[Dokkaebi. Lần đầu tiên mà nó xuất hiện, đã có người gọi thế.]
*Dokkaebi: một sinh vật trong văn hóa dân gian Triều Tiên, biến đổi từ đồ vật vô tri vô giác.
Tôi không biết tại sao nhưng câu đó bỗng hiện ra trong đầu tôi. Con tàu điện ngầm bất chợt ngừng lại, căn phòng tối đen như mực...Những chi tiết này tạo cho tôi cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ.
*Raw [deja vu]: Déjà vu hoặc promnesia, là ảo giác, cảm thấy quen thuộc trong một môi trường, khung cảnh mới, chưa từng biết trước đó hoặc không nhớ rõ lúc nào (Wikipedia).
Trước đó đã từng có trường hợp tàu buộc phải hủy chuyến, nhưng nó rất hiếm hoi. Ngay cả như vậy thì có ý nghĩa gì chứ? Tuy tôi có thể nhớ được một vài từ từ bộ tiểu thuyết kia...nhưng nó thật ngớ ngẩn.
Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy được?
Ngay lúc này, cửa toa 3807 mở ra, và nguồn điện quay trở lại. Yoo Sangah lẩm bẩm bên tai tôi, “...Dokkaebi?”
Đầu tôi chấn động liên hồi. Tôi run rẩy bất an khi quyển tiểu thuyết tôi đọc và thực tại trước mắt chồng chéo lên nhau.
[Với cặp sừng nhỏ và thân thể quấn quanh một chiếc áo choàng rơm tí hon, sinh vật lông lá kỳ dị kia đang lơ lửng trên không trung.]
[Nó quá quái đản để gọi là tinh linh, quá tàn nhẫn để gọi là thiên thần và quá trầm lặng để gọi là ác quỷ.]
[Vậy nên, nó được gọi là “Dokkaebi“.]
Và tôi biết hết thảy điều đầu tiên mà con Dokkaebi đó sắp sửa phun ra.
[&아#@!&아#@!...]
[&아#@!&아#@!...]
Những con chữ và thực tại đan xen nhau, chuẩn xác đến từng khoảng khắc một.
“Cái gì vậy?”
“Thực tế ảo sao?”
Giữa đám đông bát nháo, tôi như lạc vào một thế giới khác. Đây là một con Dokkaebi hàng thật giá thật – là sinh vật đã mở ra cánh cửa dẫn đến hàng tấn bi kịch cho hàng ngàn sinh mệnh trong Tam Thức Cầu Sinh.
Giọng nói của Yoo Sangah kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ rối bời.
“Nghe giống như tiếng Tây Ban Nha. Tôi có nên giao tiếp với nó không?”
Tôi ngạc nhiên và vặn ngược lại, “...Cô định làm gì? Xin tiền nó chắc?”
“...Không, nhưng...”
Lần này tôi nghe thấy được tiếng Hàn chuẩn xác phát ra từ miệng của sinh vật đó.
[Ah. Ah. Nghe thấy rõ chứ? Ah, ta đã gặp chút vất vả khi gói tiếng Hàn không hoạt động ổn cho lắm. Các nhân loại ở đây có nghe thấy lời ta nói không?]
Khi được tiếp xúc với ngôn ngữ quen thuộc, tôi thấy mọi người xung quanh dần thả lỏng. Một vị tráng hán vĩ đại trong bộ comple tiến lên phía trước và nói.
“Này, tụi mày đang làm gì đấy?”
[...Huh?]
“Đang quay phim à? Tao phải đi vì chốc nữa còn có buổi thử vai, chả còn bao nhiêu thì giờ đâu.” Có lẽ như anh ta chỉ là một vai phụ không đáng nhắc tới, vì trông gương mặt kia không được quen thuộc cho lắm. Nếu tôi là đạo diễn thử vai thì biết đâu, với biểu hiện khá xuất sắc này tôi sẽ chọn anh ta thì sao? Nhưng thật không may, sinh vật kia nào phải đạo diễn.
[À, diễn thử. Đủng rồi, đây cũng được coi là một buổi thử vai. Haha, có vẻ dữ liệu hơi thiếu sót một tí. Ta vừa mới đăng nhập vào ngay đúng 7 giờ tối mà.]
“Hả? Mày đang nói cái gì kia?”
[Nào, nào. Nhân loại, thả lỏng và nghe ta nói đã nào. Bây giờ ta sẽ nói một điều vô cùng quan trọng!]
Ngực tôi nghẹn lại một trận.
“Gì cơ? Mau cút ra khỏi tàu!”
“Ai đó gọi trưởng tàu đi!”
“Không có sự đồng ý của quần chúng mà vẫn cả gan làm vậy sao?”
“Mẹ ơi, gì đấy ạ? Hoạt hình à?”
Không còn nghi ngờ gì nữa. Đây là thiết lập diễn biến mà tôi đã từng đọc qua. Tôi hoàn toàn không muốn trở thành một phần của mớ bòng bong này...nhưng đã vô phương cứu chữa. Mọi người trong toa khẳng định sẽ không bao giờ nghe theo lời từ loài vật nhỏ bé đáng yêu trong có vẻ như vừa mới bước ra từ phim hoạt hình kia. Những gì tôi có thể làm là ngăn không cho Yoo Sangah di chuyển, người đang tìm mọi cách để đứng dậy và hòa vào đám đông.
“Sangah-ssi, rất nguy hiểm, hãy ngồi yên tại chỗ.”
“Hở?” Yoo Sangah trợn trừng mắt. Tôi đã vô thức thốt lên trong lúc căng go nên giờ đương nhiên không biết phải giải thích cho cô ấy như thế nào, về những điều tôi tường tận. Đúng hơn là, tôi không cần thiết phải giải thích.
[Haha, ngươi ồn thật đấy.]
Một luồng áp lực phi thường đáng sợ vây hãm mọi người trong toa tàu này.
[Ta đã bảo hãy giữ trật tự.]
Tôi nhẹ nhàng nhắm mắt lại khi nhãn cầu con Dokkaebi dần chuyển sang màu đỏ tươi. Âm thanh vật thể nổ tung vang lên, cả toa tàu chìm trong im lặng.
“Uh, uh. Uh...”
Một cái lỗ máu thịt sâu hoắm ghim sâu vào đầu của tên diễn viên vô danh. Người mới nãy vẫn còn mở miệng đã chậm rãi gục xuống sàn tàu.
[Không phải đang ghi hình đâu.]
Thanh âm giòn giã vỡ vụn vang lên. Lần này, người chết là kẻ đã gào lên đòi trưởng tàu ra mặt.
[Không phải mộng. Cũng không phải một thoại ký.]
Một, hai...Máu tươi bắn lên không trung mỗi lúc lại có đầu người bị kích nổ. Họ đều là những kẻ chống lại con Dokkaebi, những kẻ la hét thất thanh hay trở nên điên dại. Dù chỉ phát ra một tiếng động, họ đều bị ghim trên đầu một cái lỗ. Chẳng mấy chốc, khoang tàu liền chìm ngập trong máu tươi và hoảng loạn.
[Đây không phải là thực tại mà các nhân loại từng được biết đến. Hiểu không? Nên hãy ngậm mồm lại và nghe ta nói đây.]
Một nửa số người đã chết. Huyết dịch màu đỏ và vụn thi thể tán loạn khắp nơi. Đã không còn ai dám cất nửa lời. Như loài vượn nguyên thủy hạ thấp mình trước thú săn mồi hùng mạnh, nhìn về phía nó với nỗi kinh hoàng khó lòng che giấu.
Tôi vịn chặt lấy vai Yoo Sangah, người đang cố kiềm nén từng tiếng nấc của mình.
Đây hoàn toàn là sự thật. Dòng thông báo đột ngột vang lên bân tai tôi, con Dokkaebi bất ngờ xuất hiện trước mắt, và vụ thảm sát trong khoang tàu...
[Nhân loại, cuộc sống của các ngươi đã ổn quá nhỉ?]
Ở hàng ghế ưu tiên, một bà cụ tình cờ va phải ánh mắt con Dokkaebi.
[Các ngươi đã sỗng miễn phí quá lâu rồi đấy. Các ngươi được sinh ra mà không cần phải trả một cái giá nào cho việc thở, ăn, ngủ, nghỉ hay sinh ra nhiều tạp chủng hơn nữa! Ha! Thật biết cách tận hưởng!]
Miễn phí?? Không ai ở đây sống mà không cần nỗ lực. Họ ra sức cày cấy công việc, và họ phải ngồi trên tàu điện ngầm sau tan tầm để tiết kiệm cái chi phí đắt đỏ này đây. Tuy nhiên, không một ai đủ can đảm để phản bác lại con Dokkaebi hồ ngôn loạn ngữ đó cả.
[Những ngày tháng đẹp đẽ đó đã trôi qua rồi. Các ngươi còn có thể tiếp tục như vậy cho đến khi nào nữa đây? Nếu muốn được an ổn tồn tại thì phải trả cái giá hợp lí để đổi lấy ích lợi của các ngươi. Không phải sao?]
Mọi người đều nghẹn một bụng nhưng lại không dám lên tiếng. Đúng lúc này, một người đàn ông dè dặt nâng cánh tay mình lên. “N-Ngài cần tiền sao?”
Tôi tự hỏi cái thể loại người nào mà còn dám bén mảng nói trong trường hợp này, ngạc nhiên thay, tôi quen gã ta.
“Yoo Sangah-ssi. Đó chẳng phải Trưởng phòng Tài chính Han sao?”
“...Ừm.”
Đã quá rõ ràng. Hắn thuộc loại “bám dù” tiêu chuẩn trong công ty và luôn đứng đầu vị trí mà nhân viên mới vào không nên đắc tội. Đó là Han Myungoh, trưởng bộ phận tài chính. Vấn đề là, tại sao gã lại ở trên tàu điện?
“Tôi sẽ đưa ngài tiền. Cầm đi. Mong ngài hiểu rằng tôi chẳng còn cách nào khác ngoài việc này.” Trưởng phòng Han lấy tấm danh thiếp của mình ra trong ánh mắt ánh cổ vũ của quần chúng vây quanh. Bầu không khí “hào hùng” tới nỗi trông gã như một người hùng dám đứng lên chống lại cả phần tử nguy hiểm không rõ lai lịch kia. “Ngài muốn bao nhiêu? Một khoảng lớn? Hay gấp đôi??”
Số tiền mà gã đưa ra khá lớn so với số lương tháng của một vị trưởng phòng công ty con. Có người đồn Han Myungoh là con trai út của lãnh đạo công ty liên kết và tôi nghĩ có thể nó là sự thật. Tôi thậm chí còn không thể nhét nhiều tấm sét như thế vào ví của mình.
[Hmmm, ngươi định dùng tiền để mua chuộc ta đấy à?]
“Đ-Đúng vậy! Số tiền tôi mang ngay lúc này chắc vẫn chưa đủ nhiều...nhưng tôi có thể đánh đổi tất cả mọi thứ nếu ngài đưa tôi ra khỏi đây.”
[Tiền tài, được đấy. Thứ vật chất mà con người dùng để thương lượng.]
Ánh mắt tên trưởng phòng sáng rực, là loại biểu cảm đống ý vô điều kiện với lời nói của Dokkaebi, “Đúng vậy, tiền là tất cả.” Thật thảm hại.
“Bây giờ tôi chỉ có nhiêu đây-”
[Nó chỉ dùng được trong không gian và thời hoàng kim của nhân loại.]
“Hả?”
Khắc tiếp theo, một ngọn lửa bùng lên giữa không trung và thiêu rụi tấm sét trong tay gã. Trưởng phòng Han hét lên thảm thiết.
[Tấm giấy đó vô giá trị tại vũ trụ vĩ mô này. Nếu còn làm như thế nữa, ta sẽ đánh bay đầu ngươi.]
“U-Uhhh...” Sợ hãi một lần nữa bao trùm lên gương mặt của đám đông. Tôi thiết nghĩ nó khá khả thi để biết hết tất cả suy nghĩ của mọi người, vì lúc này, mọi chuyện diễn ra hệt như tình tiết mà tôi đã biết trước.
[Còn cái quái lạ kỳ gì sẽ tiếp diễn nữa?]
Chỉ có tôi biết được chuyện gì sắp xảy ra...
[Phù, nợ nần lại chồng chất trong lúc các ngươi còn bận la hét. Chà, được rồi. Thay vì cứ phải lặp lại lời giải thích ngu xuẩn này hàng trăm lần, chẳng phải sẽ nhanh chóng hơn sao nếu để cho các ngươi tự trải nghiệm cảm giác kiếm ra chính tiền của mình?]
Cặp sừng con Dokkaebi dài ra như hai chiếc ăng-ten, thân thể béo tốt của nó bay lên không trung.
[Kênh #BI-7623 đang mở.]
[Các Chòm sao đã tiến vào.]
Một màn hình nhỏ hiện ra trước mắt mọi người.
[Kịch bản chính đã bắt đầu!]
+
[Kịch bản chính #1 – Minh Chứng Của Trị Giá]
Thể loại: Chính
Độ khó: F
Điều kiện vượt ải: Giết một hoặc nhiều sinh vật sống.
Thời gian giới hạn: 30 phút
Phần thưởng: 300 vàng
Thất bại: Chết
+
Con Dokkaebi cười nhạt trước khi hoàn toàn biến mất vào không khí.
[Vậy thì, chúc may mắn,nhân loại. Cho ta thấy thứ gì thú vị đi nào.]