Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu!

Chương 40: Chương 40: Kháng chiến thành công




Đây là một nụ hôn đến long trời lỡ đất, không giống như những lần trước, chỉ hôn lướt qua liền ngừng. Lần này nụ hôn của hắn mang theo tính xâm lược, ở trong miệng Ngô Song tiến quân thần tốc, công thành đoạt đất, không chút do dự cướp đi hô hấp của cô.

Ngô Song bị hôn đến ngây ngốc, thậm chí đã quên tự vệ, cho đến khi hôn xong, Phương Thiếu Tắc lui về một chút, lát sau cô mới lấy lại tinh thần.

“Phương Thiếu Tắc, cậu điên rồi!” Cô hung hăng đẩy hắn một cái, nhưng đẩy không ra, mặt đỏ như quả cà chua.

“Nếu như tôi điên, cũng là do chị bức tôi điên.” Phương Thiếu Tắc đúng lý hợp tình mà nói.

“Tôi bức cậu khi nào?”

“Cô gái này, sao lại làm ra vẻ vô tội như vậy!” Phương Thiếu Tắc dùng tay đè hai vai cô lại, nhìn vào mắt cô, nói, “Ngô Song, tôi hỏi chị một lần cuối cùng, rốt cuộc chị có thích tôi hay không?”

“Tôi……”

Từ “Không” vẫn mắc lại ở cổ họng, cũng không biết vì sao, Ngô Song chính là nói không nên lời.

“Chị xem! Căn bản chị không thể từ chối được, thật ra phản ứng của chị đã sớm bán đứng chị rồi, trong lòng chị là thích tôi.” Phương Thiếu Tắc nói ra suy nghĩ của Ngô Song.

“Tôi không có!” Ngô Song mạnh miệng.

“Chị không thích tôi, sẽ để tôi năm lần bảy lượt hôn chị? Chị không thích tôi, sẽ đem chìa khóa trong nhà đưa cho tôi? Chị không thích tôi, sẽ đỏ mặt thành như vậy? Chị không thích tôi, tôi còn có thể nguyên vẹn đứng ở chỗ này? Song Song, vì sao chị không thể thuận theo trái tim mình một chút? Thích một người không có gì sai, huống chi chị thích một người cũng thích chị!”

“Đừng nói nữa!” những câu chất vấn liên tiếp của hắn, giống như cái búa, từng nhát từng nhát, đánh đến khi bức tường nguỵ trang của Ngô Song vỡ tan.

“Chị lại như vậy, bị tôi nói trúng rồi bỏ chạy trốn tránh, tôi không hiểu, rốt cuộc là vì sao chị không dám đối diện với con tim của mình, thích một người cũng không dám thừa nhận!”

“Cái gì cậu cũng không biết!” cảm xúc Ngô Song rốt cuộc mất khống chế, “Phương Thiếu Tắc, cậu không hiểu tôi, cậu nhìn thấy tôi chỉ là tôi của hiện tại, cậu sẽ không biết tôi đã trải qua những gì. Quá khứ của tôi, tôi thống khổ, tôi tàn khuyết, những việc này hết thảy cậu đều không biết. Tôi không có tốt đẹp như cậu nghĩ, thật sự không có!”

“Nếu tôi không hiểu chị, hiện tại tôi sẽ theo đuổi chị sao?” Phương Thiếu Tắc cũng nổi giận, “Cô gái này, căn bản không biết chính mình có bao điều tốt đẹp. Chị xem chị lớn lên xinh đẹp biết bao, rõ ràng có thể dựa vào nhan sắc của mình đổi lấy bát cơm, một hai phải dựa vào khả năng của mình. Rõ ràng có thể dựa vào đàn ông, một hai phải dựa vào chính mình, với bạn bè có nghĩa khí, với cấp dưới có nguyên tắc, khí chất thông minh lương thiện, giữ mình trong sạch lại nỗ lực, sao một người đàn ông bình thường sẽ không thích chị? Chỉ là nghĩ đến khả năng chị sẽ bị người khác cướp đi, tôi đã muốn điên rồi. Tôi thích chị là bình thường, tôi không thích chị mới không bình thường đó!”

Ngô Song ngây ngẩn cả người, lớn như vậy lần đầu tiên được người ta khen đến tốt như vậy. Bỗng nhiên cô không biết phải làm gì cho đúng, lại không thể nói “Cám ơn”, rõ ràng hai người bọn họ là đang cãi nhau mà.

Cãi nhau mà có thể nói được những lời này, Phương tiểu thiếu gia cũng coi như là người đầu tiên dùng phương thức cãi nhau hoàn toàn mới như vậy. Ngô Song thế nhưng không còn lời gì để nói.

Cứ như vậy, vừa rồi hai người quá kích động. Bởi vì lời nói kia của Phương Thiếu Tắc, cậu nhìn tôi, tôi ngó cậu, căn phòng lâm vào một mảng trầm mặc không tiếng động.

Trầm mặc đến cuối cùng biến thành xấu hổ, xấu hổ đến khi Ngô Song có chút bất an, cũng không thể mãi giằng co như vậy chứ? Cô rất mệt, rất đói bụng, quan trọng là, cái bánh kem kia nhìn qua hình như ăn rất ngon.

Nếu không cứ coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra đi?

Ngô Song hắng giọng, nói, phá vỡ sự trầm mặc: “Cái kia…… Tôi có chút đói bụng, hay là chúng ta ăn bánh kem trước?”

“Được, nhưng mà chị lại đây thổi nến đi.” Phương Thiếu Tắc nâng bánh kem đến trước mặt cô.

Thật ấu trĩ……

Ngô Song làm bộ muốn thổi, Phương Thiếu Tắc lại ngăn cản cô: “Từ từ, trước khi thổi chị hãy cầu nguyện cái đã.”

Thật sự là quá ngây thơ! Trong lòng rõ ràng đang khinh bỉ hắn, thế nhưng Ngô Song thật sự mở miệng nói: “Tôi hy vọng……”

Phương Thiếu Tắc dùng ánh mắt mong đợi nhìn cô.

“Tôi hy vọng sớm trả xong khoản vay mua nhà.” Cô nói.

Trên mặt Phương Thiếu Tắc hiện lên sự thất vọng: “Chỉ có nguyện vọng này?”

“Ừm.” Ngô Song gật đầu.

“Không nên không nên, lại thêm một cái!”

“Nguyện vọng còn có thể thêm?” Ngô Song nghi hoặc mà nhìn hắn.

“Trước khi thổi nến trước có thể ước ba nguyện vọng mà!”

Ách……

Ngô Song cứng họng, lại nghĩ nghĩ, nói: “Tôi hy vọng năm sau có thể thăng chức tăng lương, kiếm thật nhiều tiền, sau đó sớm một chút……”

Cô không khỏi nhìn mắt Phương Thiếu Tắc, đối phương đã nổi trận lôi đình.

“Được rồi được rồi, tôi giúp chị ước!” Phương Thiếu Tắc nói xong, nhắm mắt lại, hướng bánh kem thấp giọng nỉ non vài câu.

“Cầu nguyện còn có thể để người khác ước dùm?” Ngô Song tò mò hỏi.

Lời cô mới vừa hỏi ra miệng, một loạt ngọn nến đã bị Phương Thiếu Tắc “Phụt phụt” một chút thổi tắt hết, một cây cũng không còn.

“Từ từ, ai cho phép cậu thay tôi cầu nguyện chứ?” Ngô Song hỏi.

Phương Thiếu Tắc cười thần bí: “Tôi cho phép…… Tôi không nói cho chị!”

“……” Rốt cuộc là sinh nhật của ai đây? Ngô Song mặt đầy hắc tuyến.

Bởi vì có Phương Thiếu Tắc, từ lúc Ngô Song chào đời tới nay là lần đầu tiên ăn sinh nhật. Tuy rằng hắn làm cái bánh kem kia nhìn rất kỳ quặc, nhưng màhương vị cũng không tệ lắm, Ngô Song ăn thật sự thỏa mãn.

Ăn bánh kem xong, Phương Thiếu Tắc lấy ra một cái hộp nhỏ được gói kỹ đưa cho Ngô Song.

“Đây là cái gì?” Ngô Song hỏi.

“Quà sinh nhật.”

Ngô Song đem hộp đẩy trở về: “Cám ơn cậu đã làm sinh nhật thay tôi, món quà này tôi không nhận.”

Phương Thiếu Tắc không nói chuyện, cứ yên lặng nhìn cô như vậy, ánh mắtnhìn cô giống như đang nói: Chị có nhận hay không? Chị mà không nhận? Không nhận tôi nhìn chết chị!

Một trận trầm mặc qua đi, Ngô Song ngoan ngoãn mà đem hộp quà nhận lấy.

“Chị mở ra xem có thích không.” Phương Thiếu Tắc lại nói.

Cậu còn có thể ấu trĩ hơn nữa không?

Ngô Song mở hộp quà ra, bên trong có hai vật, một cái là chìa khóa nhà, còn có một cái trâm cài áo hình trái tim, được nạm đá quý.

Đây là?

Phương Thiếu Tắc đắc ý mà chỉ vào chìa khoá nói: “Cái này là chìa khóa nhà tôi, từ nay về sau, nhà của tôi chính là nhà của chị, hoan nghênh chị đến bất cứ lúc nào.” Hắn lại chỉ vào trái tim nói, “Cái này là chìa khóa lòng tôi, chị có thể dùng nó tiến vào lòng tôi bất cứ lúc nào, tốt nhất là vĩnh viễn đừng đi ra ngoài.”

Đêm nay, lần thứ n, Ngô Song lại trầm mặc, cảm động mà trầm mặc.

Giống như Phương Thiếu Tắc nói, cô thật là quá kiêu ngạo, đã đến mức này, chẳng lẽ còn muốn gạt chính mình rằng cô không có tình cảm với hắn sao? Tất nhiên là phí công rồi.

Không biết bắt đầu từ khi nào, người đàn ông lì lợm này ở trong mắt cô biến thành bất khuất kiên cường, hắn buồn nôn thành cảm động, hắn ấu trĩ thành đáng yêu, hắn thô bạo thành khí chất đàn ông.....

Mà những thay đổi này, đều là bởi vì cô đã động tâm với hắn.

Trong lúc Ngô Song cảm thán những điều này, Phương Thiếu Tắc cầm lấy cài áo hình trái tim, tự động mà đem nó cài lên trang phục của Ngô Song.

Giờ phút này,động tác hắn rất nhẹ nhàng, giống như là đem chìa khóa trong lòng hắn thật cẩn thận mà đặt vào tim cô. Ánh nến soi sáng, ngón tay hắn thon dài, tựa như ở trêu chọc vào những sợi dây tình cảm của cô, một chút lại một chút.

Ngô Song nhìn có chút thất thần.

Cài áo thật đẹp, Phương Thiếu Tắc ngẩng đầu, ánh mắt vừa lúc cùng ánh mắt Ngô Song va vào nhau. Không chờ cô thu hồi lại ánh mắt, hắn liền không chút do dự nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn xuống.

Nụ hôn thứ hai của tối nay, Ngô Song không có kháng cự chút nào, mềm nhẹ mà tinh tế, ấm áp mà dài lâu.

Hôn xong, hai mắt Phương Thiếu Tắc nhìn chăm chú vào Ngô Song say đắm, hỏi: “Song Song, tiến vào trong lòng tôi, được không?”

“Tôi……” Lời cự tuyệt bất luận như thế nào cũng nói không nên lời, Ngô Song rũ mắt, gật đầu, nhẹ giọng nói, “Tôi có thể thử xem.”

“Thật sự?” Hắn mừng rỡ như điên.

“Tôi là nói thí……” Đáng giận, lại bị hôn.

Ngô Song nhắm mắt lại, bỗng nhiên cảm thấy mình giống như chủ động chìm vào một cái hố sâu rất khó để thoát ra khỏi.

__________...__________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.