"Em để ý tới tôi sao?" Mạc Hạm lại hỏi một câu.
"...... Chị suy nghĩ nhiều rồi." Quý Thiển Ngưng tránh đi, cô cảm thấy Mạc Hạm hẳn là cũng muốn đi toilet, bèn đi vòng qua chị muốn quay về phòng.
Mạc Hạm cũng không đi toilet mà là không nhanh không chậm đi sau lưng cô.
Sau lưng Quý Thiển Ngưng như có kim đâm, không tự giác bước nhanh hơn.
"A Hạm?" Một cô gái bước ra từ dãy ghế phía trước nhìn các cô.
Ánh mắt Quý Thiển Ngưng trở nên sắc bén, bước chân dừng lại.
Cô gái này trang điểm thời thượng, mái tóc uốn xoăn lúc chạy trông rất đẹp. Cô ta trực tiếp vọt qua Quý Thiển Ngưng, đi tới trước mặt Mạc Hạm, trên mặt lộ vẻ vui mừng nói: "Trác Nhiên nói bộ phim của chị tổ chức tiệc đóng máy ở đây, em còn đang muốn tới tìm chị đấy."
So với cảm xúc vui mừng của cô gái, Mạc Hạm lại lãnh đạm như nước: "Tìm tôi?"
"Đúng vậy." Âm thanh của cô gái giống như đang làm nũng, "Cha em cứ bắt em tới đây xã giao, chán gần chết. Em muốn tìm chị chơi hơn."
"Tôi không có thời gian để chơi với em." Mạc Hạm sau khi nói những lời này liền đi tới chỗ Quý Thiển Ngưng.
Bấy giờ cô gái mới chú ý tới Quý Thiển Ngưng: "Đây diễn viên trong đoàn phim của chị sao?"
Mạc Hạm không nói.
Cô gái nhiệt tình nói: "Xin chào, tôi là Triệu Hân Nhiên."
Quý Thiển Ngưng nhìn cô gái, cũng không nói lời nào.
Cô đương nhiên biết cô ta tên là Triệu Hân Nhiên. Đây chính là tình địch số một ở kiếp trước của cô.