Edit - beta: Axianbuxian12
Tuy Lộ Nhậm không phải thể chất thuần hỏa nhưng sau khi vận hành công pháp ở trong đan điền, đau đớn từ từ giảm bớt.
Thịnh Cảnh thấy sắc mặt Lộ Nhậm không tái nhợt nữa, lúc này mới yên tâm.
Sau một lúc lâu, Lộ Nhậm đè lên cổ tay Thịnh Cảnh: “Đủ rồi.”
Sau đó, lại dùng cách lúc nãy, Lộ Nhậm bay lên chỗ cạnh cái hố trên vách đá do cậu làm nổ lúc nãy, kéo người bị kẹt ở bên trong ra.
Cậu vừa chạm vào Thịnh Phong, trong lòng xác định, vẫn còn hơi thở.
Thịnh Phong chắc là sau khi bị nhốt lại đã dùng Quy Tức Thuật hình thành một loại trạng thái chết giả, lúc này mới có thể giữ mạng lâu như vậy.
Nếu lại muộn thêm mấy ngày thì khó nói được.
Lộ Nhậm nhớ lại cốt truyện trước đây, thì liền hiểu nguyên nhân Thịnh Phong xảy ra chuyện.
Nếu cậu không đi theo Thịnh Cảnh tới đây, Mục Thanh Đồng lại chỉ là người thường, hơn nữa bị nhốt ở trong hang động trên núi, ở trong thôn Long Môn cũng chỉ có một mình Thịnh Cảnh.
Khinh công của Thịnh Cảnh không tốt, đương nhiên sẽ không dễ dàng phát hiện Thịnh Phong bị nhốt ở chỗ này. Đoạn sau có lẽ là vì cốt truyện nào đó, khi phát hiện ra thì Thịnh Phong đã là đèn cạn dầu.
Khi Thịnh Cảnh đưa Thịnh Phong về, Thịnh Phong còn giữ một hơi, ở bệnh viện cứu chữa một đoạn thời gian nhưng không cứu được.
Lúc này cũng không phải lúc nghĩ nhiều, cứu người trước đã.
Thịnh Cảnh đứng ở phía dưới, thấy Lộ Nhậm khiêng một người rơi từ phía trên xuống. Hắn phối hợp qua đi đỡ người, vừa buông người kia ra, Thịnh Cảnh sợ ngây cả người.
“Anh?”
Người mà Lộ Nhậm cứu từ bên trong ra, thế mà lại là Thịnh Phong anh của hắn.
Thịnh Cảnh giơ tay dò thử mạch của Thịnh Phong, phát hiện tuy rằng yếu ớt, nhưng vẫn còn đập, không khỏi yên tâm hơn một chút.
Lộ Nhậm nói: “Anh cậu dùng Quy Tức Thuật, ngũ hành chi khí còn lại trong đan điền anh ấy không nhiều lắm, phải truyền cho anh ấy một ít.”
Thịnh Cảnh gật đầu: “Ngũ hành chi khí có thừa, chỉ là thuộc tính không hợp......”
Thịnh Cảnh chậm chạp không thể ngưng tụ ra ngũ hành vũ khí, không biết trong đan điền đã tích được bao nhiêu hỏa hành chi khí, phải dồi dào hơn võ giả cùng cấp bậc mấy lần, quả thực đúng là một cái túi bổ sung ngũ hành chi khí biết đi.
Lộ Nhậm: “Cậu truyền cho tôi, tôi sẽ dùng công pháp chuyển hóa...... Tôi nhớ anh cậu là thuộc tính kim thủy phải không?”
“Ừm.” Thịnh Cảnh gật đầu, không kéo dài thời gian, bắt đầu cứu người. Không có bất cứ hoài nghi gì với công pháp chuyển hoá ngũ hành mà Lộ Nhậm nói, cho dù chưa từng nghe qua công pháp này.
Hai người hợp tác, bổ sung đủ Kim thuỷ chi khí cho Thịnh Phong.
Người vẫn chưa tỉnh lại, nhưng sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều, mạch đập cũng mạnh hơn không ít.
Lộ Nhậm nói: “Tình trạng bây giờ của anh ấy, cũng không thích hợp để tỉnh lại, chúng ta vẫn là nhanh chóng đưa ra ngoài đi.”
Thịnh Cảnh gật đầu: “Ừ, nhưng bầy khỉ bên kia, có lẽ phải nhờ Mục Thanh Đồng phối hợp một chút.”
Bầy khỉ như là bảo vệ đường hầm để không cho bất cứ kẻ nào tiến vào hay là đi ra ngoài, nhưng chúng nó rất ít tới thôn quặng này. Nếu Thịnh Cảnh và Lộ Nhậm muốn đưa người đi, chắc chắn phải cần Mục Thanh Đồng nghĩ cách dẫn dụ bầy khỉ rời đi.
Mặc kệ thôn quặng này có bí mật gì, bọn họ đều phải đưa người ra ngoài trước.
Thịnh Cảnh cõng Thịnh Phong lên. Có lẽ là cảm nhận được hơi thở quen thuộc, bàn tay nắm chặt của Thịnh Phong buông ra.
“Xoảng” một tiếng, một thứ rơi xuống đất.
Lộ Nhậm nhặt lên nhìn thì sững cả người.
Cái huy hiệu kim loại hình tròn này rõ ràng là gia huy của Lộ gia, hơn nữa nhìn từ hoa văn bên trên, còn là gia huy thuộc về con cháu nhà chính.
Tất cả những chuyện này dường như đều đã có lời giải thích.
Thịnh Cảnh trở về sau khi biến mất thì đoạn tuyệt với Lộ Nhậm, Thịnh Phong xảy ra chuyện, sự hận thù của Thịnh Cảnh......
“Cái gì vậy?” Thịnh Cảnh thuận miệng hỏi một câu.
Mày Lộ Nhậm nhăn lại, bit gia huy vào túi: “Không có gì, đi ra ngoài trước đã.”
***
Khi hai người trở lại mặt đất đã là khoảng giữa trưa.
Mục Thanh Đồng chưa tới đưa cơm, màn thầu cô làm buổi sáng còn để tại trong nhà, hơn nữa nhiệm vụ hệ thống cho là buổi tối đây đưa thịt kho tàu tới, người không có ở đây cũng là bình thường.
Chỉ là Thịnh Cảnh lo lắng vết thương của anh trai, quyết định đi hang động một chuyến tìm Mục Thanh Đồng.
Lộ Nhậm ở lại chăm sóc Thịnh Phong, nhìn thái độ bây giờ Mục Thanh Đồng, cái buff cuồng yêu kia xem chừng là sẽ không lại xuất hiện nữa.
Bây giờ không cần lo lắng Thịnh Cảnh ở cùng một chỗ với Mục Thanh Đồng, đúng lúc cậu có thể im lặng sắp xếp lại suy nghĩ.
Nhìn từ nhiệm vụ hệ thống cho Mục Thanh Đồng, Thịnh Cảnh hẳn là buổi tối mới ra được. Cốt truyện bây giờ lại hoàn toàn khác, bọn họ ra sớm hơn, còn cứu được Thịnh Phong vốn là qua một đoạn thời gian nữa mới được phát hiện ra.
Lộ Nhậm hỏi Tiểu Quân: “Nếu cốt truyện lệch khỏi quỹ đạo đến trình độ này, cơ chế tu sửa cốt truyện kia có thể làm ra hành động gì quá khích không?”
Tiểu Quân: 【 Cậu nhớ tới chuyện lúc trước của chú Phó phải không? 】
Lộ Nhậm: “Ừm, tôi không muốn sau khi cố gắng làm xong mọi thứ có thể, lại cứ như vậy nhìn người khác chết đi.”
Tiểu Quân an ủi cậu: 【 Cậu đừng quá lo lắng, từ năng lượng phản hồi về chỗ ta, tiến độ tu luyện của Kỷ Kiêu rất nhanh, cơ chế tu sửa cốt truyện càng thêm suy yếu, cho nên nó mới lấy trạng thái một hệ thống ký sinh trên người Mục Thanh Đồng. 】
Lộ Nhậm hiểu đại khái ý của Tiểu Quân, cơ chế tu sủa cốt truyện đã không thể thông qua khống chế số lượng lớn người hay là việc để khiến cho cốt truyện trở về quỹ đạo ban đầu.
Chỉ có thay đổi điểm mấu chốt dẫn tới cái chết của Thịnh Phong mới có thể cứu được người.
Hệ thống ký sinh......
Lộ Nhậm xoa cằm, cảm thấy Mục Thanh Đồng này thật ra không giống với trong trí nhớ của cậu lắm. Tuy mặt ngoài cô vẫn là ngốc bạch ngọt không khác, nhưng trên thực tế có suy nghĩ của chính mình.
Lộ Nhậm lại hỏi: “Mục Thanh Đồng này, có phải có chút khác không.”
Tiểu Quân: 【 Ta thật sự chưa từng để ý vấn đề này, theo đạo lý mà nói, thế giới này đã là thế giới nửa độc lập, không thể sẽ có người chơi chứ? 】
Mục Thanh Đồng ở tuyến Kỷ Kiêu, hoàn toàn phù hợp Mục Thanh Đồng mà Lộ Nhậm quen, cậu chưa từng nghi ngờ cái gì.
Mục Thanh Đồng bây giờ, lại không giống.
“Tiểu Quân, lúc trước mi có thể kiểm tra ra ta khác biệt, đợi lát nữa mi để ý Mục Thanh Đồng một chút.”
Lộ Nhậm và Tiểu Quân giao lưu xong, lại vào phòng xác nhận tình hình của Thịnh Phong một chút.
Y không khác mấy so với lúc vừa mới được cứu ra, không có hô hấp, mạch đập yếu ớt, hoàn toàn dựa vào ngũ hành chi khí trong đan điền duy trì mạng sống.
Lộ Nhậm ngồi xuống mép giường, lấy huy hiệu vừa nãy giấu ở trong túi ra.
Chuyện của Lộ gia, trên thực tế Lộ Nhậm cũng không rõ lắm. Khác với tuyến Kỷ Kiêu, gia chủ Lộ gia là bác của Lộ Nhậm.
Bố Lộ Nhậm thiên phú võ đạo cũng không tính là quá tốt, ở Lộ gia là nhân vật râu ria, trong các loại sự vụ của Lộ gia cũng không có quyền lên tiếng.
Nhưng điều kỳ lạ là, Lộ Nhậm thì rất được coi trọng, cho dù thân thể cậu không tốt, không thể tập võ, động một cái là hộc máu hôn mê, còn phải tốn không biết bao nhiêu tiền cầm hơi.
Lộ gia vẫn rất coi trọng cậu, hễ là đồ Lộ Nhậm muốn, trước giờ đều sẽ được thỏa mãn.
Ví dụ đính hôn với Thịnh Cảnh.
Trong tuyến cốt truyện ban đầu chính là như thế, Thịnh Cảnh vẫn luôn kháng cự đính hôn, thái độ Lộ gia lại cứng rắn, cuối cùng trực tiếp thúc đẩy việc này.
Lộ Nhậm không nghĩ ra. Nói là vì thân tình, cậu không tin. Vì gia chủ Lộ gia bây giờ là bác của cậu, quan hệ của ông ta với bỗ cậu cũng không tốt.
“Câu đang nhìn cái gì vậy?”
Lộ Nhậm ngẩng đầu, thấy Thịnh Cảnh đẩy cửa đi vào.
Cậu không trả lời mà hỏi ngược một câu: “Bên Mục Thanh Đồng thế nào rồi?”
Thịnh Cảnh: “Tôi không có cách nào tới gần, bầy khỉ ở trong động, bên ngoài còn có cảnh giữ, chỉ có thể chờ Mục Thanh Đồng tự mình ra ngoài.”
Lộ Nhậm nắm huy hiệu trong tay một chút lại mở ra lòng bàn tay, đưa cho Thịnh Cảnh.
“Đây là thứ rơi ra từ trong tay anh cậu.”
Thịnh Cảnh nhận lấy, ngạc nhiên, không thể tin được ngẩng đầu: “Đây không phải gia huy nhà cậu sao?”
Lộ Nhậm gật đầu: “Ừm.”
Thịnh Cảnh: “Chẳng lẽ còn có cổ võ giả Lộ gia bị nhốt ở bên trong, chúng ta mau đi cứu người!”
Nói xong, hắn xoay người muốn đi ra ngoài.
Lộ Nhậm đau não, tư duy này của Thịnh Cảnh, hoàn toàn rẽ sang hướng cục diện chưa từng nghĩ tới.
Lúc trước cậu do dự sợ gia huy này sẽ tạo thành vết nứt giữa hai người cuối cùng là để làm gì, lãng phí thời gian sao?
Cậu giữ chặt cổ áo Thịnh Cảnh, nói: “Cậu chờ đã.”
Thịnh Cảnh: “Sao vậy?”
Lộ Nhậm: “Tôi xem qua rồi, bên trong không có người của Lộ gia.”
“Vậy cái gia huy này là sao?”
Cổ võ giả có gia tộc, gia huy xem như một cái chứng minh thân phận, thường đều sẽ khâu vào bên trong cổ võ phục, trừ tình huống đặc biệt thì rất ít khi rơi xuống.
Lộ Nhậm thản nhiên lắc đầu: “Tôi không biết, có lẽ ở quặng mỏ sẽ có nhiều manh mối hơn.”
Thịnh Cảnh: “Việc này, tôi luôn cảm thấy không thích hợp, sau khi đưa anh tôi ra ngoài, chúng ta quay lại đây một chuyến.”
Lộ Nhậm thở dài: “Câu không nghi ngờ, anh cậu xảy ra chuyện có lẽ có liên quan đến Lộ gia sao? Còn thản nhiên mời tôi tiếp tục cùng nhau điều tra chuyện này như vậy.”
Thịnh Cảnh im lặng một lát, đột nhiên nhận ra.
“Đúng nhỉ, lúc nãy tôi cũng quên mất cậu là người Lộ gia.” Hắn cười cười, lại giơ tay lên xoa tóc Lộ Nhậm, “Cậu là cậu, Lộ gia là Lộ gia, người cùng tôi từ nhỏ đến lớn là Lộ Nhậm chứ không phải Lộ gia.”
Lộ Nhậm ngây người một chút.
Không thể không thừa nhận, vì những lời này của Thịnh Cảnh mà mũi cậu có hơi cay cau. Luân hồi vô số lần trong tuyến này, đột nhiên xa cách với trúc mã, đột nhiên đoạn tuyệt, đột nhiên đến nông nỗi cả đời không qua lại với nhau.
Cho dù sau đó Lộ Nhậm biết, Thịnh Cảnh cũng dưới sự điều khiển của cốt truyện mà làm ra những chuyện này. Lý trí có thể tiếp thu, tình cảm lại luôn có chút không thể nhẹ nhàng bâng quơ mà nói một câu không thèm để ý.
Khi cậu nghe được những lời này của Thịnh Cảnh, những khúc mắc dưới đáy lòng, áp lực, ác mộng không biến mất, ầm ầm sụp xuống.
“Ấy? Sao mắt lại đỏ như vậy? Nếu không thi tôi ôm cậu một cái, an ủi cậu một chút.”
Lúc này Thịnh Cảnh mở miệng, thật đúng là......sát phong cảnh.
Lộ Nhậm tức giận, phất phăng cái “móng lợn” của Thịnh Cảnh còn để trên đầu cậu, giận dữ đá cửa đi ra ngoài.
Thịnh Cảnh đuổi theo phía sau, hỏi: “Rốt cuộc cậu làm sao vậy? Tại sao vậy?”
“Câm miệng!”
***
Thịnh Cảnh tâm cơ quá, hở tí là muốn ôm Lộ Nhậm nhà tôi.