Toàn Thế Giới Đều Làm Chúng Ta Tái Hôn

Chương 18: Chương 18




Editor: Lăng

Bốp! Không giống con gái gì cả!

Quý Thiển Ngưng tự mình bắt taxi quay về.

Cho tới lúc về nhà, cô cũng không hiểu nổi tại sao Mạc Hạm lại làm như vậy, có lẽ là nhất thời hứng khởi, có lẽ là bởi vì cô......

Dù sao cũng đã nói rõ, Mạc Hạm cho dù có M cỡ nào đi nữa cũng không có khả năng mặt dày mày dạn tiếp tục dây dưa. Cô hiểu rất rõ tính tình Mạc Hạm.

Khương Ấu Na còn chưa ngủ, đang nằm trên sô pha đắp mặt nạ, hỏi cô: "Chơi vui không?"

"Cũng không phải là đi chơi." Quý Thiển Ngưng có chút mệt mỏi nói: "Mình có mua đồ ăn đêm cho cậu nè."

Khương Ấu Na kéo xuống mặt nạ nhảy dựng lên: "Cái gì vậy, ngon không?"

"Sủi cảo chiên cùng rượu ngọt."

Khương Ấu Na mở ra hộp thức ăn liền ngửi thấy mùi thơm phức, giây trước còn say mê, giây sau liền trở mặt: "Cậu không được lần nào cũng đem đồ ăn về cho mình nữa, làm mình mập đó, mình mà mập thì sẽ không ai chịu tìm mình đóng phim nữa, lúc đó mình không tha cho cậu đâu."

"Vậy ăn hay không?"

"Ăn!"

Quý Thiển Ngưng trợn trắng mắt, nói: "Mập chút cũng không sao, chồng cậu thích người đầy đặn."

"Sao cậu biết?"

Quý Thiển Ngưng đương nhiên là biết rồi.

Khương Ấu Na sau này sẽ gả cho một quý ông ngoại quốc thích vóc dáng đẫy đà, sống một cuộc sống vô cùng hạnh phúc ngọt ngào.

Vì sao hôn nhân của người khác lại mỹ mãn như vậy, mà cô cùng Mạc Hạm lại ồn ào tới mức chia ly trong khó chịu?

Phiền muộn qua đi, Quý Thiển Ngưng vào phòng tháo trang sức.

Giải quyết xong việc phiền não đó, cô cho rằng đã có thể ngủ ngon, không nghĩ tới lại gặp một giấc mộng đầy hỗn loạn: Mơ thấy lửa lớn, mơ thấy Triệu Hân Nhiên, mơ thấy Mạc Hạm, thậm chí còn mơ thấy người mẹ đã qua đời.

Nửa đêm bừng tỉnh, nương theo ánh sáng ngoài cửa sổ mỏng manh, cô phát hiện trời đã mưa.

Đó là cơn mưa cuối tháng ba.

Thời gian thấm thoát, đảo mắt đã tới tháng sáu rồi.

Các sinh viên lớp 1 khoa biểu diễn của Bắc Viện khóa 20XX đã dành hai tháng để chuẩn bị, một tháng để quay, chỉnh sửa hậu kỳ trong vòng nửa tháng, cùng nhau hoàn thành tác phẩm tốt nghiệp của bọn họ —— 《 Phấn đấu đi thanh niên! 》.

Kịch bản là do một sinh viên khoa biểu diễn của Bắc Viện viết. Hơn nữa còn có sự giúp đỡ ở bên ngoài đến từ Lục Thanh Hoan, bộ phim này tổng cộng có mười sáu diễn viên, kể về tám câu chuyện của tám cặp đôi ở phương Bắc, có máu có nước mắt, có khổ đau có ngọt ngào. Mười sáu nhân vật, thân phận khác nhau, tuổi tác không giống nhau, mười sáu cuộc đời khác nhau, toàn bộ những điều đó đều gói gọn trong tác phẩm hơn một giờ đồng hồ này.

Quý Thiển Ngưng trăm triệu lần cũng không nghĩ tới trong kịch bản sẽ có một nhân vật giống hoàn cảnh kiếp trước của cô, đều là ngoài ý muốn bị hủy dung, tiền đồ trắc trở. Nhưng khác ở chỗ, nhân vật trong phim bị ái người yêu vứt bỏ nên đau khổ tự sát, sau đó được người qua đường cứu giúp, một lần nữa dấy lên hi vọng với cuộc sống này.

Quý Thiển Ngưng vô cùng kiên quyết nói muốn diễn nhân vật này. Không phải bởi vì hoàn cảnh nhân vật giống nhau sẽ diễn dễ hơn, mà là vận mệnh nhân vật thay đổi làm cô xúc động.

Việc công chiếu bộ phim tốt nghiệp được định vào ngày 18 tháng 6, địa điểm là giảng đường số một của Bắc Viện. Nhà trường còn mời một số nhà báo và diễn viên nổi tiếng đến dự lễ, vô cùng long trọng.

Vương Hàm cũng mời một số bạn thân và các cựu sinh viên ưu tú của bà, trong đó cũng có Lục Thanh Hoan có tham gia hỗ trợ trong phim.

Sinh viên lớp đều rất thích Lục Thanh Hoan, liền vây quanh cô.

Sau khi trò chuyện xong, Lục Thanh Hoan hỏi Vương Hàm: "Nghe nói cô mời Tiết Gia Lệ?"

Nghe thấy cái tên này, trái tim Quý Thiển Ngưng đang đập bình thường bỗng ngừng lại mấy giây.

Vương Hàm nói: "Đúng vậy, tháng trước lúc đi thăm đoàn phim có gặp bà ấy, có mời bà ấy, đã đồng ý rồi."

Có sinh viên hỏi: "Là nữ hoàng diễn xuất đó sao, năm lần đoạt thị hậu Bách Hợp Thưởng, ba lần đoạt ảnh hậu Kim Mã, Tiết Gia Lệ đó sao?"

* Fun fact: Ở bên TQ, thị hậu là dùng để chỉ nữ diễn viên phim truyền hình xuất sắc nhất, còn ảnh hậu là chỉ nữ diễn viên phim điện ảnh xuất sắc nhất.

"Không sai, là bà ấy." Vương Hàm nói: "Bà ấy là bạn thời đại học với cô."

Mọi người: "Oa!!!"

Quý Thiển Ngưng không có gì bất ngờ, chuyện này đối với cô không phải tin đặc biệt gì. Trong lòng cô đang nghĩ tới một bí mật khác.

Nếu như để cho đám sinh viên này biết một thân phận quan trọng hơn của Tiết Gia Lệ, không biết sẽ có phản ứng gì, chỉ sợ là sốc thêm chục lần quá.

Điện thoại Vương Hàm vang lên, bả tỏ ý bảo sinh viên im lặng, lại thấy một dãy số lạ. Nhưng cuối cùng bà vẫn bắt máy: "Alo, ai đây ạ?"

Quý Thiển Ngưng nhìn thấy vẻ mặt của Vương Hàm trở nên vô cùng đặc sắc, giống như bị dọa sợ, lại như là kinh hỉ, liên tục nói: "Cứ đến đây, cứ đến đây, vô cùng hoan nghênh!"

"Còn nửa tiếng mới bắt đầu, cháu tới giảng đường số một đi, chúng ta đang đứng ở cổng lớn."

"Hình như tôi thấy xe cháu rồi, có phải là chiếc màu trắng không?"

Một chiếc xe màu trắng chậm rãi chạy tới đây.

Mọi người đều nhìn chiếc xe kia.

Quý Thiển Ngưng không cẩn thận nhin qua biển số xe, trong lòng lộp bộp nhảy dựng.

Sẽ không trùng hợp vậy chứ?

Trên thực tế chính lại là định mệnh như vậy đó.

Sau khi xe dừng lại, liền thấy Mạc Hạm ăn mặc chỉnh tề bước xuống xe, tóc đen váy đen, dáng người thon thả, chỉ là đi bộ thôi cũng như đang trên thảm đỏ.

Quý Thiển Ngưng: "........................"

Đám sinh viên bắt đầu hỗn loạn.

"Là Mạc Hạm sao?"

"Hình như là vậy."

"Cái gì mà hình như, là thật đó!"

"Mạc Hạm sao lại đến tham gia lễ tốt nghiệp của trường bọn mình? Cô ấy hình như đâu có tốt nghiệp từ trường mình?"

Đừng nói là tốt nghiệp, Mạc Hạm căn bản không có học qua biểu diễn.

"Thiển Ngưng Thiển Ngưng, nữ thần của cậu tới kìa ——"

Không biết là ai đẩy cô ra, Quý Thiển Ngưng không hề đề phòng bị đẩy ra ngoài, ngơ ngác mà đâm thẳng vào ngực Mạc Hạm.

Cánh tay mềm mại thuận thế đặt lên eo cô.

Quý Thiển Ngưng nín thở, thân thể cứng đờ.

Mà mười bốn con người kia còn còn vỗ tay ồn ào!

Quý Thiển Ngưng quẫn bách không thôi, cúi đầu thấp giọng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi."

"Không sao." Mạc Hạm nhìn cô một cái, rất nhanh đã buông cô ra, đi về phía Vương Hàm, "Xin chào cô Vương, cô vẫn khỏe chứ."

Cô Vương bắt tay với chị: "Cũng không phải gặp nhau lần đầu, làm gì mà khách sáo như vậy."

Mọi người vẫn tò mò vì sao Mạc Hạm lại đến, càng tò mò vì sao Tiết Gia Lệ không tới. Vương Hàm lập lờ nước đôi nói là Tiết Gia Lệ không có thời gian.

Quý Thiển Ngưng cảm thấy rất kỳ lạ.

Vương Hàm đang giúp Mạc Hạm che giấu thân phận.

Mẹ của Mạc Hạm chính là Tiết Gia Lệ —— chuyện này người trong giới gần như không biết.

Rất hiển nhiên, Mạc Hạm thay Tiết Gia Lệ tới đây.

Vì sao Tiết Gia Lệ không đích thân đến được? Là gì không có thời gian thật sao?

Vương Hàm thấy mọi người đều đến đông đủ, liền mời mọi người vào bàn.

Vị trí đã được phân chia từ trước, lấy lớp làm đơn vị, mỗi lớp một hàng. Lớp một ở hàng thứ ba.

Chỗ ngồi không có dán tên nên ngồi đâu cũng được.

Quý Thiển Ngưng bị người xô đẩy đến chỗ ngồi nào đó, người nọ làm mặt quỷ với cô, nói: "Tao là tao biết mày muốn ngồi chung với idol mày lắm goy chứ gì." (Phiên bản lịch sự: "Mình biết là cậu muốn ngồi chung với nữ thần của cậu lắm rồi." jj)

Không, tao đâu có muốn!

Quý Thiển Ngưng đánh không lại người nọ, bị cưỡng ép ngồi xuống ở bên trái Mạc Hạm.

Khương Ấu Na đâu rồi sao lại không tới giúp cô?! Trong lòng Quý Thiển Ngưng lo lắng không thôi.

Khương Ấu Na còn đang mãi mê nói chuyện với Vương Hàm cùng Lục Thanh Hoan, đâu rảnh mà để ý tới cô.

Quý Thiển Ngưng như đứng đống lửa, như ngồi đống than, mắt nhìn thẳng, không ngừng tự ám thị bản thân: "Bên cạnh không ai không ai không ai......"

Sau đó cô nhanh chóng phát hiện ra là mình lo lắng suông.

Sau lần đó nói chuyện rõ ràng đó, thì Mạc Hạm cũng không còn tìm cô nữa, nơi công cộng càng không thể đúng không?

Tính ra thì các cô đã mấy tháng không gặp nhau rồi.

Lưng Mạc Hạm thẳng tắp, phá lệ mà hàn huyên với các sinh viên khác, chẳng qua là tiếc chữ như vàng, hầu như đều là trả lời giống nhau "Ừ", "Được", "Có thể", "Vẫn tốt" này nọ.

Người nọ đại khái là cảm thấy chị quá lạnh lùng, hàn huyên vài câu xong cũng không dám tìm chị nói chuyện tiếp.

Có "người hảo tâm" xúi Quý Thiển Ngưng nói chuyện.cùng Mạc Hạm

Quý Thiển Ngưng mới không làm!

Người khác chỉ nghĩ là cô gặp thần tượng nên hồi hộp không nói nên lời, Quý Thiển Ngưng cũng lười giải thích.

8 giờ đúng, bắt đầu buổi lễ.

Dựa theo danh sách lớp, tác phầm 《Phấn đấu đi thanh niên!》của lớp một được phát đầu tiên.

Toàn trường yên tĩnh.

Lúc chiếu đến đoạn nhân vật do mình đóng bị thiêu cháy, Quý Thiển Ngưng đã khóc.

Lúc quay cũng có không đốt lửa thật, chỉ là hiệu ứng hậu kỳ. Nhưng nhìn bản thân mình đang giãy dụa đến tuyệt vọng trên màn hình, Quý Thiển Ngưng phảng phất như đang có mặt ngay tại đó.

Hai mắt cô nhanh chóng ngập nước, cô khóc đến mức hít thở không thông. Bỗng có người chạm nhẹ bàn tay đang đặt trên đùi của cô.

Quý Thiển Ngưng nín thở giây lát, còn không rõ tình huống là như thế nào thì đã có một vật được nhét vào trong tay cô.

Chút động chạm với làn da mát lạnh kia nhanh chóng biến mất.

Quý Thiển Ngưng cúi đầu nhìn thử, phát hiện là một tờ khăn.

Cô bỗng dung lại nhìn về phía người ngồi bên tay trái.

Ánh sáng rất kém, cô chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng tĩnh lặng của Mạc Hạm, lông mi của chị dài tới mức khiến người khác ghen tị, đôi mắt không chớp mắt chăm chú nhìn về phía màn hình, phảng phất như vừa rồi chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Trong lòng Quý Thiển Ngưng có một cảm giác không nói rõ được, nhỏ giọng nói cảm ơn chị, rồi dùng tờ giấy kia lau nước mắt.

Bốn đoàn phim, bốn tác phẩm, toàn bộ đều chiếu xong, đợi tới lúc các thầy cô và chuyên gia chấm điểm rồi kết thúc đã là đêm khuya.

Có đàn anh nói muốn mời mọi người ăn khuya.

Mạc Hạm chưa bao giờ ăn khuya, Quý Thiển Ngưng cho rằng chị sẽ không đi, nhưng không nghĩ tới Mạc Hạm lại đồng ý.

Hầu hết mọi người là sinh viên, vì thế đã chọn một tiệm cơm gần trường.

Hai mươi người chia ra ngồi hai bàn.

Bây giờ Quý Thiển Ngưng cũng không có bị người khác cưỡng ép ngồi cùng Mạc Hạm. Mạc Hạm cùng Vương Hàm và những người khác ngồi một bàn.

Đồ ăn còn chưaa đem lên thì có người đề nghị muốn uống bia, còn muốn tận bốn thùng, nói là không say không về.

Vốn dĩ khi liên hoan thì Vương Hàm sẽ kiểm soát bọn họ, không cho họ uống rượu bia, bởi vì sợ uống nhiều sinh chuyện, lỡ có chuyện gì thì sẽ ảnh hưởng sự nghiệp đóng phim sau này của bọn họ.

Nhưng lần này Vương Hàm lại ngầm đồng ý.

Tất cả mọi người đều hiểu rõ, hết hôm nay bọn họ liền chính thức tốt nghiệp. Về sau hành tẩu thiên nhai, vinh hoa phú quý phải xem mệnh của mỗi người.

Lúc đang ăn, có một nữ sinh bật khóc.

Sau đó tiếng khóc vang lên không ngừng.

Quý Thiển Ngưng chỉ lẳng lặng nhìn, nghĩ đến kiếp trước cùng kiếp này.

Đây là bạn học của cô, giáo viên của cô, đầy sức sống như vậy, đáng yêu như vậy

Cảm giác mất rồi lại có được làm mũi cô có chút chua chua.

Đời trước cô nhút nhát vô năng, sau khi bị hủy dung không thể tiếp tục làm diễn viên, đành tự thu mình lại, đơn phương chặt đứt liên lạc với thầy cô lẫn bạn học. Sau này cô thường xuyên gặp mặt người quen ở nơi công cộng, mọi người đều quan tâm cô nhưng cô lại tránh còn không kịp, đem mối quan hệ tốt đẹp với những người bạn học này đẩy đi.

Cô thật không có lương tâm.

Đời trước, cô không thể đóng tác phẩm tốt nghiệp, cũng không đến dự buổi lễ tốt nghiệp, càng không có đi ăn với mọi người sau khi bế mạc, ngay cả bằng tốt nghiệp cũng là trường gửi cho cô.

Một đời này, cô sẽ đem tất cả những tiếc nuối ấy bù đắp lại.

Quý Thiển Ngưng biết tửu lượng của mình không tốt, nhưng cô kiềm chế không được. Cô đau lòng, cũng rất vui, nên dùng cồn chuốc say bản thân, coi như chúc mình có được một cuộc sống mới.

"Không phải chứ, mới đó mà gục rồi à?"

"Lạy chúa trên cao turn down for watch, tửu lượng của Thiển Ngưng tệ vô cùng, sao mọi người không cản cậu ấy lại?"

"Trước hết cứ bình tĩnh lại đã, hay là tìm hai bạn nữ cùng hai bạn nam đưa cậu ấy về trước?"

Quý Thiển Ngưng nghe không rõ bọn họ nói cái gì, chỉ biết là rất ồn, ồn ào đến mức làm cô đau đầu, cũng làm cô cảm thấy ấm áp yên tâm.

Cô được người ta đỡ vào trong một chiếc xe. Xe gì, của ai cô đều không biết gì cả.

Đêm đầy sao, bóng cây nhẹ nhàng lay động.

Rõ ràng là gió đang thổi nhưng trong xe lại nóng như vậy.

"Oẹ ——"

Sau khi nghe được tiếng nôn khan, tài xế vội dừng xe lại, tháo đai an toàn vòng ra ghế sau, gấp gáp hỏi: "Có phải buồn nôn rồi không?"

Quý Thiển Ngưng bị người ra bế lên, cảm giác choáng váng mãnh liệt khiến cô theo bản năng mà ôm lấy cổ người nọ, khó khăn mà mở mắt ra nhìn, nhíu nhíu mày: "Mạc Hạm?"

"Tôi đây." Bởi vì còn chưa ngấm rượu nên giọng nói Mạc Hạm vẫn còn rất trong trẻo, nhìn mặt cô có chút không yên tâm, hỏi: "Khó chịu sao?"

Người ta say cỡ đó sao hiểu được lời chị nói? Quý Thiển Ngưng chỉ cảm thấy gương mặt trước mắt này thật đáng ghét, hai tay sờ soạn, lúc nhéo lúc xoa, ngây ngô cười nói: "Chơi đã ghê."

"......" Gương mặt tuyệt mỹ của Mạc Hạm bị cô miết tới biến hình, nhẫn nhịn nói: "Tin tôi đánh em không?"

Quý Thiển Ngưng lập tức tát nhẹ một cái lên mặt chị: "Hung dữ thế, không giống con gái gì cả!"

Tuy là lực đạo không mạnh, nhưng Mạc Hạm sao mà chịu nỗi? Chị buông lỏng tay ra, thân thể mềm như bông của Quý Thiển Ngưng liền ngả ngửa ra sau.

"Bang ——"

Cái ót đập vào cửa xe, Quý Thiển Ngưng ăn đau liền rên hừ hừ, lầm bà lầm bầm gì đó.

Mạc Hạm nghe không hiểu cô mắng cái gì, nhưng lại bị tiếng động kia dọa sợ, vội vội vàng vàng chui vào đỡ cô.

Đôi mắt ngấm men say của Quý Thiển Ngưng đột ngột hiện lên một tia sáng, không biết sức lực từ đâu ra, nắm lấy vai chị đẩy mạnh ra.

Mạc Hạm phản ứng nhanh nhạy, một tay bắt lấy lưng ghế, một tay lại giữ cửa xe, mới không bị cô xô ngã.

Nhìn cô tùy hứng làm bậy, Mạc Hạm tức giận: "Em rốt cuộc muốn quậy cỡ nào nữa!"

Tay Quý Thiển Ngưng sờ sờ khuôn mặt tức giận vẫn làm người đố kỵ kia, thân thể hơi cúi xuống, cười xấu xa: "Muốn...... Muốn chơi chị đó ~"

- -------------

Bài học ở đây chính là uống say thì nên ngoan chứ đừng quậy phá như bé Ngưng nha các bạn, bằng không rất nguy hiểm đó à.

24042020: không hiểu sao lại dài cỡ đó

14052020: Nóng dễ sợ, chừng 33 độ thì phải

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.