Tội Ái An Cách Nhĩ – Ám Dạ Thiên

Chương 70: Chương 70: Chân tướng năm đó




Mạc Phi mở cửa ra, chính là bọn người đánh bài lúc nãy.

Bọn họ nhìn thấy vết máu trên tay Mạc Phi cùng sắc mặt tái nhợt, ngây ngẩn cả người, hỏi, “Laila với Jack cũng…”

Mạc Phi gật đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn bọn họ, “Chuyện gì đã xảy ra?”

“Thần chết!”

Trong đó có một người ôm đầu hét, “Có phải là thần chết không?!”

An Cách Nhĩ và Cửu Dật là hai người hoàn toàn không tồn tại, An Cách Nhĩ gật đầu với Cửu Dật, Cửu Dật ra khỏi nhà, không lâu sau thì trở lại, nói với An Cách Nhĩ, “Mọi người chưa chết, chỉ là kỹ thuật hóa trang thôi.”

An Cách Nhĩ thoáng nhẹ nhàng thở ra, cũng may Black JK không bị điên tới mức đó.

Nhưng An Cách Nhĩ cũng ý thức được, những người kia là chết giả nhưng việc Mạc Phi bị chôn sống không chừng là thật. Càng làm người ta bất an chính là Jack đã bị hôn mê, những chuyện xảy ra trước đó không có ai biết. An Cách Nhĩ sờ sờ cằm, “Tiếp theo, phải diễn sao đây?”

Đúng lúc này, có một người la lên, “Ai là hung thủ? Có thể là một trong chúng ta không?!”

Mạc Phi sửng sốt, giương mắt nhìn hắn, “Có ý gì?”

“Thôn này căn bản không có người ngoài tới!” Người nọ nói, “Có người ngoài vào đây chúng ta chắc chắn sẽ biết.”

“Nhưng mà…” Mạc Phi nghi hoặc hỏi, “Không ai vào thôn cả.Nhà mọi người có ai tới không?”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, lắc đầu, tỏ vẻ không có.

An Cách Nhĩ thoáng tự hỏi, Mạc Phi xoay đầu nhìn hắn.

An Cách Nhĩ gật đầu, ý bảo kêu những người kia về đi.

Mạc Phi thật ra muốn bảo bọn họ về, nhưng trong nhà bây giờ có người chết chứ không phải người bệnh.Làm sao đuổi đi bây giờ?Biểu tình của những người đó cũng có chút quái dị.Black JK bảo bọn họ diễn tới đây, sau đó thì bảo tự phát huy, tận lực tưởng tượng sau khi mình gặp chuyện thì thế nào, nên giải quyết làm sao, vô cùng khó khăn.

An Cách Nhĩ nhịn không được nở nụ cười, gật đầu với hắn, ý bảo — Mau bảo bọn họ về đi!

Mạc Phi bất đắc dĩ nói với bọn họ, “Hay là mọi người về trước đi?”

Mấy người kia liếc mắt nhìn nhau, hơi do dự nhưng vẫn gật đầu, xoay người rời đi.

Đợi mấy người kia đi rồi, Mạc Phi mới hỏi An Cách Nhĩ, “Tiếp theo phải làm gì?”

An Cách Nhĩ cười cười, những người kia diễn rất tốt nhưng dưới tình huống không có kịch bản, dù cho diễn viên muốn tự mình phát huy thì vẫn có chút không thể, bọn họ vẫn phải hỏi ý kiến nhau.

Mạc Phi nhíu mày, “An Cách Nhĩ, sao em không phân tích đi?”

An Cách Nhĩ nhìn Mạc Phi và Cửu Dật, bước tới bên tường vươn tay tháo tấm lịch, chỉ chỉ sô pha ý bảo hai người ngồi xuống.

Cửu Dật và Mạc Phi ngồi xuống ghế sô pha.

An Cách Nhĩ ngồi ở đối diện, vuốt lông Ace, thấp giọng nói, “Tình huống bây giờ, tất cả mọi người đều không biết tiếp theo phải diễn thế nào, cũng không biết hung thủ là ai.”

“Đúng vậy.”Cửu Dật gật đầu, “Vậy, nếu chúng ta không làm gì thì vở kịch này cũng sẽ không tiếp tục sao?”

“Ha hả.”An Cách Nhĩ vươn tay vuốt áo, cười nói, “Đơn giản mà nói, sau khi trải qua phân tích, chân tướng năm đó có thể tồn tại hai khả năng.”

“Cái gì?” Mạc Phi cùng Cửu Dật đều không tự chủ vươn tay nhu huyệt thái dương, manh mối phức tạp thế này còn chưa rõ tình huống thế nào, thế mà An Cách Nhĩ lại có thể đưa ra suy đoán, phỏng chừng cũng chỉ có An Cách Nhĩ làm được.

“Manh mối trong tay chúng ta hiện giờ rất ít, chân tướng càng ít, mà một người duy nhất có thể tin, hơn nữa còn là manh mối tồn tại duy nhất chính là cha của Black JK, cũng chính là nhân vật của Mạc Phi hiện tại, người duy nhất biết tối nay sẽ xảy ra chuyện gì, đúng không?”

Cửu Dật và Mạc Phi cùng gật đầu, “Nếu không thì ông ta sẽ không khoanh tròn trên tấm lịch.”

“Những người ở đây, vô luận là người lớn hay trẻ nhỏ, không có chỉ thị sẽ không hành động tùy tiện, đêm đó duy nhất chỉ có một điều ngoài ý muốn xảy ra chính là Jack té xỉu ngoài cửa, đúng không?”

Mạc Phi nhíu mày nói, “Đúng vậy, nó tại sao lại xuất hiện trước cửa rồi lại té xỉu?”

“Đây có lẽ là một mảng nhỏ trong kí ức của Black JK.”An Cách Nhĩ khẽ cười, “Hoặc là một gợi ý, bởi vì nếu Jack không té xỉu ngoài cửa chúng ta có thể không thể tưởng tượng ra chủ ý giả chết kia.”

“Gợi ý?”Mạc Phi nhíu mày, “Nhưng mà Black JK không phải nói hắn không nhớ được gì sao?”

“Đó không phải điều quan trọng, lát nữa rồi nói sau, trước tiên nói về chúng ta đi, ngoại trừ manh mối vô cùng chân thật ngoài kia, còn có vài manh mối có thể xem như không thật lắm.” An Cách Nhĩ chậm rãi tiếp tục nói, “Nói ví dụ như số lượng người chết đêm hôm đó.”

Mạc Phi cùng Cửu Dật liếc mắt nhìn nhau, không thể lý giải, quay sang nhìn An Cách Nhĩ.

“Có một số việc khi đã trải qua, thời gian xảy ra cách thực tại càng lâu, việc xảy ra sẽ càng ngắn lại.”An Cách Nhĩ nói, “Giống như vầy, một thành cổ bị hủy diệt. Chúng ta sẽ nói trong một đêm, thành cổ thần bí ngàn năm xinh đẹp kia liền biến mất, nhưng mà một thành phố biến mất có thể mất một ngày, hoặc hai ngày, thậm chí là rất nhiều ngày… Nhưng trong mắt của những người sau này sẽ là biến mất chỉ trong một đêm, hiểu ý tôi không?”

Hai người đều gật đầu, “Hiểu.”

“Tốt lắm.” An Cách Nhĩ nhéo nhéo lỗ tai Ace, “Nói cách khác, chúng ta biết, thôn này chỉ trong một đêm đã bị diệt, nhưng mà, không nhất định chỉ là đêm nay, có thể là hai ngày, ba ngày… mới bắt đầu chết dần dần.”

Mạc Phi cùng Cửu Dật đều nhìn An Cách Nhĩ, chờ hắn nói tiếp.

“Thôn trang này tổng cộng có hơn hai mươi hộ gia đình.” An Cách Nhĩ sâu kín nói, “Đồng thời có hai mươi ba gia đình khác nhau bị giết, đây không phải là hành vi vô tổ chức, nhưng mà năng lực của một người có hạn, muốn tạo ra thương vong có quy mô như thế này, phải cần có thời gian và nhân lực. Nếu kẻ gây án lần này, là một nhóm, như vậy chúng ta thử tính cách nói một đêm liền bị diệt sạch mà nói, thì quả thực cần phải có ba người để làm chuyện này và cũng cần thời gian.”

“An Cách Nhĩ.” Mạc Phi hiểu ý An Cách Nhĩ, “Em nghi ngờ, lần này hung thủ gây án có ba người?”

“Không phải tôi nghi ngờ.” An Cách Nhĩ cười cười, “Mạc Phi, có một thứ gọi là lịch sử, lịch sử có tính chất ngẫu nhiên và phổ biến, hành động tập thể ít nhất phải có tín ngưỡng chung hoặc lợi ích chung. Thôn này rất yên tĩnh, tình huống bạo lực đột phát vốn chỉ là ngẫu nhiên, ở thôn trang nhỏ thế này phát sinh vụ án giết người, hơn nữa còn là vụ án ly kì vẫn là tình huống xảy ra tương đối nhiều, nguyên nhân dẫn đến phần lớn đều là trạng thái ổn định trường kì bị phá hoại, làm cho một vài người thay đổi. Đương nhiên, nếu bị giết hại là một người thay đổi thôn trang, như vậy toàn bộ người dân đều phạm tội có thể tính là tương đối nhiều. Nhưng nếu người chết không phải là người thay đổi cả thôn trang, phần lớn còn là phụ nữ và trẻ em, vậy có nghĩa là, có một hoặc vài người, bọn họ thay đổi nhưng người trong thôn không chấp nhận làm theo, bởi vậy bọn họ vì lợi ích của chính mình, diệt trừ những người ngăn cản sự tồn tại của bọn họ.”

Hai người nghe xong cái loại suy đoán cùng giả thiết trừu tượng của An Cách Nhĩ, vẫn không hiểu rõ từ đó có thể đưa ra kết luận gì.

“An Cách Nhĩ.” Cửu Dật hỏi, “Cái này có thể đưa ra suy đoán gì?”

An Cách Nhĩ cười cười, “Vẫn chưa rõ sao?”

Mạc Phi cùng Cửu Dật đều lắc đầu, “Hoàn toàn không rõ.”

An Cách Nhĩ thoáng gật đầu nói, “Đây chính là hai loại tình huống mà tôi nói lúc nãy, toàn bộ nam nhân trong thôn trang ước hẹn tối hôm nay sẽ giết sạch toàn bộ thân nhân của mình, duy nhất chỉ có cha của Black JK là không làm vậy, ông ta để vợ con mình chạy trốn, cuối cùng bị phát hiện, bị mọi người bắt lấy, đem đi chôn sống.”

Cửu Dật nhíu mày, “Cái này thì đơn giản quá rồi, cần gì phải tra nữa?”

“Đúng vậy, chúng ta còn loại thứ hai.”An Cách Nhĩ mỉm cười nói, “Có một nhóm nhỏ ước hẹn, giết sạch phụ nữ và trẻ em trong thôn, nhưng ở đây tồn tại một vấn đề. Những nam nhân khác trong thôn không được biết chuyện này, sát hại một nhà già trẻ không phải chuyện dễ dàng, trừ phi, những nam nhân đó không có ở nhà.”

“Có hung án phát sinh, hơn nữa người bị hại còn là phụ nữ và trẻ em xung quanh, vậy thì mọi người sẽ rất bất an, đúng không?” Mạc Phi hỏi, “Dưới loại tình huống này còn có thể để người nhà một mình mà chạy đi sao?”

“Chính xác.”An Cách Nhĩ mỉm cười gật đầu, “Trừ phi, phải đi tìm hung thủ.”

Mạc Phi cùng Cửu Dật đều sửng sốt, “Tìm hung thủ?!”

“Ở một thôn trang nhỏ, tất cả mọi người đều quen biết lẫn nhau, vợ của người hàng xóm có thể là bạn chơi từ nhỏ với anh, con của người bạn hàng xóm có thể là đứa nhỏ mà anh yêu thích.” An Cách Nhĩ nói, “Không cần phải nghi ngờ, ở một thôn trang nhỏ thế này, khi hàng xóm gặp phải điều bất hạnh, điều này sẽ làm anh phi thường đau khổ, xem họ giống như người thân của mình. Mặt khác, khi nghĩ đến loại chuyện đáng sợ đó có thể ập lên đầu gia đình mình, anh sẽ xoay đầu sang nhìn vợ con, theo bản năng muốn bảo vệ họ.”

“Đúng vậy.”Cửu Dật gật đầu, “Cho nên hẳn là phải ở bên cạnh chứ!”

“Nhưng vấn đề là.”An Cách Nhĩ nói, “Anh cứ chờ đợi một ngày rồi một ngày, một tấc cũng không rời khỏi người thân, thế mà hung thủ vẫn không xuất hiện. Kinh tế ở thôn này chủ yếu là dựa vào nông nghiệp, nông nghiệp là công việc phải đi tìm thiên nhiên, giờ anh chỉ khư khư ở trong nhà, có nghĩa là anh không làm việc nữa.Cho nên gia đình không thể duy trì cuộc sống, sau hai ngày, các nam nhân sẽ tụ họp lại thương lượng, cùng ngồi chờ chết thì chi bằng chủ động đi tìm.”

“Có lý.”Cửu Dật cùng Mạc Phi đều gật đầu.

“Nhưng mà, trong nhà mỗi người chỉ có một người đàn ông, một khi hắn đi khỏi thì sẽ không có ai bảo vệ vợ con hắn, vậy thì làm sao để có thể vừa bắt được hung thủ vừa bảo vệ được thân nhân?” An Cách Nhĩ hỏi.

“Tập trung phụ nữ và trẻ lại sau đó phân ra một nhóm ở lại bảo vệ.” Mạc Phi nói, “Còn nhóm khác sẽ đi tìm hung thủ?!”

“Nga!” Cửu Dật lập tức hiểu ra, “Đây cũng chính là kế hoạch hung thủ chuẩn bị tiếp theo! Dù sao, giết từng nhà thì rất phiền phức, tập trung lại một chỗ, chỉ cần xử lý nhóm người bảo vệ, để lại phụ nữ và trẻ em thì được rồi.”

“Đúng vậy.”An Cách Nhĩ gật đầu.

“Ân.”

Lúc này, An Cách Nhĩ đột nhiên nhíu mày trầm tư một chút, “Mạc Phi, tôi nghĩ, tôi biết cha tôi sai ở đâu rồi.”

Mạc Phi sửng sốt, hỏi, “Em phá được án rồi sao?”

“Ân.” An Cách Nhĩ nhẹ nhàng gật đầu, “Cha tôi đã rơi vào một hình thái suy nghĩ nào đó, do đó tạo thành một sai lầm, mà lối hình thái suy nghĩ đó, cũng không phải do nhóm hung thủ thông minh, mà là một trùng hợp không ai để ý tới tạo thành.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.