Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công

Chương 59: Chương 59: Anh trai của thịnh cảnh




Edit - beta: Axianbuxian12

Sợ hãi nơi đáy lòng dường như cũng bị lưỡi đao kia chém xuống. Lộ Nhậm hít sâu một hơi, lắc lắc đầu, lật tay rút dao găm bên hông ra.

Trong không gian nhỏ hẹp này, vũ khí ngắn là thích hợp nhất, còn sợ hãi trong lòng, có Thịnh Cảnh ở bên cạnh, dường như trở nên không khó để tiếp nhận như vậy.

Lộ Nhậm đi qua, dùng mũi kiếm chọc trên xác sống trên mặt đất một chút, nói: “Nhìn quần áo này, không giống như là hai trăm năm trước.”

Trên người xác sống mặc một cái áo thun rách tơi tả, tất nhiên không có thể là xác sống hai trăm năm trước. Quần áo hai trăm năm trước, trải qua thời gian dài như vậy, đã sớm nát thành mảnh vụn cũng chẳng còn thừa bao nhiêu mới đúng.

Thịnh Cảnh có hơi ngạc nhiên: “Cậu hết sợ rồi?“. Đam Mỹ Sắc

Lộ Nhậm gật đầu: “Ừm, sợ hãi đều là sợ thứ không biết, vừa rồi là vì đột nhiên xuất hiện mới sợ.”

Thịnh Cảnh thấy sắc mặt cậu không có gì khác thường, lúc này mới yên tâm. Hắn ngồi xổm xuống, nhìn kỹ cái xác kia.

Nhược điểm của xác sống ở phần đầu, sau khi bị chặt đứt phần đầu thì sẽ hoàn toàn trở thành một khối thi thể. Cho dù bây giờ đã không có dấu hiệu hoạt động của xác sống, trên lớp học lý luận của cổ võ gia, thầy cô cũng sẽ dạy những kiến thức này.

“Đó là cái gì?”

Lộ Nhậm chỉ vào cổ cái xác, bên trên đeo một tấm thẻ hình chữ nhật, giống như là một tấm thẻ nhân viên.

Chỉ là bên trên đều là vết bẩn đen sì, không thấy rõ nội dung lắm.

Thịnh Cảnh dùng mũi đao khều ra, tấm thẻ rơi trên mặt đất. Hắn lại lấy một lọ cồn tiêu độc ra phun lên mặt tấm thẻ, sau đó lau sạch sẽ.

Quả nhiên, đây là một tấm thẻ nhân viên.

Họ tên: Hoàng Đại Hổ

Cấp bậc: Thợ mỏ cấp B

Địa chỉ: Đội số 16 thôn quặng Long Môn

Lộ Nhậm nhíu mày: “Những thôn dân biến mất của thôn quặng Long Môn, sợ là đều có cùng kết cục với Hoàng Đại Hổ.”

Việc này không đúng lắm.

Sau tai biến lần thứ hai, độ dày linh khí trong không khí đã ở một mức vô cùng cân bằng, không có khả năng sẽ dẫn tới việc con người dị biến thành xác sống.

Thịnh Cảnh đứng dậy, nói: “Đi phía trước tiếp đi, chỉ dựa vào một xác sống cũng không đoán được cái gì.”

“Ừ.”

Lại đi khoảng hai mươi phút, đường hầm càng ngày càng rộng, trước mắt rộng mở thông suốt.

Nơi bọn họ xuất hiện, là một cái hố lớn ước chừng bằng một sân bóng nhỏ.

Dọc theo cửa đường hầm, có một cái thang gỗ, xem ra người thôn quặng Long Môn lúc trước là thông qua cái thang xuống phía dưới.

Mặt hố đào không ít quặng mỏ, xem ra chính là khoáng thạch mà thôn quặng Long Môn đang khai thác.

Lộ Nhậm nhìn thoáng qua cái thang gỗ chỉ còn lại có mấy mét kia, lại nhìn khoảng cách phía dưới một chút, có lẽ khoảng ở 30-40 mét.

Lộ Nhậm ngẩng đầu, nói: “Tôi xuống trước dò đường.”

“Ừ, cậu cẩn thận.”

Thịnh Cảnh không phản đối, hắn biết thân pháp của Lộ Nhậm tốt hơn bản thân, bây giờ bọn họ là đồng đội kề vai chiến đấu, tin tưởng là tôn trọng đồng đội.

Thịnh Cảnh lấy từ trong túi ra một cuộn dây thừng nhẹ, không đủ kéo nặng nhưng có thể trở thành công cụ để cổ võ giả mượn lực.

Hắn buộc dây thừng vào eo mình rồi quăng dây xuống, nói với Lộ Nhậm: “Xuống đi.”

Lộ Nhậm gật đầu, nắm dây thừng, lấy dây thừng mượn chút lực, nhanh nhẹn leo xuống. Từ góc độ của Thịnh Cảnh, Lộ Nhậm giống như một con chim ưng mạnh mẽ, mạnh mẽ và rất đẹp.

Hắn gần như chưa bao giờ gặp qua Lộ Nhậm tràn đầy sức sống như thế, từ nhỏ, Lộ Nhậm chính là yếu ớt tinh xảo, lòng Thịnh Cảnh tràn ngập yêu thích nhưng cũng cảm thấy rất có cảm giác khoảng cách.

Hắn luôn cảm thấy, thổi mạnh một hơi là Lộ Nhậm có thể bị thổi tan, khi ở chung thì càng thêm thật cẩn thận.

Cuối cùng Thịnh Cảnh cũng hiểu ra, lúc trước khi hắn nghe Lộ Nhậm tỏ tình, cái cảm giác kháng cự mãnh liệt này là từ đâu mà ra. Không phải hắn ghét Lộ Nhậm, mà là cảm thấy trách nhiệm quá nặng, hắn không thấy hắn bây giờ đã mạnh đến mức có thể hoàn toàn chăm sóc tốt Lộ Nhậm.

Bây giờ xem ra, suy nghĩ của hắn vẫn dừng ở quá khứ.

Lộ Nhậm đã trưởng thành, cũng không còn là Lộ Nhậm chuyện gì cũng cần người chăm nom nữa. Mà là một võ giả đủ tư cách, mạnh mẽ, hơn nữa sẽ càng ngày càng mạnh.

Thịnh Cảnh có chút vui vẻ, lại có chút mất mát khó hiểu.

“Xuống đi! Cậu ngẩn người làm cái gì!”

Thịnh Cảnh lấy lại tinh thần, thấy Lộ Nhậm đứng ở phía dưới, ngửa đầu nhìn lên đây, rất là bất mãn.

Hắn cười cười, nói: “Tới đây.”

Thịnh Cảnh dọc theo dây thừng xuống phía dưới, trong lúc đó Lộ Nhậm chỉ cho chỗ vách đá nào tiện mượn lực đề khí, cũng coi như là thuận lợi xuống dưới.

Lộ Nhậm nhìn Thịnh Cảnh lắc đầu, bắt bẻ nói: “Thịnh Cảnh, tôi cảm thấy cậu học lệch quá.”

Thịnh Cảnh mờ mịt: “Là ý gì?”

Lộ Nhậm: “Chiêu thức tấn công của cậu đều mạnh nhưng thô, khống chế không đủ tinh tế, thân pháp lúc xuống dưới nhìn y như con gấu chó, tôi còn lo lắng cậu xuống đến nơi mặt đất có khi nào bị cậu đạp ra cái hố hay không.”

Thịnh Cảnh mới mơ mơ hồ hồ làm rõ lòng mình xong vừa xuống dưới đã bị ghét bỏ một trận, chịu đả kích nặng nề.

Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua đôi chân dài của mình, nghĩ thầm hắn cũng là nhân vật cấp nam thần trên diễn đàn trường học, sao trong mắt Lộ Nhậm lại biến thành gấu chó chứ.

Thịnh Cảnh ấm ức, nói: “Trước đó không lâu, cậu còn bảo tôi là anh hùng của cậu, sao giờ lại thành gấu chó rồi?”

Lộ Nhậm sững ra, nhớ lại lời tỏ tình lúc trước.

Lúc đó cậu bị ma ám đã nói thế này: “Thịnh Cảnh, cậu từ nhỏ đã là anh hùng trong lòng tôi......”

Dừng dừng, quá xấu hổ rồi.

Lộ Nhậm nhào tới che miệng Thịnh Cảnh lại: “Câm miệng, cậu không nói cũng không ai bảo cậu câm, đó là do tôi bị trúng tà đầu bị úng nước!”

“!”

Thịnh Cảnh ngây ra, khoảng cách thực sự hai người quá gần, gần đến mức hắn thậm chí có thể đếm được lông mi của Lộ Nhậm, còn có cái mũi thẳng tắp, đôi môi hồng nhuận.

Dường như hắn chỉ cần hơi cúi đầu một chút, là có thể......

“Đó là cái gì?”

Lộ Nhậm đột nhiên buông Thịnh Cảnh ra, rút đèn pin Thịnh Cảnh bên hông, đi qua đó.

Thịnh Cảnh: “......”

Hắn bình tĩnh một lát để chân khí bình ổn lại, lúc này mới đi qua.

Ánh sáng chiếu đến, trên vách đá lộ ra vẻ nửa trong suốt, giống như là hổ phách. Nhưng bên trong hổ phách này, lại không phải động vật.

Là thi thể.

Một bộ lại một bộ, tầng tầng lớp lớp thi thể bị ép vào nhau, tay chân lẫn lộn, không đếm được số lượng rốt cuộc có bao nhiêu.

Những cái tứ chi vặn vẹo kia, khuôn mặt khô quắt màu xám, chen cạnh nhau, đánh sâu vào thị giác.

Lộ Nhậm sợ ma nhưng không sợ cái này.

Cậu ghé sát vào, cẩn thận quan sát những chi tiết, quần áo của đám thi thể này.

Phần đầu của mỗi một khối thi thể đều có vết thương trí mạng. Phần lớn vết thương xuyên qua đầu, số ít thì là bị chặt đầu. Đây đều là thủ pháp đối phó xác sống mà con người quen dùng ở thời kì “đại tai biến“.

“Là xác sống ở thời kì 'đại tai biến'.” Lộ Nhậm nói.

Thịnh Cảnh gật đầu: “Nếu không đoán sai, đây là một nơi chôn xác.”

Xác sống bị giết ở thời kì “Đại tai biến” bị con người coi là nguồn víu lây nhiễm mạnh. Nhưng lúc ấy, nhiên liệu cực kỳ quý giá, dùng đốt toàn bộ để thiêu chúng thì không hiện thực.

Thế là phần lớn số xác sống đều bị chôn vùi ở các hang quặng mỏ, những nơi này đều được gọi là nơi chôn xác.

Vị trí của nơi chôn xác là hồ sơ tuyệt mật thuộc về hiệp hội cổ võ giả. Hơn nữa lân cận nơi chôn xác không cho phép có con người sinh sống, thôn Long Môn này là thế nào?

Lộ Nhậm ngẩng đầu, nhìn thoáng qua tầng tầng lớp lớp xác chết, nói với Thịnh Cảnh: “Tôi muốn lên trên xem thử, cho tôi mượn lực đi.”

Thịnh Cảnh gật đầu, chân đứng vững, hai tay đan chéo.

Lộ Nhậm nhảy lên, chân phải hoàn hảo đạp lên bàn tay đan chéo của Thịnh Cảnh.

Hai người như tâm linh tương thông, không cần dùng lời nói để biểu đạt, Thịnh Cảnh dồn khí đan điền, chân khí ở lòng bàn tay trào ra, đẩy lên trên.

Lộ Nhậm thuận theo lực này, thân hình bay lên mấy chục mét như gió lốc, tiếp đó rút dao găm ra, cắm vào vách đá.

Có một điểm tựa, dưới chân Lộ Nhậm lại tìm được một chỗ lõm vào nho nhỏ, cả người ổn định lại, giống như đứng giống ở trên không vậy.

Quả nhiên, những cái xác ở trên cùng đều ăn mặc từa tựa với cái xác ở đường hầm, là người đào mỏ của thôn Long Môn.

Chỉ là, khi Lộ Nhậm nhìn thấy một khuôn mặt trong đó thì có hơi sửng sốt.

Cậu dùng sức nhắm mắt lại, lại nhìn thoáng qua bên dưới. Khuôn mặt bên trong kia, rõ ràng có bảy phần tương tự với Thịnh Cảnh.

Lộ Nhậm giật mình, nhớ lại câu nói kia của Mục Thanh Đồng, vị võ giả trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện, lại kết hợp cốt truyện ban đầu, anh trai Thịnh Cảnh là Thịnh Phong cũng xảy ra chuyện trong đoạn thời gian này.

Câu không rảnh lo nghĩ nhiều, xoay người nói với Thịnh Cảnh: “Cậu chuẩn bị sẵn sàng, tôi sắp rơi xuống!”

Thịnh Cảnh còn chưa kịp phản ứng thì thân thể đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Giờ phút này Lộ Nhậm lạnh lùng sắc bén, vô cùng khí thế.

Hắn không hỏi nhiều, đáp lại: “Được, cậu bắt đầu đi.”

Vách đá cứng rắn, cách làm bình thường không thể phá vỡ, những cái xác sống chạy lung tung kia chắc là tầng cao nhất, hơn nữa móng tay và sức mạnh tứ chi của xác sống vốn đã vượt mức bình thường.

Suy nghĩ Lộ Nhậm quay nhanh, chân khí chuyển thành chân khí mộc hỏa xung đột kịch liệt, hỏa mượn thế mộc, lại tiếp thêm kim thạch chi khí.

Ầmm——

Tiếng nứt vỡ vang lên mạnh mẽ, Lộ Nhậm nắm chuẩn thời gian, chân đạp vào tường, cả người giống như cọng lông nhẹ nhàng rơi xuống.

Tạo cú nổ đã dùng hết chân khí của cậu nhưng cũng không hề lo lắng mình sẽ ngã chết.

Bởi vì, phía dưới có Thịnh Cảnh. Quả nhiên, cậu rơi vào một cái ấm áp.

Ngực Lộ Nhậm đau đớn, phun ra một búng máu.

Lòng Thịnh Cảnh nóng như lửa đốt, hỏi: “Sao lại thế này?”

Lộ Nhậm giơ tay kéo tay hắn tay qua đặt trên chỗ đan điền của mình: “Không kịp giải thích, cậu truyền chút hoả hành chi khí cho tôi trước đã.”

Thịnh Cảnh có chút chần chờ, cũng không phải tiếc ngũ hành chi khí. Cho dù ngũ hành chi khí trong đan điền cực kỳ quan trọng đối với cổ võ giả, nhưng so với Lộ Nhậm cũng chẳng tính là gì.

Hắn là lo lắng hoả hành chi khí tiến vào kinh mạch sẽ mang đến đau đớn dữ dội. Trước đây hắn chỉ là dùng chân khí hoá từ hoả hành chi khí ra hóa khai dược hiệu cho Mục Thanh Đồng cũng có thể làm đối phương đau đến khóc lóc thảm thiết.

Sau khi hỏa hành nguyên tố tiến vào kinh mạch, đau đớn sẽ tăng thêm gấp bội.

Lộ Nhậm vừa nhìn thì đã biết nỗi băn khoăn của Thịnh Cảnh, nói: “Tôi không sợ đau! Nhanh lên, tôi muốn cứu người.”

Cậu chưa nói Thịnh Phong bị nhốt ở trên. Tính cách Thịnh Cảnh có hơi xúc động, tình cảm của hắn và Thịnh Phong rất tốt, nếu biết Thịnh Phong bị nhốt, không chừng sẽ tâm tình rối loạn.

Mặc kệ Thịnh Phong có còn sống hay không, cứ cứu người ra rồi nói tiếp.

Dưới thái độ kiên định của Lộ Nhậm kiên, Thịnh Cảnh cắn răng, nguyên tố hoả từ đầu ngón tay tuôn ra truyền vào đan điền Lộ Nhậm.

“Hự——”

Đau đớn dữ dội trong đan điền bộc phát, trước mắt Lộ Nhậm tối sầm, lại nhanh chóng dựa vào ý chí đè nén lại.

***

Tối nay mọi người có xem bóng đá không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.