CHƯƠNG 23: TIỂU BẠCH AN ỦI
Máu, vân tay, DNA tra được đều ăn khớp với Tào Tĩnh.
Tào Tĩnh không chống đối, thú nhận hành vi phạm tội không chút e dè. Câu chuyện cơ bản cũng giống suy đoán của Diệp Phi, chỉ khác duy nhất một điều là động cơ Tào Tĩnh sát hại Tôn Quảng Dân.
Làm cảnh sát, mỗi ngày đều phải tiếp xúc với những chuyện như vậy, Diệp Phi cũng đã thành quen, nhưng lần này chẳng rõ vì sao anh mãi không thể bình tĩnh lại.
Anh muốn đi đâu đó thư giãn một lát, hoặc tìm ai đó tán gẫu đôi câu, nhưng lướt danh bạ điện thoại mới đau xót nhận ra mình chẳng có người bạn thân nào để cùng uống rượu và tâm sự.
Đang lúc bàng hoàng thì một tin nhắn gửi tới, anh mở ra đọc, vẻ mặt thoáng chốc cứng đờ.
— Anh cảnh sát ơi, lâu lắm không chơi với nhau rồi, anh không nhớ em sao? Ngày nào em cũng nhớ anh đó! Nói thật nha, kỹ thuật của anh dữ lắm, làm em nằm mơ cũng muốn…
Diệp Phi không đọc tiếp mà vội vàng xóa ngay. Dính phải nam sinh này, anh thật sự hối hận vô cùng. Diệp Phi sinh ra trong một gia đình rất nghiêm khắc, tư tưởng khá bảo thủ, không muốn để người khác biết tính hướng của mình, nên tới giờ vẫn không tìm đối tượng cố định, hoặc là nói, tới giờ vẫn chưa gặp được người thích hợp.
Diệp Phi trông thì hiền hoà, nhưng trên thực tế lại có không ít tính xấu, anh cuồng sạch, cả về sinh lý lẫn tinh thần. Anh cũng rất kén chọn, đối xử với ai cũng tốt, nhưng lại không bao giờ bộc lộ tình cảm với ai. Có lẽ bởi hoàn cảnh trưởng thành, nên Diệp Phi thật sự khá kiêu ngạo. Nhưng dù sao đã là đàn ông thì đều phải có nhu cầu sinh lý, nên đôi khi Diệp Phi cũng sẽ qua đêm với một người lạ nào đó mà anh thấy vừa mắt. Tất nhiên anh có nguyên tắc riêng của mình, lựa chọn cũng rất cẩn thận, để tránh phiền toái, anh chưa bao giờ qua đêm với những cậu trai chưa trưởng thành về mặt tâm lý. Chỉ duy nhất có một buổi tối, Diệp Phi hôm đó gặp phải vài chuyện bực mình, uống nhiều thêm mấy ly, hơn nữa anh nhịn cũng đã lâu, nhất thời mất kiểm soát, mơ mơ màng màng thuê phòng qua đêm với nam sinh nọ.
Nam sinh nọ tên gọi Phương Hữu Bảo, mới có 19 tuổi, mặt mũi phong thái đều thuộc kiểu anh thích, cái miệng nhỏ nhắn rất ngọt ngào, tính tình cũng chủ động. Diệp Phi nhất thời không cưỡng lại được, ném hết nguyên tắc ra sau đầu.
Không ngờ đó lại là lần đầu tiên của Phương Hữu Bảo.
Mãi tới lúc đó anh mới biết, phụ nữ có phức cảm trinh nữ, hóa ra đàn ông cũng có phức cảm trinh nam. Anh là người đàn ông đầu tiên của Phương Hữu Bảo, nên cậu ta khăng khăng muốn thành đôi với anh. Khi ấy Diệp Phi thật sự rất sợ hãi, bèn hẹn cậu ta nói chuyện, khuyên can mãi cậu ta mới chịu hiểu.
Vốn tưởng chuyện cứ như vậy là xong, ai ngờ chẳng rõ cậu ta uống lộn thuốc gì, từ đó về sau thường xuyên gửi cho anh những tin nhắn hết sức trắng trợn, dùng những từ ngữ đậm chất gợi tình tới mức một người đàn ông gần ba mươi như anh đọc xong cũng phải run cả người, ê cả răng.
“Làm sao bây giờ…” Anh thở dài.
Diệp Phi gục đầu, nghịch nghịch điện thoại, ánh mắt bất giác hạ xuống cái tên Bạch Minh Ngữ. Gần đây chẳng rõ anh bị sao, chỉ cần yên tĩnh là lại nhớ tới Bạch Minh Ngữ. Diệp Phi chưa từng gặp một chàng trai nào như cậu, dù là ngoại hình, tính cách hay trí tuệ đều khiến anh cảm thấy mới lạ, yêu thích vô cùng. Nhưng Diệp Phi thật sự không dám nghĩ xa hơn, nhiều nhất cũng chỉ dám quý mến cậu, bởi vì cậu vẫn còn vị thành niên, bản thân anh lại hơn cậu cả một giáp, tuyệt nhiên không có hi vọng.
Diệp Phi nghĩ mãi, quyết định liên lạc với cậu, chung quy người hiểu anh bây giờ, trước mắt xem ra cũng chỉ có mình cậu.
Diệp Phi gọi đến tổng đài, để lại lời nhắn cho Bạch Minh Ngữ.
— Tôi là Diệp Phi, có rảnh không? Đã hứa mời cậu ăn ngon, giờ phá án xong rồi, tôi đến thực hiện lời hứa nhé?
Quá trình chờ đợi hồi âm khá gian nan. Diệp Phi cầm điện thoại đi dạo trong sảnh, đám cảnh sát hiếu kì nhìn Diệp Phi, chưa ai thấy anh có lúc nào rảnh, cụm từ “Ăn không ngồi rồi” chưa bao giờ đúng với Diệp Phi.
Đại khái khoảng mười phút sau, Diệp Phi vốn đã bỏ cuộc thình lình nhận được cuộc gọi của Bạch Minh Ngữ. Cậu nói hôm nay là sinh nhật con trai lớn của Phùng Quế Chi, buổi tối sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ, nếu Diệp Phi thích thì cứ đến chơi.
Diệp Phi nhận lời ngay, còn đặc biệt chạy tới trung tâm thương mại Tây Đan mua một chiếc đồng hồ, yêu cầu gói lại thật đẹp. Trên đường lái xe tới hẻm Linh Cảnh, tâm trạng Diệp Phi phấn khởi khó hình dung, liếc nhìn hộp quà đặt trên ghế phụ lái, khóe miệng anh bất giác cong lên.
Diệp Phi đi bộ qua con hẻm nhỏ như ruột gà, đến trước tứ hợp viện của Bạch Minh Ngữ, gõ cổng, bên trong truyền ra tiếng Bạch Minh Ngữ.
Bạch Minh Ngữ mở cổng, nhìn hộp quà Diệp Phi cầm trong tay, cảm thấy hình ảnh này trông rất mắc cười, vì thế cậu cười một tiếng, “Đây là cái gì vậy?”
“Để tặng cậu nhóc.” Diệp Phi cũng biết cầm hộp quà thế này trông hơi kỳ quặc, bèn vội vàng bước qua bậc cửa, đi vào trong.
“Tặng cháu ạ?! Cám ơn chú!” Cậu nhóc sung sướng nhảy cẫng lên, sau đó kêu to, “Chú giàu hơn Tiểu Bạch, hào phóng hơn Tiểu Bạch! Tiểu Bạch chỉ tặng cháu một cái tượng gỗ tự khắc! Xấu mù!”
“Nhóc thì biết cái gì! Tặng đồ thủ công mới đáng quý!” Bạch Minh Ngữ vò đầu cậu nhóc, ranh con vô ơn!, “Không thích thì trả cho anh, uổng công anh dốc lòng vào đó!”
Diệp Phi hỏi, “Khắc gì thế?”
Cậu nhóc trừng mắt nhìn Bạch Minh Ngữ, móc bức tượng trong túi ra cho Diệp Phi xem, “Xấu không nè chú?”
Đó là một trong bảy anh em hồ lô, rõ ràng chỉ khắc qua loa cho có, khác xa trình độ ngày thường của Bạch Minh Ngữ. Diệp Phi nhịn cười nói, “Tàm tạm, cũng đẹp đó, giá trị của thứ này không nằm ở bên ngoài, đây là gỗ Đào, có thể trừ tà.”
Cậu nhóc vội vàng giật lại, hai mắt sáng trưng, “Trừ tà? Thật không ạ?”
Diệp Phi quả quyết gật đầu.
Cậu nhóc rất tin lời chú cảnh sát, sung sướng vô cùng, “Ha ha, thích quá, cháu có pháp bảo trừ tà! Tà ma cút ngay!” Nói xong thì chạy vòng vòng quanh sân, mấy đứa còn lại cũng chạy theo, muốn sờ thử pháp bảo trừ tà.
Bạch Minh Ngữ tò mò nhìn Diệp Phi, “Anh Phi này, hóa ra anh cũng có tiềm chất làm cha đấy nhỉ.”
“Thế sao?” Diệp Phi cười ha hả, trong bụng còn rất đắc ý.
“Lúc trước tôi cứ tưởng anh chỉ có tiềm chất làm mẹ.”
“…”
Bạch Minh Ngữ xấu xa cười, xoay người đi vào bếp.
“Nhóc con…” Diệp Phi nhìn theo bóng lưng cậu, lúng túng than thở một câu.
Diệp Phi rửa tay rồi cũng theo vào bếp, định phụ giúp một chút.
“Có gì tôi làm được không?” Anh đứng trước cửa nhìn hai người đang bận rộn, khá là áy náy.
“Không cần không cần, anh mặc quần áo đắt tiền thế, đừng để bẩn! Cứ ra chơi với bọn nhỏ đi, cơm sắp chín rồi.” Phùng Quế Chi cười nói.
“Ra giúp tôi gọt khoai tây đi.” Bạch Minh Ngữ lại không khách sáo, gọi Diệp Phi đến hỗ trợ ngay.
“À, ừ.” Diệp Phi xắn tay áo, học theo Bạch Minh Ngữ, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, nhặt một củ khoai tây trong chậu giặt quần áo, không biết xuống tay từ đâu.
Bạch Minh Ngữ đưa cho anh một con dao, “Dùng cái này này.”
“Dao à? Không có đồ nạo sao?” Diệp Phi hỏi.
“Hồi nhỏ làm gì có đồ nạo? Khi ấy toàn dùng dao hết. Dùng dao tiện hơn, tốt hơn đồ nạo đấy.” Bạch Minh Ngữ cúi đầu gọt khoai tây, con dao cậu cầm thoăn thoắt chuyển động, trong tay cậu, hình như dùng dao tốt hơn đồ nạo thật.
Diệp Phi chưa bao giờ vào bếp, cả cơm chiên trứng cũng chưa từng làm chứ đừng nói đến cắt rau gọt vỏ. Anh tin lời Bạch Minh Ngữ, cầm dao gọt hai nhát, chậu đựng khoai tây lập tức xuất hiện hai giọt đỏ sẫm.
“Mẹ kiếp! Anh gọt khoai hay chặt tay thế hả?” Bạch Minh Ngữ trố mắt nhìn ngón tay Diệp Phi, thật sự không tin nổi có người ngốc đến nỗi gọt khoai tây vào tay, cả mấy đứa nhỏ nhà Phùng Quế Chi còn chưa vụng về như thế, mà Diệp phi là đội trưởng Đội hình sự, sắp ba mươi tuổi rồi.
“Ôi trời! Chảy máu rồi! Tiểu Bạch đưa Diệp đội trưởng đi băng bó nhanh lên, đừng bắt đội trưởng làm nữa, hai chúng ta đủ rồi.” Phùng Quế Chi nói.
Ý là, Diệp Phi hiểu được, có anh thêm phiền.
Bạch Minh Ngữ giật con dao trong tay Diệp Phi, ném vào chậu, “Đi thôi, chỗ này không hợp với anh.”
Diệp Phi lúng túng, vội vàng giải thích, “Ừm, nhà tôi chỉ dùng đồ nạo, tự nhiên dùng dao không quen.”
Bạch Minh Ngữ phì cười, không để ý đến Diệp Phi mà đi thẳng về phòng. Diệp Phi nhìn theo Bạch Minh Ngữ, nhất thời mặt mũi nóng bừng, nhưng vẫn phải đi theo.
Bạch Minh Ngữ lấy băng cá nhân, cầm tay Diệp Phi lên nhìn nhìn, hỏi, “Sao mu bàn tay lại thành thế này? Đánh nhau với ai à?”
Hỏi vậy là sao? Anh lớn thế này rồi còn đánh nhau như lũ choai choai? Diệp Phi dở khóc dở cười, “Đâu có, chẳng lẽ tôi bạo lực thế sao?”
“Thế bị làm sao?” Bạch Minh Ngữ khử trùng ngón tay Diệp Phi, lấy vải xô băng bó, rất thành thạo và cẩn thận.
“À, không có gì, sơ ý va đập ấy mà. Ha ha, ngại quá, tự nhiên làm hai người thêm phiền.” Được Bạch Minh Ngữ dốc lòng phục vụ, trong lòng Diệp Phi có loại cảm giác khó nói nên lời.
Va đập? Lừa trẻ con à? Bạch Minh Ngữ ngước mắt nhìn Diệp Phi, nhưng không vạch trần anh, “Không sao, anh ra chờ cơm với bọn nhỏ là được rồi.”
Cách nói chuyện của Bạch Minh Ngữ hôm nay khiến Diệp Phi nghe kiểu gì cũng thấy lúng túng. Anh xấu hổ cười vài tiếng, “Ừ, thế tôi ra giúp chị Phùng trông bọn nhỏ.”
Bạch Minh Ngữ liếc Diệp Phi, chạm mắt với anh một hai giây, sau đó khịt mũi, “Được rồi, xong rồi, chờ ăn cơm đi.” Cậu sửa sang lại băng cá nhân rồi ra khỏi phòng.
Diệp Phi nhìn khung cửa, nghĩ bụng, vừa nãy hình như mình hơi ngốc? Sao anh cứ cảm giác Bạch Minh Ngữ hiểu được tâm tư của anh? Diệp Phi bối rối nhìn ngón tay đã được băng bó cẩn thận, đột nhiên chỉ muốn tìm khe nứt chui vào.
Cũng may lúc ăn cơm lũ nhỏ giành nhau đòi Diệp Phi kể chuyện cảnh sát bắt tội phạm, giúp Diệp Phi vớt lại chút thể diện. Đụng tới sở trường, Diệp Phi nói cũng nhiều, kinh nghiệm phong phú và cách nhìn độc đáo khiến anh có vẻ chín chắn và đầy sức hút, Bạch Minh Ngữ cũng không khỏi bị anh hấp dẫn, nghiêm túc lắng nghe Diệp Phi kể lại chuyện phá án, chăm chú không rời mắt.
Sau bữa cơm, hai người về phòng Bạch Minh Ngữ ăn hoa quả, trò chuyện về vụ án Tôn Quảng Dân. Đây vốn là mục đích Diệp Phi đến gặp Bạch Minh Ngữ hôm nay, nhưng cuối cùng nếu Bạch Minh Ngữ không hỏi thì anh cũng quên béng mất.
Tôn Quảng Dân ban đầu là cưỡng ***, ngược đãi các bé gái, về sau chuyển thành cưỡng *** và hành hạ các bé trai cũng không phải không có lý do, điều này liên quan mật thiết tới một số chuyện hắn gặp phải từ nhỏ đến lớn.
Vu Bân và Diêu Khiết đưa tư liệu điều tra từ thôn J về. Lịch sử hình thành một Ác Ma cứ như vậy được cường điệu phác thảo, trở thành tư liệu tham khảo cho các vụ án tương tự của cảnh sát sau này.
Câu chuyện bắt đầu từ hơn ba mươi năm trước. Lúc đó Tôn Quảng Dân còn rất nhỏ, cha mẹ ly dị, đó chỉ là cách gọi dễ nghe, vì thực ra thời đó chưa có khái niệm “ly dị”. Nói trắng ra là mẹ hắn bỏ trốn cùng một gã đàn ông nhỏ hơn mình vài chục tuổi ở thôn bên cạnh. Từ đó về sau chỉ còn cha hắn nuôi lớn hắn, vào những năm 60, hành vi của mẹ hắn bị coi là “lăng loàn trắc nết”, Tôn Quảng Dân sống dưới cái danh con trai của mụ đàn bà lăng loàn này.
Cha của Tôn Quảng Dân hết ăn lại nằm, nát rượu, đụng chuyện là đánh vợ, về sau vợ bỏ trốn thì trút giận lên con trai. Có thể nói, từ khi Tôn Quảng Dân được sinh ra cho tới lúc dậy thì vẫn sống trong một gia đình bất thường. 13 tuổi, tan học đi ngang một bãi đất hoang, chính mắt nhìn thấy cha mình cưỡng hiếp một nữ giáo viên trong thôn, nữ giáo viên nói sẽ tố cáo cha hắn, cha hắn sợ hãi, vì thế siết cổ cô tới chết.
Cha hắn nhìn thấy con trai cũng không nói gì, còn bắt hắn đào hố, chôn thi thể vào trong.
Cha làm chuyện xấu, lại không bị pháp luật trừng trị, nhận thức vặn vẹo này đã gieo mầm tội ác đầu tiên trong lòng Tôn Quảng Dân.
Tuổi dậy thì vốn phải là thời gian tươi đẹp nhất, nhưng đối với Tôn Quảng Dân thì chỉ là một cơn ác mộng. Các cô gái chán ghét hắn, lũ con trai bắt nạt hắn, giáo viên trách phạt hắn, cha đẻ ngược đãi hắn, không ngày nào hắn không phải sống trong địa ngục.
Khi đó khát vọng lớn nhất của hắn là lớn lên được giống thầy giáo, giống cha hắn, có thể đánh trẻ con, đánh cho chúng rụng răng xuống đất, kêu cha khóc mẹ. Để bọn chúng không bao giờ dám khinh thường hắn, bắt nạt hắn, hắn muốn nhìn thấy chúng quỳ xuống dập đầu xin lỗi.
Tuổi dậy thì là giai đoạn quan trọng nhất trong quá trình trưởng thành của một người, nếu không được sống trong hoàn cảnh tốt, không được giáo dục tâm sinh lý lành mạnh, nhân cách rất dễ vặn vẹo. Tôn Quảng Dân là ví dụ chân thật nhất.
Nhưng lần đầu tiên Tôn Quảng Dân gây án cũng chỉ là ngẫu nhiên. 16 tuổi, cha hắn chết bệnh, hắn phải nghỉ học để trông coi tiệm ăn vặt ở nhà. Thực ra dù đến trường thì hắn cũng không học được, luôn xếp hạng cuối, chưa từng thi đỗ, vì thế bỏ học cũng hợp ý hắn. Cũng chính trong năm đó, Tôn Quảng Dân đi ngang qua nhà hàng xóm, bất cẩn va phải một cô bé 10 tuổi, hắn thấy cô bé mặt mũi xinh xắn, rạng rỡ đáng yêu, muốn làm thân để chơi cùng, nhưng cô bé tính tình rất nóng nảy, vừa mắng vừa đánh, vừa nhéo vừa cắn, còn phun đờm vào hắn. Mười mấy năm hung ác tích tụ trong Tôn Quảng Dân nháy mắt bị cô bé khui mở, thừa lúc bốn bề vắng lặng, hắn bịt miệng cô bé, một tay ôm cô bé chạy về nhà.
Trong hoàn cảnh đó, cô bé mất hết khí thế lúc nãy, bộ dạng hoảng sợ kinh hãi tạo cho hắn thứ khoái cảm trước nay chưa từng có. Hắn thích nhìn vẻ mặt bất lực của các cô gái, xé nát quần áo họ, chọc thủng thân thể họ, dùng mọi phương pháp chà đạp họ, đùa bỡn họ, nghe tiếng rên rỉ và cầu xin của họ khiến hắn cảm giác mình là chúa tể vạn vật. Trước mặt lũ trẻ, quả thực không gì hắn không làm được. Điều này khiến cho hắn vô cùng hưng phấn, cực kỳ thỏa mãn.
Sau khi gây án, hắn uy hiếp cô bé, nếu dám nói chuyện này với ai, hắn sẽ giết cô bé và cả nhà. Cô bé quá đỗi kinh sợ, không dám thốt lên một câu.
Từ lần đầu tiên gây án, Tôn Quảng Dân đã tìm thấy hết thảy mong muốn của mình trên người những đứa trẻ, không thể quay đầu.
Trong mười năm, hắn liên tiếp cưỡng *** thiếu nữ, chưa từng bị ai vạch trần, nên lá gan của hắn càng lúc càng lớn, hành vi cũng càng ngày càng man rợ. Mãi tới sau một năm cưỡng *** con gái lớn Tào Tiểu Muội nhà họ Tào, bị mẹ của Tào Tiểu Muội phát hiện, báo cảnh sát, hành vi ngược đãi cưỡng *** của Tôn Quảng Dân mới chấm dứt.
Nhưng tội ác này chấm dứt, lại mở ra một tội ác còn ghê tởm hơn. Khoảng thời gian ngồi tù là quãng đời đen tối nhất của Tôn Quảng Dân. Trong ngục chỉ có đàn ông, nhu cầu sinh lý đều phải giải tỏa trên những người đàn ông bị ép trở thành phụ nữ, mà thanh niên mặt mũi thanh tú là lựa chọn hàng đầu. Tôn Quảng Dân chính là gã thanh niên “may mắn” đó. Tuy linh hồn hắn đáng ghê tớm, nhưng diện mạo hắn rất thanh tú, dáng người nhỏ gầy, nước da trắng trẻo, rất mời gọi lũ tội phạm trong nhà giam. Bởi vậy nên suốt năm năm ngồi tù, hắn bị đàn ông quấy rối và hãm hiếp như cơm bữa.
Cũng chính trong khoảng thời gian này, hắn sinh lòng căm ghét đồng tính. Sau khi ra tù, hắn biết quay lại thôn J chỉ có đường chết, vì thế bỏ đi biệt xứ, tới Bắc Kinh làm thuê. Hắn không nơi nương tựa, cũng không thành thạo tay nghề gì, nên bao nhiêu năm vẫn không khấm khá. Áp lực sinh tồn khiến tư tưởng của hắn càng thêm cực đoan, nhiều năm qua, hắn đã vài lần muốn giết những gã đàn ông làm hắn ngứa mắt hoặc căm hận, coi đó như một cách trả thù xã hội, nhưng chứng sợ hãi đàn ông trưởng thành khiến hắn không dám ra tay.
Công việc, sinh hoạt, tinh thần của Tôn Quảng Dân đều thất bại thảm hại, dưới tình huống đó, hắn rất cần có người ở bên cạnh, hay đúng hơn là ở bên cạnh khuất phục hắn. Tôn Quảng Dân sợ đàn ông trưởng thành, đối tượng trả thù lại một lần nữa quay về đám trẻ. Nạn nhân vụ án cưỡng *** biến thành hiếp rồi giết chính là Trịnh Lệ Quyên mất tích đầu tiên. Đúng như Diệp Phi phân tích, Trịnh Lệ Quyên thật sự là trường hợp “kỳ ngộ”. Ngòi nổ chính là mâu thuẫn với chủ nhiệm phân xưởng Tiền Khôn, tống tiền vợ Tiền Khôn bất thành, bị đánh tới nhập viện, còn mất luôn việc làm. Đau đớn và phẫn nộ khiến Tôn Quảng Dân bộc phát thú tính, vào một ngày tình cờ, hắn gặp Trịnh Lệ Quyên, lừa cô bé về nhà, thực hiện hành vi xâm hại.
Nhưng sau khi chuyện phát sinh, hắn nhận ra mình không tìm thấy cảm giác năm đó, lại sợ bị Trịnh Lệ Quyên tố giác, Tôn Quảng Dân đã vặn vẹo hoàn toàn không hề do dự sát hại Trịnh Lệ Quyên, giấu xác vào vại nước, dùng nước muối và xi măng đóng kín thi thể cô bé.
Tiếp đó, hắn bắt đầu tìm kiếm con mồi thích hợp với mình, cuối cùng tập trung vào các thiếu niên. Tất cả đều là nam, có thể thỏa mãn tâm lý trả thù đàn ông của hắn. Các bé trai yếu đuối bất lực tượng trưng cho hắn khi còn ngồi tù, mà hắn hiện tại đã đổi vị trí, trở thành kẻ bạo hành. Loại cảm giác này, tâm lý học gọi là “Phong mình là kẻ mạnh”.
Tâm lý học cho rằng: Khi một người chịu sự áp bức của kẻ mạnh, vì tự thân không thể thoát khỏi khốn cảnh, trải qua hiệu ứng ngược của tâm lý, dần dần sẽ cho rằng hành vi áp bức kẻ yếu của kẻ mạnh là hoàn toàn hợp lý, vì thế khi tâm lý chịu tổn thương nặng, sắp suy sụp, họ sẽ chọn cách làm tổn thương kẻ yếu hơn mình, chứ không phải chống đối lại kẻ mạnh.
Rất rõ ràng, lúc này Tôn Quảng Dân đã tìm lại được tất cả những gì hắn đã mất trên người những thiếu niên, hắn phóng đại khoái cảm và nhu cầu, liên tiếp cưỡng *** rồi hành hạ các thiếu niên tới chết.
“Lúc trước anh có nhắc đến Tào Tĩnh, chính là Tào Tiểu Muội 18 năm trước bị Tôn Quảng Dân cưỡng *** sao?” Diệp Phi nói đến đây thì giọng hơi khàn, Bạch Minh Ngữ lấy cho anh một ly nước, sau đó mới hỏi.
Diệp Phi nhận ly nước, nói một tiếng cám ơn.
Bạch Minh Ngữ hỏi tiếp, “Tào Tĩnh có con trai, 10 tuổi, lý do Tào Tĩnh giết Tôn Quảng Dân không phải chỉ để báo thù cho mình, mà còn vì con trai nữa đúng không?”
Đã biết Bạch Minh Ngữ rất tài giỏi, nhưng phân tích của cậu vẫn khiến Diệp Phi có phần kinh ngạc. Lúc nghe chính miệng Tào Tĩnh nói ra, đến anh cũng khó có thể ngờ, mà bản thân anh còn chưa nắm rõ, Bạch Minh Ngữ đã đoán được rồi.
“Cậu nói không sai.” Diệp Phi đáp, “Tôn Quảng Dân làm việc trong xưởng đóng khung cầu của Tiêu Nhiên, cũng từng nhìn thấy Tào Tĩnh vài lần, nhưng Tào Tĩnh đã không còn là cô bé 12 tuổi năm xưa, Tôn Quảng Dân không nhận ra cô ấy. Nhưng Tào Tĩnh thì cả đời không quên được khuôn mặt của Tôn Quảng Dân, dù hắn đã già đi rất nhiều.
Ban đầu Tào Tĩnh cũng không định trả thù Tôn Quảng Dân, thậm chí còn khiếp sợ hắn, sợ hắn nhận ra mình, phá hoại cuộc sống hiện tại của mình. Nên Tào Tĩnh cố gắng tránh tiếp xúc với Tôn Quảng Dân, cũng từng định nhờ Tiêu Nhiên đuổi việc Tôn Quảng Dân, nhưng lại sợ Tiêu Nhiên nghi ngờ nên cũng không nhắc tới chuyện này. Có lần cô ấy đưa con trai đến nhà máy tìm Tiêu Nhiên, sơ ý một lát đã không thấy con trai đâu cả. Tiêu Nhiên tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng bắt gặp Tôn Quảng Dân đang giở trò đồi bại với con trai mình phía sau nhà máy.
Tào Tĩnh liều mạng xông lên vật lộn với Tôn Quảng Dân, trong quá trình đó, qua những gì Tào Tĩnh mắng chửi, Tôn Quảng Dân nhận ra Tào Tĩnh. Tôn Quảng Dân này tuy không có văn hóa nhưng đầu óc cũng khá nhanh nhạy, hắn lập tức đổi sang thế chủ động, uy hiếp Tào Tĩnh. Nói rằng nếu không đưa con trai cho hắn xài, hắn sẽ mang chuyện Tào Tĩnh bị hắn cưỡng *** suốt một năm ra nói với chồng cô ấy.”
Diệp Phi ngừng một lát, muốn xem phản ứng của Bạch Minh Ngữ. Nhưng có lẽ anh kể chuyện quá tệ, nên vẻ mặt Bạch Minh Ngữ rất bình tĩnh, không có chút dao động nào. Thực ra Diệp Phi vẫn đang kìm nén cảm xúc, những gì Tôn Quảng Dân trải qua từ nhỏ tới lớn, rồi động cơ khiến Tào Tĩnh giết chết Tôn Quảng Dân đều khiến người ta thổn thức. Một người phụ nữ mang đầy thương tích, cố gắng đứng dậy bắt đầu lại cuộc đời, cô đã tìm được mái ấm hạnh phúc và người chồng tốt, nhưng lại một lần nữa phải đối mặt với sự lựa chọn đau khổ nhất, để bảo vệ con trai mình, cô đã phạm phải tội ác không thể cứu chữa. Diệp Phi thật sự tiếc nuối và xót thương. Những chuyện như thế này Diệp Phi đã gặp không ít, nhưng kinh nghiệm phong phú không có nghĩa là ý chí sắt đá, trái tim con người đều là máu thịt, mỗi lần gặp phải vụ án như thế này, ngay cả Diệp Phi cũng khó tránh khỏi phiền muộn trong lòng.
Thấy Diệp Phi đột nhiên ngừng lại, Bạch Minh Ngữ hỏi, “Sao thế?”
“Sau đó chuyện gì xảy ra, chắc cậu cũng đoán được mà?” Diệp Phi có phần không muốn nói.
“Tôi muốn nghe anh kể.”
Ánh mắt chăm chú của Bạch Minh Ngữ khiến tim Diệp Phi đập nhanh mấy nhịp. Anh tránh ánh mắt cậu, nhìn ly nước bên cạnh, bất giác lại kể tiếp, “Có thể nghĩ, Tào Tĩnh căm hận vô cùng, nhưng lại không thể làm gì Tôn Quảng Dân, cô ấy rất sợ Tôn Quảng Dân kể chuyện năm xưa cho Tiêu Nhiên, vì thế nén giận, lừa Tôn Quảng Dân rằng mình phải suy nghĩ một thời gian. Tôi tin chắc trên đời này không người mẹ nào chịu đựng nổi ý nghĩ con mình đang bị một tên tội phạm cưỡng *** thèm khát, chưa kể con ác quỷ đó cũng từng làm hại cô ấy. Khi Tào Tĩnh nói tới đây, tôi đã hiểu rõ động cơ cô ấy sát hại Tôn Quảng Dân, có lẽ đối với Tào Tĩnh, chỉ giết chết hắn mới là cách tốt nhất để chấm dứt cơn ác mộng này. Cô ấy còn nói, cái đêm bị Tôn Quảng Dân hẹn tới nhà hắn, nhìn thấy căn phòng đáng sợ hơn Địa Ngục đó, cô ấy càng thêm quyết tâm giết chết Tôn Quảng Dân. Sau khi giết hắn, cô ấy muốn phanh phui tội ác của hắn, sở dĩ lựa chọn Trịnh Lệ Quyên giấu trong xi-măng, là bởi cô ấy nghĩ Trịnh Lệ Quyên cũng như chính mình năm đó, nên trả lại tự do cho cô bé. Ném thi thể ra phố xá sầm uất vì muốn nhiều người nhìn thấy tội ác của Tôn Quảng Dân, để cảnh sát có thể phá án bằng tốc độ nhanh nhất, giúp vong hồn những đứa trẻ được siêu thoát sớm hơn.”
“Mặc áo khoác Boss vì sợ người khác nhận ra mình, cô ấy cải trang thành nam giới, còn đi giày da. Mà những thứ đó đều là của chồng cô ấy, phải không?” Bạch Minh Ngữ xen vào.
Diệp Phi tán thưởng gật đầu, “Ừ, đêm xảy ra án mạng, Tào Tĩnh cho rằng Tiêu Nhiên đã ngủ, nên lén lút mặc áo khoác rời khỏi nhà, tới khuya mới trở lại, cô ấy không hề biết Tiêu Nhiên đã chú ý tới những hành động khác thường của cô ấy gần đây, cho rằng cô ấy lén lút quan hệ với người khác sau lưng mình. Nhưng khi anh ta biết Tào Tĩnh bị tình nghi giết người thì vẫn cương quyết bảo vệ cô ấy, muốn thay cô ấy nhận tội. Chỉ tiếc rằng… Tôi không thể để anh ta làm như vậy.”
“Dù khá tàn nhẫn, nhưng đó chính là pháp luật.” Bạch Minh Ngữ thản nhiên nói, vẻ mặt và giọng điệu của cậu hệt như nhau, đều mang theo chút châm biếm.
Diệp Phi thở dài, “Đúng vậy, nhưng Tào Tĩnh cũng sẽ không để anh ta làm vậy, người phụ nữ đó, không hề tầm thường.”
Bạch Minh Ngữ để ý mỗi lần nhắc tới Tào Tĩnh, sắc mặt Diệp Phi đều khá sa sút, bèn vội vàng chuyển để tài, “Chiếc giày đỏ là của Tào Tĩnh đúng không?”
“Đúng, đôi giày đó là mẹ cô ấy lên thành phố mua cho cô ấy, đó là đôi giày cô ấy ao ước từ lâu, nhưng nó lại mang đến cho cô ấy những hồi ức không tốt đẹp, chỉ có đau khổ vô tận, việc cô ấy ném một chiếc trong nhà Tôn Quảng Dân mang ý nghĩa là, cô ấy cảm thấy linh hồn mình như đã được cứu rỗi. Chỉ có điều cô ấy không nỡ ném đi cả đôi, vì dù sao đó cũng là mẹ cô ấy mua cho, mẹ cô ấy đã qua đời, nên cô ấy muốn giữ lại chút ký ức về mẹ, chúng tôi tìm thấy chiếc giày còn lại trong nhà cô ấy. Vết máu trên giày đúng là của Tào Tĩnh, để lại khi cô ấy bị Tôn Quảng Dân xâm hại 18 năm trước.”
“Tôn Quảng Dân chết, Tào Tĩnh thật sự sẽ được giải thoát sao?” Bạch Minh Ngữ hỏi.
“Có lẽ, lúc bị xe cảnh sát đưa đi, cô ấy có vẻ rất bình tĩnh. Ít nhất cô ấy đã bảo vệ được con trai mình, đối với một người mẹ thì không còn gì quan trọng hơn điều đó.”
“Còn chồng cô ấy?”
“Chồng cô ấy?”
“Anh không thấy anh ta khá đáng thương sao?”
“À… Có.”
Bạch Minh Ngữ không nói tiếp, một bàn tay vân vê chuỗi tràng hạt trên cổ tay còn lại, mi mắt cậu trùng xuống, như đã lâm vào trầm tư. Diệp Phi nhân cơ hội ngắm nhìn cậu, vô thức muốn ghi nhớ thật kỹ từng chi tiết nhỏ về cậu trong lòng. Bạch Minh Ngữ chầm chậm nói, “Câu chuyện rất tuyệt vời, hơi khác với những gì tôi suy đoán, tính nhầm, không ngờ hung thủ lại là nữ, aizz…” Cậu ngừng lại một lát rồi hỏi, “Tôn Quảng Dân sát hại tất cả 7 đứa trẻ phải không?”
Diệp Phi “Ơ” một tiếng, không bắt kịp ý nghĩ của Bạch Minh Ngữ. Anh nhìn Bạch Minh Ngữ đứng dậy, lấy trong ngăn kéo ra một cây nến trắng, sau đó rút 8 tờ tiền vàng, rồi gọi anh qua.
Diệp Phi đứng dậy, bước tới, Bạch Minh Ngữ chia cho anh bốn tờ.
Diệp Phi không hiểu, “Thế này là sao?”
Bạch Minh Ngữ châm lửa đốt tiền giấy, vẻ mặt trịnh trọng.
“Tế vong linh đã khuất.” Cậu nhìn Diệp Phi, “Anh Phi, anh là người giải thoát cho họ, đó là việc tốt, anh phải vui lên mới đúng.”
Diệp Phi chăm chú nhìn khuôn mặt nghiêng của Bạch Minh Ngữ, anh mím môi, không nói thêm nữa, châm lửa đốt tiền giấy trong tay.
Không biết là do nghi thức phong kiến này hay vì những lời Bạch Minh Ngữ nói, mà trong khoảnh khắc tờ giấy biến thành nắm tro tàn, những bứt rứt tích tụ dưới đáy lòng Diệp Phi cũng chậm rãi tiêu tan, nhẹ nhõm cả người.
Diệp Phi nhìn Bạch Minh Ngữ, hỏi, “Không phải 7 đứa trẻ sao? Sao lại đốt 8 tờ?”
Bạch Minh Ngữ đáp, “Còn Tôn Quảng Dân nữa mà?”
Diệp Phi hỏi, “Sao lại đốt cho hắn?”
Bạch Minh Ngữ đáp, “Nói theo cách nào đó thì hắn cũng là một nạn nhân.”
Diệp Phi sâu sắc nhìn Bạch Minh Ngữ, dịu dàng cười với cậu, “Đôi lúc cứ cảm thấy cậu không giống 17 tuổi chút nào.”
Bạch Minh Ngữ nhướn một bên mày đen mượt, “17 tuổi thì phải thế nào?”
Diệp Phi ngẫm nghĩ, bắt chước kiểu nói của Bạch Minh Ngữ, “Thế nào cũng không phải thế này.”
Xì, chẳng vui gì cả! Bạch Minh Ngữ nhàm chán bĩu môi.
Diệp Phi rời khỏi nhà Bạch Minh Ngữ lúc đêm đã gần khuya, trước khi lên xe, anh sực nhớ ra một chuyện, hỏi cậu, “Dạo này có bận không?”
“Bình thường, sao vậy?”
Đôi mắt đen láy của Bạch Minh Ngữ lấp lánh trong bóng đêm, khiến tim người ta lỗi nhịp.
Diệp Phi ngập ngừng một lát, chưa nói đến việc hai người chưa hẳn đã quen thân, mà dù có quen thân thì đề xuất yêu cầu này cũng hơi quá trớn. Nhưng Diệp Phi suy xét nhiều lần, vì em trai anh, còn vì những cảm xúc thầm kín anh dành cho Bạch Minh Ngữ, anh bất chấp mặt dày nói luôn, “Lần trước kể cho cậu tôi có em trai rồi đúng không, nó thi vào đại học Quân Y.”
Bạch Minh Ngữ gác một tay lên cửa xe nhìn anh, “À, tôi nhớ.” Để ý thấy Diệp Phi vô thức sờ sờ phía sau cổ, ngón tay anh khẽ kéo cổ áo. Động tác nhỏ này chứng minh hiện giờ anh đang rất căng thẳng, nhưng anh căng thẳng điều gì?
Diệp Phi mỉm cười nói, “Sắp khai giảng rồi mà, em trai tôi sức yếu nên phải lo sớm, muốn học trước một ít chương trình. Tôi chỉ quen mỗi cậu học y, nên định nhờ cậu có thời gian thì giúp đỡ nó. Nếu cậu bận thì thôi, giới thiệu mấy cuốn sách là được, để tôi về nói lại với nó.”
Bạch Minh Ngữ nhíu mày, “Thế à, dạo này tôi bận lắm…”
Nghe cậu nói vậy, trong lòng Diệp Phi thật sự không dễ chịu, anh nghĩ bụng, nhóc con mi làm gì mà bận hơn cả ta?
“Thế thì thôi, vậy giới thiệu cho nó vài cuốn sách nhé.” Diệp Phi tiếp tục cố gắng.
Khóe miệng anh trễ xuống, mặt mày ảm đạm hẳn, chứng tỏ anh đang rất tiếc nuối. Bạch Minh Ngữ thầm nhủ, tôi chưa nói là không đi mà, anh tiếc nuối gì vậy?
Cậu ra vẻ cân nhắc rất nghiêm túc, “Hay thế này đi, mỗi ngày tôi trích ra một tiếng đến nhà anh, từ giờ đến khai giảng còn một tuần, giúp được bao nhiêu thì giúp, anh đừng chê ít là được.”
Diệp Phi không ngờ cậu nhận lời thẳng thắn như vậy, nhất thời không giấu nổi sung sướng, “Không đời nào, cậu chịu giúp là tôi vui lắm rồi, sao lại chê ít được! Thống nhất thế nhé?”
Bạch Minh Ngữ nhìn khuôn mặt phấn khởi bừng bừng của Diệp Phi, mỉm cười với anh, “Vâng, thống nhất thế.”
“Ngày mai cậu đến luôn nhé? Tôi lái xe tới đón cậu.”
“Không cần đâu, thời gian và địa điểm của tôi đều không cố định. Anh cứ cho tôi địa chỉ, trước khi đến tôi sẽ gọi cho anh.”
“Ồ! Thế cũng tốt, về nhà tôi sẽ nhắn địa chỉ cho cậu.” Diệp Phi khởi động máy, cười nói, “Nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon nhé.”
“Ngủ ngon.” Bạch Minh Ngữ đáp lời anh.
Diệp Phi lái xe đi, nhìn thấy Bạch Minh Ngữ qua kính chiếu hậu, mãi tới khi anh rẽ, Bạch Minh Ngữ vẫn đứng trước ngõ nhìn theo anh.
Đứa nhỏ này, đáng yêu chết cmn mất! Nếu có được bầu bạn như cậu, dù phải come out thì anh cũng vui lòng. Diệp Phi xúc động nghĩ.
Nhưng mà, tuổi còn nhỏ quá. Lại là straight.
Thở dài một tiếng, Diệp Phi khẽ chửi, “Diệp Phi, mày đần vừa thôi, suy nghĩ vớ vẩn!”
Tuy ý nghĩ này quá xấu xa, nhưng anh là người chứ đâu phải thánh, đm nó không thể không mơ ước được!
Hết chương 23
Anh em hồ lô: