Tội Ái An Cách Nhĩ – Thần Hi Thiên

Chương 22: Chương 22: Vụ án thứ 4: Forget me not màu xanh : Cái chết uy hiếp




Chiếc xe vững vàng giữ tốc độ cao chạy trên đường về nhà, bầu trời đầy sao, không gian im ắng.

Mạc Tần bắt chéo chân, Mạc Tiếu thu chân lên ghế, hai người nhìn Ace đang nằm úp sấp trên sàn nhà cùng với ba đứa trẻ chơi mệt quá đang ngủ.

Đối diện là An Cách Nhĩ đang ngủ say trong lòng Mạc Phi.

Ban đầu được mấy ngày nghỉ, Mạc Phi chuẩn bị hưởng thụ cuộc sống ven biển cùng An Cách Nhĩ, nhưng sau khi phá án, An Cách Nhĩ đều lo bận rộn phục hồi thi thể cho Tiểu Cầm, tốn gần như toàn bộ thời gian và tinh thần cộng sức lực, thế cho nên phòng trăng mật, tắm nắng, quần lót chữ “T”… đều bị bỏ lỡ.

Oss và Cửu Dật đều cực kì không hiểu, An Cách Nhĩ hy sinh những giây phút lãng mạn cùng Mạc Phi để đi phục hồi một thi thể không quen không biết, điều này là không thể tưởng tượng ra. Trái tim trong suốt lại cứng rắn như thủy tinh của An Cách Nhĩ từ khi nào đã trở nên mềm yếu như thế?

Toàn bộ hành trình Mạc Phi đều theo sát An Cách Nhĩ, nhìn hắn cẩn thận từng chút một phục hồi khuôn mặt của Tiểu Cầm, cả người An Cách Nhĩ trông như có linh cảm sáng tác dào dạt, mang theo một hơi thở ôn hòa.

Trừ bản thân, Mạc Phi rất ít khi nhìn thấy ánh mắt đặc biệt ôn hòa của An Cách Nhĩ nhìn người khác, trong ấn tượng hình như cũng chỉ có vài lần, nhưng Mạc Phi cũng không cảm thấy An Cách Nhĩ lạnh nhạt với hắn, mà ngược lại, hắn chính là yêu chết điểm này của An Cách Nhĩ.

Sau khi phục hồi Tiểu Cầm, bước cuối cùng là đem theo ánh mắt lưu luyến của Thẩm Tuyển còn có lời chúc phúc của người yêu cùng cô xuống mồ.

Trên đường trở về, Mạc Tần có nói với An Cách Nhĩ, hắn đã dùng nghệ thuật cứu lại sự nghiệp và tính mạng của Thẩm Tuyển.

Mạc Tần vốn đang ca ngợi An Cách Nhĩ chút xíu, lần này xem như ngoại lệ nhưng hiển nhiên lại phản tác dụng, An Cách Nhĩ cười nhạt với cách nói cửa hắn, còn châm chọc khiêu khích vài câu, sắc mặt Mạc Tần càng đen hơn.

Mạc Tiếu hỏi An Cách Nhĩ, “Đừng khiêm tốn làm gì, là anh cứu Thẩm Tuyển thật mà.”

An Cách Nhĩ chỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, “Nói chính xác là Tiểu Cẩm đã dùng tình yêu nhỏ bé cứu lấy Thẩm Tuyển, đúng là một cô gái rất giỏi.”

Mạc Tần nhướn mày kinh ngạc nhìn An Cách Nhĩ, “Hiếm khi nào lại nghe cậu khen một ai đó.”

An Cách Nhĩ không để ý tới hắn, dựa vào ngực Mạc Phi, lựa một góc độ thoải mái nhất, thiếp đi.

Mạc Phi không nói gì, cúi đầu nhìn An Cách Nhĩ dần chìm vào giấc ngủ, nhẹ nhàng khẩy tóc rơi trên mặt hắn, ý cười ôn nhu hiện ra dưới đáy mắt.

Mọi người thường nói, một người khi đã làm cha mẹ, bọn họ yêu thương con mình, đồng thời cũng sẽ yêu thương đứa con của người khác. Một người khi đã có lý tưởng, theo đuổi lý tưởng của bản thân, đồng thời cũng sẽ tán thưởng người khác cũng đang theo đuổi lý tưởng của mình. Mà một người khi đã yêu cuồng nhiệt, cũng sẽ chờ đợi người mình yêu cho đến thiên trường địa cửu. An Cách Nhĩ đang yêu, cho nên cũng tôn trọng những người yêu thật lòng, đau lòng thay những người không thểở bên nhau. Lý trí của An Cách Nhĩ, nếu trầm tĩnh thì chính là biểu hiện của cảm tính, cảm tình mãnh liệt chất chứa cảm xúc tĩnh lặng của hắn, tất cảđều thông qua nghệ thuật mà bày ra.

Mạc Phi cười cười, điều này so với thẳng thừng nói ra thì càng lãng mạn hơn nhiều.

Khi về tới biệt thự thì cũng đã tới nửa đêm.

Mạc Phi ôm An Cách Nhĩ lên phòng, bước đi cực kì cẩn thận, tránh không làm An Cách Nhĩ tỉnh giấc.

Mạc Phi cũng định nằm xuống nhưng lại không có tí buồn ngủ nào, hắn bước tới trước tủ, mở ra định tìm áo ngủ thay cho An Cách Nhĩ, trong lúc vô tình lại nhìn thấy một chiếc hộp nằm bên dưới.

Mạc Phi mở ra, bên trong là một cây đàn violin.

Mạc Phi rất thích violoncello, hắn luôn cảm thấy bản thân không có thiên phú kéo đàn violin, bởi vì hắn cảm thấy bản thân không thể dùng đàn violin để kéo ra được âm thanh trầm ổn như violoncello. Cho dù đàn đang nằm trong tay nhưng vẫn không thể dựa theo nhạc phổ để kéo, tiếng đàn phát ra không được nửa phần động lòng người, ngược lại còn rất khó nghe và vô cùng ầm ĩ.

Nhưng lúc này, chẳng hiểu sao Mạc Phi lại có xúc động muốn kéo đàn violin, vì thế…

Giữa đêm khuya, mọi người đang chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên lại có tiếng đàn violin du dương vang vọng, phát ra từ trong lâu đài.

Tiếng đàn động lòng người, mang theo sự bình thản và yên lặng, lướt theo làn gió, làm cho người nghe cảm thấy thoải mái vô cùng.

Cửu Dật ngồi trên giường, tay cầm quyển sách, ngẩng đầu nhìn Eliza đang đứng trên giường.

Eliza mở to đôi mắt xinh đẹp, nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc đuôi lắc lư theo tiếng nhạc…

Ace ngẩng đầu, bởi vì An Cách Nhĩ đột nhiên ngồi dậy.

An Cách Nhĩ xoa xoa hai mắt kèm nhèm, đi tìm tiếng nhạc, hướng về phía ban công phòng ngủ.

An Cách Nhĩ chưa từng bước ra ngoài ban công này, hắn mở cửa bước ra ngoài, gió đêm mang theo mùi hương thoang thoảng hòa lẫn trong tiếng nhạc thổi tới.

An Cách Nhĩ đứng trước lan can nhìn ra phía xa, đối diện ban công là một bụi hoa màu xanh, trong bụi hoa, Mạc Phi đang cầm đàn vilolin, nhắm mắt lại say sưa kéo.

An Cách Nhĩ nở nụ cười, xem ra Mạc Phi đã học được làm thế nào để sử dụng đàn violin.

Tùy tay kéo chiếc ghế dựa lại, An Cách Nhĩ ngồi xuống, tay vịn lan can, cằm dựa vào mu bàn tay, nhìn Mạc Phi đang tận hưởng niềm vui kéo đàn violin.

Ace cũng bước tới, nằm xuống bên cạnh An Cách Nhĩ, xuyên qua khe hở, nhìn Mạc Phi, nhẹ nhàng vẫy đuôi.

Gió đêm không chỉ thổi tóc Mạc Phi bay bay, ngay cả những bông hoa bên cạnh cũng trông như sóng lúa, bắt đầu lay động.

Từng đóa hoa nhỏ màu xanh cùng với nhụy hoa màu vàng — Hoa Forget me not.



Mạc Tần tựa vào lưng ghế, Roy bưng ly trà tới, đưa cho hắn, cười nói, “Hành trình đi bãi biển lần này cực kì thuận lợi.”

Mạc Tần cười cười, có chút bất đắc dĩ, “Có thể xem là vậy, ngoại trừ thu được một cố vấn pháp luật giỏi, Mạc Phi rốt cuộc cũng tìm được bí quyết kéo đàn violin.”

Roy gật đầu, hơi nhắm mắt lại tận hưởng tiếng đàn, “Rất êm tai.”

“Nó kéo bài gì thế?” Mạc Tần đột nhiên hỏi, “Tôi chưa từng nghe qua.”

“Tôi cũng vậy.” Roy trả lời.

Mạc Tần khó hiểu, “Kéo tùy ý?”

Roy nghĩ nghĩ, “Nghe kỹ thì thấy nó không theo một bài hát nào, trong tiếng đàn không có nốt nhạc rõ ràng nhưng lại tràn ngập tình yêu thương.”

Mạc Tần nhíu mày, “Ông có thể nghe ra?”

Roy cười, “Tôi có thể nghe ra hay không không quan trọng, chỉ cần một người hiểu là đủ rồi.”

Màn đêm buông xuống, sự mệt mỏi được tiếng đàn ru ngủ, ai cũng không biết khi nào thì tiếng đàn dừng lại, chỉ biết đêm qua mình đã có một giấc mộng đẹp.

Mạc Phi mỉm cười ôm An Cách Nhĩ ngủ gật bên lan can vào phòng ngủ, đắp chăn cho hắn, đặt trên đầu giường một giỏ hoa Forget me not còn đọng sương, khẽ hôn lên trán An Cách Nhĩ, ôm lấy hắn ngủ.



Sáng sớm hôm sau, An Cách Nhĩ tỉnh giấc, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là hoa Forget me not ở đầu giường. Vươn ngón tay khẩy đóa hoa tình yêu, An Cách Nhĩ ngồi dậy nhìn đồng hồ, Mạc Phi phải dậy tập thể dục.

Đánh răng rửa mặt xong, An Cách Nhĩ mang theo Ace xuống lầu.

Dưới phòng khách, Cửu Dật và Oss đang ăn sáng, Thẩm Tuyển ngồi trên ghế sô pha uống cà phê, xem văn kiện, hôm nay hắn sẽ theo Mạc Tần đi bàn chuyện làm ăn, nghe nói là có tranh chấp trong kinh doanh.

“Chào buổi sáng.” Thẩm Tuyển nhìn thấy An Cách Nhĩ xuống lầu, hắn đẩy mắt kính, vấn an.

An Cách Nhĩ gật đầu, cũng chào đáp lại, ngồi xuống ghế sô pha, Roy bưng đồ ăn sáng tới cho hắn.

Mạc Tiếu ngáp ngắn ngáp dài mang theo ba đứa nhóc xuống lầu, đằng sau là Mạc Tần đang thắt cà vạt.

“Thế nào?” Mạc Tần ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tuyển, “Có sơ hở gì không?”

Thẩm Tuyển gật đầu, “Có thể cãi thắng.”

“Ok!” Mạc Tần vừa lòng vỗ vai Thẩm Tuyển, vươn tay nhận ly hồng trà Roy đưa tới.

An Cách Nhĩ cầm tách trà lên, Ace ngẩng mặt nhìn An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ vươn tay sờ đầu nó, “Đói bụng hả?”

Roy liền đi chuẩn bị đồ ăn cho Ace.

An Cách Nhĩ đang chuẩn bị đưa tách lên miệng, Eliza đột nhiên nhảy dựng lên kêu vài tiếng.

Bình thường Eliza rất ít kêu, nhưng hôm nay lại phát ra một loạt tiếng “Chít chít” cực kì vội vàng.

Cửu Dật lập tức ngẩng đầu, “Eliza?”

Tiếng kêu này, là một tín hiệu sợ hãi và căng thẳng.

An Cách Nhĩ chuẩn bị uống trà, đột nhiên có một lực rất mạnh đánh vào cánh tay hắn…

An Cách Nhĩ sửng sốt…

Mọi người cũng sửng sốt, sau đó là tiếng “Loảng xoảng” vang lên.

An Cách Nhĩ cúi đầu, chỉ thấy Ace đang chồm người lên, chính nó đã đẩy tay hắn.

Trên mặt đất chính là tách trà của An Cách Nhĩ vừa cầm.

“Gâu gâu!”

Sau đó Ace liền sủa liên tục về phía cái tách.

Bình thường Ace rất ít sủa, cực kì ngoan, nó là một con chó thông minh có đầy đủ khả năng chăm sóc một con người, Ace sẽ nhào về phía Mạc Phi với sức lực rất lớn, nhưng nó sẽ không bao giờ làm thế với An Cách Nhĩ, vì nó biết thân thể An Cách Nhĩ không được tốt, chỉ biết dùng sức cọ cọ.

Nhưng hôm nay Ace đột nhiên có hành động khác thường, làm cho mọi người sững sờ, trong lúc nhất thời, mọi người chỉ biết nhìn tách trà bể thành từng mảnh dưới đất, không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Ace thì vẫn không ngừng sủa.

Một lát sau, chợt nghe An Cách Nhĩ lên tiếng, “Roy, dọn dẹp chỗ này đi.”

“Ách…” Roy liền bước tới nhặt mảnh ly vỡ, lại nghe An Cách Nhĩ không nhanh không chậm nói, “Cẩn thận, trong trà có độc.”

“…”

An Cách Nhĩ vừa dứt lời, Roy lập tức giật người, mà đồng thời, Mạc Tiếu và Oss đang uống trà cũng cùng phun ra.

An Cách Nhĩ nhẹ nhàng vuốt đầu Ace, kiềm chế lại cảm xúc của nó, thấp giọng nói, “Ace, đừng kích động.”

Ace chậm rãi bình tĩnh lại, An Cách Nhĩ nhẹ nhàng vuốt cổ nó, “Tao ngửi thấy mùi hạnh nhân đắng, chỉ quan sát biểu tình mọi người thôi, không có định uống.”

Ace tất nhiên nghe không hiểu, chỉ phát ra tiếng ưử, cọ cọ ngực An Cách Nhĩ.

Mạc Tiếu và Oss cũng đưa mũi ngửi ngửi tách trà, Cửu Dật ôm Eliza vuốt ve, “Thì ra đây là lý do Eliza căng thẳng.”

Mạc Tần nhíu mày nhìn An Cách Nhĩ, “Kết quả quan sát là gì? Ai là người hạ độc cậu?”

“Dường như không ở trong phòng, rất vui là mọi người đã thoát khỏi tình nghi.” Nói xong, An Cách Nhĩ nhẹ nhàng vỗ vai Roy đang cau mày, “Xem ra là ở trong bếp.”

“Tôi xuống bếp điều tra cho rõ mới được.” Roy càng nhíu chặt mày chạy xuống bếp.

Mọi người cũng không còn tâm trí ăn sáng, Oss đứng lên, “Báo cảnh sát đi…” Nhưng nghĩ lại, hắn là cảnh sát mà. Có điều đã biết có cảnh sát ở đây thế mà vẫn ra tay.

Mạc Tần cầm điện thoại lên, gọi điện báo cảnh sát, còn nói với vài vệ sĩ phụ trách an toàn của lâu đài, “Tất cả mọi người không được rời khỏi đây, tất cả đồ vật cũng không được dịch chuyển!”

“Vâng.”

Nhóm vệ sĩ rời khỏi phòng, lát sau liền có một người vội vã chạy vào.

“An Cách Nhĩ!”

An Cách Nhĩ ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy Mạc Phi mồ hồi đầm đìa chạy vào, chắc là vừa nghe người ta nói An Cách Nhĩ bị hạ độc.

An Cách Nhĩ rút khăn giấy lau mồ hôi cho hắn, “Học xong rồi?”

Mạc Phi thì chỉ căng thẳng hỏi, “Em không sao chứ?”

An Cách Nhĩ nhướn mày, “Tôi trông giống có chuyện gì lắm sao?”

Mạc Phi lại nhìn Mạc Tần, “Sao lại xảy ra chuyện này?”

Mạc Tần lắc đầu, tỏ vẻ không rõ lắm.

“Mọi người đều uống hồng trà.” Thẩm Tuyển xếp lại tài liệu, tháo kính mắt xuống, “Chỉ có trong tách của An Cách Nhĩ có độc, mà bữa sáng của mỗi người đều khác nhau, bởi vậy ý đồ nhắm vào An Cách Nhĩ là cực kì rõ ràng.”

“Tòa lâu đài này rất nghiêm mật, cơ hội người ngoài trà trộn vào bỏ độc là rất nhỏ, vì thế có thể khẳng định là do người bên trong làm.” Mạc Tần có chút khó hiểu, “Tại sao sớm không làm muộn không làm mà phải là lúc này?”

“Có thể do người ngoài sai khiến không?” Mạc Tiếu hỏi, “Truyền tin bây giờ phát triển, có thể nào người trong lâu đài bị người ta mua chuộc, bỏ độc hại An Cách Nhĩ?”

Tất cả mọi người theo bản năng An Cách Nhĩ, rất muốn hỏi hắn — Gần đây lại đắc tội với ai nữa? Những nghĩ đi nghĩ lại, người thuộc diện tình nghi hơi bị đông, bởi vì không khi nào An Cách Nhĩ không đắc tội với người khác.

Lúc này, Roy từ bên ngoài chạy vào, sắc mặt nghiêm túc, nói với Mạc Tần, “Cảnh sát đang trên đường lên núi, còn nữa, tôi phát hiện thứ này trong hộp thư.”

Ông đặt một cuộn giấy nhỏ lên bàn.

Cuộn giấy có màu đen, được dùng một sơi dây thừng nhỏ cột lại, dây thừng đã được tháo ra, hiển nhiên Roy đã mở ra đọc.

Roy mở cuộn giấy ra cho mọi người nhìn.

Tờ giấy kia là lệnh truy nã tự chế, bên trong dán hình của An Cách Nhĩ, trên mặt có một cái lỗ, giống như do dao đâm vào, còn dùng bút đỏ vẽ dấu chéo thật to.

Bên dưới tấm ảnh là một dòng chữ màu trắng — Cút xéo! Nếu không ta sẽ lấy mạng ngươi.

Mọi người há to miệng…

Mạc Phi nhíu mày, “Là do ai làm…”

An Cách Nhĩ tựa như không để trong lòng, vươn tay nhẹ nhàng kéo cổ Mạc Phi lại, tựa vào vai hắn, “Hay là chúng ta về phòng tranh đi, ở đây nguy hiểm quá chừng!”

Mạc Phi không cần suy nghĩ liền gật đầu.

Mạc Tần xoa xoa mi tâm, “Phải tìm cho ra tên hạ độc cho tôi!”

Oss nhỏ giọng hỏi Cửu Dật, “Ê đoán thử coi, có khi nào An Cách Nhĩ đã biết người hạ độc là ai rồi không?”

Cửu Dật nghĩ nghĩ, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, “Có thể…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.