Tôi... Bị Idol Cưỡng Hôn!

Chương 18: Chương 18: Shopping (1)




Dương Chí Phong lôi ở đâu ra bộ quần áo mới, kéo tôi vào phòng thay đồ, sau khi thay đồ xong hắn chợt tôi đi mua thêm vài món đồ cá nhân nữa a.

Trung tâm thương mại này lớn quá đi, tôi vừa đi vừa nghịch, đòi Dương Chí Phong phải cõng tôi, thế mà hắn lại nói thế này này.

“Em có chân mà còn bảo tôi cõng.”

Hừ!

Hắn lôi tôi vào một shop quần áo trên tầng 7, woa đồ ở đây rất đẹp, nhưng mà giá thì...ôi thôi, một cái áo thôi đã hơn một tháng tiền tôi đóng nhà trọ và đi học rồi.

Dương Chí Phong lướt tay lên sào, kéo ra vài cái đầm hoa hoè đủ loè loẹt, rồi nhét vào tay tôi.

“Cầm lấy, mau vào thử đi.”

Tôi nhíu mày cầm lên, trề môi.

“Nhưng mà tôi không thích mặc mấy cái này.”

“Em còn phải đi quay MV với tôi nữa, không nhớ sao nhóc.”

“Xì.”

Bà chị nhân viên bán hàng nảy giờ bận buông dưa lê với cái điện thoại đến tận bây giờ mới chạy lại.

“Em cứ vào thử đi, bạn trai em có mắt thẩm mỹ ghê, mẫu đầm này shop chị mới nhập về duy nhất chỉ có một cái thôi.”

Tôi chỉ nhăn mặt cười cười coi như trả lời rồi bước vào phòng thử.

Gì chứ, đầm gì mà khó mặc thế này, dây nhụa thì tùm lum, dây kéo thì ở sau lưng sau kéo đây trời!!!

Phù... Cuối cùng cũng xong, tôi kéo màn bước ra, chị nhân viên đẩy tôi lại trước gương rồi tấm tắc khen.

“Em mặc rất là hợp, màu này lên da em sáng lắm, thấy không?”

Vâng, cái đầm màu hồng cánh sen, bên vai có hai sợi chuỗi trân châu rớt xuống, bên dưới có một lớp lưới phủ qua đầu gối còn bên trong được lót bằng lớp vải dày ngắn hơn.

Dương Chí Phong nhìn tôi há hốc mồn như nhìn thấy yêu tinh không bằng ấy, tôi huơ huơ tay trước mặt kêu hắn nảy giờ mà vẫn không thấy hắn nhúch nhích, bí quá tôi giơ tay tát cho hắn một phát vào mặt.

“Này!”

“H...hả???”

Mô phật! Cuối cùng thì hồn cũng nhập lại xác rồi.

“Đẹp không?”

Tôi xoay xoay vài vòng, chờ câu trả lời của hắn.

“Đẹp lắm.”

“Nhưng tôi cứ thấy nó bị làm sao ấy.”

“Sao là sao, tôi nói đẹp là đẹp.”

Chưa xong. Tiếp theo đó tôi còn bị hắn hành hạ thử tiếp hơn một chục chiếc đầm khác, đến lúc thở chẳng nổi nữa thì hắn mới tha cho tôi.

“Chị gói hết đống này lại đi.” Dương Chí Phong ôm một mớ quần áo đem đến trước mặt chị nhân viên, thanh toán xong xuôi, tôi giựt hoá đơn coi thử, chỉ thiếu điều muốn hộc máu.

“Mười...mười hai triệu!!!”

Đối với vẻ mặt bất ngờ của tôi, Dương Chí Phong vẫn thản nhiên, ung dung kéo tôi đi tiếp.

“Chỉ mới là quần áo thôi, còn phải mua thêm những thứ khác.”

Éc. Mười hai triệu, tôi làm sao trả hết cho hắn đây aaaaaaaa!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.