“Tôi tên Dokja.”
*Dokja: độc giả, độc gia (con một, nếu sai cầu thông báo).
Tôi thường giới thiệu bản thân như vậy, sau đó mọi diễn biến tiếp theo không ngoài dự đoán là một mớ hiểu lầm nực cười.
“Ồ, bạn là con một à?”
“...Đúng vậy, nhưng ý tôi nào phải như thế.”
“Huh? Vậy thì??”
“Tên của tôi là Dokja. Kim Dokja.”
Kim Dokja (nam tử Tôn Quý Độc Nhất Vô Nhị nhà họ Kim) – cha tôi đã đặt cái tên đó hòng muốn tôi trở thành một vị tráng hán mạnh mẽ đầy soái khí. Tuy nhiên, nhờ danh tự mà cha đặt, tôi lại trở thành một người đàn ông quá đỗi bình thường và cô độc.
Ngắn gọn như vầy: Tôi là Kim Dokja, 28 tuổi, độc thân. Thích đọc tiểu thuyết mạng trên tàu điện ngầm.
“Và tôi lại tiếp tục trượt di động.”
Trên con tàu điện ngầm ồn ào, tôi ngẩng phắt đầu lên theo phản xạ. Một cặp mắt tò mò soi thẳng về phía tôi. Nó thuộc về nhân viên phòng nhân sự, Yoo Sangah.
“Ah, xin chào.” Tôi cất tiếng.
“Anh đang về nhà à?”
“Đúng vậy. Còn Yoo Sangah–ssi?”
*Ssi (hậu tố): cách trang trọng được dùng để xưng hô với người lạ.
“Tôi gặp may, quản lí đã phải đi công tác hôm nay.” Yoo Sangah ngồi xuống chiếc ghế bị bỏ trống bên cạnh tôi. Một luồng hương thơm khá dễ ngửi tỏa ra từ đôi vai của cô ấy.
Làm cho tôi khá hãi hùng.
“Cô thường xuyên về nhà bằng tàu điện ngầm sao?”
“Về chuyện đó...” Mặt Yoo Sangah thoáng khó coi. Thử nghĩ lại xem nào, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Yoo Sangah trên tàu điện ngầm. Đầu tiên là Quản lí Nhân sự Kang, tiếp đến là Quản lí Tài chính Han...
Tôi đã từng nghe qua một số tin đồn ác ý về việc Yoo Sangah được những người đàn ông kiểu này chở về nhà mỗi ngày.
Song, câu trả lời của Yoo Sangah lại nằm ngoài dự đoán, “Đã có ai lấy trộm xe đạp của tôi...”
Ồ, xe đạp...
“Cô đi làm bằng xe đạp sao?”
“Đúng vậy! Những ngày này tôi đã phải tăng ca nên chẳng tập thể dục được bao nhiêu. Dù hơi rối một chút nhưng cũng đáng thử một lần.”
“Aha, tôi hiểu rồi.”
Yoo Sangah mỉm cười. Nhìn kỹ lại thì tôi đã hiểu phần nào thiện cảm của đám đàn ông dành cho cô ấy. Tuy nhiên, nó không phải là việc của tôi.
Mỗi người đều có phong cách sống riêng, và Yoo Sangah là kiểu người có tác phong sống khác hoàn toàn với tôi. Sau cuộc mở chuyện khó xử, chúng tôi đều tiếp tục nhìn vào màn hình điện thoại của mình. Tôi mở ứng dụng đọc tiểu thuyết mạng của mình trong khi Yoo Sangah...Cái gì thế này?
“Por favor dinero.”
“...Hở?”
“Tiếng Tây Ban Nha.”
“...Đương nhiên là tôi biết. Cụ thể nó là cái gì?”
“Xin tiền.” Yoo Sangah đáp lại một cách tràn đầy tự tin. Học trên tàu điện ngầm trong lúc về nhà à...Quả nhiên là kiểu sống đáng khen ngợi này khác hẳn so với tôi. Mặt khác, nỗ lực ghi nhớ mấy con chữ vụn vặt này có tác dụng quái gì cơ chứ?
“Cô chăm chỉ thật.”
“Nhân tiện, Dokja–ssi đang xem gì vậy?”
“Ah, tôi...”
Yoo Sangah nhìn chằm chằm vào màn hình LCD trên chiếc điện thoại của tôi. “Nó là một bộ tiểu thuyết à?”
“Ờm, chà...Tôi đang học tiếng Hàn.”
“Wow, tôi củng rất thích tiểu thuyết. Gần đây tôi lại không thể đọc được vì chẳng dư dả mấy thời gian.” Thật ngạc nhiên, Yoo Sangah đọc tiểu thuyết...? “Kiểu như Murakami Haruki, Raymond Carver, Han Kang...”
Tôi nghĩ vậy.
Yoo Sangah hỏi, “Dokja-ssi, anh thích tác giả nào?”
“Cô sẽ không biết đâu, cho dù tôi có nói ra.”
“Tôi đã từng đọc rất nhiều tác phẩm, nhỡ đâu tôi lại biết thật đấy.”
Lúc này thật khó để thừa nhận rằng sở thích của tôi là đọc tiểu thuyết mạng. Tôi liếc nhìn tiêu đề của tác phẩm trên điện thoại.
[Thế Giới Hậu Tận Thế]
Tác giả: Sing Shangshong.
Tôi không thể nói rằng mình đang đọc “Thế Giới Hậu Tận Thế của Sing Shangshong.”
“Nó chỉ là tiểu thuyết viễn tưởng. Nó...chà, đại loại kiểu Chúa Tể Của Những Chiếc Nhẫn.”
Đôi mắt của Yoo Sangah mở to. “Aha. Chúa Tể Của Những Chiếc Nhẫn. Tôi đã xem qua bộ phim đó rồi.”
“Phim đó khá được.”
Im lặng kéo dài trong giây lát. Yoo Sangah nhìn tôi như thể muốn tôi nói gì đó gây sốc. Cuộc trò chuyện của chúng tôi đã hơi căng thẳng, vì vậy, tôi quyết định lái chủ đề. “Đã một năm trôi qua kể từ lần tôi vào công ty. Đây là năm cuối rồi, thời gian trôi qua thật nhanh.”
“Đúng vậy. Lúc đấy chúng ta chẳng biết gì nhỉ?”
“Phải, dường như chỉ mới ngày hôm qua thôi. Đáng tiếc thay thời hạn hợp đồng của tôi đã kết thúc rồi.” Tôi bất chợt nhận ra lời lẽ của mình đã có gì đó đả động tới Yoo Sangah khi biểu cảm trên mặt đối phương thay đổi.
“Ah, tôi...” Yoo Sangah dõi theo nhất cử động của tôi.
Tôi quên mất. Yoo Sangah mới được nhận đánh giá tốt từ một khách hàng nước ngoài vào tháng trước và được thăng chức thành nhân viên toàn thời gian.
“Ah, phải. Thật xin lỗi khi đã chúc mừng cô quá trễ. Haha, đáng ra tôi nên chú ý hơn trong việc học ngoại ngữ...”
“Không, Dokja-ssi! Vẫn còn buổi đánh giá hiệu suất công việc mà, với lại...”
Tôi ghét phải thừa nhận, nhưng mỗi khi Yoo Sangah cất tiếng nói, khung cảnh xung quanh lại dễ nhìn đến tuyệt vời. Tựa như ánh đèn của toàn thế giới chỉ soi và chiếu sáng xuống một người duy nhất. Nếu thế giới này là một quyển tiểu thuyết thì nhân vật chính xứng đáng là một người như vậy.
Sự thật rằng đó là kết quả chắc chắn xảy ra. Tôi đã chẳng hề cố gắng, trong khi Yoo Sangah thì ngược lại. Tôi chỉ đọc tiểu thuyết trên mạng, trong khi Yoo Sangah nỗ lực học tập. Sẽ chẳng có gì bất thường khi Yoo Sangah được trở thành một nhân viên toàn thời gian, còn hợp đồng của tôi thì bị chấm dứt một cách phũ phàng.
“Về chuyện đó...Dokja-ssi.”
“Vâng?”
“Nếu anh không phiền...Anh có muốn thử cái app mà tôi đang sử dụng không?” Giọng nói của Yoo Sangah dần trở nên mơ hồ. Cảm giác như thế giới trước mắt tôi trở nên xa vời hơn bao giờ hết.
Tôi chỉnh lý ổn lại tâm trạng và nhìn thẳng về phía trước.
Một cậu bé đối diện tôi, cũng phải chừng 10 tuổi. Nhóc ôm một cái lưới đựng côn trùng và ngồi kế bên mẹ, cười đùa vô cùng vui vẻ.
“...Dokja-ssi?”
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi có một cuộc sống khác so với bây giờ? Ý tôi là, nếu tôi thay đổi cách sống bại hoại của mình đi?.
||||| Truyện đề cử: Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Đại Ác |||||
“Kim Dok...”
Nếu cuộc đời này không thuộc về “chủ nghĩa hiện thực” mà là một chiều giả tưởng hư ảo...Liệu tôi có được trở thành nhân vật chính? Tôi không biết, và có lẽ sẽ chẳng bao giờ biết được. Tuy nhiên, có một điều mà tôi rất rõ.
“Như vậy là ổn rồi, Yoo Sangah-ssi à.”
“Hở?”
“Sẽ chẳng thay đổi được bao nhiêu nếu cô cho tôi biết tên của cái ứng dụng ấy.” Cách sống của tôi là “thực tế.” “Dokja có một cuộc đời đơn độc.”
“Hả? Cái...”
“Ngay từ đầu cuộc đời của tôi đã được định sẵn.”
Ở đây, tôi không phải nhân vật chính mà chỉ là một người đơn độc.
“Sống hết một kẻ cô đơn...” Yoo Sangah biểu hiện khá nghiêm túc. Tôi xua tay để cố biểu hiện rằng mọi chuyện đang rất ổn. Tôi không hiểu tại sao, nhưng người này thực sự lo lắng về tôi.
Có thể vì cô ấy là một phần của bộ phận nhân sự...nhưng tôi có thể tự nhận thức về biểu hiện của mình mà.
“Dokja-ssi rất tốt.”
“Vâng?”
“Tôi sẽ tiếp tục sống như một chiếc ngà voi.”
*Sangah: ngà
Như thể Yoo Sangah đã thông suốt được gì đó rồi quay lại với bài học tiếng Tây Ban Nha trên điện thoại của mình. Tôi nhìn cô ấy một lúc mới tiếp tục đọc tiểu thuyết. Mọi thứ đã trở lại như ban đầu nhưng kỳ lạ thay, tôi đã không thể tập trung vào việc đọc truyện như trước nữa. Có vẻ như bởi đống sự thật nặng nề về thực tại khiến tôi khó thể nào kéo tiếp những trang truyện.
Ngay lúc đó, một thông báo xuất hiện trên điện thoại tôi. [Bạn nhận được một email mới.]
Nó từ tác giả của “Tam Thức Cầu Sinh“. Tôi mở mail ra.
- Độc giả-nim, tác phẩm của tôi sẽ bắt đầu thu phí vào lúc 7 giờ tối nay. Thứ này sẽ có ích. Chúc may mắn.
*Nim (hậu tố): cách trang trọng được dùng để xưng hô với người lớn tuổi hoặc người lạ.
[1 file đính kèm.]
Tác giả hứa hẹn rằng sẽ cho tôi một món quà. Vậy thì nó đâu?
...Giống hệt như chính cái tên của mình, tôi cũng là một độc giả. Vậy nên tôi khá phấn khích khi nhận được email nọ. Thật lòng mà nói, cũng không quá tồi tệ khi làm một người đọc. Tôi kiểm tra thời gian. Đã là 6:55 phút tối. Tôi còn đúng năm phút trước khi dịch phụ trả phí của Tam Thức Cầu Sinh bắt đầu.
Rồi tôi mở phần tác phẩm yêu thích của mình trên ứng dụng. Khi tôi là người đọc duy nhất, tôi vẫn nên để lại lời nhắn và tiếp thêm năng lực cho tác giả.
Tuy nhiên...
- Tác phẩm này không tồn tại.
Tôi cố gắng gõ từ khóa “đổ nát” nhiều lần trong khung tìm kiếm, nhưng kết quả vẫn vậy. Tam Thức Cầu Sinh trên bảng thông báo đã biến mất vô tăm biệt tích. Thật kỳ lạ. Trước đây đã từng có tác phẩm nào bị xóa mà không có bất kỳ thông báo nào trước khi bắt đầu tính phí chưa nhỉ?
Khoảng khắc đó, đèn tàu điện vụt tắt, bên trong tối om.
Kíííííít-! Con tàu rung lắc dữ dội và phát ra âm thanh kim loại bén nhọn. Nó khiến cho Yoo Sangah thét lên và túm chặt lấy cánh tay tôi. Tôi nghe thấy âm thanh nháo nhào từ người khác.
Yoo Sangah túm tôi chặt đến nỗi tôi buộc phải chú ý đến cơn đau từ cánh tay mình hơn bất ngờ đột ngột này. Mất khoảng vài giây cho đến khi con tàu hoàn toàn ngừng lại.
Âm thanh hoang mang của người khác vang vọng qua tai tôi.
“Uh, cái?”
“Chuyện gì đang xảy ra thế này?”
Trong bóng tối, một vài chiếc điện thoại thông minh chợt sáng đèn lên. Yoo Sangah vẫn luốn giữ lấy tôi và khẽ thều thào, “Đang có sự cố gì à?”
Tôi cố tỏ ra không lo sợ. “Đừng lo lắng quá, chắc hẳn không có gì to tát xảy ra đâu...”
“Thật sao?”
“Ừ, có lẽ là một vụ tự tử. Kỹ sư sẽ sớm đưa ra thông báo thôi.”
Vừa mới dứt lời, tôi nghe thấy giọng của kỹ sư.
- Tất cả hành khách trên tàu. Tất cả hành khách trên tàu chú ý.
Không gian hỗn độn dần được trấn an lại. Tôi thở hắt ra và mở miệng, “Thấy chưa? Không phải chuyện gì to tát. Bây giờ sẽ là một lời xin lỗi và nguồn điện nhanh chóng được khởi động lại...”
- T-Tất cả mọi người...Mau chạy...!!!
“Cái gì cơ?”
Một tiếng bíp vang lên và bộ liên lạc bị ngắt quãng giữa chừng. Trong toa tàu liền rối loạn cả lên.
“D-Dokja-ssi? Chuyện gì vậy...?”
Ánh sáng chóa mắt nháy lên ở phía trước toa tàu. Có những tiếng vang vọng tới và theo sau đó là một vụ nổ. Thứ gì đó đang tiến tới đây trong bóng tối này. Trùng hợp thay, tôi liếc nhìn đồng hồ và phát hiện ra đã đúng 7:00.
Tích..., như cả thế giới đã dừng lại trong nháy mắt, và tôi nghe được một giọng nói:
[Dịch vụ miễn phí của địa cầu 8612 đã hết hạn.]
[Kịch bản chính đã bắt đầu.]
Đó chính là khoảng khắc mà lẽ sống của tôi thay đổi, hoàn toàn.