Vươn vai một
cái, Nhan Tử La vui vẻ phát ra một tiếng kêu khẽ. Ha ha, hàng ngày đều được ăn
no ngủ kỹ thế này thì hạnh phúc biết bao! Ngáp một cái to hết cỡ, cảm giác vẫn
là … hạnh phúc! Cảm nhận được ánh mắt từ phía bên này, Nhan Tử La quay đầu,
nheo mắt lại, nói:
“Làm gì
nhìn ta như thế? Không sợ ta hiểu lầm là ngươi thích ta sao?”
“Ngươi … Những
lời như thế mà ngươi cũng nói ra được? Ngươi … ngươi có phải là phụ nữ không hả?”
Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ trợn tròn hai mắt, đầu óc người phụ nữ này có bình thường
không vậy?
“Nếu ta
không phải là phụ nữ, sao ngươi dám ở cùng phòng với ta nửa tháng nay chứ?
Ngươi nói xem có đúng không, tiểu Mẫn Mẫn?”, Nhan Tử La cố ý trêu chọc. Nha đầu
chết tiệt, ta không tin là không trị được ngươi.
“Ngươi … ngươi gọi
ta là gì?” Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ cảm thấy da gà nổi khắp nơi. Tiểu Mẫn Mẫn? Ngạch
nương còn mới gọi nàng ta là “Mẫn Nhi”!
“Tiểu Mẫn Mẫn,
sao, ngươi không thích à? Vậy gọi là Tiểu Chi Chi nhé? Nghe không hay lắm nhỉ?
Giống như ngón tay ngón chân vậy, buồn nôn lắm! Hay gọi là Mẫn Mẫn bảo bối?
Cũng không hay, ‘Bảo bối’ ta thường dùng để gọi nha đầu nhà ta rồi. Hay là
ngươi nói xem ngươi thích ta gọi ngươi thế nào?” Nhan Tử La nói liến thoắng một
hồi.
“Không được phép
gọi là gì cả, gọi là Mẫn Mẫn cách cách”, Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ kiêu ngạo đáp.
Hứ, một Tiểu cách cách không có địa vị gì như tỷ ta không xứng để gọi tên mình
đúng không?
“Mẫn cách cách?
Nghiêm túc quá nhỉ? Dù gì chúng ta cũng đã thân thiết thế này”, Nhan Tử La cố tỏ
ra nũng nịu.
“Ngươi … ngươi thật
không biết xấu hổ! Đi ra, bổn Cách cách không muốn thấy ngươi nữa.” Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ cảm thấy hơi
lạnh, nếu không tại sao lại nổi nhiều da gà thế này?
“Trời ơi,
thật là tuyệt tình mà! Ha ha, Tiểu Mẫn Mẫn, vậy ta đi ra thật nhé? Ngươi hãy
nghỉ ngơi đi, hôm khác ta tới thăm sau!” Nói xong Nhan Tử La nhảy xuống giường,
đi giày. Cho tới tận bây giờ nàng vẫn chưa quen đi đôi hài đế hoa, nên chỉ đi
đôi giày thêu đơn giản. Ra tới cửa, nàng quay người lại, cười nói: “Tiểu Mẫn Mẫn,
ngủ một mình không sợ chứ? Nếu sợ thì gọi người tới nhé!” Sau đó quay người đi
ra để lại Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ một mình đang run lên vì tức giận.
Nhan Tử La
tới phòng của Ái Tân Giác La Khuynh Thành. Bách Hợp đang vỗ vỗ dỗ cho đứa bé ngủ,
thấy nàng đi vào, lập tức đi lên trước hỏi thăm: “Chủ nhân, người sao lại đi ra
đây? Sao không khoác thêm áo ngoài? Mẫn cách cách vẫn đang ngủ phải không ạ? Nô
tỳ có phải qua đó hầu hạ Cách cách không?”
“Chỉ mấy bước
chân thôi mà, cần gì mặc thêm áo, ta đâu có cao quý như thế. Ta… là ta nhớ bảo
bối của mình.” Khẽ thơm một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng của Ái Tân
Giác La Khuynh Thành, nàng lại nói: “Cách cách chắc không ngủ nổi đâu, ngươi
tìm thêm hai a hoàn nữa qua bên đó hầu hạ đi! Tìm hai a hoàn lợi hại một chút,
nha đầu đó thật thiếu giáo dục”. Sau đó nàng cười hì hì sờ sờ vào mặt vào tay của
con gái.
“Chủ nhân?
Người chắc vậy không?”, Bách Hợp lo lắng hỏi.
“Chắc chắn.
Đi đi. Nếu không tí nữa nha đầu đó lại lên cơn, cẩn thận không chạm vào đuôi
bão”, Nhan Tử La cười tươi nói.
“Bão? Nổi
gió rồi sao?” Bách Hợp nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, hình như chẳng thấy gì.
“Ôi!” Nhan
Tử La bất lực thở dài, giao tiếp với bọn họ thật là khó khăn. “Không có gì, đi
đi. Cẩn thận đấy. Thật là, không biết ăn gì để lớn nữa, tính khí sao khó chịu
quá vậy?”, nàng lẩm bẩm.
“Vâng. Nô tỳ
sẽ đi ngay. Tiểu cách cách…” Bách Hợp nhìn nhìn Ái Tân Giác La Khuynh Thành.
“Ta sẽ
trông nó. Ngươi đi đi.” Nhẹ nhàng cởi giày trèo lên giường, nghiêng người nằm
xuống cạnh Bảo bối, một tay đỡ trán, một tay khẽ vỗ vào lưng Bảo bối, nhìn nụ
cười mủm mỉm trên mặt con, Nhan Tử La bất giác cũng mỉm cười.
Ngồi dậy,
Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ vặn vặn cái cổ cứng ngắc ngủ rơi ra ngoài gối. Trong
phòng có hai a hoàn đang lặng lẽ đứng. Người phụ nữ kia đi đâu rồi? Hai ngày
nay không nghe thấy tiếng tỷ ta lào xào thật không quen lắm. Nàng ta lắc lắc đầu,
suy nghĩ kiểu gì thế không biết? Lẽ nào bản thân nàng ta lại có sở thích bị ngược
đãi? Chỉ là một Cách cách mà thôi, tỷ ta đâu có xứng? Nhưng… buồn chết đi được.
“Này”, Ái
Tân Giác La Mẫn Chỉ gọi.
“Cách
Cách!” Hai a hoàn đó đi tới cạnh giường, “Cách cách cần dặn dò gì ạ?”.
“Mang một
đĩa cam tới đây!”, Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ nói. Cam? Hình như rất ngon thì phải?
“Vâng, thưa
Cách cách.” Một a hoàn quay người đi ra.
Một lúc
sau, a hoàn đó bưng một đĩa cam vào, đặt lên bàn: “Cách cách, người muốn dùng
bây giờ hay là…”.
“Để đó đi,
ta tự làm.” Nhìn đĩa cam, Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ lại lần nữa dậy lên nghi ngờ
liệu Nhan Tử La có phải là phụ nữ hay không, một đĩa cam lớn như thế sao có thể
ăn hết?
Ái Tân Giác
La Mẫn Chỉ cầm một quả cam, ra sức bóp, do dùng lực hơi mạnh nên nước cam bắn cả
lên mặt nàng ta. A hoàn đứng bên cạnh lập tức dâng một chiếc khăn tay sạch lên,
miệng nói: “Cách cách, để nô tỳ hầu người ăn cam!”.
“Không cần,
tỷ ta có thể tự ăn thì ta cũng có thể”, Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ giận dỗi nói.
Tay vẫn không ngừng đánh vật với quả cam.
Cuối cùng,
sau khi ăn xong hai quả, Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ đã có thể bóc vỏ cam một cách
thuần thục, nhưng nàng ta no bụng quá, không thể ăn tiếp được nữa. Nhưng, đĩa
cam còn thừa lại nhiều quá… Nàng ta đang nhìn đĩa cam thì rèm cửa bị vén lên, một
bóng người bước vào:
“Tiểu Mẫn Mẫn,
ngươi đang ăn cam à? Ngon không?”. Người đó đặt mông ngồi xuống bên giường, tiện
tay với lấy một quả cam, bóc vỏ, ăn hết. “Ngọt thật đấy, quả nhiên là thứ mà
người có tiền ăn”, Nhan Tử La bộ dạng như chưa từng được ăn bao giờ.
“Thích ăn
thì mang đi đi, thưởng cho ngươi đấy”, Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ hứ hứ, rồi nói.
“Này, nghe
ta nói, Tiểu Mẫn Mẫn, có phải ngươi vẫn chưa rõ tình trạng hiện tại của mình
không?”, Nhan Tử La vẻ mặt hết sức nghi ngờ.
“Ngươi đang
nói gì?” Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ hừ lạnh một tiếng.
“Thưởng ta?
Ngươi có biết giờ ngươi đang ăn đồ của ai, ngủ nhà của ai không?”, Nhan Tử La cố
ý lớn tiếng nói.
“Đương
nhiên là của Tứ ca rồi”, Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ đáp.
“Nhưng giờ
ta đang là chủ ở đây, thứ mà ngươi ăn là của ta”, Nhan Tử La nheo mắt nói.
“Xem ra
ngươi vẫn chưa thật sự rõ địa vị của mình! Với thân phận của ngươi, đâu đến lượt
ngươi làm chủ?”, Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ khinh miệt nói.
“Xem ra
ngươi vẫn không tin?” Mắt Nhan Tử La càng nhíu lại. Đáp lại lời nàng chỉ là một
tiếng hừ lạnh.
“Ám Hương,
Sơ Ảnh, hai người hãy nhớ cho kỹ đây, bắt đầu từ bây giờ ngoài ba bữa cơm thường
ra không được cho nàng ta bất kì một thứ gì khác, biết chưa hả?”, nàng vẫn nheo
mắt cười.
“Vâng, chủ
nhân”, Ám Hương, Sơ Ảnh vui vẻ đáp.
“Ngươi
dám?”, Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ tức giận.
“Đương
nhiên dám! Nhà của ta, có gì mà ta không dám? Nha đầu, ngươi thật khiến người
ta chán ghét. Được rồi, ta đi đây, bảo bối nhà ta còn đáng yêu hơn ngươi.” Nhảy
xuống khỏi giường, tiện tay cầm luôn đĩa cam, Nhan Tử La õng ẹo đi ra.
“Ngươi…
ngươi quay lại cho ta, Nhan Tử La!”, Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ gào lên.
Nhan Tử La
lúc này đã ra khỏi cửa dừng lại ngoáy ngoáy lỗ tai: “Giọng vẫn còn lớn lắm”.