Chỉ vì món trứng bao cơm, Ngô Địch đã hoàn toàn quỳ gối dưới tạp dề của Phương tiểu thiếu gia. Buổi sáng hai người còn như nước với lửa, đến buổi chiều đã dính lấy nhau. Sau đó hai người còn vui mừng phát hiện, thì ra cả hai đều là fan của Bayern Munich (một đội bóng hàng đầu của Đức), chơi FIFA online cũng vì mê đội bóng này.
Hai người chỉ hận đã gặp nhau quá muộn!
Kết quả là, ngược lại Ngô Song trở thành bóng đèn, nhìn hai người bọn họ khí thế ngất trời thảo luận về bóng đá và trò chơi, mình thì một câu cũng chen vào không lọt. Cô vừa cảm thấy bất đắc dĩ, vừa như trút được mối lo trong lòng, kể từ đó, Ngô Địch xem như chấp nhận Phương Thiếu Tắc.
Nói ra cũng khéo, buổi tối hôm nay vừa lúc có chận trung kết của giải vô địch Châu Âu, Phương Thiếu Tắc và Ngô Địch đã chuẩn bị nhiều thứ để thức đêm xem bóng đá. Hai người không chỉ mua bia, đồ ăn vặt, còn gọi Ellen tới cùng nhau xem.
Vì chuyện này, nhà Ngô Song trước giờ vốn yên tĩnh bỗng nhiên trở thành chốn tụ tập của ba người trẻ bọn họ. Nào là tiếng hô hào sút bóng, khi cầu thủ ghi bàn thì gào rú lên càng giống mấy người điên, sàn nhà sắp bị bọn họ nhảy đến sụp rồi.
Ngô Song ngồi trong phòng đọc sách, bịt lỗ tai lại, đầu cũng muốn vỡ ra.
Đều do cô vui mừng quá sớm, ba người này mà hợp lại, rõ ràng chính là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã!
Ngô Song không thể nhịn được nữa, buông sách đi ra ngoài nói bọn họ đừng nháo nữa, ba người trả lời rất đồng thanh:
“Biết rồi!”
“Không thành vấn đề!”
“Hay là em cũng đến cùng xem đi, đa hay lắm! Ai nha, sút đi sút đi…… Ngọa tào!”
Đá bóng không vào lưới, tiếng kêu rên lại tiếp tục.
Trời xanh ơi!
Ngô Song thở dài, bất đắc dĩ mà về phòng ngủ.
Đêm đã khuya, Ngô Song nằm ở trên giường, nghe bên ngoài truyền đến từng tiếng hoan hô. Nghĩ lại những chuyện đã xảy ra trong 24 giờ qua, phảng phất giống như cách cả một đời.
Hồi ức tối hôm qua còn rõ ràng trước mắt, trong phòng còn vương vấn hơi thở của Phương Thiếu Tắc. Hết thảy những chuyện này giống như đang nằm mơ, nếu không phải Ngô Địch bỗng nhiên trở về, cô và Phương Thiếu Tắc hẳn là sẽ càng thêm “Thân mật” đi……
Trời ạ, rốt cuộc là cô miên man suy nghĩ cái gì vậy?
Mặt Ngô Song đỏ cả một mảng, nhịn không được gọi điện cho Diêu Thiên Thiên, giờ phút này cô rất muốn tâm sự với cô ấy.
Điện thoại đổ chuông đã lâu, nhưng là Mạc Dật bắt máy.
Sau đó Diêu Thiên Thiên không kiên nhẫn mà nói: “Chúng tôi đang vội, có chuyện gì hôm khác hẳn nói.”
“Vội?” Ngô Song nhất thời không phản ứng kịp, chỉ nghe thấy đầu kia điện thoại truyền đến âm thanh mờ ám, cô liền hiểu ngay lập tức, luống cuống tay chân mà cúp điện thoại.
Đồng thời, ở bên ngoài trận bóng đang lúc hấp dẫn, cách vách tường truyền đến vài tiếng chửi “Ngọa tào”.
Điên rồi điên rồi, đều điên cả rồi!
Ngô Song đem chăn trùm qua khỏi đầu, mang theo nổi tức giận đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn Ngô Song đã tỉnh, thầm nghĩ trải qua suốt một đêm nháo như vậy, nhất định là phòng khách thảm đến không nỡ nhìn. Không ngờ vừa ra khỏi phòng đã thấy, phòng khách thế nhưng rất sạch sẽ, chỉ còn Ngô Địch và Ellen sấp ngửa mà ngủ trên sô pha, không có bóng dáng của Phương Thiếu Tắc.
Vậy tiểu tử kia đâu?
Trong lòng Ngô Song tò mò, nhìn khắp nơi đánh giá một lượt, quay người lại vừa vặn đụng phải Phương Thiếu Tắc, sợ tới mức thiếu chút nữa cô đã kêu ra tiếng.
“Hư!” Phương Thiếu Tắc lập tức bưng kín miệng cô.
Ngô Song phản ứng lại, phát hiện Phương Thiếu Tắc không có mặc áo, đè thấp thanh âm nói: “Cậu làm gì vậy?”
“Tôi mới vừa dọn dẹp xong, cả người đều nồng nặc mùi rượu, nên đi tắm rửa một chút.”
“Cậu cho rằng tắm như vậy liền bay mất mùi rượu sao?” Ngô Song ghét bỏ mà trừng mắt với hắn một cái.
“Không sạch sao?” bỗng nhiên Phương Thiếu Tắc duỗi tay khoanh ôm lấy eo cô, kéo vào lòng ngực của mình, cúi người cười xấu xa nói, “Hay là, em giúp tôi tẩy thêm một lần?”
Có chút bất ngờ, Ngô Song mở lớn hai mắt, ngưng thở, thiếu chút nữa tim cũng nhảy ra ngoài.
Phương Thiếu Tắc càng thu hẹp khoảng cách, đầu tóc còn ướt rượt gợi cảm mà rũ xuống, ánh mắt còn mang theo hơi nước nhìn xoáy vào cô, cuối cùng dừng lại ở trên môi, đôi môi mỏng của hắn hơi cong lên, liền muốn cúi đầu hôn xuống.
Ngô Song nhắm hai mắt lại.
“Hắt xì!”
Một tiếng hắt xì bỗng nhiên vang lên, hai người đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy Ngô Địch và Ellen không biết đã tỉnh khi nào, lặng yên không một tiếng động mà ngồi ở trên sô pha nhìn họ không chớp mắt, cả hai sợ tới mức như điện giật lập tức tách ra.
Ellen xoa xoa mũi: “Thật ngại quá, tôi không nhịn được.”
Ngô Địch: “Hai người tiếp tục đi, xem chúng tôi như không tồn tại là được rồi.”
Ngô Song: “……”
Xem hai người kia như không tồn tại, tất nhiên là không thể nào!
..........
Ngày cuối tuần tốt đẹp của Ngô Song và Phương Thiếu Tắc coi như bị cái “bóng đèn” công suất lớn phá hỏng. Chuyện này vẫn là việc nhỏ, làm cho Ngô Song đau đầu hơn chính là chuyện của Ngô Địch.
Tiểu tử không nói một tiếng lại đột nhiên trở về, trực giác nói cho Ngô Song khẳng định là em trai của cô đang che giấu cái gì.
Quả nhiên, mấy lần bị truy hỏi rốt cuộc Ngô Địch cũng thừa nhận: “Chị, thật ra em…… Tạm nghỉ học.”
“Em nói cái gì?” Ngô Song thét muốn chói tai.
“Trước tiên chị đừng kích động, nghe em nói, em chỉ là tạm nghỉ học, cũng không phải là thôi học.”
“Em còn muốn thôi học?” Ngô Song tức giận đến phát run, tiểu tử này thật là càng ngày càng vô pháp vô thiên, chuyện lớn như vậy, cũng không tìm cô bàn bạc một chút, lại tự tiện quyết định.
“Trước hết em nên nghe cậu ấy nói hết đã” Phương Thiếu Tắc ở bên cạnh nói đỡ.
Ngô Song nổi giận: “Đây không phải là chuyện của cậu!”
Phương Thiếu Tắc rất ủy khuất: “Cậu ấy là em trai của em, sao có thể nói không phải là chuyện của tôi? Tôi cảm thấy làm như vậy khẳng định là có lý do của cậu ấy, em đừng mắng cậu ấy như vậy.”
“Đúng đúng, vẫn là anh rể hiểu em.” Ngô Địch ở một bên gật mạnh đầu, đã hoàn đứng về cùng phe với Phương Thiếu Tắc.
Nhưng cứ như vậy, Ngô Song càng thêm khó chịu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, em có lý do, em nói, chị nghe.”
“Vậy chị chắc chắn sẽ không mắng em chứ?”
Trong mắt Ngô Song hai ngọn lửa đang muốn bùng phát.
Ngô Địch hết cách, đành phải nói thật với Ngô Song. Thật ra lần này cậu ấy về để tham gia trận chung kết của World Cyber Games(*).
(*) World Cyber Games (WCG) là một sự kiện quốc tế được tổ chức hàng năm từ năm 2000. WCG là một cuộc đấu toàn cầu với môn thể thao là e-sport (thể thao điện tử/ chơi game đối kháng). Nó được biết đến là olympics quốc tế phát triển nhanh với gần một triệu người chơi đối đầu với nhau để giành được chức vô địch thế giới. WCG là sự kiện trò chơi điện tử lớn nhất và trở thành khu thể thao lớn nhất trên thế giới.
Nói một cách dễ hiểu, lần này Ngô Địch trở về chính là để......chơi game!
Ngô Song thật sự nổi giận, cô không hiểu vì sao em trai bỏ dỡ việc học tập, về nước để chơi game vô bổ như vậy. Nhưng Ngô Địch lại quả quyết nói mình không phải vì lười biếng hay không thích việc học, mà cậu ấy muốn làm vẻ vang nước nhà.
Hai chị em cãi nhau một trận, Phương Thiếu Tắc ở bên cạnh giúp Ngô Địch giải thích vài câu, cũng bị liên lụy, bị Ngô Song mắng như phun máu chó vào mặt.
Cuối cùng, Ngô Địch trở mặt: “Chị, em tới tìm chị, chính là cảm thấy chị có thể hiểu được em, kết quả chị vẫn là giống ba mẹ. Dù sao thì kỳ thi đấu này em nhất định phải đi, nếu các người đều cảm thấy em không làm việc đàng hoàng, em đi là được!” Dứt lời, liền tông cửa xông ra ngoài.
Phương Thiếu Tắc ngăn không được, quay đầu lại hỏi Ngô Song: “Em khiến cho cậu ấy bỏ đi rồi?”
“Tôi còn có thể thế nào? Đi năn nỉ nó trở về, nói cho phép nó đi chơi game, không cần đi học nữa?”
“Để tôi nói cho em hiểu, eSports không chỉ là một trò chơi, mà nó còn là một ngành công nghiệp hoàn toàn mới, rất phổ biến với giới trẻ hiện nay.” Phương Thiếu Tắc còn muốn giải thích thêm.
Lời này có chút chọc đến chỗ đau của Ngô Song: “Phải, tôi già rồi, tôi không thể hiểu được suy nghĩ của những người trẻ tuổi các cậu!”
“Tôi không có ý này.”
“Được rồi, cậu để tôi yên tĩnh một chút.” Ngô Song ngăn cản hắn tiếp tục nói.
“Em đúng là nên yên tĩnh một chút.” Phương Thiếu Tắc nói xong, ra cửa đuổi theo Ngô Địch.
Nhìn hai người một trước một sau rời đi, cuối cùng nhà này chỉ còn lại mỗi mình cô, trong lòng Ngô Song khó chịu nói không nên lời.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô mở ra máy tính ra, tìm hiểu về trò chơi mà Ngô Địch nói đến. Trong máy tính lập tức nhảy ra rất nhiều từ cô chưa bao giờ nghe tới: câu lạc bộ, đội tuyển, tuyển thủ chuyên nghiệp.....
Cô đọc kỹ từng chữ, càng nhìn càng cảm thấy tâm phiền ý loạn, phiền không phải vì Ngô Địch, mà là vì chính bản thân mình.
Trước kia cô còn có thể nhắm mắt an ủi chính mình, cô cùng Phương Thiếu Tắc cũng chỉ có chênh lệch tuổi tác. Hiện tại như vậy, cô không thể không thừa nhận ngoài việc chênh lệch về tuổi tác, mà hai người còn bất đồng về thế giới quan và nhân sinh quan.
Phương Thiếu Tắc và Ngô Địch cả đêm không trở về, Ngô Song cũng một đêm ngủ không ngon.
Ngày hôm sau, thể xác và tinh thần Ngô Song đều mệt mỏi, vừa đến công ty đã bị Lão Du vội vàng kêu vào văn phòng. Nhìn qua Lão Du so với Ngô Song còn mỏi mệt hơn.
“Ngài tìm tôi có việc sao? Giám đốc Du.” Ngô Song hỏi.
“Cô vào đây.” thần sắc Lão Du rất khó cou, gọi Ngô Song đến văn phòng, mở cửa nhìn ra xung quanh trong chốc lát, rồi đóng cửa lại, còn cài khóa. Lúc này mới quay đầu lại, hạ giọng hỏi: “Ngô Song, tôi có lời hỏi cô, cô cần phải thành thật trả lời.”
Tuy rằng không biết trong hồ lô Lão Du bán thuốc gì, nhưng Ngô Song vẫn gật gật đầu: “Ngài hỏi đi.”
“Buổi tối Thứ sáu, cô về lúc mấy giờ?”
Thứ sáu? Ngô Song nghĩ nghĩ: “Hơn 10 giờ, gần 11 giờ gì đó, làm sao vậy?”
“Cô về một mình?”
Ngô Song cảnh giác: “Có chuyện gì sao, giám đốc Du?”
“Cô trả lời ta, rốt cuộc tối thứ sáu có phải cô về một mình hay không?”
“Vâng……” Ngô Song trả lời rất nhẹ.
“Về bằng cách nào?”
“Ngồi xe……”
“Xe ai?” Lão Du truy vấn.
“Giám đốc Du ngài……”
“Ngô Song!” Lão Du cao giọng, lại nhanh chóng đè thấp, “Chúng ta là đồng nghiệp đã nhiều năm, bình tĩnh mà nghic lại, ta làm lãnh đạo không được tốt lắm, nhưng ít ra không có chèn ép cô, cô cũng đừng hại ta, nhà ta còn có mẹ già con nhỏ cần phải lo nữa.”
Ngô Song không nói lời nào, đại khái đã đoán được Lão Du muốn nói gì.
Quả nhiên, Lão Du nói xong lời này, giọng nói hạ cực thấp, hỏi: “Cô thành thật nói cho ta, cô và Phương thiếu có phải……..là mối quan hệ kia hay không? Hôm đó tôi để quên ví tiền ở công ty, buổi tối quay lại lấy, nhìn thấy Phương thiếu ôm…… Ôm cô…… Là thật vậy sao? Ta có nhìn lầm hay không? Ta đã lớn tuổi, đôi mắt cũng có chút hoa, ta……”
“Không sai.” Ngô Song cắt ngang lời ông ấy, “Chúng tôi đang ở bên nhau.”
Trước mắt Lão Du tối sầm, thiếu chút nữa đã ngất xỉu.