Sau bữa cơm
tối, Nhan Tử La đang chơi đùa cùng với Khuynh Thành. Bách Hợp ngồi bên cạnh
khâu áo cho Tiểu cách cách, đột nhiên dừng tay, ngẩng đầu nhìn Nhan Tử La, hỏi:
“Chủ nhân, Mẫn cách cách có phải là rất giận không?”.
“Không phải
rất giận, mà là vô cùng, đặc biệt, cực kì giận”, Nhan Tử La đặt Khuynh Thành xuống,
trả lời.
“Nhưng, chủ
nhân, người biết rõ như thế tại sao vẫn còn…”, Bách Hợp lo lắng hỏi.
“Đối với loại
người chạy tới cả nhà người ta để bắt nạt như thế thì không cần khách sáo, nếu
không nàng ta sẽ được đằng chân lân đằng đầu”, Nhan Tử La đáp.
“Nhưng dù
gì nàng ta cũng là Cách cách! Nếu Mẫn cách cách mách với Hoàng thượng, chủ
nhân, người không sợ sao?”, Bách Hợp vẫn rất lo lắng.
“Có gì mà sợ?
Con không dạy, lỗi của cha, bản thân Hoàng thượng có lỗi, còn mặt mũi nào mà
giáo huấn ta?”, Nhan Tử La bĩu bĩu môi. Mách thì có gì mà ghê gớm, trường hợp xấu
nhất chẳng qua là lệnh cho Ung Chính đại nhân phế nàng chứ gì, có gì ghê gớm lắm
đâu. Nhưng nếu phế nàng rồi, nàng còn có thể được gặp Tiểu Khuynh Thành không?
Nhìn Tiểu Khuynh Thành trong lòng, Nhan Tử La bắt đầu thấy lo lắng. Thật đúng
là óc heo mà, sao lại không nghĩ tới việc này chứ? Ung Chính đại nhân là tảng
băng lớn, nhất định sẽ khiến Bảo bối chết cóng. Mặc kệ, bị phế rồi sẽ lén bế Bảo
bối bỏ đi… Nhan Tử La bắt đầu tưởng tượng ra cuộc sống sau khi bị phế truất.
Nàng đang mải
nghĩ thì rèm cửa bị vén mạnh lên một cái, Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ hằm hằm đứng
ngay cửa, đầu tóc vẫn còn chưa chải, chỉ tùy tiện buộc túm lại. Nhan Tử La liếc
mắt nhìn Bách Hợp đang co rúm lại vì sợ hãi, khẽ vỗ về Bảo bối trong lòng mình:
“Đừng sợ, đừng sợ, không phải là ma đâu!”. Nhưng trên khuôn mặt bảo bối nhà
nàng đâu có vẻ gì là sợ hãi, mà hình như nó còn rất vui nữa cơ. “Sao thế, muộn
thế này rồi không ngủ chạy tới đây làm gì?” Nhan Tử La kéo kéo áo Tiểu Khuynh
Thành xuống, tiện thể bẹo bẹo vào cái má phúng phính của nó. Tuyệt, cảm giác thật
tuyệt vời!
“Hứ!” Dẫu
sao cũng không thể nói vì yên tĩnh quá mà không ngủ được.
“Lại ‘hứ’,
có thể đổi sang cách diễn đạt khác được không? Thật chán ngắt. Phải rồi, không
phải vì người sợ quá nên không ngủ được đấy chứ?”, Nhan Tử La chớp chớp mắt. Rất
có thể, mấy vị Cách cách, công chúa, tiểu thư thời cổ đại đều là một lũ nhát chết
õng ẹo, làm gì cũng phải có cả một trăm tám mươi người đứng bên hầu hạ. Thế thì
không được gọi là “ba cùng”[1] rồi, chắc phải” tám cùng”, “mười cùng” gì đấy mất.
[1] “Ba
cùng” là khái niệm dùng để chỉ những người phụ nữ làm việc trong quán rượu, vũ
trường phục vụ khách: cùng ăn, cùng uống, cùng trò chuyện.
“Còn lâu
nhé, ngươi đừng có nói linh tinh.” Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ trừng mắt nhìn nàng một
cái.
“Không phải
à? Thế ngươi tới đây làm gì? Đến tán gẫu à? Không phải vậy chứ! Chẳng phải
ngươi đặc biệt ghét ta sao, sao có thể vứt bỏ cả tự tôn cao quý để chạy tới đây
vậy? Ôi, nhìn phòng bọn nô tài bừa bãi thế này, Cách cách, người sẽ không chê
cười chứ!” Nhan Tử La chớp chớp mắt, nha đầu này thật quá kì lạ, sao tự dựng lại
chủ động chạy tới đây? Không phải đến để báo thù đấy chứ?
“Ta đến
thăm Tiểu cách cách”, Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ nhìn Khuynh Thành đang nằm trong
lòng Nhan Tử La nhìn mình chằm chằm, nói.
“Hả? Ha ha,
thì ra là thế! Mau vào trong ngồi đi!”, Nhan Tử La tùy tiện nói một câu chẳng
chút thành ý, nói rồi cũng chẳng buồn nhấc mông ngồi dịch ra. Ái Tân Giác La Mẫn
Chỉ đi tới cạnh giường. Bách Hợp đỡ nàng ta ngồi ngay ngắn, mang một chiếc gối
tựa ra cho nàng ta dựa.
“Nào, Bảo bối,
nhìn xem, đây là cô cô con đấy.” Nhan Tử La sờ sờ vào má con gái, cầm bàn tay
nhỏ xinh của con lên hướng về phía Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ lắc lắc, “Nào, chào
cô cô đi con”.
Khuynh
Thành quay đầu lại nhìn mẹ cười cười, lẫm chẫm đi tới cạnh giường, lúc lắc cái
mông xinh xinh đến trước mặt Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ, chẳng khách sáo trèo lên
người bà cô xinh đẹp. Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ giơ tay ra bế nó lên một cách thiếu
tự nhiên. Tiểu nha đầu hai tay ôm lấy má của Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ thơm chụt một
cái, khiến mặt nàng ta dính đầy rớt dãi. Nhan Tử La nhìn thành quả mà con gái
mình tạo ra, cười toe toét.
“Cười gì mà
cười?”, giọng điệu mặc dù vẫn còn ngoan cố bướng bỉnh, nhưng vẻ mặt đã bắt đầu
bối rối, mất tự nhiên.
“Cười chuyện
buồn cười thôi! Tiểu Mẫn Mẫn, ngươi cho là ta cười cái gì?” Nhan Tử La với tay
lấy một quả cam rồi bóc vỏ. Tiểu nha đầu đang đứng trên người Ái Tân Giác La Mẫn
Chỉ thấy cam lập tức trườn người trượt xuống, khua chân múa tay với về phía quả
cam trong tay mẹ. Nhan Tử La cười híp mắt nhìn bảo bối hiếu động của mình, lại
lấy một quả cam khác giơ ra trước mặt con lắc qua lắc lại, “Bảo bối, muốn ăn lắm
phải không? Nào, tới lấy đi, tự bóc được vỏ thì ăn, không bóc được thì nhìn mẹ
ăn”.
Tiểu cách
cách cầm quả cam, ngồi xuống giường, bắt đầu đánh vật với nó. Ái Tân Giác La Mẫn
Chỉ mở to mắt nhìn Tiểu cách cách với vẻ hứng thú, quả cam đó Tiểu cách cách phải
dùng cả hay tay mới cầm được, rút một tay ra là quả cam sẽ lăn xuống dưới giường,
nếu cả hai tay ôm quả cam thì không cách nào để bóc được vỏ. Ái Tân Giác La Mẫn
Chỉ nhìn quả cam trong tay Tiểu cách cách, rơi lại nhặt, nhặt lại rơi, rơi lại
nhặt, cứ lặp đi lặp lại như thế vào lần, Tiểu cách cách cuối cùng không còn
kiên nhẫn nữa, ném quả cam đi. Quay người bò về phía mẹ, nhanh nhẹn trèo lên
người Nhan Tử La, Tiểu cách cách hai tay ôm lấy cổ nàng, há cái miệng nho nhỏ
xinh xinh ngáp một cái. Nhan Tử La khẽ vỗ vào lưng con, “Bảo bối buồn ngủ rồi,
Bảo bối phải rửa mặt rồi mới được ngủ nha”. Sau đó nàng nhìn nhìn Bách Hợp,
Bách Hợp đi ra cửa dặn dò kẻ dưới hai câu rồi quay vào trải chăn đệm.
“Này Tiểu Mẫn
Mẫn, chẳng phải ngươi cũng nên về đi ngủ rồi hay sao?”, Nhan Tử La hỏi thẳng
không hề khách khí.
“Hứ! Ngươi
có giữ ta cũng không thèm ngủ ở đây.” Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ vịn vào tay Ám
Hương ngồi xuống ghế, để mặc Ám Hương giúp mình đi giày, sau đó đứng dậy.
“Ha ha, thực
ra ngươi cũng biết, ta sẽ không giữ ngươi lại. Tiểu Mẫn Mẫn!” Nhan Tử La giúp
Bách Hợp rửa mặt cho bảo bối của mình, mắt con bé đã nhắm tịt từ bao giờ.
“Hứ!” Ưỡn
lưng, Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ đi thẳng ra ngoài.
“Đi từ từ,
không tiễn”, Nhan Tử La cười hi hi nói với theo.
“Chủ nhân,
Mẫn cách cách quả nhiên là vô cùng, đặc biệt, cực kì giận!”, Bách Hợp vừa giúp
Tiểu cách cách lau mặt vừa nói.
“Ừ”, Nhan Tử
La không nói gì thêm, thành thạo đặt Tiểu cách cách vào trong chăn, dặm dặm các
góc chăn cho chặt, sau đó tắt đèn trên bàn, còn đèn lồng thì bảo Bách Hợp cầm
xuống.
“Bách Hợp,
vị Mẫn cách cách này không được sủng ái phải không?” Nhan Tử La khẽ hỏi.
“Dạ? Vâng,
ngạch nương của Mẫn cách cách là Thông quý nhân, chỉ mới được phong tới quý
nhân thì đã bị thất sủng. Vì vậy, Mẫn cách cách…”
“Thật đáng
thương”, Nhan Tử La nói, mắt liếc nhìn con gái mình, “Vì vậy, có người cha giỏi
giang cũng chưa chắc đã là việc tốt! Thà rằng cứ là những người dân thường,
nghèo khổ một chút, nhưng ít ra con cái vẫn là vàng là ngọc với cha mẹ”.
“Chủ nhân,
người… người lo cho tương lai của Tiểu cách cách phải không ạ?” Bách Hợp do dự
không dám nói.
“Không lo
gì cả, có thể cha nó không yêu thương nó, nhưng nó vẫn còn người mẹ ta đây. Nó
là bảo bối, là vàng ngọc của ta, ta sẽ làm cho con gái mình hạnh phúc. Ngươi
nói xem có phải không, Bách Hợp?”, Nhan Tử La hỏi.
“Chủ nhân…”
Bách Hợp nhìn vị chủ nhân tự tin của mình, thực sự không tưởng tượng được vị chủ
nhân nhát gan sợ va chạm, luôn ngồi than thân trách phận trước kia đã đi đâu mất.
“Được rồi,
ngủ thôi! Không còn sớm nữa. Chuyện sau này ai mà biết trước, cứ cố gắng hết sức
là được rồi.”
Ngáp dài một
cái, thay bộ đồ ngủ bằng bông, Nhan Tử La ngủ ngon lành nhưng lại hại Bách Hợp
cả đêm không chợp mắt được.
Sáng sớm
hôm sau, Nhan Tử La đang bế con gái ăn điểm tâm, thấy trời đã ấm hơn nhiều liền
mặc thêm y phục cho Khuynh Thành rồi bế ra ngoài đi dạo. Đi được nửa canh giờ
thì đủng đỉnh quay lại, hai mẹ con đi đi lại lại suốt, nên mệt mỏi ngủ thêm nửa
canh giờ nữa. Bách Hợp dọn xong bát đũa liền gọi họ dậy dùng bữa trưa.
Ái Tân Giác
La Mẫn Chỉ nằm bò lên gối tựa, buồn chán quá, đi thăm Tiểu cách cách thôi. Mặc
dù nàng ta cũng có em trai em gái, cháu trai cháu gái được sinh ra liên tục,
nhưng lại chưa từng được bế chúng bao giờ. Tiểu cách cách này mũm mĩm trắng hồng,
đáng yêu quá đi mất. Quyết định xong, cũng chẳng quan tâm tới việc sắp tới giờ
cơm trưa, Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ đứng dậy chạy ra ngoài, hại Ám Hương, Sơ Ảnh
phải chạy đuổi theo đến khổ.
Ái Tân Giác
La Mẫn Chỉ đứng ngoài cửa, nhìn hai mẹ con Nhan Tử La đang ăn uống vui vẻ,
trong lòng bất giác cảm thấy chua xót.
“Mẫn cách
cách, người mau vào trong ngồi đi!” Bách Hợp vội nhường đường cho nàng ta đi
vào. Nhan Tử La lúc này mới ngẩng đầu nhìn một cái, “Tiểu Mẫn Mẫn đấy à, ngươi
ăn nhanh thế sao?”.
Ái Tân Giác
La Mẫn Chỉ không lên tiếng. Nhưng cái bụng vô dụng lại kêu lên “ọc ọc” biểu
tình. Nhan Tử La nheo mắt nhìn nàng ta, sau đó ra lệnh cho Bách Hợp mang thêm một
bộ bát đũa nữa. Lại ra sức cặm cụi ăn cơm, một lúc sau, thấy Ái Tân Giác La Mẫn
Chỉ vẫn không động tĩnh gì, Nhan Tử La ngẩng đầu, tay cầm bát, chau chau mày hỏi:
“Tiểu Mẫn Mẫn, không phải ngươi đợi ta đút cho ngươi đấy chứ? Nói cho ngươi biết
nhé, đến con gái ta ta còn chưa đút cơm bao giờ, nên không có chuyện ta đút cho
ngươi ăn đâu”. Sau đó gắp một cái cánh gà, liếc liếc vào đĩa, “Còn không ăn, ta
không khách sáo nữa đâu”.
Thấy bộ dạng
ăn uống ngon lành hạnh phúc của Nhan Tử La và bộ dạng ăn uống thảm thương của
Ái Tân Giác La Khuynh Thành, ăn cơm mà cơm dính đầy miệng, đầy tay, Ái Tân Giác
La Mẫn Chỉ đột nhiên cảm thấy thì ra ăn cơm cũng là một việc hết sức vui vẻ.
Nàng ta bưng bát lên, ăn từng miếng từng miếng nhỏ một, đùi gà ngon quá, rau
cũng rất ngon.
“No quá, hạnh
phúc chết mất!” Nhan Tử La sung sướng ợ một tiếng. Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ kinh
ngạc liếc mắt nhìn nàng, sao tỷ ta có thể phát ra thứ âm thanh bất nhã đến thế
nhỉ?
“Bảo bối,
hôm nay con ăn cơm có tiến bộ đấy, nhìn xem, hôm nay sau gáy không bị dính hạt
cơm nào này”, Nhan Tử La xoa xoa đầu tiểu quỷ nói.
Tiến bộ? Ăn
uống tới thành ra bộ dạng này mà còn tiến bộ? Còn nữa, Tiểu cách cách không có
vú nuôi hầu hạ hay sao? Tại sao Nhan Tử La không để vú nuôi hầu Tiểu cách cách
ăn cơm? Trong đầu Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ rõ ràng toàn dấu hỏi to đùng.
“Vú nuôi
sao không tới hầu Tiểu cách cách ăn cơm?”, Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ không nhịn được
liền hỏi.
“Hầu? Tại
sao phải hầu nó?”, Nhan Tử La vừa nhặt cơm rơi vừa hỏi.
“Nó là Cách
cách mà!”, Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ đáp rất thản nhiên.
“Cách cách?
Cách cách thì có là gì chứ? Đâu phải người tàn tật tại sao lại cần có người hầu
hạ?”, Nhan Tử La cũng trả lời thản nhiên không kém.
“Nhưng Cách
cách đều như thế cả!” Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ chớp chớp mắt. Không sai, những
người nàng ta từng gặp dù là công chúa, quận chúa hay là công hầu tiểu thư đều
được người khác hầu hạ như thế cho tới lớn.
“Đều như thế
cả thì là đúng sao?” Nhan Tử La dừng tay, nhìn Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ một cái,
“Nhưng ta không muốn con gái mình trở thành một Cách cách như thế”.
“Ngươi coi
thường những Cách cách như thế phải không?” Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ sa sầm sắc mặt.
“Không đâu!
Người ta thế nào là chuyện của người ta, có liên quan gì tới túi tiền túi gạo của
ta chứ? Chỉ là, ta hi vọng bảo bối nhà mình sẽ không trở thành như thế mà thôi.
Ngươi tức giận cái gì?” Nhan Tử La tiếp tục tìm nhặt cơm rơi.
“Hứ!” Ái
Tân Giác La Mẫn Chỉ tức giận cắn một miếng đùi gà, hoàn toàn không nhận ra rằng
đây là cái đùi gà thứ hai mà nàng ta ăn.
“Lại hứ?”
Nhan Tử La lắc lắc đầu, quả đúng là “nhũ tử bất khả giáo”[2]
[2] “Nhũ tử
bất khả giáo” nghĩa là kẻ không dạy dỗ được. Câu này xuất phát từ thành ngữ
“Nhũ tử bất khả giáo” rút ra từ Sử ký Tư Mã Thiên – Lưu hầu thế gia.