Editor: Lăng
Ai chủ động trước thì người đó thua.
Đường nét trên khuôn mặt của Triệu Hân Nhiên vốn đã đẹp, hơn nữa còn trang điểm tinh tế, quần áo nổi bật, nên cả người trông càng sặc sỡ loá mắt.
Lúc đối mặt với những người con gái khác trừ Mạc Hạm ra, cô ta vĩnh viễn giống như khổng tước cao quý, chỉ dùng khóe mắt để nhìn người khác, lúc cười với bạn trông có vẻ hiền lành, nhưng có khi nội tâm lại âm u vô cùng.
Sau khi sống lại, Quý Thiển Ngưng phát hiện thái độ của bản thân đối với Triệu Hân Nhiên đã thay đổi, hận vẫn là hận, nhưng không còn tự ti cùng ghen ghét.
Có lẽ là do bản thân bây giờ vẫn tràn đầy sức sống, xinh đẹp, vẫn có tiền đồ. Mà không giống như kiếp trước, xấu xí, tự ti, không thể không dựa vào lòng thương hại của người khác.
Hóa ra chỉ cần có vẻ ngoài tốt thôi cũng có thể lấy lại sự tự tin cho người phụ nữ.
"Người đẹp ơi?" Triệu Hân Nhiên thấy cô cả buổi cũng không nói lời nào, "Tôi là Triệu Hân Nhiên, là bạn thuở nhỏ kiêm khuê mật của A Hạm."
Nhìn cánh tay duỗi ra trước mặt, trong lòng Quý Thiển Ngưng cười lạnh một tiếng.
Không khỏi nghĩ đến chuyện mười năm trước, lần đầu tiên cô và Triệu Hân Nhiên gặp nhau.
Triệu Hân Nhiên nghe nói bởi vì cô cứu Mạc Hạm mà bị thương nên đặc biệt tới thăm, thái độ vô cùng tốt: "Xin chào, tôi là Triệu Hân Nhiên, là bạn thuở nhỏ kiêm khuê mật của A Hạm. Cảm ơn cô đã cứu A Hạm."
Vậy mà nửa tháng sau, khi Triệu Hân Nhiên xuất hiện lần nữa, thì lại khí thế bức người đến thẳng giường bệnh của cô: "Cô căn bản không xứng với A Hạm, A Hạm là của tôi, của tôi!"
Người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp đó gần như đã phát điên, muốn xé băng vải quấn trên mặt cùng trên người cô xuống, may mắn là Mạc Hạm và Trác Nhiên kịp thời xuất hiện, hai người hợp lực mới kéo cô ta đi được.
Quý Thiển Ngưng vẫn còn đang tiếp nhận trị liệu, biết chính mình đã bị hủy dung, tiền đồ đã trở nên xa vời, tâm cô như tro tàn, không có tâm tình suy nghĩ vì sao Triệu Hân Nhiên lại điên cuồng như thế.
Thẳng đến khi Mạc Hạm nắm lấy bàn tay quấn đầy băng vải của cô, trịnh trọng nói: "Tôi muốn kết hôn với em."
Rõ ràng đã biết là thương hại, vì sao lúc đó vẫn đồng ý chứ?
Cũng may ông trời cho cô thêm một cơ hôi, cô không thể tái phạm lần nữa được.
Quý Thiển Ngưng thu hồi tâm trí đang bay xa lại, hít một hơi sâu chỉnh đốn lại trạng thái, coi Triệu Hân Nhiên như là không khí, bước chân rời khỏi.
Đối với loại người tâm tư kín đáo mà đầy dối trá này, biện pháp tốt nhất là làm ngơ, khiến cho cô ta thất vọng.
Triệu Hân Nhiên ngẩn người: "Cô ta cũng bất lịch sự quá?"
Mạc Hạm nghiêng người liếc mắt nhìn cô ta một cái: "Em ồn quá đó."
"Cái...... Sao?" Triệu Hân Nhiên quả thực không thể tin vào tai mình.
Đợi đến khi hai người chân trước chân sau đều bỏ đi, Triệu Hân Nhiên mới sực nhớ mà đuổi theo.
Cô ta mang giày cao gót nên không thể chạy nhanh được, vất vả lắm mới đuổi kịp thì lại thấy Mạc Hạm đẩy cửa phòng ra, đang muốn vào theo.
"Rầm" một tiếng.
Mạc Hạm thuận tay đem cửa đóng lại.
Mũi của Triệu Hân Nhiên thiếu chút nữa bị đụng vào cửa, trong lòng sợ hãi lui sau mấy bước, nhìn cánh cửa bị đóng lại, cảm giác vẫn rất không chân thật.
Mạc Hạm vậy mà lại nổi giận với cô ta?!
Cô ta gọi điện thoại cho Mạc Hạm.
Mạc Hạm không bắt máy.
Cô ta lại nhắn WeChat cho Mạc Hạm.
Mạc Hạm cũng không nhắn lại.
Triệu Hân Nhiên càng nghĩ càng không thích hợp, nhanh chóng gọi điện thoại cho Trác Nhiên.
Người bên kia rất nhanh đã bắt máy: "Hân Nhiên à, gặp A Hạm chưa?"
"Gặp được rồi." Triệu Hân Nhiên tủi thân mà cắn cắn môi dưới, "Trác Nhiên, gần đây A Hạm có phải gặp việc gì không được thuận lợi không? Vừa rồi chị ấy đối xử với tôi rất lạ, vô cùng lạnh lùng, còn đóng cửa lại không cho tôi tìm chị ấy chơi, điện thoại cũng không chịu nghe...... Cô nói xem chị ấy bị sao vậy?"
"Có chuyện đó sao?"
"Đúng vậy!" Triệu Hân Nhiên tức giận đến dậm chân, "Chúng tôi gặp nhau ở ngoài hành lang, lúc đó chị ấy đang ở bên cạnh một cô gái, có thể là diễn viên trong bộ phim đó. Cô gái kia thật sự rất bất lịch sự, tôi chào hỏi cô ta mà cô ta cũng không thèm đáp lại, trống rất khó chịu. Cô ta đối xử với tôi như vậy, nhưng A Hạm cũng không những không giúp tôi lại còn chê tôi ồn ào."
Trác Nhiên càng nghe càng loạn, bằng trực giác mà hỏi: "Cô gái kia có phải rất xinh đẹp hay không, là kiểu người phương Nam, làn da rất trắng, khóe miệng luôn có ý cười?"
"Sao cô lại biết?"
Trác Nhiên trong lòng hiểu rõ, nói: "Cô gái đó tên là Quý Thiển Ngưng."
"Quý Thiển Ngưng?" Triệu Hân Nhiên vẻ mặt mờ mịt, "Ai?"
"Một sinh viên năm cuối của Bắc Viện. A Hạm nói bọn họ là bạn bè nhưng tôi cảm thấy không giống."
"Cô có ý gì?"
"A Hạm hình như rất để ý tới Quý Thiển Ngưng, ở phim trường vô cùng để ý tới cô ta. Nhưng thái độ của Quý Thiển Ngưng đối A Hạm rất kỳ quái, coi A Hạm là người xa lạ."
Triệu Hân Nhiên kinh ngạc không thôi: "Trên đời này lại có người không để A Hạm vào mắt sao?"
Trác Nhiên không quá dám kể quá nhiều chuyện riêng của Mạc Hạm, nhưng cô ta lại có rất bất mãn với Quý Thiển Ngưng, suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi cảm thấy Quý Thiển Ngưng đang muốn dùng chiêu lạt mềm buộc chặt. Cô ta cố ý giả vời không để ý A Hạm, là muốn A Hạm chú ý tới cô ta, muốn quyến rũ A Hạm."
"Cái gì?!!!" Triệu Hân Nhiên cao giọng.
Trong phòng vẫn rất náo nhiệt.
Quý Thiển Ngưng bước nhanh trở lại chỗ ngồi, phát hiện Lâm Y cũng đã trở lại.
Lâm Y nhìn qua không mấy vui vẻ, trong tay cầm ly rượu không, khóe miệng hạ xuống, nghiêng người đối mặt với cô, nói: "Tôi vừa mới qua thì chị Hạm liền nói có việc phải rời khỏi, cô nói xem có phải chị ấy khinh thường một diễn viên nhỏ như tôi không?"
"Cái này......" Quý Thiển Ngưng không biết trả lời.như thế nào
Trừ bỏ đóng phim, Mạc Hạm đúng là không coi ai ra gì, dù đó là tai to mặt lớn hay là vô danh tiểu tốt.
Cô không muốn đả kích Lâm Y, bèn nói: "Có thể là chị ấy có việc, cô đợi tý rồi hãy quay lại."
Vừa rồi vội vã bỏ đi, Quý Thiển Ngưng cũng không biết tình huống phía sau như thế nào, nói không chừng Mạc Hạm đang cùng khuê mật của chị đang chị chị em em gì đó.
Quý Thiển Ngưng lơ đễnh gắp một miếng sườn heo chua ngọt bỏ vào trong miệng, luôn cảm thấy miếng sườn này so với ban đầu có chút chua hơn thì phải.
Cô xoay người giả vờ xem náo nhiệt, tầm mắt đảo qua những gương mặt có quen thuộc có xa lạ, đột nhiên dừng lại.
...... Mạc Hạm.
Mới đó mà chị chị em em xong rồi à?
Vừa mới nghĩ tới thì đã thấy Mạc Hạm đi về phía bên này.
Quý Thiển Ngưng vội xoay người lại, cầm ly nước lên.
"Vừa rồi là ai muốn mời rượu tôi vậy?"
Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp quen thuộc, Quý Thiển Ngưng bị sặc nước, vội vàng che miệng thấp giọng ho khan.
"Là em là em!" Lâm Y không nghĩ tới Mạc Hạm vẫn còn nhớ rõ, lúc đứng dậy còn làm rớt một chiếc đũa, cô ấy cũng không thèm nhặt lên, nhấc ly rượu hướng về phía Mạc Hạm, "Chị Hạm, tôi muốn mời chị một ly, cảm ơn chị khi đóng phim đã chiếu cố tôi."
"Xin lỗi, tôi không mang ly theo." Mạc Hạm nói.
Lâm Y lập tức sốt sắng tìm cho chị một cái ly, nhìn thấy ly rượu trước mặt Quý Thiển Ngưng vẫn còn sạch, hỏi: "Thiển Ngưng, cái ly kia cô đã dùng qua chưa?"
Quý Thiển Ngưng đang tận lực hạ thấp sự tồn tại của bản thân vậy mà vẫn bị gọi tên, cô còn chưa nghe rõ câu hỏi của Lâm Y bèn hỏi lại: "Hả?"
Một bàn tay lướt qua vai cô, lấy ly rượu trước mặt cô.
Lâm Y giúp Mạc Hạm rót rượu.
Quý Thiển Ngưng lúc này mới phản ứng lại: "Cái ly tôi dùng qua rồi!"
Lâm Y "A" một tiếng, nghi hoặc hỏi: "Không phải cô không uống rượu sao?"
Nhưng cô dùng cái ly kia uống nước lọc đó!
Quý Thiển Ngưng còn đang muốn phản bác, lại bị Mạc Hạm liếc mắt một cái không rõ có ý gì.
Chỉ thấy Mạc Hạm nhếch môi, nói: "Dùng qua cũng không sao."
Quý Thiển Ngưng: ".................." Bệnh ở sạch của chị đâu mất rồi?
Lâm Y: ".................." Chị Hạm hiền quá trời à!
Sự sùng bái của Lâm Y đối với Mạc Hạm lập tức tăng thêm mấy phần, lúc trước tay chân còn lúng túng, thì hiện tại hoàn toàn không sợ chị, hứng thú bừng bừng nói: "Chị Hạm tôi mời chị một ly."
Ly pha lê trong suốt va vào nhau phát ra âm thanh trong trẻo.
Quý Thiển Ngưng nhìn thấy Mạc Hạm sau khi uống một ngụm liền cầm chiếc ly nghiên cứu tỉ mỉ, như là muốn tìm dấu vết gì đó trên ly.
Xoay một vòng liền tìm thấy vết son môi của cô trên miệng ly, Mạc Hạm ngẩng đầu nhìn cô, tầm mắt như có như không dừng lại ở môi cô, như đang nghiền ngẫm thứ gì đó.
"......" Nhìn cái gì mà nhìn.
"Em không muốn uống một ly với tôi sao?" Mạc Hạm bất ngờ hỏi.
Quý Thiển Ngưng rất ít khi uống rượu, theo bản năng muốn cự tuyệt. Nhưng lại nghĩ, cô không trêu chọc Mạc Hạm, thì Mạc Hạm lại chủ động tới cửa, còn đưa ra yêu cầu muốn mình mời rượu chị, đúng thật là M cmnr.
Nếu muốn bị ngược, vậy bà đây giúp chị hài lòng nha!
Quý Thiển Ngưng tươi cười, nói: "Tôi uống nước trái cây, có được không?"
Đôi mắt Mạc Hạm sâu không thấy đáy, sau khi uống rượu thì giọng chị có chút khàn, trả lời: "Được."
OK.
Quý Thiển Ngưng bưng lên ly nước trái cây lên, chạm cốc với chị.
Mạc Hạm chờ cô uống xong, mới chậm rãi uống cạn ly rượu vang, lúc ngửa đầu còn được dịp khoe ra chiếc cổ thiên nga tinh tế, đôi mắt xuyên thấu qua ly pha lê không chớp mắt nhìn về cô gái đối diện,, phảng phất như cô là đồ nhắm rượu, vừa nhìn vừa uống, tư thái ưu nhã, ánh mắt mê người.
...... Rõ ràng là uống đồ uống không chứa cồn, nhưng Quý Thiển Ngưng lại cảm thấy trên mặt nóng vô cùng.
Mọi người trên bàn đều nhìn về phía cô, cô không nên suy nghĩ miên man nữa. Nhưng khi Mạc Hạm uống xong, bỏ ly xuống vẫn không chút ngại ngùng mà nhìn cô, Quý Thiển Ngưng lại không kiềm được mà nghĩ.
Cô lại nghĩ tới chuyện cũ.
Thật ra làm người đại diện của Mạc Hạm rất nhẹ nhàng, bản thân Mạc Hạm chính là bảng hiệu sống, mỗi ngày sẽ có rất nhiều người đổ xô đem kịch bản tài nguyên tới trước mặt chị, Quý Thiển Ngưng chỉ cần giúp chị chọn ra thứ tốt nhất.
Những năm làm người đại diện cho Mạc Hạm, Quý Thiển Ngưng chưa từng phải tham gia bất kỳ dịp xã giao nào. Tửu lượng của cô kém cỏi, mỗi lần cùng Mạc Hạm tham gia tiệc tùng của các đoàn làm phim, nếu có người khác mời rượu đều là Mạc Hạm uống giúp cô. Lúc ấy cô thật sự cảm thấy Mạc Hạm đối với cô rất rất tốt, tốt đến mức cô dùng cả đời cũng không báo đáp lại nổi.
Quả nhiên không chờ cô báo đáp xong đã các cô đã đường chia hai lối.
Có người thấy thái độ Mạc Hạm rất tốt, lớn mật hỏi: "Chị Hạm, tôi cũng muốn uống một ly với chị, có được không?"
Ánh mắt Mạc Hạm rời khỏi khuôn mặt Quý Thiển Ngưng, nhìn về phái người đang hỏi, ngữ khí lại lãnh đạm như cũ: "Không uống."
Người nọ không xuống đài được, cũng không dám nói tiếp nữa.
Mạc Hạm đem ly rượu trả cho Quý Thiển Ngưng, bắt gặp trong đáy mắt cô như có một lớp sương mù, đang muốn nhìn kỹ lại thì Quý Thiển Ngưng đã rũ mắt.
Mạc Hạm chỉ nghĩ là bản thân nhìn lầm rồi.
Người lạnh lùng nào đó rời đi một lúc lâu thì không khí trên bàn mới náo nhiệt lại lần nữa, một đám người châu đầu ghé tai, đơn giản chỉ là bàn tán về Mạc Hạm.
Quý Thiển Ngưng dựng lỗ tai lên nghe, càng nghe càng bực bội, lại muốn đi toilet.
"Reng reng ——"
Điện thoại vang lên một tiếng ngắn ngủi, cô mở ra thì phát hiện là tin nhắn WeChat.
Mạc Hạm: "Lát nữa tôi đưa em về nhé?"
Chị uống rượu rồi còn đòi đưa tôi về?
Quý Thiển Ngưng bên này còn chưa nhắn xong, bên kia Mạc Hạm đã nhắn thêm một tin: "Tôi không lái được, em lái đi."
Quý Thiển Ngưng: "......" Rốt cuộc ai đưa ai?
Cô nên cự tuyệt.
Tiệc đóng máy còn chưa kết thúc, hai bóng người một trước một sau đã ra khỏi khách sạn.
Sau khi lên xe, Quý Thiển Ngưng tự giác ngồi vào ghế lái, lại không có hành động nào khác.
Cô cũng không muốn lên xe của Mạc Hạm, mà là cảm thấy sự dây dưa trong một thời gian dài giữa các cô cần phải dừng lại.
Từ khi sống lại tới nay, thái độ Mạc Hạm đối với cô mờ ám không rõ ràng, có khi quyến rũ cô nhưng lại không thể hiện rõ. Vì vậy mà Quý Thiển Ngưng dù đã ám chỉ qua vài lần, nhưng bởi vì muốn giữ mặt mũi cho đối phương nên cô cũng không có nói rõ, nhưng nếu bây giờ bày tỏ thái độ cự tuyệt rõ ràng. Cô không tin người thông minh như Mạc Hạm sẽ không hiểu.
Giả vờ không hiểu này nọ, không giống phong cách của Mạc Hạm.
Cô chỉ có thể lý giải là Mạc Hạm đang muốn cùng cô chơi trò kích thích nào đó, ai chủ động trước thì người đó thua.
Nhưng bây giờ cô không có hứng thú, cũng không có thời gian chơi với chị.
Cửa kính ngăn sự lạnh lẽo ở bên ngoài, nhiệt độ trong xe ấm dần lên.
Trong không gian thoang thoảng mùi rượu vang và hương nước hoa quen thuộc của Mạc Hạm, làm đầu óc Quý Thiển Ngưng có chút choáng váng.
Cặp mắt kia khi thì như vực sâu yên tĩnh, khi thì như sóng ngầm kích động, khiến cô càng nhìn càng loạn.
Quá khó tiếp chịu rồi.
Tốc chiến tốc thắng đi!
Quý Thiển Ngưng liên tục hít sâu ba lần, men theo ánh đèn ấm áp, nghiêm túc mà thành khẩn: "Mạc Hạm, tôi không có muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt với chị, cũng không muốn chơi trò mập mờ cùng chị."
"Tôi thật sự không có ý gì với chị, không muốn có bất kỳ giao điểm nào với chị. Hãy cứ như lúc chúng ta chưa quen nhau, sau này xin đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa, được không?"