Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Chương 155: Chương 155: Rẽ mây sẽ nhìn thấy mặt trời (Trung)




Edit: Aoi Tetsu

Tại sao phải diệt khẩu Kim Vũ Trụ? Vấn đề này đối với Bạch Anh Tước và Quan Miên mà nói, đều là quá mức.

Cho nên bọn họ ai cũng không nói lại nữa.

Bạch Anh Tước một lần nữa cầm lấy chén quơ quơ ở trước mặt Quan Miên.

Quan Miên im lặng đồng ý, liền đến gần cái muỗng ăn hai miếng. Mặc dù miệng vết thương đã được xử lý xong, cũng dùng gây tê, nhưng vẫn có chút đau đớn nhẹ, hơn nữa lúc nhai nuốt, giống như có cái gì châm một cái ở chỗ băng bó, khiến cậu rất nhanh đã mất khẩu vị.

Bạch Anh Tước nhìn ra cậu không thích hợp, bỏ chén xuống nói: “Không bằng dùng ống hút uống miếng canh?”

Quan Miên lắc đầu nói: “Không có khẩu vị.”

“Vậy em hảo hảo ngủ một giấc đi.” Anh dừng một chút nói: “Chờ Kim Vũ Trụ về tôi liền đánh thức em.”

“Được.” Quan Miên nhắm mắt lại.

Bạch Anh Tước cầm chén niếp thủ niếp cước (1) mà ra cửa. Mặc dù anh rất muốn ở lại đến nửa bước không rời mà trông coi Quan Miên, nhưng hiện thực lại không đồng ý cho anh làm như thế. Phát sinh chuyện lớn như vậy, anh vẫn còn nhiều việc cần hoàn thành lắm. Đầu tiên là thông báo cho bộ tuyên truyền của tập đoàn Thịnh An bác bỏ tin đồn.

(1) niếp thủ niếp cước: nhẹ tay nhẹ chân

Anh vừa mở di động, ngay lập tức liều truyền tới trên trăm cuộc gọi nhỡ, máy tính căn cứ tình hình liên lạc bình thường của anh với đối phương phân ra bốn loại chính rất khẩn cấp, khẩn cấp, bình thường, khả hữu khả vô (có cũng được mà không có cũng không sao). Anh trước tiên mở rất khẩn cấp, thì nhìn thấy một chuỗi tên quen thuộc: Tôn Chí Hồng, Lòng Son Chiếu Sử Xanh, Đặng Viên,…

Bạch Anh Tước trước tiên liên lạc bộ trưởng bộ tuyên truyền lên mạng thông báo tin tức mới nhất, tiếp đó lập tức gọi lại cho Tôn Chí Hồng.

Tôn Chí Hồng nhận được điện thoại của anh lập tức nhẹ nhàng thở ra, “Xem ra Quan Miên không sao.”

Bạch Anh Tước không có thời gian để khen ngợi hắn liệu sự như thần, mà là đem chuyện đã xảy ra trên thuyền bao gồm cả chuyện trong tay nắm giữ chứng cứ phạm tội của Đảng Cải Cách cũng đều nói thẳng ra.

Tôn Chí Hồng nghe xong sau một lúc lâu không nói chuyện. Đảng Cải Cách và tập đoàn Thịnh An liên hệ chặt chẽ, cũng không phải nói tách ra là có thể tách ra. Một cái không cẩn thận, sẽ tạo thành cục diện lưỡng bại câu thương (hai bên cùng thiệt hại).

Bạch Anh Tước nói: “Nửa giờ sau tôi sẽ gọi lại cho cậu.”

Tôn Chí Hồng nói: “Trước đó không được hành động thiếu suy nghĩ.”

“Được.”

Bạch Anh Tước bỏ điện thoại xuống, lại gửi một đống tin báo bình yên vô sự cho những người khác. Bọn Lòng Son Chiếu Sử Xanh thức thời mà không trả lời, vì biết rõ vào lúc này anh nhất định sẽ vội đến mức ngay cả thời gian mở ra xem cũng không có. Anh lại bấm số điện thoại Đặng Viên, bảo hắn chú ý hướng đi cổ phiếu của tập đoàn Thịnh An bất cứ lúc nào, để hắn chỉ huy bộ tuyên truyền thông báo tin tức thích hợp.

Đặng Viên không biết trước đó anh đã nói chuyện bí mật hơn với Tôn Chí Hồng qua điện thoại, nghĩ đến Bạch Anh Tước ở thời khắc mấu chốt ủy thác trách nhiệm quan trọng cho hắn, ý chí chiến đấu sục sôi mà đầy miệng đáp ứng.

Bạch Anh Tước lại gọi điện cho từng vị cá sấu lớn (大鳄) thương trường và quan to chính phủ tham gia bữa tiệc này. Những người này không phải gửi một cái tin ngắn có khả năng sắp xếp, nhất đinh phải tự mình gọi điện mới hiện ra thành ý.

Làm hết một chuỗi những chuyện như vậy, sắc trời dần dần tối.

Anh vừa suy nghĩ làm sao tìm người nào tiến thêm một bước thăm dò ngọn nguồn của Đảng Cải Cách, vừa đi ra từ trong phòng của khách, liền thấy Nhị Đường Ca đang không ngừng chần chừ đứng ở cửa phòng tân hôn, trong tay còn kẹp một cây thuốc lá điện tử tỏa hương.

“Có việc?” Bạch Anh Tước trở tay đóng cửa lại.

Nhị Đường Ca dường như không nghĩ tới anh từ trong một cánh cửa khác đi ra, kinh ngạc sau, nhưng rất nhanh trấn định xuống, “A, Anh Tước à.”

Bạch Anh Tước nói: “Đến xem Quan Miên? Em ấy đang ngủ.”

“Không phải.” Ngón tay Nhị Đường Ca niết thuốc lá, do do dự dự mà nói, “Anh muốn nói chuyện với em.”

Bạch Anh Tước mở cửa phòng của khách ra một lần nữa, “Được, vào đi.”

“Ừ.” Nhị Đường Ca cúi đầu cong lưng đi vào.

Bạch Anh Tước mở hoàn toàn rèm cửa đang nửa che nửa đậy ra, tiện tay mở cửa sổ.

Gió biển ấm áp thổi vào, thổi trúng mặt có chút dầu. Nhị Đường Ca thuận tay lau mặt, “Em nhớ không sai. Trên bàn Đại Đường Ca khi đó để cái bệ đỡ pháo mẹ con liên hoàn.”

Bạch Anh Tước dựa vào cửa sổ, một tay nhét ở trong túi quần, yên lặng mà nhìn hắn không nói chuyện.

Nhị Đường Ca nói: “Anh nhớ rõ đó là đại bá phụ đưa cho anh ấy khi ở sinh nhật anh ấy. Trước kia anh ấy cũng không để cho anh xem, sau đó anh mua lọ kẹo giả bộ là lọ sáu trăm sáu mươi sáu ngôi sao cho anh ấy, nói với anh ấy là anh tự tay xếp, anh ấy mới cho anh mượn nhìn xem. Anh còn nhớ rõ, anh lén lút dùng bút màu nhạt (菜色笔) vẽ đường cầu vồng trên cái bệ đỡ. Sau khi anh ấy phát hiện nổi trận lôi đình, suốt một tháng không để ý anh. Anh đành phải lại đi mua lọ kẹo giải thích với anh ấy, bất quá lần này anh ấy học tinh, vậy mà muốn anh xếp sao trước mặt cho anh ấy. Anh sẽ không, lén đi cửa hàng học, học xong mới dám xếp trước mặt anh ấy, xếp một lần này liền xếp một ngàn ba trăm ba mươi hai cái. Hừ, cái đồ tính toán chi li!”

Bạch Anh Tước nói: “Từ nhỏ đến lớn, anh vẫn cùng Đại Đường Ca chơi đùa được nhất.”

Nhị Đường Ca nhún vai nói: “Không có biện pháp. Chỗ dựa của em rất vững chắc, ai dám động em một cái ngón tay. Anh nhớ rõ khi đó bất quá là không cẩn thận đẩy em một lần, anh đã bị ba anh mẹ anh nhắc mãi cả đêm không ngủ, ngày hôm sau còn viết tờ giấy kiểm điểm một ngàn chữ. Trời biết khi đó anh mới chín tuổi, tổng tất cả chữ anh biết cũng không biết có một ngàn cái hay không! Ai, anh đã nói xa rồi. Thật ra anh là muốn nói…” Hai tay hắn nắm lại thành đấm, thấp giọng nói, “Em có thể nói cảnh sát tự mình nhìn xem cái bệ đỡ kia, bút nhiều màu rửa không sạch, trên mặt kia hẳn là vẫn còn dấu. Có thể là đã lâu một chút, nhưng, nếu em có yêu cầu, anh có thể ra tòa làm chứng.”

Trước mắt hắn đột nhiên tối sầm lại, Bạch Anh Tước đang mỉm cười đứng ở trước mặt hắn.

“Em làm gì cười đến mức quỷ dị như vậy?” Nhị Đường Ca không tự chủ được lui về phía sau nửa bước, lại bị Bạch Anh Tước nắm lấy bả vai.

“Ăn cơm tối chưa?”

Nhị Đường Ca ngơ ngác mà nhìn anh, “Chưa?” Loại thời điểm này em ấy không không phải nên đau lòng mất mác, đau đớn vạn phần à? Cho dù không thì cũng nắm tóc gào thét với biển “Tại sao lại như vậy?” Cũng có thể hơi rối rắm một chút chứ? Mặt cười dường như không có việc gì là ra làm sao?

Bạch Anh Tước nói: “Chúng ta đi ăn cơm chứ?”

“Em khẳng định?” Nhị Đường Ca nghi ngờ mà nhìn anh.

Bạch Anh Tước mở cửa ra, “Quan Miên có lẽ đã tỉnh dậy. Em ấy hôm nay không ăn gì, sẽ đói.”

Nhị Đường Ca thăm dò nói: “Em không tức giận?”

“Tức giận không thể giải quyết vấn đề. Bây giờ em thầm nghĩ hảo hảo mà giải quyết vấn đề này.”

“Em dự định giải quyết thế nào?” Nhị Đường Ca căng thẳng nhìn anh.

Bạch Anh Tước nói: “Canh gà được không?”

Nhị Đường Ca nói: “Hả?”

Bạch Anh Tước nói: “Quan Miên uống cháo cũng rất vất vả, em muốn dùng tập quán uống canh gà có thể tốt hơn một chút hay không?”

Nhị Đường Ca rốt cục phát hiện anh cố ý chuyển đề tài, cả giận nói: “Em nghiêm túc một chút.”

Bạch Anh Tước vỗ vỗ vai hắn nói: “Kế tiếp giao cho em giải quyết đi.”

Nhị Đường Ca do dự nói: “Anh ấy rốt cục phải…Em, em đừng quá…Ôi.” Hắn muốn cầu tình, lại nghĩ đến sở tác sở vi (2) của người kia mà khó có thể mở miệng.

(2) sở tác sở vi: hành động đã thực hiện

Đường nhị cô cô đột nhiên chạy lên nói: “Kim Vũ Trụ đã trở về.”

Công phu tài trí đã mở mấy giờ, Kim Vũ Trụ nhìn qua đã tiều tụy hơn rất nhiều.

Đường nhị cô cô biết cậu ta chưa ăn gì cả, lập tức sai người chuẩn bị đồ ăn cho cậu ta. Bạch Anh Tước lại nhân cơ hội đem luật sư Dương cùng trở về kêu vào phòng.

Nhóm Đường nhị cô cô nguyên bản cũng muốn theo sau nghe, thế nhưng đều bị Bạch Lữ Thị ngăn lại. Bọn họ đành phải trở mắt mà nhìn Bạch Anh Tước cùng luật sư Dương vào phòng tân hôn Quan Miên đang ở.

“Ơ? Anh Đạc đâu?” Đường nhị cô cô nhìn quanh bốn phía.

Nhị Đường Ca cúi đầu lên lầu.

Bạch Lữ Thị nói: “Chúng ta ăn cơm đi.”

Đường nhị cô cô: “……”

“Khả năng Kim Vũ Trụ bị khởi tố lớn bao nhiêu?” Vừa vào phòng, Bạch Anh Tước liền hỏi thẳng vào vấn đề.

Quan Miên vừa vặn mở mắt.

Luật sư Dương chào hỏi Quan Miên một cái mới nói: “Nếu lại tìm không thấy chứng cứ chứng minh có một người hung thủ khác, cảnh sát sẽ chính thức khởi tố cậu ta.”

Quan Miên nói: “Nhiều điểm đáng nghi như vậy vô dụng?”

Luật sư Dương lắc đầu nói: “Điểm đáng nghi nhiều nữa đều vô ích. Điểm đáng nghi chính là có khả năng khác, nhưng khả năng chính là khả năng, không có bằng chứng hỗ trợ, nó cũng chỉ là một đám tình tiết hư cấu xuất hiện. Kim Vũ Trụ giết người sẽ không phải khả năng, vật chứng nhân chứng đầy đủ hết, lỡ thật sự bị khởi tố, ngay cả hy vọng thoát tội đều rất mong manh. Cậu có biết, bây giờ cái gì cũng lo lắng ảnh hưởng đến xã hội, cái cọc án tử này ảnh hưởng đến xã hội rất lớn, quan tòa suy nghĩ đến ảnh hưởng tiêu cực của nó, rất có thể thà bắt nhầm còn hơn thả đi (3).”

(3) trữ uổng vật túng: thà oan không thả

Đáy lòng Quan Miên trầm xuống.

Bạch Anh Tước hỏi: “Bằng chứng kiểu gì thì mới có thể khiến cậu ta thoát tội?”

Luật sư Dương có thâm ý khác mà nhìn anh một cái, “Trên lý thuyết mà nói, nhân chứng vật chứng đều có thể. Bất quá lúc ấy mọi người ở đây đã bị hỏi qua rồi, cho dù bây giờ muốn phủ định chứng cung (lời khai làm chứng), cũng rất khó lấy tín nhiệm của quan tòa. Về phần vật chứng, có năng lực nhất chính là điều khiển từ xa điều khiển thanh dao kia. Bên trong loại điều khiển từ xa này bình thường có bản ghi chép thao tác, chỉ cần thời gian và phương pháp thao tác ăn khớp với phương pháp thời gian giết người, Kim Vũ Trụ là có thể thoát tội một trăm phần trăm. Ngoài ra, nếu có bản ghi chép theo dõi chứng minh lúc ấy dao trong tay Kim Vũ Trụ là tự động bay đến, cũng đủ để cậu ta có thể thoát tội.”

Bạch Anh Tước nhíu mày. Ba điều này trước mắt đến xem, đều rất khó.

Quan Miên nói: “Nếu thua kiện, sẽ phán như thế nào?”

Luật sư Dương nói: “Rất khó nói. Án tử này có nhiều điểm đáng nghi như vậy, quan tòa cũng sẽ cân nhắc khả năng Kim Vũ Trụ bị oan uổng, nếu có thể lại chứng minh Hứa Trúc Thành kia thật sự là người tập kích cậu cùng Bạch tam tiểu thiếu gia, quan tòa có thể sẽ xét phán nhẹ đối với cậu ta. Suy xét đến những vụ án tương tự trước đó, tôi đoán, có thể sẽ ở trong khoảng từ bảy năm đến mười hai năm, cụ thể còn cần xem bản ghi chép qua lại của của cậu ta.”

Nói đến bản ghi chép qua lại, trong lòng Quan Miên lại là căng thẳng, trong thời gian hơn một năm hai lần vào tù giam, này ở trong mắt quan tòa, nhất định là phần tử ngoan cố dạy mãi không sửa. “Cậu ấy đã vào tù hai lần, tổng cộng đại khái đã hơn một năm.”

Luật sư Dương hàm súc nói: “Việc này có lẽ sẽ lưu lại cho quan tòa ấn tượng không tốt lắm.”

Cửa bị gõ hai tiếng, Kim Vũ Trụ ló đầu vào, “Không quấy rầy các anh chứ?”

“Không có.” Bạch Anh Tước đưa mắt ra hiệu cho luật sư Dương nói, “Còn chưa ăn cơm đi? Không bằng cùng nhau xuống lầu dùng cơm.”

“Được được.” Luật sư Dương lập tức theo anh đi ra ngoài.

Chờ bọn họ đều đi hết rồi, Kim Vũ Trụ mới đóng cửa lại, mặt suy sụp rõ ràng đi đến trước giường Quan Miên, buồn bực nói: “Lần này tôi đại khái chạy trời không khỏi nắng rồi!”

Hôm 1/1 máy tính nhà mình lại tắt lên tắt xuống, gặp lỗi màn hình xanh BSOD nên không kịp đăng chương mới:< Chúc mừng năm mới muộn Chúc mọi người sang năm mới thật hạnh phúc, vui vẻ, được làm những điều mình thích, đạt được những điều mình muốn:3 Chương này là mình gõ từ đầu đến cuối luôn nên nhìn nó hơi khác mấy chương kia =)))))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.