Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu!

Chương 39: Chương 39: Mơ hồ




Đào chi Diêu Diêu: Áo ngủ tối hôm qua của em có đẹp không?

Mạc Dật: Khó coi.

Đào chi Diêu Diêu: Anh nói cái gì?

Mạc Dật: Xem em đẹp hơn.

Đào chi Diêu Diêu: Đáng ghét!

Mạc Dật: Không mặc càng đẹp hơn.

Đào chi Diêu Diêu: Biến thái!

Cất điện thoại, Diêu Thiên Thiên đắm chìm trong cảm xúc ngọt ngào, nhưng mà rất nhanh, cô lại mặt ủ mày ê.

Quan hệ của cô với Mạc Dật xem như đã xác định rồi, chuyện này cô còn chưa có nói với Ngô Song. Nếu Ngô Song biết hiện giờ cô ở cùng với người đã từng theo đuổi cô ấy, liệu Ngô Song có xem cô là một kẻ phản bội không?

Đâu chỉ kẻ phản bội, quả thực chính là kỹ nữ phòng trà!

Diêu Thiên Thiên ghét bỏ chính mình, khi cô xoay người lại, thấy đối diện đi tới là một người có sắc mặt thật khó coi, cô nhìn kỹ, lập tức kêu to lên: “Phương Thiếu Tắc!”

Phương Thiếu Tắc nhướng mắt lên, uể oải ỉu xìu chào hỏi Diêu Thiên Thiên.

“Cậu bị làm sao vậy? Mất ngủ? Táo bón? Dượng cả tới?” Diêu Thiên Thiên đi qua đi hỏi.

“Aiiiii!” Phương Thiếu Tắc thở dài.

“Sáng sớm mà than thở cái gì? Chẳng lẽ cậu với Song Song……” Diêu Thiên Thiên giống như ý thức được cái gì, kéo Phương Thiếu Tắc quamột bên, thấp giọng hỏi, “Hai người có phải đang cãi nhau không?”

Phương Thiếu Tắc kéo lấy tay áo Diêu Thiên Thiên, cầu xin: “Chị Thiên Thiên, chị nhất định phải giúp tôi!”

Diêu Thiên Thiên nóng nảy: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Song Song.....chị ấy không để ý tới tôi!”

“Sao cô ấy không để ý tới cậu? Cậu đã làm cái gì?”

“Tôi không có làm cái gì mà, tôi chỉ là thổ lộ tình cảm với chị ấy……” Phương Thiếu Tắc ủy khuất nói.

“Cái gì? Thổ lộ?” Diêu Thiên Thiên hoảng sợ kêu một tiếng, lại thấp giọng hỏi, “Cậu đã thổ lộ cái gì với cô ấy? Thổ lộ trước mặt nhiều người không? Thông báo xong cô ấy phản ứng thế nào?”

Phương Thiếu Tắc đem sự việc tối hôm qua, từ đầu tới đuôi nói lại một lần với Diêu Thiên Thiên, lại nói tiếp: “Sau đó chị ấy lại không thèm để ý tới tôi, chị nói có phải tôi đã chọc giận gì chị ấy hay không?”

Diêu Thiên Thiên không trả lời, trực tiếp giơ tay đánh vào gáy Phương Thiếu Tắc.

“Chị Thiên Thiên, chị đánh tôi làm gì?” Phương Thiếu Tắc che lại gáy, vẻ mặt vô tội nhìn Diêu Thiên Thiên.

“Tôi đánh cậu còn nhẹ đó, sao cậu lại ngốc vậy chứ? Sao cậu lại thổ lộ với Ngô Song trước mặt nhiều người như vậy? Không phải cậu không biết tính tình cô ấy, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, muốn cô ấy đồng ý làm bạn gái cậu, còn khó hơn lên trời nữa!”

“Đúng ha!” Phương Thiếu Tắc bừng tỉnh, vội vàng hỏi, “Vậy tôi phải làm sao bây giờ? Còn cách nào cứu vãn được không?”

“Coi như tên tiểu tử nhà cậu biết khôn, hỏi tôi là cậu tìm đúng người rồi!” Diêu Thiên Thiên cười xấu xa, đưa mặt đến gần bên tai Phương Thiếu Tắc, “Như thế như thế, như vậy như vậy……”

............

Buổi tối 11 giờ, Ngô Song lê thân mình mệt mỏi về đến nhà, hôm nay cô trải qua một ngày không quá thuận lợi. Bên bất động sản Đức Áo muốn cô nộp bản kế hoạch trong thời gian sớm nhất, ngoài ra các hạng mục đã nhận trước đó cũng đang hối. Còn có cái trò đùa ác ý trước đó, đến giờ vẫn tiếp tục, hôm nay đồ chuyển phát nhanh từ con búp bê dính đầy máu biến thành một con chuột chết.

Thật ra Ngô Song dùng ngón chân nghĩ cũng biết, trò đùa ác ý này hơn phân nửa là có quan hệ đến việc tuyển chọn đại tổ trưởng. Đơn giản chính là muốn doạ cô sợ tới mức tinh thần hoảng hốt, không còn tâm trí làm việc mà thôi.

Căn bản không cần phiền toái như vậy, một trăm con chuột chết cũng không thắng nổi một tên Phương Thiếu Tắc. Nhớ tới những lời tối hôm qua hắn nói, Ngô Song lại bắt đầu bực bội.

Hoàn cảnh nhà Ngô Song trong có chút phức tạp, từ nhỏ quan hệ cha mẹ cô đã không tốt, cách hai ba ngày lại cãi nhau, nhà cửa không yên. Năm cô tám tuổi cha mẹ ly hôn, cô đi theo mẹ là TầnBình, mà cha cô Ngô Bách rất nhanh lại cưới vợ, cùng vợ sau sinh ra một em trai là Ngô Địch.

Tuy là em cùng cha khác mẹ, nhưng quan hệ của Ngô Song với Ngô Địch lại không tồi. So sánh với người được gọi là cha của cô, chưa bao giờ ông cho cô cảm nhận được tình cảm của một người cha dành cho con gái cả.

Năm Ngô Song mười ba tuổi, mẹ qua đời bởi tai nạn giao thông, cô qua ở với cha và mẹ kế. Ngoài mặt thì bà ấy không bạc đãi Ngô Song, nhưng chung quy không xem cô như người một nhà, cả nhà cứ khách khí với nhau, tình cảm lạnh nhạt.

Có lẽ là bởi vì sinh trưởng trong hoàn cảnh như vậy, từ nhỏ Ngô Song đã thận trọng từ lời nói đến việc làm. Nhiều năm qua cô vẫn luôn sắm vai là một đứa con gái biết nghe lời, một học sinh ngoan ngoãn, cũng không gây phiền toái gì cho ai. Vừa học vừa làm, tốt nghiệp rồi lập tức đi tìm việc làm, cô liều mạng làm việc, nỗ lực kiếm tiền, tự mình góp mua nhà, đơn giản là không muốn tạo phiền phức cho cha và mẹ kế.

Ba năm trước, người có quan hệ với cô tốt nhất trong nhà là em trai Ngô Địch cũng ra nước ngoài du học. Bình thường cha cũng sẽ không chủ động gọi điện thoại cho cô, mà cô chỉ khi nào gửi một phần tiền lương mỗi tháng về nhà, mới có thể cùng cha nói chuyện vài câu.

“Tiền con đã gửi qua, cha nhận được chưa?”

“Nhận được rồi.”

“Cha với mẹ có khoẻ không?”

“Khá tốt, con cũng khoẻ chứ?”

“Con vẫn khoẻ.”

“Nếu không có việc nữa cha cúp đây.”

“Vâng, tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Ba năm, đã ba năm rồi cô không có về nhà ăn tết. Có lẽ, cô vốn không nên hy vọng tình thân, tình cảm gia đình, nó là thứ rất xa vời với cô.

Nhưng mà, Phương Thiếu Tắc xuất hiện.

Tên kia chính là một đóm lửa sưởi ấm cho thế giới giá lạnh của cô, hắn tuổi trẻ, hắn nhiệt tình, hắn cố chấp, hắn điên cuồng.

Hắn không đi ngang qua thế giới của cô, mà là lựa chọn dừng lại ở bên cạnh cô, dùng ngọn lửa nhiệt tình của hắn hòa tan tất cả, quấy rầy cuộc sống vốn đã đi vào quỹ đạo của Ngô Song.

Là đón nhận hay là cự tuyệt, cô nên lựa chọn như thế nào?

Ngô Song lâm vào hoàn cảnh khó xử, mở cửa, muốn bật đèn, nhưng sao đèn mở không lên.

Sao lại thế này?

Ngô Song đặt túi xách qua một bên, lần mò đi từ từ vào nhà. Bỗng nhiên âm nhạc vang lên, ngay sau đó, ngọn nến cũng sáng lên, ánh nến lay động, Phương Thiếu Tắc bưng một cái bánh kem đi tới, trong miệng hát bài hát chúc mừng sinh nhật.

Happy birthday Song Song.......

Đèn màu treo ở xung quanh sáng lên, một cái bánh kem hình khuôn mặt tươi cười xuất hiện ở trước mặt Ngô Song. Mà “Khuôn mặt tươi cười” kia chính là khuôn mặt tươi cười sáng lạng của Phương Thiếu Tắc, hắn nói: “Sinh nhật vui vẻ, nữ vương đại nhân!”

“Ai nói với cậu hôm nay là sinh nhật tôi?” Ngô Song bình tĩnh hỏi.

“Chị không cảm thấy bất ngờ sao?” Phương Thiếu Tắc bưng bánh kem, vẻ mặt kinh ngạc.

Ngô Song lắc đầu: “Nếu không phải bởi vì cậu để giày ở cửa, chắc chắn tôi đã đánh cậu một trận rồi. Đây là nhà tôi, chìa khoá tôi cũng đã đưa cho cậu, vào nhà gây bất ngờ cho tôi cũng chỉ có thể là ăn trộm thôi.”

Phương Thiếu Tắc ngây ngốc, thất vọngà cúi đầu xuống: “Trong TV không phải diễn như vậy..……”

“Thiên Thiên dạy cậu?” Ngô Song hỏi.

Phương Thiếu Tắc gật gật đầu.

“Vậy nhất định cô ấy không có nói cho cậu, vì sao tôi chưa bao giờ ăn sinh nhật.”

“Vì sao?”

“Bởi vì với tôi mà nói sinh nhật chỉ là một chuỗi con số đánh dấu ngày tôi sinh ra thôi, trừ lần đó ra những lần khác đều không quan trọng. Tôi không muốn ăn sinh nhật, cũng không cần người khác tổ chức sinh nhật cho tôi. Ý tốt của cậu tôi xin nhận, bánh kem cậu giữ lại tự mình ăn đi.”

“Rốt cuộc chị muốn như thế nào?” bỗng nhiên Phương Thiếu Tắc cắt ngang lời Ngô Song, lời nói của cô đã chọc giận hắn.

Ngô Song cũng kích động lên: “Lời này nên để tôi hỏi cậu mới đúng, cậu muốn tôi phải làm thế nào? Tôi vốn dĩ không thích mừng sinh nhật, chẳng lẽ muốn tôi phối hợp với cậu làm bộ tỏ ra cảm động sao?”

“Tôi mừng sinh nhật cho chị, chị không thích. Trước mặt mọi người thổ lộ với chị, chị cũng không thích, có cái gì là chị thích, chị có thể nói cho tôi biết hay không? Tôi chỉ là muốn làm cho chị vui vẻ mà thôi, vì sao lại khó đến vậy?”

Lời nói của Phương Thiếu Tắc quả thật đã làm Ngô Song xúc động, ba mươi năm qua, chưa bao giờ có một người để ý đến cô như hắn, quan tâm cô, vì muốn cô vui vẻ mà làm nhiều việc như vậy. Nhưng cô không biết nên đón nhận sự quan tâm của hắn như thế nào, cô sợ hạnh phúc tới càng bất ngờ, khi rời đi lại càng vội vã. Cô sợ hắn đối tốt với cô như vậy, lỡ như một ngày nào đó, hắn không còn bên cạnh cô nữa, khi đó có thể cô sẽ không chịu nổi.

“Cậu đừng hỏi, tôi cũng không biết, tôi thật sự không biết!” Ngô Song ôm đầu, trong lòng rối bời.

“Được!” Phương Thiếu Tắc để bánh kem qua một bên, “Chị không biết, tôi sẽ làm cho chị biết, chị không quyết định được, tôi sẽ quyết định thay chị!”

Dứt lời, hắn tiến lên vài bước, một tay ấn Ngô Song lên cửa, cúi đầu, không chút do dự hôn xuống.

___________...___________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.