Tội + Cộng Sự

Chương 24: Chương 24: Nợ Nần Chồng Chất




CHƯƠNG 24: NỢ NẦN CHỒNG CHẤT

Diệp Phi đi một lát, Bạch Minh Ngữ về phòng thu dọn rồi mang theo chiếc túi nhựa, ra gọi taxi.

Tài xế ngáp một cái, hỏi, “Đi đâu thế?”

“Bát Bảo Sơn.”

Tài xế buồn bực, “Hơn nửa đêm ra nghĩa trang làm gì thế quý khách?”

Bạch Minh Ngữ đáp, “Thăm người thân.”

“Hả? Nghĩa trang đóng cửa rồi.”

Bạch Minh Ngữ không đáp lời, chẳng lẽ lại nói tôi trèo tường vào?

Tài xế thấy Bạch Minh Ngữ không để ý đến mình thì suy đoán, 80% là người thân mới qua đời nên nhất thời luẩn quẩn trong lòng rồi. Vì thế tài xế không hỏi thêm, bắt đầu nói sang chuyện khác. Bạch Minh Ngữ hơi sốt ruột, cậu đeo tai nghe, tăng volumn. Tiếng nhạc Rock ‘n Roll Marilyn · Manson gào thét ầm ĩ, tài xế nghe rõ mồn một.

Tài xế thấy chán nên cũng ngậm miệng, hai người dọc đường đều không nói gì. Ba mươi phút sau, xe chạy đến giao lộ cách nghĩa trang Bát Bảo Sơn một đoạn. Bạch Minh Ngữ bảo tài xế dừng lại, xuống xe đi bộ, đến gần cổng phía Đông thì gặp một bức tường cao khoảng hai mét, Bạch Minh Ngữ vốn cao ráo nên rất dễ dàng trèo qua vách tường, nhảy vào trong.

Nghĩa trang thắp đèn rất sáng để nhân viên đi tuần tra đêm. Bạch Minh Ngữ quen lối, chậm rãi bước trên con đường nhỏ, cậu lấy trong túi ra nửa hộp thuốc lá thực hành làm trên lớp, châm một điếu, hít thử một hơi, khẽ mỉm cười. Hương vị vẫn tốt, chắc ông già thích lắm!

Bạch Minh Ngữ đến trước một tấm bia mộ bằng cẩm thạch đen, hút thêm vài hơi rồi đặt nửa điếu thuốc lên bia đá, nói, “Cho ba nửa điếu thôi, đỡ thèm là được, hút nhiều không tốt, mẹ cũng không thích đâu.”

Cậu lấy trong túi nhựa ra một chiếc khăn lau, cúi xuống lau bụi đất trên bia đá, đặt đồ cúng lên, thắp một cây nến trắng, bắt đầu đốt vàng mã.

Cậu chăm chú nhìn ngọn lửa, ánh sáng vàng chói và hơi nóng làm đôi mắt cậu hoe đỏ, ướt át.

Hôm nay lại có 8 vong hồn được giải thoát. Còn linh hồn của ba mẹ thì đến bao giờ?

Ba năm qua, tội ác đẫm máu kia đã trở về không biết bao đêm trong giấc mộng, hung thủ đứng trước giường cậu, khuôn mặt dữ tợn tươi cười, cười nhạo cậu bất lực và nhỏ bé. Móng vuốt đỏ đen siết cổ cậu, muốn giết cậu trong mộng, cậu giãy giụa, phản kháng, nhưng đều chỉ phí công. Tới khi cậu mướt mồ hôi bừng tỉnh, căn phòng không một bóng người không làm giảm đi cơn đau của cậu, bởi vì cậu biết ác mộng là thật. Mẹ không còn, ba không còn, gia đình không còn, không còn gì cả.

Chỉ còn một anh trai sống không thấy người, chết không thấy xác, giống như đã biến mất khỏi nhân gian, một dấu vết cũng không để lại. Không đúng, không thể nói như vậy, anh ấy có để lại dấu vết, chính là dấu vết chứng minh anh ấy sát hại cha mẹ mình.

Tại sao phải giết cha mẹ? Anh! Em không tin anh có thể làm ra chuyện đó, giờ anh đang ở đâu? Tại sao không xuất hiện?

Anh ơi! Anh về đi, những gì thuộc về anh, em sẽ trả lại hết, em không cần. Xin anh quay về đi! Nói cho em biết tất cả không phải do anh làm!

Bạch Minh Ngữ ngồi trên nền đất, suy sụp nhìn tấm bia đá, nước mắt nhạt nhòa.



Diệp Phi không về nhà mẹ, sợ quấy rầy bà nghỉ ngơi. Diệp Phi đứng tên hai căn hộ, một căn tặng cho Trang Dao trước khi ly hôn, còn một căn vẫn bỏ ngỏ, Diệp Phi rất ít khi về. Căn hộ thuộc khu chung cư Tuyên Vũ, trên tầng, nẳm ở hướng Bắc quay mặt về phía Nam, khoảng 150 mét vuông. Căn hộ này là mẹ của Diệp Phi được phân cho, lúc Diệp Phi kết hôn thì tặng anh thay cho lễ vật.

Diệp Phi đỗ xe, đi bộ xuyên qua hàng cây tươi tốt, đến trước cầu thang khu chung cư, đang cúi đầu đi vào trong thì một người trùng hợp bước ra, va phải anh.

Diệp Phi nhìn kỹ, hoảng sợ. Phản ứng đầu tiên là, mẹ kiếp sao theo đến tận đây vậy?

“A? Anh cảnh sát! Sao lại là anh?” Người lên tiếng là một nam sinh trẻ tuổi, bề ngoài chưa đến 20, mặt mũi thanh tú.

Diệp Phi vội vàng lùi lại một bước, nhìn quanh bốn phía rồi kéo nam sinh nọ trốn sau cổng chính, “Sao cậu lại ở đây?”

Phương Hữu Bảo cười lộ hai lúm đồng tiền, nhân cơ hội dán vào người Diệp Phi, ôm lấy cổ anh, “Mấy hôm nữa chị họ em kết hôn, em đến thu xếp giùm một chút. Hai ta có duyên thật đấy, ở đây mà cũng gặp được anh!”

Diệp Phi không ngại ngần kéo tay Phương Hữu Bảo xuống, khe khẽ thở phào, có vẻ cậu ta không biết anh sống ở đây.

“Anh sống ở đây à?” Phương Hữu Bảo giơ một bàn tay móc móc khuy áo Diệp Phi, dịu dàng cười hỏi.

“Không, đến thăm bạn.”

“Muộn thế này còn thăm bạn à?” Phương Hữu Bảo bĩu môi, ánh mắt bao hàm ghen tị mờ ám.

Diệp Phi nói dối trắng trợn, “Hỏi mấy vấn đề liên quan đến vụ án.” Anh cúi xuống nhìn đồng hồ, “Bạn tôi đang đợi, tôi phải đi rồi. Giờ muộn quá, cậu về nhà nhanh đi, chú ý an toàn.”

Phương Hữu Bảo thình lình ôm ghì lấy Diệp Phi, bị Diệp Phi đẩy ra, cậu ta vội vàng nói, “Anh ơi! Đừng đẩy em mà, cho em ôm một lát thôi, ôm xong em đi ngay, không bao giờ quấn anh nữa đâu!”

Hai tay Diệp Phi cứng còng hai bên, không biết nên đặt chỗ nào, phía sau là bờ tường, anh ngẩng đầu lên, thở dài.

Diệp Phi không phải lòng gang dạ sắt, anh cũng rất muốn tìm bạn đời, không muốn sống những ngày lén lút hẹn gặp những người khác nhau ở các nơi khác nhau, anh nằm mơ cũng muốn có một người cùng sẻ chia hoạn nạn, không giấu giếm nhau, ở bên nhau tới cuối đời. Nhưng Phương Hữu Bảo này chắc chắn không phải người đó, cậu ta và anh không hợp nhau ở bất cứ điểm nào, tuổi tác, tính tình, lịch duyệt, hứng thú, đam mê, thậm chí khi nói chuyện cũng là Phương Hữu Bảo nói một mình, còn anh thì căn bản chẳng có gì để nói. Có lẽ bởi sự khác biệt, hoặc có lẽ nguyên nhân là ở anh, tóm lại, anh hoàn toàn không có cảm giác với cậu chàng này.

Nếu không thích thì đừng để người ta hi vọng, đây là nguyên tắc của Diệp Phi.

Hai tay Diệp Phi vẫn không nâng lên, cứ buông thõng, lẳng lặng chờ Phương Hữu Bảo ôm xong để rời đi.

Phương Hữu Bảo nhìn bắp tay Diệp Phi, trong lòng có chút khổ sở, ngước đầu nhìn Diệp Phi, “Anh à, anh thật sự không có cảm giác gì với em sao?”

Có phần tàn nhẫn, nhưng phải cắt đứt, Diệp Phi gật đầu.

“Nhưng em thích anh, làm sao bây giờ?” Chóp mũi Phương Hữu Bảo đỏ lên, đôi mắt ngân ngấn nước, “Em chưa từng thích ai như vậy, chẳng biết làm thế nào để từ bỏ, anh à, anh là người từng trải, anh dạy em làm sao để không khổ sở nữa được không?”

Diệp Phi cúi đầu nhìn đôi mắt khổ sở và bất lực nọ, trong lòng bất giác quặn đau, ký ức tức thì trở về một ngày hè mười năm về trước.

“Tôi thích anh, làm sao bây giờ?” Những lời này Diệp Phi đã từng gào thét qua màn nước, nhưng không ai nghe thấy.

Diệp Phi không thích mùa hè, mùa hè làm anh khó chịu, làm anh hít thở không thông. Tất cả đều bởi vì một ngày hè 10 năm về trước.

Kiều Minh Phong là gã bạn xấu của anh, gọi là bạn xấu, tức là không thân như bạn thân, nhưng lại thân hơn kẻ địch. Kiều Minh Phong bẩm sinh đã có điều kiện rất tốt, từ nhỏ đã xinh đẹp cực kỳ, ai gặp cũng thích. Diệp Phi mới dậy thì cũng nhờ có gã mới nhận ra tính hướng của mình khác người thường.

Kiều Minh Phong hơn Diệp Phi hai tuổi, hồi nhỏ tính tình rất ngỗ nghịch, cực kỳ cợt nhả, gạ gẫm Diệp Phi tuốt trm hộ, khi đó Diệp Phi đâu hiểu gì, chỉ nghĩ chơi rất vui, thế là nghe theo gã hết. Hai người thường trốn tới chỗ không ai nhìn thấy rồi tuốt cho nhau, tuốt tới tuốt lui mới thành vấn đề.

Dậy thì, từ trm bắn ra thứ khác lạ, trong khoảnh khắc ấy, cả hai cùng trợn tròn mắt. Kiều Minh Phong sợ chạy mất tích, Diệp Phi cũng rất kinh hoàng. Sau khi về nhà, Diệp Phi giả ốm một tuần không dám đến trường.

Từ đó về sau, quan hệ của hai người trở nên tế nhị, gần như không nói chuyện với nhau, cũng không liên lạc nữa. Sau này Kiều Minh Phong đi du học, khi về thì thay đổi hẳn thành một người khác, còn đưa cả bạn gái về. Chính là Dương Nựu.

Thực ra Diệp Phi đối với Kiều Minh Phong chưa hẳn là yêu, nhiều nhất cũng chỉ như mối tình đầu đã chết từ trong trứng nước. Hoặc cũng có thể nói gã là người thầy giúp Diệp Phi nhận ra tính hướng của mình. Hai người gặp lại, không xấu hổ như trước, quan hệ coi như cũng không tồi, không lạnh không nóng, không xa không gần. Chỉ duy nhất một điều khiến Diệp Phi khó chịu là, Kiều Minh Phong bẻ anh cong, còn gã cuối cùng vẫn là thẳng.

Thực ra nếu gã thẳng thật thì Diệp Phi đã không hận gã nhiều như vậy. Dùng từ “hận” có phần hơi quá, nhưng chuyện gã làm đúng là khó chấp nhận.

Năm ấy Diệp Phi 19 tuổi, mới đến đội cảnh sát thực tập, có lần đội tổ chức đi du lịch, cho phép đưa người nhà theo. Diệp Phi là thực tập sinh, vốn đã không thích đi, hơn nữa mẹ và em trai anh đến Hàm Đan thăm dì cả, người khác đều đưa người nhà theo, một mình anh đi cũng không vui vẻ gì. Kiều Minh Phong chẳng biết nghe tin từ đâu, gọi điện liên lạc với anh, khăng khăng muốn đi cùng. Diệp Phi tò mò hỏi sao gã không ở nhà với bạn gái, đi du lịch cùng mấy lão đàn ông thì có gì hay?

Lúc đó Kiều Minh Phong chỉ cười nói, chia tay rồi.

Kiều Minh Phong chia tay bạn gái, Diệp Phi không có cảm giác gì, bởi vì khi ấy anh đang thầm mến đội trưởng chi đội 2, tổ Trinh sát hình sự, Lý Trường Liên. Lý Trường Liên thường đưa Diệp Phi đi phá án, là thầy của Diệp Phi, năm đó 36 tuổi. Lý Trường Liên đã có con gái, chính là vợ của Diệp Phi sau này, Trang Dao.

Lý Trường Liên đã ly hôn, con gái theo họ mẹ.

Diệp Phi cũng không biết tại sao mình thích Lý Trường Liên, Lý Trường Liên ngoại trừ khuôn mặt đẹp trai thì những phương diện khác hầu hết đều đạp trúng mìn của Diệp Phi. Lôi thôi, dễ xúc động, táo bạo, giọng nói thì sang sảng cực to, đáng sợ nhất là còn ngáy ngủ. Nhưng Diệp Phi lại thích hắn, nhìn thấy hắn là vui vẻ, ở bên cạnh hắn lại hạnh phúc.

Chỉ có điều anh chưa bao giờ nghĩ tới việc thành đôi với Lý Trường Liên, chung quy Lý Trường Liên vẫn là đàn ông bình thường. Người trong giới đều nói, thà thích phụ nữ còn hơn thích trai thẳng, sa chân vào chỉ có đường chết thôi. Diệp Phi vẫn mang những lời này ra để tự nhắc nhở mỗi ngày. Khi đó anh chỉ nghĩ, được đi theo hắn phá án đã đủ lắm rồi.

Nhưng nguyện vọng nhỏ bé này lại nhanh chóng bị tước đoạt.

Anh, Lý Trường Liên, Kiều Minh Phong, ba người một tổ đi tìm thác Quan Hạp. Anh vẫn nhớ rõ, hôm ấy rất nóng nực, anh hơi say nắng, thân thể khó chịu, thường bị tụt lại phía sau. Anh sợ cản trở nên bảo hai người kia đi trước, còn anh nghỉ ngơi một lát sẽ theo sau.

Có lẽ hai người kia cũng thấy Diệp Phi nhiễu sự, phiền phức, nên vui vẻ đồng ý lời đề nghị này, hơn nữa còn lập tức biến mất khỏi tầm mắt Diệp Phi.

Diệp Phi nghỉ ngơi đủ, lại sức dần dần. Khi ấy đã gần hai giờ chiều, không khí càng thêm oi bức. Diệp Phi khốn khổ đi tiếp, đi cả tiếng mới mới tìm được thác Quan Hạp.

Hình ảnh dưới thác nước là hình ảnh cả đời Diệp Phi sẽ không quên.

Hai người đàn ông kịch liệt hôn nhau trên bãi đá ngầm, mặc kệ ai đè ai, ai chủ động ai bị động, tóm lại, họ đang làm một điều cấm kỵ mà Diệp Phi có nghĩ cũng chẳng dám nghĩ tới.

Hai người đó, một là mối tình đầu của anh, một là người anh yêu hiện tại.

Thác nước dìm xuống tiếng gào thét của Diệp Phi, mồ hôi và nước mắt che khuất tầm mắt anh. Nhưng hai người nọ hoàn toàn không để ý tới Diệp Phi bên ngoài, vẫn đắm chìm trong thế giới của riêng mình họ.

Diệp Phi chọn cách trốn tránh, đây là kết cục của kẻ thất bại. Nếu anh biết trước Lý Trường Liên cũng là đồng tính luyến ái, nhất định anh sẽ không từ giá nào chiếm lấy hắn, nhưng anh lại không đủ can đảm, xứng đáng bại trận dưới tay Kiều Minh Phong không sợ trời không sợ đất.

Khoảng thời gian ấy Diệp Phi đã khổ sở, lạc lõng, vùng vẫy, nhưng dù sao Diệp Phi cũng là người nghiêm chỉnh, công việc bận rộn khiến anh dần dần từ bỏ tình cảm đó. Ngay khi anh đã sẵn sàng chúc phúc hai người nọ, thì ông trời lại một lần nữa trêu đùa anh. Kiều Minh Phong thình lình kết hôn, Lý Trường Liên trong một lần vây bắt tội phạm bỏ trốn, lao ra chắn một viên đạn cho anh, viên đạn găm trúng tim, không cứu được.

Lý Trường Liên chỉ kịp nói một câu với Diệp Phi, giúp tôi chăm sóc Trang Dao, rồi nhắm mắt xuôi tay.

Kiều Minh Phong mà Diệp Phi cứ nghĩ vẫn yêu Lý Trường Liên chết đi sống lại, ngay cả lễ tang của Lý Trường Liên cũng không có mặt, gã đi Hawaii hưởng tuần trăng mật với vợ.

Tang lễ của Lý Trường Liên, người khóc nhiều nhất không phải gia đình hắn, mà là Diệp Phi. Những người khác đều cho rằng Diệp Phi được Lý Trường Liên chăm sóc, ấy là tình thầy trò. Chỉ riêng một mình Diệp Phi hiểu rõ, tôi khóc vì tại cmn sao Lý Trường Liên hứng đạn thay tôi, tại sao phó thác con gái cho tôi, tại sao chia tay với Kiều Minh Phong, Kiều Minh Phong thì tại sao kết hôn với người khác, tại sao Lý Trường Liên lại chết như vậy?!

Anh chẳng là gì của tôi hết, tại sao phải đỡ đạn thay tôi, để tôi cả đời không quên được anh?! Cả đời phải sống trong cái bóng của anh?! Anh là thằng khốn nạn!

Diệp Phi cảm thấy mình sống đã khiêm cmn tốn lắm rồi, tại sao lại vướng phải món nợ nhân tình này? Ngơ ngơ ngẩn ngẩn nợ lão Lý một cái mạng, mờ mờ mịt mịt có lỗi với Trang Dao và Diệp Sương, bây giờ chẳng hiểu từ đâu lại vọt ra Phương Hữu Bảo.

Tôi có lỗi với mẹ tôi, có lỗi với ba tôi, có lỗi với em trai tôi, có lỗi với cả thế giới!

Diệp Phi tôi mắc nợ, cả đời không đủ trả!

Thích tôi thì sao? Tôi quản thế mẹ nào được cậu? Ai sẽ quản tôi? Lúc tôi đau khổ thì biết tìm cmn ai?

Diệp Phi bức bối trong lòng, lời nói nghẹn trong cổ họng, nghẹn đến mức anh phải ho khan. Đẩy Phương Hữu Bảo ra, lấy ba tờ tiền đỏ nhét vào tay cậu, anh thấp giọng nói, “Gọi xe về nhà nhanh đi, muộn quá không an toàn.”

Diệp Phi bước đến đầu cầu thang, quay lại nhìn Phương Hữu Bảo, thấy hắn cậu ta vẫn đang tủi thân nhìn anh, Diệp Phi có chút không đành lòng, bèn nói thêm một câu, “Tình yêu là thứ vô nghĩa, chờ cậu lớn lên rồi sẽ hiểu. Trên đời này không thiếu mấy lão già như tôi, một ngày nào đó cậu sẽ tìm được người phù hợp với cậu. Đừng vội vã chọn bừa.” Nói xong, Diệp Phi bước lên lầu.

19 tuổi không nhỏ, cũng nên hiểu chút lý lẽ rồi, tình một đêm mà thôi, chẳng biết gì về nhau, nói sao đến chuyện thích hay không thích?

Phương Hữu Bảo không đuổi theo, Diệp Phi nhẹ nhõm thở phào. Anh lên tầng bốn, nhìn thấy nhà đối diện dán chữ Hỷ, suy đoán Phương Hữu Bảo tám phần mới từ nhà này bước ra. Anh cầm chìa khóa mở căn hộ của mình, nhìn đồng hồ, lúc này đã là rạng sáng 1 giờ 15 phút.

Diệp Phi dựa vào cánh cửa, chậm rãi tháo nút áo sơ-mi, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

Có lẽ vì dạo này tăng ca thức đêm nhiều quá, anh nghĩ.

Tắm rửa qua qua, Diệp Phi lên giường ngủ ngay. Nhưng chưa được năm phút đồng hồ thì bị tiếng chuông đánh thức, anh mơ màng vớ lấy điện thoại, cũng không xem tên người gọi đến, ấn nghe máy.

“Ai đó, biết mấy giờ rồi không?” Diệp Phi tức giận hỏi.

“Em cứ tưởng anh vẫn thức chứ.” Đầu bên kia nửa cười nửa không đáp.

“Dao Dao?”

“Em đây.”

Diệp Phi tỉnh táo lại, nhìn đồng hồ, 1 giờ 40. Anh khàn khàn hỏi, “Muộn thế này rồi, có chuyện gì à?”

“Mẹ đưa thiệp mời cho anh chưa?”

Diệp Phi vắt óc nghĩ mãi, hồi lâu sau mới hiểu cô đang nói về chuyện gì, “À, đưa rồi.”

“Em biết chắc chắn anh sẽ quên nên định nhắc anh một chút. Ngày mai nhớ tới đó.”

“À… Tới đâu?”

“Hôn lễ của em.”

“Hả? À, ngày mai à?”

“Ngày mai.”

“Ừ, anh biết rồi.”

“Tới chứ?”

“Tới, yên tâm đi.”

“Nhất định phải tới đó.”

“Nhất định.”

“Diệp Phi!”

“Ừ?”

Bên kia truyền đến một tiếng nức nở, Diệp Phi căng thẳng trong lòng, vội hỏi, “Dao Dao, em sao thế?”

“Diệp Phi…”

“Rốt cuộc em bị sao? Đừng làm anh sợ.”

“Không có gì đâu, ngủ ngon nhé.”

“Được rồi, có chuyện gì nhất định phải nói với anh.”

“Ừ.”

“Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Chờ Trang Dao dập máy, Diệp Phi mới ngắt cuộc gọi.

Người ta hay nói con gái trước khi lấy chồng đều khóc, cảm xúc cũng bất ổn. Ngày Trang Dao gả cho anh cũng khóc bù lu bù loa, lần này tái giá vẫn vậy.

Diệp Phi nhìn điện thoại, dịu dàng cười. Những gì anh không thể, hi vọng người kia có thể cho cô. Ở bên cạnh một người đồng tính nhiều năm như vậy, cũng khó cho cô rồi.

Trang Dao tìm được hạnh phúc đích thực, lão Lý cũng mãn nguyện rồi nhỉ?

Hết chương 24

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.