“Vì sao?” Oss bọn họ không nghe rõ câu cuối mà An Cách Nhĩ nói.
An Cách Nhĩ xoay đầu lại nhìn mọi người, “Bởi vì Mạc Phi cực kì nhạy bén, có khả năng phát hiện ra nguy hiểm tiềm ẩn.”
“Nguy hiểm tiềm ẩn?” Mọi người nhìn nhau.
An Cách Nhĩ quơ quơ điện thoại, “Tôi đã nhắc anh ấy là cẩn thận coi chừng có mai phục, Mạc Phi chắc chắn sẽ luôn nhớ rõ trong lòng.”
Mọi người hơi sửng sốt — Mai phục?
“Ý cậu là còn người khác…”
“Không phải chỉ là người khác.” An Cách Nhĩ cười ảm đạm, “Mà còn là toàn bộ mấu chốt của vụ án này!”
Mọi người nhìn nhau.
Mà lúc này, bên trong phòng bệnh, Mạc Phi đỡ Thẩm Tuyển lên, Thẩm Tuyển bị thương ở cánh tay, nhưng chỉ bị trầy da, không ảnh hưởng đến tính mạng.
Tiếng súng vang lên ngay vừa rồi không phải do Thẩm Tuyển bắn Trần Ba Phàm, mà là từ một người bí ẩn núp ngoài ban công.
May mắn Mạc Phi đã sớm có chuẩn bị, trong lúc mành chỉ treo chuông lại cứu Thẩm Tuyển thêm lần nữa.
Nhưng kẻ đánh lén kia đã túm lấy Trần Ba Phàm, kéo ra cửa bỏ chạy.
“Thẩm Tuyển!”
Mạc Phi vừa mới nâng Thẩm Tuyển dậy, Thẩm Tuyển liền giãy ra, cầm súng đuổi theo Trần Ba Phàm.
Mạc Phi nhíu mày, đành phải đuổi theo.
Lúc Ngô Cường bọn họ chạy lên tới, trong phòng chỉ có vết máu, ngoài ra thì chẳng có ai.
“Đi đâu hết rồi?!” Ngô Cường kiếm xung quanh.
Cửa thang máy mở ra, An Cách Nhĩ mang mọi người lên, chỉ chỉ lên lầu, lên tiếng, “Sân thượng.”
Ngô Cường bọn họ lập tức chạy lên đó.
Trên sân thượng,Trần Ba Phàm bị một người kéo lên đó, mệt tới thở không nổi.
Thẩm Tuyển theo sát phía sau, trốn sau thùng nước né đạn.
Trần Ba Phàm cũng bị người kia kéo ra sau thùng nước phía đối diện, hai bên hình thành một mặt trận.
Thẩm Tuyển còn muốn tới gần, nhưng lúc hắn giơ súng lên, cổ tay lại đau nhói.
Hắn đảo mắt nhìn, Mạc Phi đã chạy lên kịp, giật lấy cây súng, giấu vào trong túi áo.
“Cậu…” Thẩm Tuyển sốt ruột, Mạc Phi dùng ngón trỏ đặt trước miệng, ý bảo — Đừng lên tiếng!
Thẩm Tuyển ngẩn người, Mạc Phi vọt tới một bên, thoắt hai cái nhảy lên thùng nước, nhảy xuống bên kia, sau đó…
Người kia bị Mạc Phi đạp ra, súng cũng bị Mạc Phi giật lấy.
Người kia ngã xuống đất, Trần Ba Phàm lập tức chạy tới dìu hắn.
Ngô Cường bọn họ cũng lên tới, dùng súng bao vây bọn họ lại.
Mạc Phi giao hai khẩu súng cho Ngô Cường, chỉ chỉ hai người Trần Ba Phàm, “Hai khẩu súng đều là của bọn họ.”
Ngô Cường gật đầu, bảo cảnh viên thu vũ khí.
Trần Ba Phàm đột nhiên chỉ vào Thẩm Tuyển, nói với Ngô Cường, “Bắt hắn lại đi, tất cả đều do hắn tạo ra, hắn muốn báo thù!”
Ngô Cường nhíu mày, ông đã làm cảnh sát rất nhiều năm, đây là vụ án cuối cùng, có gì tiếc nuối nói không nên lời.
Ngô Cường xoay đầu nhìn Thẩm Tuyển.
Thẩm Tuyển bây giờ cũng không giãy dụa nữa, hai mắt đã sớm mất tiêu cự.
“Anh không muốn nói gì sao?” Mạc Phi hỏi Thẩm Tuyển.
Thẩm Tuyển lắc đầu, “Tiếc nuối duy nhất của tôi là ông ta không chết, nhưng mà không sao hết, tất cả đều không quan trọng nữa rồi.” Nói xong hắn chuyển mắt nhìn Ngô Cường, “Những người đó đúng là do tôi hại chết.”
Ngô Cường lấy còng tay ra.
“Tôi sẽ không ngồi tù.” Thẩm Tuyển lại nói.
Ngô Cường sửng sốt.
Thẩm Tuyển đột nhiên chạy như điên về phía bên kia… hướng xoay về biển rộng…
“Này!” Ngô Cường hét lên một tiếng.
Nhưng có điều Thẩm Tuyển còn chưa chạy được xa, hắn đã bị Mạc Phi đuổi kịp, ôm lấy ném trở lại.
Thẩm Tuyển bị hai cảnh sát đè xuống, Ngô Cường lấy còng tay ra, thấy hắn vẫn còn giãy dụa, bộ dáng một lòng muốn chết, ông cũng bất đắc dĩ, “Cậu bình tĩnh lại một chút…”
“Chú bắt sai người rồi.”
Lúc này, từ bên kia truyền tới một giọng nói.
Mọi người xoay mặt lại, nhìn thấy An Cách Nhĩ đang dựa vào cửa, nén giận nói, “Tại sao thang máy không chạy thẳng lên đây chứ, đi thang bộ mệt muốn chết!”
Phía sau, Oss và Cửu Dật cũng tò mò chạy lên xem.
Phil cũng đến, thấy Trần Ba Phàm không hề gì đứng bên kia, nhịn không được bĩu môi — Đúng là giả vờ? Chiêu tương kế tựu kế của ông già này đúng là tàn nhẫn thật, giết cả ba đứa con của mình, có điều đáng tiếc, chủ mưu thật sự là Thẩm Tuyển, hy vọng lúc ra tòa có thể nhẹ tay đi? Dù sao hắn cũng không trực tiếp ra tay giết người, những người kia toàn bộ đều là tự giết nhau hoặc tự tử.
“An Cách Nhĩ…” Ngô Cường nghe An Cách Nhĩ nói thế, ông có chút không rõ, “Bắt sai?”
An Cách Nhĩ chỉ chỉ Trần Ba Phàm bên cạnh, “Hai người đó mới là chủ mưu thật sự, cũng là hung thủ giết chết những người kia.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Thẩm Tuyển cũng ngẩng đầu lên.
An Cách Nhĩ vươn tay lấy ra một thừ từ trong túi.
Thứ đó chính là chiếc lọ ước nguyện, An Cách Nhĩ cầm một đầu dây cột, chiếc lọ nhẹ nhàng đung đưa trước mặt Thẩm Tuyển.
Thẩm Tuyển dần bình tĩnh lại, vươn tay cầm lấy chiếc lọ.
“Anh đúng là rất ngốc.” An Cách Nhĩ nói.
Thẩm Tuyển ngẩng đầu nhìn An Cách Nhĩ.
“Bạn gái của anh không phải bị Trần Đồng hại chết.” An Cách Nhĩ khe khẽ thở dài, vươn tay chỉ Trần Ba Phàm không xa, “Là ông ta, còn có người bên cạnh.”
Thẩm Tuyển nhìn An Cách Nhĩ, có chút không rõ.
“Anh cũng chỉ là một quân cờ.” Giọng nói của An Cách Nhĩ lạnh lẽo.
Oss và Ngô Cường đều nhìn An Cách Nhĩ, ý nói — Hắn đã không muốn sống, cậu còn tạo kích động nữa.
Nhưng An Cách Nhĩ vẫn cứ lãnh đạm như thế, dường như hơi mệt, dù sao cũng đã qua thời gian hắn phải lên giường đi ngủ, thức khuya sẽ làm hắn khó chịu.
Mạc Phi đã sớm bước tới bên cạnh, cả áo khoác cũng đã cởi ra, khoác lên cho An Cách Nhĩ, sợ hắn bị cảm lạnh, trên sân thượng gió lớn lắm.
“Anh có đau buồn thế nào cũng được nhưng anh không thể chết.” An Cách Nhĩ nói với Thẩm Tuyển đang bị đè trên mặt đất.
Thẩm Tuyển nhíu mày, hiển nhiên đã không còn nghe lọt tai.
“Đây là lời trăn trối cuối cùng của cô ấy.”
Thẩm Tuyển hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn An Cách Nhĩ.
“Nàng tiên cá của anh không cho phép anh chết.” An Cách Nhĩ nhẹ nhàng mở nắp chiếc lọ, nhìn cảnh viên ý bảo bỏ một tay Thẩm Tuyển ra, hắn nhẹ nhàng đổ cát vào lòng bàn tay Thẩm Tuyển.
Bên trong những hạt cát có một ngôi sao nhỏ màu xanh, được gấp bằng giấy.
Thẩm Tuyển nhíu mày, hắn không nhớ trong lọ có ngôi sao này, chiếc lọ hắn vẫn luôn mang theo bên mình… Hắn chưa từng phát hiện ra.
“Nếu anh không tin có thể mở ra xem.” An Cách Nhĩ thản nhiên nói.
Ngô Cường bảo cảnh viên thả bàn tay bên kia của Thẩm Tuyển ra.
Thẩm Tuyển mở tờ giấy ra xem, trên tờ giấy có một dòng chữ nhỏ — Chờ em, người yêu của em.
Thẩm Tuyển sửng sốt — Đây đúng là chữ viết của cô ấy! Lời nói cũng giống…
Hắn ngẩng mặt nhìn An Cách Nhĩ, có chút không xác định được tờ giấy này là thật hay giả, nhưng chữ viết thì đúng là của cô gái kia.
An Cách Nhĩ vươn ngón tay thon dài, chỉ vào tờ giấy Thẩm Tuyển đang cầm, “Đây là nguyện vọng của cô ấy, cô ấy muốn anh chờ.”
Thẩm Tuyển lại nhìn vào tờ giấy.
Tất cả mọi người cùng xoay đầu nhìn An Cách Nhĩ — Sao lại thế này?
Ngô Cường sờ cằm — Hắn không chỉ xem chiếc lọ kia một lần, cái này nghĩa là sao?
Chỉ có Cao Minh biết rõ, tờ giấy đó là do An Cách Nhĩ bảo hắn tìm, sau khi viết xong, An Cách Nhĩ đưa cho đứa em gái của Mạc Tiếu, nhờ nó gấp sao, nhưng mà làm sao An Cách Nhĩ lại có thể bắt chước nét chữ của cô gái kia thì chẳng có ai hiểu được.
Thẩm Tuyển rốt cuộc cũng đứng dậy, nhìn An Cách Nhĩ, “Là do cậu viết.”
“Tại sao anh lại mặc đuôi cá cho cô ấy?” An Cách Nhĩ không đáp mà hỏi lại.
“Cô ấy thích người cá, cái đuôi đó là do cô ấy làm, trước kia cô ấy thường nói đùa là nếu không may cô ấy chết trước, tôi phải mặc đuôi cá đó vào cho cô ấy rồi đưa thi thể chìm xuống đáy biển.” Thẩm Tuyển nói, khó nén được bi thương.
“Tại sao cô ấy lại muốn trở thành người cá, anh có biết không?” An Cách Nhĩ hỏi tiếp.
Thẩm Tuyển nhíu mày, khó hiểu nhìn An Cách Nhĩ.
“Nàng tiên cá biến thành người lên bờ tìm hoàng tử của mình.” An Cách Nhĩ chỉ chỉ tờ giấy Thẩm Tuyển đang cầm, “Lúc sinh thời, anh có thể tìm thấy nàng tiên cá đó.”
Thẩm Tuyển cười khổ, hỏi lại An Cách Nhĩ, “Cậu tưởng tôi là con nít à?”
“Xem anh là con nít là cô ấy.” An Cách Nhĩ nói, “Đây là cách cô ấy muốn nói cho anh biết, kiếp sau cô ấy vẫn sẽ yêu anh.”
Thẩm Tuyển cắn răng ngăn cho nước mắt không chảy ra, hỏi An Cách Nhĩ, “Tôi sống không nổi, vậy thì sống còn có ý nghĩa gì?”
“Anh đừng nghĩ sai.” An Cách Nhĩ chỉ chỉ tờ giấy, “Bảo anh sống là cô ấy, không liên quan tới tôi, anh có chết hay sống thì tôi cũng chẳng quan tâm, anh chết thì anh có lỗi với cô ấy. Nhưng nếu anh tự sát, tôi sẽ ném anh xuống biển, sau đó lấy xác cô ấy đem thiêu, hai chiếc lọ một cái sẽ ném ra nam cực, cái còn lại ném ra bắc cực, tìm một ngàn hòa thượng siêu độ cho cô ấy, làm cho kiếp sau cô ấy không gặp được anh, sẽ có một ngàn yêu tăng nguyền rủa anh mỗi một kiếp đều không tìm được tình yêu đích thực của đời mình, hai người có chuyển thế rồi lại chuyển thế cũng không thể nào gặp được nhau! Kiếp sau anh sẽ là người giết cha cô ấy, anh còn là một tội phạm tày trời!”
Phần đông cảnh sát đứng xung quanh cũng không nhịn được hít một hơi — Trù ác quá…
Ngô Cường đỡ trán, Oss thì nhìn trời, Cửu Dật bịt tai Eliza đi.
Phil vuốt cằm, Cao Minh lẳng lặng lắc đầu, chỉ có Mạc Phi là mang vẻ mặt cưng chiều nhìn An Cách Nhĩ.
Thật lâu sau, Thẩm Tuyển giơ tay ra cho Ngô Cường, ý bảo — Còng tôi đi.
Ngô Cường há miệng — Không chống cự cũng không đi chết?
Mạc Phi cười cười, An Cách Nhĩ lúc nào cũng có thể tìm được tử huyệt của đối phương.
Ngô Cường lấy còng tay còng Thẩm Tuyển lại, An Cách Nhĩ lại vỗ vỗ ông, “Sao chú còn ngốc hơn Oss thế, đã nói là đừng bắt hắn mà, người cần bắt ở bên kia kìa!”
Tất cả mọi người sửng sốt, cùng nhìn về phía Trần Ba Phàm thiếu chút nữa đã quên mất, còn có người trẻ tuổi ở bên cạnh.
Người trẻ tuổi kia trông cũng bằng tuổi Thẩm Tuyển, bộ dáng cũng không tệ, có vẻ hơi tối tăm.
“Hắn cũng có tội.” Ngô Cường gật đầu, tỏ vẻ Trần ba Phàm cũng không hoàn toàn vô tội, nhưng tất cả mọi người đều biết, Trần Ba Phàm sẽ mời một luật sư giỏi nói mình vì bảo vệ mạng sống nên mới giả vờ trúng gió. Mặt khác, ông ta có tiền, có thể đã sớm mua chuộc bác sĩ chứng giấy cho ông ta, ông ta có thể nói mình vừa khỏi bệnh, còn hai khẩu súng kia thì cũng có hàng đống cách để chạy tội…
“Tôi cũng là người bị hại!” Trần Ba Phàm vừa định nói tiếp nhưng An Cách Nhĩ lại nở nụ cười, lên tiếng, “Ông diễn cũng tròn vai lắm, tiếc là… không chỉ có ba đứa con không ruột thịt bất hiếu, con trai ruột cũng chẳng hiếu thuận với ông.”
Tất cả đều sửng sốt — Là Trần Đồng?
“An Cách Nhĩ?” Ngô Cường nhìn An Cách Nhĩ, “Rốt cuộc cậu có ý gì?”
An Cách Nhĩ khoanh tay, như nhớ ra gì đó, hỏi Thẩm Tuyển, “Bạn gái anh tên gì?”
“Tiểu Cầm.” Thẩm Tuyển thấp giọng nói.
“Nga.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Tiểu Cầm không bị Trần Đồng lỡ tay giết chết, mà là có người mưu sát.”
Tất cả đều kinh ngạc, Thẩm Tuyển cũng ngẩng đầu nhìn An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ cười lạnh, “Sự thật là, Trần Ba Phàm muốn giết chết ba đứa con không ruột thịt nhưng lại mơ ước tài sản của ông ta, ông ta đã lựa chọn một cặp tình nhân rất yêu thương nhau, nhà trai là luật sư xuất sắc, nhà gái là nhân viên làm trong công ty của mình, tạo ra một vụ án báo thù. Đơn giản khái quát lại mọi chuyện một chút, có một ông già đang đau đầu làm sao để diệt trừ đám nghiệt chủng kia, đem tài sản để lại cho đứa con duy nhất của mình. Trong lúc ngồi uống cà phê bên bờ biển, trùng hợp nhìn thấy một cặp tình nhân thắm thiết, mà cô bé kia lại rất quen mặt, chính là nhân viên làm trong công tay của mình, còn bé trai lại là người mới trong giới luật sư… Vì thế ông ta nhạy bén nghĩ ra một chủ ý.”
“A…” Oss đột nhiên vỗ tay một cái, “Lúc tôi giả trang thành phóng viên đi hỏi thăm tin tức các quán cà phê và khách sạn ở gần bờ biển, có người nói, cái gì mà nhà hàng món Tây của bọn họ rất ngon, hầu hết người nổi tiếng nào cũng đã tới, còn nhắc cả Trần Ba Phàm, gần như ngày nào cũng tới đó.”
“Ông ta đúng là ngày nào cũng tới, bởi vì muốn quan sát xem cặp tình nhân kia có cuộc sống hằng ngày thế nào, phải biết rõ từng chi tiết rồi ông ta mới có thể bố trí được toàn bộ một cách thật tỉ mỉ.” An Cách Nhĩ nói, “Hôm đó Trần Ba Phàm cố ý bảo Tiểu Cầm tới văn phòng lấy đồ, mà đúng thời điểm đó, Trần Đồng cũng đang ở văn phòng của ông ta. Trần Đồng cũng giống như lúc trước uống say quá chén hoặc bị bỏ thuốc, làm một chuyện mà người say thường làm, mê man bất tỉnh. Mà Tiểu Cầm sau khi tới văn phòng, cô đã bị đánh ngất xỉu sau đó bị đánh chết, lấy hung khí để vào tay Trần Đồng, đặt thi thể bên cạnh hắn, tạo ra tình huống giả. Chờ Trần Đồng tỉnh lại, tự nhiên sẽ cho là mình uống say quá chén giết chết Tiểu Cầm, mà trùng hợp thay, mấy anh chị em cũng đều tới văn phòng của Trần Ba Phàm, có lẽ là do ông ta đã an bài tỉ mỉ, vì thế bọn họ cùng nhau xử lý thi thể.”
An Cách Nhĩ đột nhiên hỏi Thẩm Tuyển, “Sao anh biết bọn họ là người giết cô ấy?”
“Tôi…”
“Anh nhìn thấy?” An Cách Nhĩ hỏi, “Hôm đó anh nhận được tin nhắn của Tiểu Cầm, bảo anh tới công ty đón cô ấy, nhưng khi anh đến nơi, anh vừa lúc nhìn thấy bọn họ nâng thi thể Tiểu Cầm xuống dưới, bỏ vào cốp xe đi vứt.”
Thẩm Tuyển gật đầu, trên mặt hắn hoàn toàn hiện ra vẻ khiếp sợ.
“Di động của Tiểu Cầm đã bị hung thủ cầm đi.” An Cách Nhĩ nói, “Hắn cũng là người nhắn tin cho anh, tất cả bọn họ đều đã sắp xếp rất tốt.” Nói xong, hắn chỉ người đứng bên cạnh Trần Ba Phàm.
Mọi người bây giờ chỉ còn biết há miệng.
“Chuyện kế tiếp liền trở nên rất rõ ràng.” An Cách Nhĩ nói, “Trần Ba Phàm cố ý đề bạt Thẩm Tuyển, làm Bá Lạc của hắn, để hắn có cơ hội tiếp cận gia đình mình, hơn nữa còn dựa theo kế hoạch báo thù của hắn, diệt trừ toàn bộ đám người kia! Nói cách khác, kế hoạch báo thù của Thẩm Tuyển cũng không hoàn toàn được thực hiện, mà là nhờ vào người của mình tiếp tay giết mấy đứa con của mình. Hắn lựa chọn cách trúng gió để trốn tránh hiềm nghi, phòng hờ bị Thẩm Tuyển tính kế, trốn phía sau chỉ huy, cuối cùng đem hết mọi tội danh đổ lên đầu Thẩm Tuyển. Thẩm Tuyển một lòng muốn chết, căn bản sẽ không có ai điều tra ra.”
“Cậu… cậu nói bậy!” Trần Ba Phàm nhíu mày, “Chứng cớ, chứng cớ đâu?!”
“Chứng cớ đương nhiên là có.” An Cách Nhĩ cười ảm đạm, “Chứng cớ nằm trong túi đứa con trai của ông.”
Tất cả xoay đầu nhìn An Cách Nhĩ — Con trai nào?
An Cách Nhĩ chỉ chỉ người đứng bên cạnh Trần Ba Phàm, “Hắn.”
Mọi người kinh ngạc nhìn người nọ.
Phil tò mò, “Hắn là con ông?”
Trần Ba Phàm nuốt nước miếng.
“Ông làm bộ trúng gió không có khả năng đi giết người, hơn nữa tuổi cũng đã cao.” Mạc Phi nói, “Người kia tay chân nhanh nhẹn, chắc chắn là người thực hiện những kế hoạch của ông. Không thân thiết thì chẳng ai lại đi giúp ông giết người cả, mà hắn còn quan tâm ông, chứng tỏ quan hệ không đơn giản.”
Mọi người hiểu ra — Đúng là không phải phức tạp bình thường.
“Ông không giết Trần Đồng nhưng hôm nay hắn lại trùng hợp chết đi.” An Cách Nhĩ nhợt nhạt cười, “Người đứng cạnh ông nhất định là con ruột, lòng dạ độc ác rất giống ông, chẳng hề cho người anh cả vô dụng có cơ hội chiếm đoạt tài sản… Hắn liều chết cứu ông thì cũng đừng nhầm tưởng là hắn thương ông, căn bản là vì ông bây giờ chưa thể chết.”
“Đúng vậy.” Oss gật đầu, “Nếu Trần Ba Phàm chết, sẽ không có ai chứng minh được thân phận của hắn, chỉ có khi Trần Ba Phàm công khai thì hắn mới có quyền thừa kế di sản.”
Mọi người lại nhìn hai người, Trần Ba Phàm xoay mặt khó hiểu nhìn người đứng cạnh mình, còn sắc mặt của hắn thì đang trở nên tái nhợt.
Ngô Cường thấp giọng hỏi An Cách Nhĩ, “Trong túi của hắn có chứng cớ gì?”
“Thuốc độc và di động của Tiểu Cầm.” An Cách Nhĩ nói.
Tất cả đều sửng sốt.
Ngô Cường ngẩn người, “Thuốc độc?!”
“Đúng vậy.” An Cách Nhĩ nhìn sắc mặt Trần Ba Phàm xám xịt, cười hỏi, “Vừa lòng chưa? Đứa con này rất giống ông! Tâm cơ thâm trầm, tâm tư kín đáo, vì tư lợi của bản thân!”
Trần Ba Phàm khiếp sợ nhìn người bên cạnh mình, “Mày…”
Người trẻ tuổi kia không dám lên tiếng, chân tay luống cuống.
“An Cách Nhĩ?” Ngô Cường không hiểu, “Thuốc độc gì?”
“Chắc chú vẫn còn chưa quên, cái chết của Tiểu Cầm ngoại trừ ngoại thương, cô ấy còn bị trúng độc!”
“Trúng độc?” Thẩm Tuyển kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Ngô Cường gật đầu.
“Toàn bộ quá trình dường như không hề có cớ gì để bỏ thuốc độc cho cô gái.” Oss cũng nghi hoặc.
“Người kia… Đúng rồi, xưng hô thế nào?” An Cách Nhĩ cảm thấy cứ kêu người kia người nọ phiền quá, liền hỏi trực tiếp.
Nhưng mà chưa đợi đối phương mở miệng, An Cách Nhĩ đã lên tiếng, “Quên đi, cứ gọi con riêng cho lẹ.”
Mọi người giật giật khóe miệng — Xoay mặt nhìn sắc mặt khó coi của hai cha con, An Cách Nhĩ rõ ràng là cố tình.
“Sau khi con riêng đánh ngất Tiểu Cầm, hắn cho cô ấy uống thuốc độc rồi mới đánh chết.” An Cách Nhĩ nói, “Mục đích cuối cùng là để đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu cha hắn, Trần Ba Phàm.”
“Nga…” Phil đã hiểu ra, “Tôi hiểu rồi, mưu kế của Trần Ba Phàm tuy rất chu đáo, nhưng Thẩm Tuyển thế nào cũng là một nhân tố không thể khống chế, lỡ như Thẩm Tuyển hoặc cảnh sát phát hiện ra điểm đáng ngờ, hoài nghi toàn bộ vụ án này thì sao? Cho nên sau khi hắn đã chuẩn bị xong hết mọi chuyện, Trần Ba Phàm công khai thân phận của hắn, hắn sẽ bỏ thuốc độc giết chết Trần Ba Phàm, đặt di động của Tiểu Cầm bên cạnh ông ta, dựng hiện trường giả là Trần Ba Phàm sợ tội tự sát! Cứ như vậy, di sản sẽ nhanh chóng vào tay hắn, còn có thể xóa sạch mọi tội danh! Tôi đã hiểu được toàn bộ vụ án.”
An Cách Nhĩ gật đầu, giơ ngón cái với Phil, “Không hổ danh là đồng đạo trong giới thượng lưu.”
Phil lễ phép gật đầu, tỏ vẻ — Quá khen.
Ngô Cường bước tới, xét túi người nọ, nhưng đối phương lại gắt gao giữ chặt.
Cảnh viên kéo tay hắn ra, Ngô Cường đưa tay lấy, lấy ra được một chai đựng chất lỏng, còn có một chiếc điện thoại.
Thẩm Tuyển há miệng, “Là điện thoại của Tiểu Cầm.”
“Chắc chắn?” Ngô Cường hỏi, vừa hỏi xong liền cảm thấy dư thừa, trên màn hình là ảnh chụp Tiểu Cầm và Thẩm Tuyển, trai tài gái sắc xuân xanh vô hạn, nhìn cỡ nào cũng rất đẹp đôi… Cũng bởi vì hai kẻ tham lam này mà bị chôn vùi.
Thẩm Tuyển ngồi thụp xuống, khóc không ra nước mắt, hiển nhiên đã bị đả kích quá lớn.
“Mày mày… ngay cả anh ruột với tao mà mày cũng…” Trần Ba Phàm run rẩy chỉ tay vào người kia.
“Tôi cũng chỉ là đồng phạm.”
Người nọ đột nhiên lên tiếng.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn.
Người nọ bình tĩnh nói, “Vô luận thế nào, tôi vẫn là người duy nhất thừa kế tài sản, tôi không phải chủ mưu, tôi chỉ là đồng phạm, Trần Ba Phàm mới là chủ mưu, mặc kệ là phán tội tử hình hay chung thân thì cũng là ông ta, tôi còn trẻ, sớm hay muộn gì cũng sẽ ra tù, di sản kia sớm muộn gì cũng là của tôi.”
Tất cả nhíu mày, nhìn hai cha con giống như hai con quái vật, thật đáng buồn.
Ngô Cường ngay cả liếc mắt cũng cảm thấy ghê tởm, phái cấp dưới, “Giải đi.”
Phil bước tới bên cạnh An Cách Nhĩ, vỗ tay, “Giải quyết vụ án rất gọn ghẽ xinh đẹp, tôi có chút ngạc nhiên, ngoại trừ trúng độc là một chỗ đáng ngờ, thì còn điều gì lại khiến cậu nghĩ vụ án này không phải chỉ là báo thù đơn giản?”
An Cách Nhĩ cười cười, “Chính là Trần Kỳ tự sát.”
“Hắn tự sát đúng là rất khả nghi…” Thẩm Tuyển thở dài, lên tiếng, “Tôi giữ tư liệu của hắn, chỉ muốn hắn trắng tay nhưng lại không nghĩ hắn sẽ đi tự sát, bây giờ ngẫm lại, bọn họ tại sao lại tranh đoạt tài sản, tại sao lại đốt khí ga tự sát, tại sao lại té chết trong ngục, sao có thể được, chỉ có mưu sát mới đúng… Haha, đúng là buồn cười, tôi đúng là ngốc.”
“Anh không ngốc.” Mạc Phi nói.
Thẩm Tuyển ngẩng đầu nhìn hắn.
“Anh nên cảm thấy may mắn vì chẳng có ai vì anh mà chết.” Mạc Phi nói, “Chỉ như vậy anh mới có thể không thẹn với lòng mà sống tiếp.”
Thẩm Tuyển ngồi ở đó ngẩn người.
Ngô Cường vỗ vỗ bả vai hắn, “Còn vài chuyện cần phải xử lý, sau khi làm xong, hài cốt của Tiểu Cầm sẽ được trả lại, cậu nên làm một đám tang đàng hoàng cho cô ấy, đừng buồn nữa.” Nói xong, ông cám ơn Mạc Phi và An Cách Nhĩ, mang người đi thu xếp chuyện còn lại.
Tâm trạng của Ngô Cường không tệ, có thể an tâm về hưu rồi.
Lúc An Cách Nhĩ và Mạc Phi rời khỏi sân thượng, hai người cũng kéo cả Thẩm Tuyển đi.
“Đi đâu…?” Thẩm Tuyển mờ mịt.
“Đi hưởng tuần trăng mật.” An Cách Nhĩ để lại một câu kì lạ.
Haingười để Thẩm Tuyển ở lại một căn phòng trăng mật xa hoa trong khách sạn của Phil.
Thẩm Tuyển mở cửa phòng, trong phòng được đặt một bức tranh… Trong nháy mắt hắn thấy bản thân như bị ảo giác, Tiểu Cầm đứng trong phòng, đằng sau là biển và sao trời… cùng với nàng tiên cá đang bơi đi.
…
Vài ngày sau, Phil khai trương làng du lịch và khách sạn, vụ án người cá ly kì đã được báo chí đưa tin rầm rộ, bởi vì trình độ quá mức hấp dẫn của nó, cùng với câu chuyện bất hạnh của Tiểu Cầm và Thẩm Tuyển, cho nên nơi này rất được chú ý.
Phil đặt tên cho khách sạn là “Ái Cầm”, đáng tiếc là tên biển “Ái Cầm” (Aegean) đã bị lấy, có điều cũng không sao, bãi biển này đã trở thành thánh địa du lịch cho các cặp tình nhân.
Qua vài ngày, lễ tang của Tiểu Cầm đã được tiến hành ở nghĩa trang.
Lúc cáo biệt di thể, rất nhiều người đều không thể tin được, trong quan tài không phải một bộ hài cốt là mà một Tiểu Cầm hoàn chỉnh.
An Cách Nhĩ dùng đất sét phục hồi Tiểu Cầm, cũng dùng nhựa cây làm da, cuối cùng dùng kỹ thuật của họa sĩ và hóa trang, đem thi thể trở về trạng thái cũ. Còn đuôi cá thì vẫn mặc trên người Tiểu Cầm, chôn cất cùng cô.
Trong lễ tang, mọi người cuối cùng cũng thấy Thẩm Tuyển tốt lên một chút.
Thẩm Tuyển mặc một bộ tây trang màu đen, tâm trạng hiển nhiên cũng đã khá hơn.
Sau khi lễ tang kết thúc, Thẩm Tuyển nói lời cảm tạ với Mạc Phi và An Cách Nhĩ.
Nhưng mà cuối lễ tang lại xảy ra chút bất ngờ, Phil hùng hùng hổ hổ vọt vào nghĩa trang, túm cổ áo Thẩm Tuyển, “Ông đây ra giá cao như vậy sao cậu lại không đồng ý hả? Tại sao! Cậu không muốn chết nữa đúng không? Không chết nữa thì sao không tranh thủ nhận công việc cực kì có tương lai này?!”
Thẩm Tuyển xấu hổ chỉ chỉ Mạc Tần, “Tôi… Tôi đồng ý với Mạc Tần tiên sinh rồi.”
“A…” Phil hít một hơi, chỉ Mạc Tần, “Cậu cậy nóc nhà tôi?!”
Mạc Tần cười, “Tôi chỉ nói một câu, muốn giúp Mạc Phi chăm sóc…”
Thẩm Tuyển vội vàng nói tiếp, “Mạc Phi đã cứu tôi hai lần, cho nên nếu có thể giúp cậu ấy…”
Phil run rẩy chỉ Mạc Tần, “Đồ đê tiện, tiểu nhân…”
Mạc Tần cười đắc ý, đút tay vào túi, thảnh thơi bước đi, “Cuối cùng cũng có thu hoạch, không phải về tay không.”
Phil vô cùng đau đớn, Cao Minh bất đắc dĩ an ủi hắn.
Thẩm Tuyến đứng bên ngôi mộ, nhìn An Cách Nhĩ và Mạc Phi đang đứng dưới gốc đại thụ. Mạc Phi đang bật dù che nắng cho An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ cố ý né dù, nhưng Mạc Phi sợ hắn cảm nắng nên vẫn đuổi theo che, Ace vẫy đuôi đi theo hai người.
Thẩm Tuyển lấy ra di động trong túi, bên dưới được treo hai chiếc lọ ước nguyện, trong một lọ có tờ giấy, lọ kia có ngôi sao, bên trong được viết giống nhau nhưng ý nghĩa thì khác biệt.
Theo như An Cách Nhĩ nói, để nàng tiên cá ra đi, thứ anh phải làm không phải nhảy xuống biển sâu cùng cô ấy mà là phải chờ cô ấy dưới ánh mặt trời, chờ cô ấy hóa lại thành người, cô ấy sẽ lại tới tìm anh. Đừng vứt bỏ cơ hội có thể tìm lại được hạnh phúc, đó là người yêu của anh, là tâm nguyện cuối cùng của cô ấy.