(từ 154 đến 156 không có tựa chương nên mình mạn phép lấy tựa chương của nhà Người Nào Đó ><)
Edit: Aoi Tetsu
Mặt trời đã lên đến đỉnh.
(日头偏了- mình không chắc lắm nên nếu ai biết nghĩa sát hơn thì chỉ mình nhe – mới đầu còn nhầm với tựa chương -)
Giờ ngọ (khoảng trưa, giữa trưa) phòng hội nghị nhỏ rất rộng thoáng lúc này bị ánh nắng chiếu, có chút chói mắt cùng oi bức.
Bạch Lữ Thị không hề động đậy mà ngồi ở trên ghế, mặt đối diện ánh sáng, quay lưng về phía cửa, tựa như một cái đồng hồ để bàn chứng kiến thời gian chảy xuôi. Dù cho thân thể của bà đã được thuốc giúp cho thật trẻ trung như trước, nhưng bà không ngăn được tâm thái (thái độ, suy nghĩ) càng ngày càng già cỗi.
“Bà cố nội.” Bạch Anh Tước đứng ở sau lưng bà.
Bọn họ nhìn cùng một mảnh phong cảnh, đầu lại chuyển động quanh ý nghĩ của riêng mình.
“Ừ.” Bạch Lữ Thị đứng lên, chân di chuyển, “Người đã già.”
“Ngài còn rất trẻ.”
Bạch Lữ Thị gõ gõ đùi mình, “Đúng vậy, chân của ta nói từ sinh lý vẫn là rất nhanh nhẹn, nhưng ta lúc nào cũng không kìm được cảm thấy chúng nó mục nát.”
Bạch Anh Tước nói: “Ngài chỉ là mệt mỏi.”
Bạch Lữ Thị ngẩng đầu lên, lại cười nói: “Dù cho người nhà họ Bạch có mệt mỏi, cũng chỉ có thể mệt cho người trong nhà xem. Lại như, người nhà họ Bạch muốn thật sự đã làm sai điều gì, ta cũng không hy vọng cuối cùng rơi vào trong tay người ngoài.”
Bạch Anh Tước trầm mặc chốc lát, nhẹ giọng nói: “Sự tình chưa chắc là như vậy đâu.”
“Ta chỉ nói một chút như thế. Cụ tổ của con trước khi mất đã từng cầm lấy tay của ta không cam lòng hỏi ta, hỏi ta liều mạng bảo trì tuổi trẻ là vì cái gì, có phải là vẫn còn muốn tìm một người bạn đời trẻ trung dung mạo xinh đẹp khác sống hết cả đời. Ông ấy không hiểu, thân thể của ta trẻ lại, lòng lại không trở về được. Ta chỉ là không bỏ được cái nhà này xuống. Đừng nhìn ông nội con lúc thường bình tĩnh trầm ổn, kỳ thực hắn khi còn bé là một người tự bế (tự cô lập bản thân), không thích nói chuyện, không ham tiếp xúc với người khác, cho dù hiện tại cũng là như vậy. Bạn bè đều là quen biết khi làm việc, tan việc ai cũng không gặp, nhất môn tâm tư (một lòng một dạ) về nhà. Nói thật, cũng không có gì không tốt, chỉ là chống đỡ không nổi cái nhà này, mạng lưới quan hệ của Bạch gia giao vào trong tay hắn, hơn phân nửa phải suy yếu. May là hắn sinh không ít nhi tử, đại bá phụ của con, Nhị bá phụ của con, còn có ba con. Ta vừa ý nhất chính là ba con. Có phần giống với con, nhưng lại ôn hòa hơn. Tiếc là, hắn là người vợ quản nghiêm …” Bạch Lữ Thị tự giễu lắc đầu một cái, “Có lúc, ta rất chán ghét mẹ con. Người quan trọng của tập đoàn Thịnh An, chẳng lẽ Bạch gia chúng ta không cần sao? (1) Ai, hiện tại nói cái gì đều đã muộn. Ta chờ a chờ, rốt cục chờ đến thế hệ các con này, thế hệ này ta rất vui mừng. Có Đại đường ca của con, có con…”
(1) 盛安集团要人,难道我们白家不要吗? (mình không hiểu ý ở đây lắm-)
Bạch Anh Tước im lặng không lên tiếng nghe bà liên miên lải nhải nói xong, sau đó im bặt mà dừng lại.
Bạch Lữ Thị xoay nửa người (背过身), thở dài thật sâu nói: “Ta cầm cự lâu như vậy, đột nhiên phát hiện thật ra sự tồn tại của ta cũng không phải nhất định phải cùng duy nhất (突然发现其实我的存在并不是 必须和 唯一的), chuyện của các con cần phải bởi chính các con quyết định. Có thể chứng kiến con cùng Quan Miên kết hôn, con bình an vô sự… Ta đã rất thỏa mãn rồi.”
“Bà cố nội.” Bạch Anh Tước tiến lên một bước, mỉm cười ôm lấy bà, “Con không biết không có ngài con sẽ như thế nào, Bạch gia sẽ như thế nào. Con chỉ biết là bởi vì có ngài, con rất vui vẻ.”
Bạch Lữ Thị nhẹ nhàng vỗ vai anh.
Hai người cứ như vậy hạ báo hồi lâu dưới ánh mặt trời chiếu rọi. (两人就这样在阳光的映照下报 了许久。)
“Con còn muốn ôm bao lâu?” Bạch Lữ Thị trêu ghẹo nói, “Tổng không phải Quan Miên bị thương không thể ôm, con liền muốn ôm bà cố nội của con cho đã nghiền đi?”
(总不是关眠受了伤不能抱,你就想抱着你曾奶奶过过瘾吧?”mình không biết dịch chữ tổng như thế nào cho đúng -)
Bạch Anh Tước cười nói: “Quan Miên chỉ có một mình con ôm, bà cố nội nhưng là người người đều đua nhau ôm, vào lúc này không ôm nhiều mấy lần, không biết lại phải đợi bao lâu mới có thể đến lần tiếp theo đây.”
Bạch Lữ Thị nói: “Người kết hôn quả nhiên bất đồng (khác biệt), há mồm liền ra điềm ngôn mật ngữ (lời ngon tiếng ngọt).”
Bạch Anh Tước cười híp mắt buông tay ra.
Bạch Lữ Thị nói: “Đúng rồi, danh sách trong tay con con định làm sao bây giờ?
Nụ cười Bạch Anh Tước thu lại một chút, “Ý kiến của bà cố nội ni?”
(“曾奶奶的意思呢?”)
Bạch Lữ Thị nói: “Ta mới vừa nói qua, chuyện của các con về sau do chính các con quyết định, ta mặc kệ rồi. Ta thật vất vả có thể sống thêm mấy thập niên, dù sao cũng không thể từ sáng đến tối nghĩ đến những sự việc khiến người phiền lòng.”
Bạch Anh Tước nói: “Ít nhất trước tiên phải biết rõ đối thủ là ai.”
Bạch Lữ Thị gật đầu nói: “Lần này đảng Cải Cách lội nước cực kì sâu, nếu như con muốn nhìn rõ ràng, đừng ngại rời xa nhìn thoáng một chút.”
Bạch Anh Tước kinh ngạc nhìn bà.
Bạch Lữ Thị nói: “Với địa vị của Bạch gia chúng ta giờ này ngày này, cũng không nhất định phải bám víu đảng Cải Cách không buông tay. Hợp tác nhiều năm như vậy thứ nhất là bởi vì thói quen, thứ hai là bởi vì không nảy sinh việc lớn gì. Hợp đồng ký lâu nữa cũng sẽ đến hạn, huống hồ còn có vi phạm giao ước vừa rồi. Ai, nói rồi nói rồi lại nói nhiều rồi (2). Việc này, chính con cân nhắc xử lý đi. Chỉ có một điểm kia ta nói lúc trước con phải nhớ kỹ.”
(2) 哎,说着说着又说多了
Bạch Anh Tước trịnh trọng gật đầu nói: “Con hiểu rồi.”
Từ trong phòng họp nhỏ đi ra, vai Bạch Anh Tước hơi nhẹ đi một chút.
Có mấy lời Bạch Lữ Thị chưa nói đến quá rõ ràng, nhưng có thể khẳng định là, nếu anh thật sự làm quyết định gì, Bạch Lữ Thị nhất định sẽ đứng ra ủng hộ anh. Này chẳng khác nào gánh vác một phần áp lực rất lớn trên vai anh.
Một buổi tiệc cưới tốt đẹp hiện tại làm đến mức độ này, đã không phải là chuyện mất mặt nữa rồi. Có thể dự đoán, kế tiếp còn có thể có một đống vấn đề lớn chờ anh. Anh dựa vào tường đứng một lát, đột nhiên nhìn thấy Nhị đường ca nổi giận đùng đùng mà chạy xuống dưới, thời điểm nhìn thấy anh thần sắc (vẻ mặt) biến đổi, đột nhiên dừng bước chân, đứng ở nơi đó do dự thật lâu mới nói: “Anh Tước a.”
Bạch Anh Tước nói: “Dạ?”
Nhị đường ca nói: “Quan Miên không sao chứ?”
Bạch Anh Tước nói: “Cần hưu dưỡng (nghỉ ngơi điều dưỡng).”
“A. Đúng vậy.” Nhị đường ca xoa xoa mũi, “Vậy anh xuống lầu.”
“Nhị đường ca.” Bạch Anh Tước tại thời điểm hắn cất bước đột nhiên mở miệng.
Nhị đường ca bị sợ hết hồn, nhanh chóng xoay người nói: “Chuyện gì?”
“Anh có thể giúp em một chuyện gấp hay không?” Bạch Anh Tước từ từ đi tới.
Nhị đường ca lộ ra một nụ cười cực kỳ cứng ngắc, “Gấp cái gì?”
Bạch Anh Tước nói: “Giúp em đặt một bó hoa. Quan Miên bị thương, em muốn tặng một bó hoa cho em ấy.”
“Ồ. Được chứ.” Nhị đường ca thở phào nhẹ nhõm, đang muốn xoay người, liền nghe Bạch Anh Tước hỏi: “Anh không hỏi em muốn đặt hoa gì sao?”
Nhị đường ca liền quay người lại nói: “Không cẩn thận quên hỏi, hoa gì?”
“Hoa tulip đi.” Bạch Anh Tước mỉm cười nói, “Tựa như năm ấy em bảy tuổi, một loại kia đặt trên bàn ở trong phòng sách nhỏ của Đại Đường Ca.” Nói rồi, anh vỗ vỗ vai Nhị đường ca, đi thẳng xuống lầu dưới.
“A? Nga, được chứ.” Nhị đường ca mờ mịt đi được hai bước, sống lưng đột nhiên mát lạnh.
Đại Đường Ca không thích hoa. Trên bàn phòng sách nhỏ của hắn trước giờ chưa từng để hoa tulip gì đó, khi đó nơi đó để chính là…
Bạch Anh Tước bưng một bát cháo đẩy cửa mà vào.
Trước khi anh vào cửa Quan Miên vẫn nhìn phong cảnh biển trời ngoài cửa sổ ngẩn người, thấy anh vào cửa mới quay đầu lại, “Kim Vũ Trụ trở về rồi sao?”
“Vẫn chưa. Yên tâm đi, luật sư Dương là luật sư kim bài (luật sư giỏi), tuyệt đối sẽ không để cậu ta thua thiệt.” Bạch Anh Tước ngồi xuống bên cạnh cậu, “Có đói bụng không? Có muốn húp cháo hay không?”
Quan Miên lắc đầu.
Bạch Anh Tước không thể làm gì khác hơn là đem cháo để xuống, “Đang suy nghĩ gì?”
“Nghĩ rất nhiều.” Quan Miên nói, “Sau khi nghe xong miêu tả của anh, tôi đã nghĩ đến rất nhiều.”
Bạch Anh Tước sóng lớn không sợ nói: “Em nói, tôi nghe.”
Quan Miên nói: “Sau đó tôi lại nghĩ, điều tôi nghĩ đến, anh hẳn là đều nghĩ tới rồi.”
Bạch Anh Tước khẽ cười nói: “Tâm hữu linh tê?”
(Tâm hữu linh tê: Lòng có linh tê. “Linh tê” có nghĩa là sừng tê giác, mà theo truyền thuyết thì tê giác là linh thú, có được “linh tê” thì sẽ hiểu được suy nghĩ của người khác. Như vậy, câu “tâm hữu linh tê” sẽ có ý nghĩa gần như tâm linh tương thông. – theo Trác Lam/ Forum VnSharing)
“Cho dù không nghĩ tới, cũng không sao, dù sao kết quả đều giống nhau.”
Nụ cười Bạch Anh Tước hơi ngừng lại.
Quan Miên nói: “Tôi chỉ muốn nói một điểm. Cảnh sát không tìm được dụng cụ điều khiển từ xa… Bởi vì người đó có đầy đủ thời gian đem nó vứt bỏ.”
Bạch Anh Tước kéo tay cậu qua, kéo đến bên miệng hôn xuống, sau đó từ từ mở ngón tay của cậu ra.
Trong lòng bàn tay Quan Miên tất cả đều là mồ hôi.
“Em đang sợ hãi hay là lo lắng?” Bạch Anh Tước hỏi.
Quan Miên thật sự nói: “Đều có.”
Bạch Anh Tước mếu máo nói: “Xin lỗi, ngày đầu tiên em gả cho tôi, lại khiến em lo lắng sợ hãi như thế.”
“Gả?” Quan Miên nhíu mày.
Bạch Anh Tước cười nói: “Tôi lấy (em) cũng giống như nhau.”
Quan Miên cẩn thận mà quan sát thần sắc của anh, giây lát mới nói: “Anh định làm như thế nào?”
Bạch Anh Tước nói: “Đối phương trăm phương ngàn kế hãm hại Kim Vũ Trụ, hẳn là không phải muốn lấy mạng của cậu ta. Chúng ta tạm thời nhìn xem bọn họ có hậu chiêu gì.”
Quan Miên trầm ngâm nói: “Tôi cảm thấy Hứa Trúc Thành có chín mươi chín phần trăm có thể là người đánh lén chúng ta ở trong biển.”
“Chuyên gia phân tích số liệu Quan nói chín mươi chín phần trăm, vậy thì cùng trăm phần trăm không khác biệt.”
“Nếu như ngay từ đầu hắn đã dự định dùng chính mình làm mồi nhử, vậy sẽ không vứt bỏ cái bệ đỡ kia. Hắn vứt bỏ cái bệ đỡ kia, trái lại sau đó còn lâm thời khởi ý (nảy ý xấu) lộ ra kế hoạch hãm hại Kim Vũ Trụ (反倒显出后来陷害金宇宙的计划是临时起意), thanh dao điều khiển từ xa kia ngay từ đầu rất có thể không phải dùng để diệt khẩu Hứa Trúc Thành, mà là diệt khẩu Kim Vũ Trụ.”
Trơn tru được mấy bữa là lại bị cấn – Mấy chỗ in đậm trong ngoặc hay trong chú thích là chỗ mình bị cấn đó – Xin mọi người giúp đỡ