Editor: Lăng
Cô vẫn chưa phải là bạn gái của em ấy, thì có tư cách gì mà bảo tôi từ bỏ chứ?
Sao cứ hễ cô đến là cúp điện vậy???
Quý Thiển Ngưng không tin vào chuyện ma quỷ, quen tay sờ vào công tắc điện rồi ấn xuống.
"Phụt" một tiếng, chốt mở vang lên, đèn lại không sáng lên.
Hình như là cúp điện thật......
Quý Thiển Ngưng lấy điện thoại từ trong túi ra, mở đèn pin lên, hướng nguồn sáng về phía Mạc Hạm đứng cách đó khoảng 1 mét, nghi ngờ hỏi: "Không phải là chị cố ý đấy chứ?"
"......" Mắt Mạc Hạm nheo lại vì quá chói mắt, hỏi ngược lại cô: "Vì sao em lại nghĩ là chị cố ý?"
Quý Thiển Ngưng dời đèn pin đi, chiếu vào người chị, cô vịn vào tường, nhìn chị chăm chú rồi nói: "Bởi vì lúc em ấn chuông cửa thì còn nhìn thấy khe cửa lộ ra ánh sáng."
Mạc Hạm không nghĩ tới cô lại quan sát tỉ mỉ như vậy, vô lực đỡ trán, nói: "Được rồi, chị thừa nhận chuyện cúp điện là do chị làm ra."
Quý Thiển Ngưng trừng mắt, nói: "Em biết ngay là chị giở trò mà!"
"Nhưng không phải chị cố ý." Mạc Hạm nói: "Chị chỉ còn món canh cải thảo chưa làm xong thôi, lúc đảo canh thì sơ ý đổ lên bếp điện từ, rồi không hiểu sao lại bị cúp điện. Có thể là đứt cầu dao rồi."
"...... Tự chị nấu?" Quý Thiển Ngưng sửng sốt.
Mạc Hạm hơi mỉm cười, nói: "Mời em tới nhà thì chị tất nhiên phải đích thân xuống bếp rồi."
Quý Thiển Ngưng cho rằng Mạc Hạm sẽ giống như lần trước chở cô đến biệt thự, gọi một ai đó đem nguyên liệu đồ ăn đến rồi nấu một cái lẩu.
Bây giờ cô mới phát hiện là Mạc Hạm đang đeo tạp dề, mặt trước là một chó con màu trắng đang nghịch ngợm le lưỡi nhìn cô.
Họa tiết dễ thương thế này hoàn toàn không phù hợp với khí chất lạnh lùng của Mạc Hạm. Quý Thiển Ngưng không hiểu sao Mạc Hạm lại mua một cái tạp dề như thế, chẳng lẽ là do thuộc tính cún à?
Cô không có thời gian để nghĩ sâu xa như vậy, định thần lại, nói: "Vậy giờ làm sao bây giờ?"
Chẳng lẽ họ sẽ có một buổi hẹn hò chính thức đầu tiên trong cảnh tắt lửa tối đèn sao?
Mạc Hạm nhướng mày, nói: "Cúp điện cũng không có gì ghê gớm, chúng ta có thể ăn tối dưới ánh nến mà."
"Chị mua nến chưa?"
"...... Không có." Cúp điện đột nhiên quá, Mạc Hạm làm sao có thời giờ để chuẩn bị những thứ đó. Có điều, chị suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu chỉ là đứt cầu dao thì chắc kéo công tắc lên là có điện thôi. Để chị đi xem."
Hai người thấy cầu dao chính ở ngoài cửa lớn, chỉ là có hơi cao, Quý Thiển Ngưng với không tới nhưng Mạc Hạm lại nhẹ nhàng chạm đến được.
"Khoan ——" Thấy Mạc Hạm muốn mở nắp ra thì Quý Thiển Ngưng liền cảm thấy lo lắng, cô đè tay chị lại, hỏi: "Chị có làm qua bao giờ chưa?"
"Chưa từng." Mạc Hạm thản nhiên nói: "Nhưng cấp ba có học qua rồi mà, thao tác đơn giản lắm."
Kiến thức từ cấp ba mà giờ vẫn nhớ được? Quý Thiển Ngưng không hiểu điều này, chỉ là bội phục trí nhớ kinh người của Mạc Hạm thôi. Kiếp trước, cô và Mạc Hạm sinh sống ở đây suốt mười năm, đừng nói là đứt cầu dao, ngay cả cúp điện cũng chưa từng có, nên cô không hề có một chút kinh nghiệm nào.
Khi nói chuyện thì Mạc Hạm cũng mở nắp ra, thấy Quý Thiển Ngưng đang hồi hộp đứng sau lưng thì nói: "Giơ điện thoại cao lên đi, chị nhìn không rõ."
Quý Thiển Ngưng nghe lời giơ điện thoại cao lên, một cánh tay khác vì không yên tâm nên bắt lấy tay Mạc Hạm.
Mạc Hạm thấy hành động của cô thì vừa buồn cười lại bất đắc dĩ, nói: "Em đừng chạm vào chị. Lỡ như chị bị điện giật thì hai đưa mình đều gặp chuyện đó."
Quý Thiển Ngưng Nghe thấy hai chữ "Điện giật" thì sợ tới mức tay run lên, vội nói: "Đừng động vào, chúng ta vẫn nên đi tìm nhân viên thì hơn."
Bây giờ có khi nhân viên cũng đã tan làm rồi, cho dù không mở thì cũng phải đợi người tới. Mạc Hạm thiếu kiên nhẫn, đầu tiên là bỏ cánh tay đang ôm bắp chân mình, sau đó chị men theo ánh đèn pin, tìm được chỗ khác biệt duy nhất trong đám công tắc dày đặc, kéo lên.
"Cạch" nhẹ một tiếng, ánh đèn sáng chói lộ ra sau cửa lớn, Quý Thiển Ngưng vui vẻ nói: "Chị lợi hại ghê, có điện rồi kia!"
Mạc Hạm nhăn mày lại, thân thể lảo đảo ngả ra phía sau.
Quý Thiển Ngưng phản xạ có điều kiện duỗi tay ôm lấy chị, chỉ thấy người trong lòng ngực nhắm nghiền hai mắt, hàm răng cắn chặt môi dưới, vẻ mặt rất đau đớn.
Nhớ tới vừa nãy Mạc Hạm nói là có thể bị điện giật, Quý Thiển Ngưng hoảng sợ biến sắc: "Mạc Hạm, chị làm sao vậy?!"
Cơ thể Mạc Hạm co giật.
"Chị...... Chị đừng làm em sợ!" Quý Thiển Ngưng tay chân rét lạnh, gấp đến độ đỏ cả mắt.
Mạc Hạm từ từ mở to mắt, đang muốn cười nhạo cô là diễn xuất vụng về vậy mà cũng không phát hiện, nhưng khi va phải đôi mắt đỏ hoe của cô thì chị ngẩn người, duỗi tay chạm vào mặt cô, nói: "Đừng sợ, chỉ chọc em thôi."
"......" Quý Thiển Ngưng ý thức được là mình bị người ta trêu chọc, khuôn mặt cứng đờ, buông chị ra, đẩy tay chị ra rồi giận dữ xoay người đi về phía thang máy.
Mạc Hạm không nghĩ tới lại làm người ta giận, nhanh tay lẹ mắt kéo người về lại.
Quý Thiển Ngưng buộc phải xoay người đối mặt với chị, đôi mắt hồng hồng, cô tức giận nhìn chị, giọng nói run run: "Lấy sinh mạng của mình ra đùa giỡn, buồn cười lắm sao?"
Mạc Hạm vội nói: "Thật xin lỗi, chị sai rồi."
"......" Thái độ nhận sai thành khẩn như này khiến Quý Thiển Ngưng khó nói thêm gì hơn, cô xụ mặt thoát khỏi tay chị, tức giận đi vào nhà.
Quý Thiển Ngưng biết là bản thân phản ứng quá khích, nhưng cô lại không khống chế được. Khi nhìn thấy Mạc Hạm ngã xuống thì đột nhiên ô nhớ đến thảm trạng của Mạc Hạm khi xảy ra tai nạn giao thông, tim cô liền thắt lại.
Lòng cô nóng như lửa đốt, sợ Mạc Hạm lại ra xảy ra ngoài ý muốn, nhưng hóa ra người nào đó lại cô ý chọc cô?
Tức gần chết!
Bây giờ Mạc Hạm mới phát hiện là chị đã chạm vào nghịch lân của cô, chị mơ hồ có thể đoán được vì sao Quý Thiển Ngưng lại tức giận như vậy. Trong lòng chị vừa cảm động vừa lại hối hận vì mình đã đùa giỡn không đúng lúc. Chị vội sải bước đuổi theo, trở tay đóng cửa, rồi bước nhanh đến ôm lấy eo người kia, kéo cô vào trong lòng mình.
*Tương truyền trên đầu rồng có một miếng vảy mọc ngược, được người đời gọi là nghịch lân. Sau này được dùng để ví von cho chuyện không nên làm, nếu không thì sẽ gặp sự phẫn nộ vô cùng lớn.
Quý Thiển Ngưng cũng không ngại, lưng cô chạm phải ngực chị, cô cứ nghĩ Mạc Hạm lại giở trò gì nên mở miệng tính mắng chị.
Mạc Hạm buông cô ra.
Quý Thiển Ngưng không hiểu nguyê do, cả người bị chị kéo xoay lại.
Mạc Hạm áp bàn tay đang run rẩy của cô lên ngực mình, nhìn thẳng vào đôi mắt phẫn nộ của cô, chị nói từng câu từng chữ, thong thả mà trịnh trọng: "Về sau, sinh mạng này là của em, chị sẽ không đem nó ra làm trò đùa nữa."
Câu nói này sâu sắc hơn bất kỳ câu tỏ tình nào mà cô đã từng được nghe. Tâm trạng Quý Thiển Ngưng lập tức không nói nên lời, cũng quên tức giận, cô rút tay mình, quay mặt tránh đi ánh mắt nóng như lửa của chị, cô nói: "Em đói bụng rồi."
"Vậy đi ăn trước đi."
Hai người đi rửa tay.
Căn bếp lộ thiên tan hoang, nước canh rơi vãi đầy đất chẳng khác gì hiện trường tai nạn.
Quý Thiển Ngưng không có chỗ đặt chân, nhìn Mạc Hạm đi lấy cây lau nhà, lại luống cuống tay chân lau nhà, đột nhiên trước mắt cô hiện lên cảnh Mạc Hạm nấu mì trường thọ cho cô ở kiếp trước, cuối cùng suýt nữa thì làm nổ tung phòng bếp.
Đáng lẽ cô phải đi tới giúp đỡ, nhưng cô lại không nhúc nhích gì cả, chỉ chăm chú nhìn Mạc Hạm lau nhà
"Trong nhà có bếp gas mà, sao chị lại không dùng?" Nhìn Mạc Hạm dọn bếp từ đã rút điện đi, Quý Thiển Ngưng nhịn không được mà hỏi.
Mạc Hạm nhìn cô một cái, nói: "Không phải là em sợ lửa sao? Nói không chừng sau này chúng ta sẽ ở bên nhau đó, bây giờ chị phải tập làm quen với việc nấu ăn bằng bếp từ trước chứ."
Mặt Quý Thiển Ngưng ửng đỏ, nói móc: "Chị nghĩ hơi xa rồi đó."
Mạc Hạm cười cười, tiếp tục thu dọn..
Nhìn động tác không thành thạo nhưng lại rất tập trung của Mạc Hạm khiến Quý Thiển Ngưng đột nhiên có một suy nghĩ kỳ quái: Phụ nữ nghiêm túc làm việc nhà thật hiền huệ.
Gần mười phút mới dọn xong, Mạc Hạm đón cô qua đó.
Quý Thiển Ngưng vội kéo suy nghĩ bay xa về lại, đi rửa tay với chị.
Vốn dĩ Mạc Hạm tính làm ba món một canh, nhưng do canh cải thảo bị đổ nên giờ chỉ còn lại ba món. Ba món đều đã làm xong được đặt trong lồng kim loại, khi mở ra thì từng đợt hương thơm bay thẳng vào mũi.
Đều là món nhà làm, toàn là món Quý Thiển Ngưng thích ăn, nhìn thì rất đơn giản nhưng Mạc Hạm nói cho cô biết mấy món này phải làm hơn một giờ mới xong.
Quý Thiển Ngưng cứng họng chớp mắt một cái, nói: "Phiền vậy, còn không bằng đi ra ngoài ăn."
"Ra ngoài thì không tiện." Mạc Hạm nhẹt một miếng nạm bò hầm rượu vang vào miệng cô, "Món này chị nghiên cứu rất lâu đó, thử xem hương vị thế nào."
Thịt bò giòn mà không nát, lại có thêm rượu vang nên càng thơm mềm, Quý Thiển Ngưng ăn ngon mức hoài nghi không biết có phải là tay nghề của Mạc Hạm thật không.
Cô cẩn thận nếm thử, ánh mắt chăm chú của Mạc Hạm khiến cô nhũn cả tim, nói: "Ăn ngon lắm."
Khóe môi Mạc Hạm khẽ nhếch.
Khi Mạc Hạm dùng cơm thì không thích nói chuyện, kiếp trước Quý Thiển Ngưng sống với chị suốt mười năm nên đã sớm hình thành thói quen này, hai người yên lặng ăn xong, buông chén đũa thì mới bắt đầu tìm đề tài để nói chuyện.
"Chị Ninh nói là chị giúp em có cơ hội đi thử vai hai bộ điện ảnh." Quý Thiển Ngưng mở đầu trước: "Em không thấy hứng thú lắm nên không đi thử vai. Nhưng vẫn muốn cảm ơn chị một tiếng."
Vẻ mặt Mạc Hạm hơi đổi, chị hỏi: "Là do không hứng thú, hay là không muốn chị giúp đỡ?"
Quý Thiển Ngưng hơi suy nghĩ, nói: "Nếu xét về mặt tình cảm thì đúng là em không muốn được chị giúp đỡ lắm. Nhưng xét về mặt lý trí, thì là do có một bộ phim truyền hình hấp dẫn em hơn hai bộ điện ảnh này, cho nên em lựa chọn kịch bản bộ phim truyền hình."
Mạc Hạm nhíu mày: "Hai bộ điện ảnh kia có khả năng sẽ có doanh thu phòng vé cao, là chị tự mình nghiêm túc chọn lựa đó."
"Em biết." Quý Thiển Ngưng nói: "Nhưng em cảm thấy bộ phim truyền hình kia càng thích hợp với em hơn, hơn nữa còn là nữ chính đấy."
"Phim truyền hình nào?" Mạc Hạm nghe có nói chắc chắn như thế thì bắt đầu hiếu kỳ.
Tác phẩm chưa được công bố mà để lộ bí mật là tối kỵ nên Quý Thiển Ngưng không thể nói quá kỹ càng tỉ mỉ, nên chỉ kể đơn giản nội dung và hình tượng của nữ chính.
Mạc Hạm nghe xong trầm mặc rất lâu.
Không phải là bị sốc rồi chứ?
Bộ phim truyền hình này đúng là máu chó đến dọa người, nhưng năm đó lại siêu hot đó.
Ngay lúc Quý Thiển Ngưng cho rằng Mạc Hạm cũng sẽ như Lương Ninh và Cố Tâm Mỹ khuyên bảo cô, thì Mạc Hạm lại mở miệng nói: "Nữ chính thì cũng khá tốt."
"...... Chị không phản đối à?"
"Chị tôn trọng lựa chọn của em." Mạc Hạm nói: "Vì chúc mừng em nhận được nữ chính thì chúng ta làm một ly đi."
Vừa lúc làm món bò hầm rượu vàng thì còn dư lại chút vang đỏ.
Quý Thiển Ngưng vội ngăn chị lại, cô nói: "Em lái xe đến, không thể uống rượu."
Mạc Hạm không để bụng: "Uống một tý cũng không sao đâu, nhà chị nhiều phòng lắm, em ngủ phòng nào cũng được hết."
Quý Thiển Ngưng: "......" Vậy thì càng không thể uống.
Mạc Hạm thấy cô câu nệ thì vội sửa miệng: "Nói giỡn thôi."
Đột nhiên Quý Thiển Ngưng nhớ tới một chuyện: "Rốt cuộc thì chị xử lý chiếc xe kia như thế nào?"
"Đưa đi bảo dưỡng rồi, nhưng mà tổn hại quá nghiêm trọng, muốn khôi phục nguyên dạng thì chắc phải lâu lắm."
"Hỏng cỡ đó rồi sao chị không vứt mà mua chiếc mới đi?"
Mạc Hạm nhún nhún vai, nói: "Có cảm tình, không bỏ được."
Không bỏ được......
Nội tâm Quý Thiển Ngưng khẽ xao động. Thật ra lòng cô cũng có hơi không nỡ, dù sao thì chiếc xe kia cũng đã chứa đựng rất nhiều ký ước kiếp trước của cô và Mạc Hạm.
"Chị nghe Tâm Mỹ nói em muốn xe hả?" Mạc Hạm hỏi.
Quý Thiển Ngưng biết Mạc Hạm thường xuyên lén lút liên lạc với Cố Tâm Mỹ, hơn phân nửa là muốn biết được tin tức của cô từ Cố Tâm Mỹ. Cô cũng lười so đo mấy thứ này, nên chỉ "Ừm" một tiếng.