“Điên rồi điên rồi, cô điên rồi, các người đều điên cả rồi! Ta cũng muốn điên theo rồi!” Lão Du ở trước mặt Ngô Song đi tới đi lui, trên trán toàn nếp nhăn.
Ngô Song bình tĩnh nhìn ông, nhưng nội tâm lại không thể nào bình tĩnh được.
Giấy không thể gói được lửa, chuyện của cô và Phương Thiếu Tắc sớm hay muộn cũng sẽ bị người khác phát hiện. Nhưng mà, Ngô Song không nghĩ sự việc sẽ bại lộ nhanh như vậy, hơn nữa người đầu tiên phát hiện lại là Lão Du.
Chuyện tới nước này, giải thích thế nào đi nữa cũng chỉ có thể che giấu tạm thời, cô quyết định sẽ thẳng thắn với Lão Du.
Nhưng hiển nhiên, Lão Du không chấp nhận được sự thật tàn khốc này, lại đi tới đi lui vài vòng trước mặt Ngô Song, không ngừng lầm bầm lầu bầu: “Chủ tịch đã phó thác Phương thiếu cho Liêu tổng, Liêu tổng lại phó thác cho ta, cô biết ta thu nhận cậu ấy rồi có áp lực lớn lắm không? Cậu ấy là người thừa kế duy nhất của tập đoàn, giao cho người khác thật sự ta cũng không yên tâm, cho nên ta mới giao cho cô. Cô là thuộc hạ mà ta cảm thấy ưu tú nhất, ta tin tưởng cô có thể chỉ dẫn cho Phương thiếu thật tốt, ta tin tưởng cô sẽ không làm ra chuyện càn quấy, ta tin tưởng…… Ta tin tưởng cái khỉ gì vậy chứ!”
Lão Du hoàn toàn mất khống chế, vài bước tiến lên, vô cùng đau đớn mà nhìn Ngô Song, muốn gào lại không thể gào lên, muốn mắng lại thành ra nức nở: “Kết quả chính là cô báo đáp ta như thế, cô qua lại với ai lại không qua lại, vì sao lại cố tình là Phương thiếu, vì sao vậy?”
Ngô Song vẫn trầm mặc.
“Cô nói chuyện đi, nói vì sao cô muốn ở bên Phương Thiếu Tắc? Tìm người nào không tìm, cô lại tìm cậu ấy, cũng không phải cô không biết cậu ấy là ai!”
“Tôi không có gì để nói.” Ngô Song nói.
Lão Du sắp khóc: “Chuyện này nếu để người ở trên biết, hậu quả nghiêm trọng đến mức nào cô biết không? Ta cầu xin cô, mau vạch rõ quan hệ với cậu ấy, hai người ngàn vạn lần không thể tiếp tục nữa!”
“Giám đốc Du, đây là việc riêng của chúng tôi.” Ngô Song nhắc nhở.
“Việc riêng? Cô cùng người thừa kế của tập đoàn ở bên nhau, còn có thể nói là việc riêng? Cô cho rằng chủ tịch có đồng ý để hai người ở bên nhau không? Ta có thể khẳng định với cô, chủ tịch sẽ không cho hai người ở bên nhau, nhất định ông ấy sẽ nổi trận lôi đình. Đến lúc đó bát cơm của cô sẽ mất, bát cơm của ta cũng không còn, cả Liêu tổng cũng tránh không khỏi có liên quan, cô hiểu được không?”
Ngô Song thở dài: “Giám đốc Du, tôi sẽ xin từ chức.”
“Không phải là vấn đề cô có từ chức hay không, mà là căn bản hai người không thể ở bên nhau!” Lão Du đỏ cả cổ, “Nếu như cô từ chức, sự việc bị phát hiện, chủ tịch cũng sẽ trách tội xuống, sao cô không hiểu vậy?”
“Tôi xin lỗi, giám đốc Du.”
“Đừng nói lời xin lỗi, xin lỗi cũng vô dụng!” Lão Du lại xoay vài vòng, miễn cưỡng hồi phục tâm tình một chút, lúc này mới nói tiếp, “Ngô Song, coi như ta cầu xin cô, hiện tại chia tay cũng không muộn, Phương thiếu là người trẻ tuổi, có xúc động nhất thời cũng là chuyện bình thường. Nhưng cô không còn nhỏ nữa, cô muốn yêu đương không thể chỉ nhìn trước mắt, phải biết suy nghĩ cho tương lai. Nếu hiện tại cô từ chức, hai người sẽ ở cùng nhau sao? Cậu ấy còn có một khoảng thanh xuân để tiêu xài, nhưng cô đã không còn nữa. Tuy cái cây này tốt, nhưng cô cũng không thể treo cổ ở đây đâu!”
Ngô Song trầm mặc, đạo lý này cô hiểu, nhưng mà tình yêu vốn là không hề nói đạo lý.
“Cô nghe ta, chia tay với cậu ấy đi, vị trí đại tổ trưởng ta giữ lại cho cô, tiền lương ta cũng có thể tăng thêm, cô muốn yêu đương, ta có thể giới thiệu một đối tượng tốt cho cô, được không? Ngô Song, ta cầu xin cô đấy!” Lão Du nói, thiếu điều muốn quỳ xuống cầu xin.
Ngô Song nhanh tay đỡ lấy ông: “Giám đốc Du, ngài đừng nói nữa, tôi biết ngài đang lo lắng điều gì, cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ xử lý tốt.”
Lão Du giống như níu được cọng rơm cứu mạng, hai mắt loé sáng: “Được được được, cô muốn thời gian ta có thể cho cô, nhưng mà hai người phải chia tay nhanh nhanh một chút, nhất định phải dứt khoát! Nếu không, không chỉ có hai chúng ta, mà đám cấp dưới của cô cũng sẽ bị liên lụy.”
Lời này xem như uy hiếp sao?
Ra khỏi văn phòng Lão Du, đầu Ngô Song muốn nứt ra, vừa lúc Phương Thiếu Tắc gửi tin nhắn tới.
Beta khai đĩa bay: tìm được Ngô Địch rồi, tôi sẽ nói cho cậu ấy hiểu, hy vọng em cũng có thể bình tĩnh một chút.
Ngô Song ngơ ngác mà ngồi nhìn điện thoại, rất muốn đánh một đống chữ gửi qua, nhưng mà do dự nửa ngày, cuối cùng chỉ gửi một chữ “Ừm”.
Một lát sau, Phương Thiếu Tắc trả lời.
Beta khai đĩa bay: Đừng nghĩ nhiều.
Ngô Song cười khổ, sao có thể không nghĩ nhiều được đây? Tình yêu không hề có đạo lý, nhưng hiện thực tàn khốc đang bày ra trước mắt.......Ngay cả Lão Du cô còn không thuyết phục được!
Buổi sáng ngày thứ hai luôn bận rộn như vậy, nhưng đối với Ngô Song mà nói, hôm nay cô ngoài việc ứng phó với công việc bên ngoài, còn phải ứng phó Lão Du.
“Các người có cảm thấy không, hình như hôm nay giám đốc Du đối với tổ chúng ta đặc biệt chú ý, tôi để ý ông ấy rất nhiều lần!” lúc ăn cơm trưa, Ngũ Hoa hỏi mọi người.
Tiểu Trà lập tức gật đầu: “Cũng không biết bị sao, giống như lão uống lộn thuốc ấy.”
Ngũ Hoa thần bí nói: “Tôi cảm thấy đây là chuyện tốt, không phải sắp công bố người được chọn làm đại tổ trưởng sao, nói không chừng đây là giám đốc Du đang ám chỉ với tổ chúng ta đó.”
“Rất có khả năng nha!” Mọi người sôi nổi gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
“Chị Ngô Song, chờ chị thăng làm đại tổ trưởng, còn ở lại tổ chúng ta nữa không?” Ngũ Hoa hỏi, “Chị Ngô Song?”
“Cái gì?” Ngô Song thất thần, nghe hỏi đến mình liền ngơ ngác.
Ngũ Hoa nghiêm túc hỏi lại: “Em hỏi là, chị phải làm đại tổ trưởng, còn ở lại tổ chúng ta không?”
“Ai nói tôi sẽ thăng chức, đừng suy nghĩ lung tung, lo ăn cơm đi!” Ngô Song nói nghiêm túc.
“Được rồi……” Ngũ Hoa không cam lòng mà thè lưỡi, lại nhỏ giọng nói thầm, “Còn không phải bởi vì chúng tôi không nỡ xa chị sao……”
Mọi người sôi nổi gật đầu như gà mổ thóc.
Ngô Song lại nghĩ tới lời nói sáng nay của Lão Du.
Nếu không, không chỉ có hai chúng ta, mà đám cấp dưới của cô cũng sẽ bị liên lụy.
Nháy mắt, trong đôi mắt Ngô Song thêm vài phần ảm đạm. Đám người trẻ tuổi trước mặt này, tuy rằng ngày thường hay nói lời vô nghĩa, có khi nói mấy lời hơi thô, tuỳ tiện không chút ý tứ, nhưng vào thời khắc quan trọng lại có thể đoàn kết ở bên nhau, cùng cô nổ lực phấn đấu, cùng trải qua nổi khổ của sự thất bại, cùng tận hưởng niềm vui sướng khi thành công, cùng tin tưởng tuyệt đối lẫn nhau.
Tưởng tượng đến khả năng mình sẽ liên lụy đến bọn họ, trong lòng Ngô Song có cảm giác khó chịu nói không nên lời, thậm chí không dám đối mặt với bọn họ.
Với trạng thái ngây ngốc không có tin thần như thế, cuối cùng Ngô Song cũng vượt qua được một ngày. Buổi tối về đến nhà, Phương Thiếu Tắc và Ngô Địch vẫn chưa trở về.
Mắt thấy sắp đến 10 giờ, Ngô Song không yên tâm, gọi điện thoại cho Phương Thiếu Tắc muốn hỏi hắn đang ở đâu, kết quả điện thoại vẫn đỗ chuông nhưng không bắt máy.
Ngô Song phát hiện có điểm không thích hợp lập tức gọi sang máy của Ngô Địch, vẫn không bắt máy.
Hai người bọn họ có đang ở cùng nhau không, có phải đã xảy ra chuyện gì không?
Ngô Song có chút bối rối, tiếp tục gọi cho Phương Thiếu Tắc, liên tiếp năm sáu cuộc cuối cùng điện thoại lại tắt máy.
Đương nhiên Phương Thiếu Tắc sẽ không chủ động tắt máy, sau khi hắn đuổi theo Ngô Địch, hai người cùng đi đến câu lạc bộ Ngô Địch chơi Liên minh huyền thoại.......chiến đội MGC.
Ngô Địch dẫn Phương Thiếu Tắc tham quan một vòng, giới thiệu cho hắn làm quen mấy tuyển thủ cùng chơi với cậu. Sau đó một đám người cùng nhau thi đấu, ăn bữa cơm, cuối cùng còn kéo đến quán bar.
Các tuyển thủ đồng đội của Ngô Địch tuy rằng tới quán bar rồi lại không dám uống quá mức, có mấy người thậm chí một giọt rượu cũng không động vào, sợ cồn ảnh hưởng lớn đến sự phán đoán của não.
Chỉ có Ngô Địch, bởi vì cãi nhau với chị nên tâm tình không tốt lắm, uống thêm mấy ly. Cuối cùng vài người nhìn cậu ấy có điểm bất thường, liền về trước.
Phương Thiếu Tắc đỡ câu đi ra quán bar, đưa về nhà.
Hai người về đến nhà đã gần hai giờ sáng, tửu lượng Ngô Địch không tốt lắm, say đến mức không biết trời trăng mây gió gì, ghé vào người Phương Thiếu Tắc nói nhảm.
Phương Thiếu Tắc sợ cậu đánh thức Ngô Song, còn cố ý bịt miệng cậu vài lần. Ai ngờ vừa muốn lấy chìa khóa ra mở cửa, cửa đã được mở ra, Ngô Song đứng ở cửa sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
“Vì sao dẫn nó đi uống rượu?” cô mở miệng chất vấn.
Phương Thiếu Tắc biết Ngô Song tức giận, vội vàng giải thích: “Tôi có trông chừng cậu ấy, nhưng không ngờ tửu lượng kém như vậy, mới hai chai bia đã như vậy rồi.”
“Đó là bởi vì nó chưa bao giờ uống rượu, căn bản là nó sẽ không uống rượu, sao cậu lại để nó uống?” Ngô Song rất tức giận, chủ yếu là nóng ruột đợi hai người cả đêm.
“Sao tôi biết cậu ấy không biết uống rượu?” Phương Thiếu Tắc cũng rất oan uổng, sợ Ngô Địch uống nhiều không ai chăm sóc nên cả đêm hắn chỉ uống nước chanh, bao tử sắp thủng luôn rồi, nào ngờ về đến nhà vẫn bị ăn mắng.
“Vì sao không nghe điện thoại của tôi?” Ngô Song lại hỏi.
“Em gọi điện thoại cho tôi?” Phương Thiếu Tắc lấy điện thoại lấy ra, “Không có mà.”
“Đó là tôi gọi không ai nghe máy!”
“Như vậy sao?” Phương Thiếu Tắc ngượng ngùng mà gãi gãi đầu, “Âm thanh ở quán bar quá lớn, có thể là tôi không nghe thấy.”
“Cậu dẫn nó đi quán bar?” Ngô Song tức giận đến phát run, uổng công cô không ngủ chờ tới bây giờ, gấp đến độ thiếu chút nữa báo cảnh sát, kết quả hai người lại đi quán bar!
“Em đừng như vậy, chúng tôi đi quán bar rất đàng hoàng, hơn nữa không phải tôi đã đưa cậu ta về nhà an toàn rồi sao? Thật sự cậu ta không có việc gì đâu, chỉ là uống một chút……”
“Oẹ!” còn chưa dứt lời Ngô Địch bỗng nhiên nôn ra, dơ bẩn nhiễm đầy đất, bốc lên một mùi rất khó chịu.
“Cái này còn nói là uống một chút?” Ngô Song phẫn nộ, “Các người một người như vậy, hai người cũng là như thế này, vì sao không chín chắn hơn một chút vậy?”
“Đây không phải là vấn đề tôi có chín chắn hay không, mà là em quá cố chấp!” rốt cuộc Phương Thiếu Tắc cũng bị chọc giận, “Chúng tôi chỉ là đi quán bar uống một chút rượu, bây giờ mọi người ai cũng đều như vậy, không có gì ghê gớm, sao em lại không thể hiểu vậy?”
“Người khác thế nào là chuyện của người khác, tóm lại tôi không hiểu, cũng không tiếp thu được.”
“Không phải là em không tiếp thu được, mà căn bản là em không muốn tiếp thu!” Phương Thiếu Tắc nói.
Trong mắt Ngô Song hiện lên nét cô đơn: “Đúng, tôi không muốn tiếp thu, bởi vì tuổi tôi lớn, tôi và những người trẻ tuổi các người có sự khác biệt.”
“Em lại quay về vấn đề tuổi tác, tôi nói bao nhiêu lần, việc này không liên quan đến tuổi tác, chỉ cần em nguyện ý tám mươi tuổi vẫn có thể sống cùng với người mười tám tuổi. Trên thế giới này không có hai người nào ngay từ đầu liền thích hợp trăm phần trăm với đối phương. Tôi thích em, tôi nguyện ý vì em ngủ sớm, vì em dậy sớm, vì em dọn dẹp nhà cửa, vì em trở nên trưởng thành hơn. Nhưng mà vì sao em không thể vì tôi thay đổi một chút, không cần nhiều, chỉ cần thường xuyên mỉm cười thôi, tôi cũng đã mãn nguyện rồi!”
Hắn nói nói nhiều như vậy, mỗi một câu đều đánh trúng tim Ngô Song làm cô không thể cãi lại, rồi lại không cam lòng cúi đầu. Rốt cuộc cô đã cố chấp như vậy thành thói quen, chưa từng nghĩ tới phải vì ai mà thay đổi.
Giờ phút này, những lời nói của Lão Du lúc sáng bỗng nhiên vang lên bên tai Ngô Song: “Cô cũng không còn nhỏ nữa, muốn yêu đương không thể chỉ nhìn trước mắt, phải suy xét cho tương lai của mình. Nếu bây giờ cô từ chức, hai người sẽ ở cùng nhau sao? Cậu ấy còn có cả một quãng thanh xuân để tiêu xài, nhưng cô đã không còn……”
Đúng vậy, cô đã không còn thời gian này, cũng không có tinh lực này, vì một người đàn ông so với mình kém bảy tuồi mà thay đổi hết những sở thích và thói quen. kết quả rất có khả năng sẽ mất tất cả, huống chi việc này có thể sẽ liên lụy đến rất rất nhiều người quan tâm cô.
Mệt, hiện tại cô thật sự rất mệt.
Ngô Song nhắm mắt lại, lại mở ra, trong mắt tràn đầy vẻ quyết tâm.
“Phương Thiếu Tắc.” cô vươn tay xoè ra trước mặt hắn, bình tĩnh mà nói, “Trả chìa khóa lại cho tôi.”
Phương Thiếu Tắc bị kinh ngạc một chút, gắt gao nắm chặt chìa khoá trong tay giấu ra phía sau: “Em muốn làm gì?”
“Chìa khóa, trả tôi.” cô lặp lại, trong giọng nói không mang theo chút cảm xúc gì.
Cơ hồ Phương Thiếu Tắc muốn nhảy dựng lên: “Tôi sẽ không đem chìa khóa trả cho em, tôi đã là người của em, em đừng nghĩ qua cầu rút ván!”
“Phương Thiếu Tắc……”
“Ngô Song, em phải có trách nhiệm với tôi!” khi hắn nói những lời này, hai mắt hắn đã đỏ bừng, đáy mắt lập loè trong suốt.
Ngô Song không dám nhìn vào mắt hắn, rũ mắt xuống, tay vẫn duỗi ra như cũ.
Phương Thiếu Tắc lùi về sau vài bước, đem chìa khóa bỏ vào túi quần: “Tôi còn có chút việc đi về trước, để cậu ấy lại cho em chăm sóc, có việc gì cứ gọi điện thoại cho tôi.” Nói xong hắn chạy như bay, hoàn toàn không cho Ngô Song cơ hội gọi hắn quay lại.
Nhìn bóng dáng Phương Thiếu Tắc rời đi, tay Ngô Song giữ ở giữa không trung từ từ hạ xuống.
“Xin lỗi……” cô thấp giọng nỉ non, một giọt nước mắt lăn trên má, rơi trên sàn nhà.
__________...___________