Bắt đầu từ
ngày hôm sau, Mẫn Chỉ hằng ngày theo Nhan Tử La đến Lan Quế phường. Thời gian đầu
khi nhìn Nhan Tử La hóa trang, Mẫn Chỉ rất kinh sợ, có điều khoảng hai ngày sau
thì cũng quen mắt dần. Mẫn Chỉ theo Hạ Chí học múa, Nhan Tử La vùi đầu vào bếp
làm bánh. Học được bảy, tám ngày, Mẫn Chỉ đã múa khá thành thục, Hạ Chí luôn miệng
khen nàng ta có năng khiếu.
Hôm nay, Mẫn
Chỉ vừa múa được hai lượt trên sân khấu, thì nghe thấy từ trong bếp vọng ra một
tiếng hét thảm thiết, nàng ta chẳng kịp nghĩ ngợi gì, liền nhảy từ sân khấu xuống
mặt đất, lao vào bếp. Hạ Chí thấy ánh mắt đầy hứng thú của My Liễm Diễm, kinh
ngạc hỏi: “My tỷ, Mẫn cô nương này còn biết võ công sao?”.
“Đương
nhiên, vì vậy mới theo ngươi để học múa kiếm chứ.” My Liễm Diễm cũng vừa mới hiểu
vì sao Nhan Tử La lại chọn môn múa kiếm cho vị công chúa Đại Thanh này. Nàng ta
khi múa kiếm nhìn vừa mềm mại lại vừa dứt khoát cương nghị, uyển chuyển nhưng
không kém phần anh dũng, lại thêm phẩm chất cao quý bẩm sinh, thật là khiến mọi
người không thể rời mắt.
“Mẫn cô
nương này bình thường rất lạnh lùng, chỉ gặp Nhan ma ma mới tươi tỉnh hơn một
chút.” Hạ Chí nhấn mạnh ba từ “Nhan ma ma”, mặc dù cô ta không biết tại sao My
Liễm Diễm lại yêu cầu họ gọi như thế, nhưng hàng ngày nhìn thấy bộ dạng hóa
trang của Nhan ma ma đúng là rất thú vị.
“Ha ha, hợp nhau
mà. Đi, vào bếp xem nào. Nhan ma ma không biết lại gây họa gì nữa rồi, mong cô
ta đừng đốt bếp là được”, My Liễm Diễm rất lo lắng.
Tay của Nhan Tử
La bị bỏng, lúc này mu bàn tay đã bắt đầu phồng lên, Mẫn Chỉ chau mày, “Cố gắng
chịu một chút, ta sẽ cho người về lấy thuốc”.
“Không cần đâu,
chỉ rộp lên mấy ngày là sẽ khỏi thôi”, Nhan Tử La mặc dù đau tới mức thở gấp,
nhưng vẫn an ủi Mẫn Chỉ.
“Hạ Chí,
mang cao Lương Ngọc ra đây.” My Liễm Diễm nhìn tay Nhan Tử La nói, “Nhanh nhẹn
như cô tại sao lại để tay bị thương thế này?”.
“Bất cẩn
chút thôi! Không sao, có điều phải đình công vài ngày rồi.” Nhan Tử La cười
nhìn My Liễm Diễm, “Tôi đây bị thương trong lúc làm việc, nên phải giữ nguyên
lương, không được trừ”.
“Lúc này rồi
mà còn nghĩ đến tiền hả Nhan ma ma? Quay về nhà nghỉ đi, dù sao mấy ngày nữa
Lan Quế phường cũng đóng cửa nghỉ ngơi”, My Liễm Diễm nói.
“Này, làm
gì thế? Không phải cô định mang tiền bỏ chạy đấy chứ? Tốt nhất là trả tiền
lương trước cho tôi đã nhé!”, Nhan Tử La vẫn cười hi hi.
“Tỷ cần tiền
lắm à, Nhan Nhan? Ta cho Tỷ.” Mẫn Chỉ liếc mắt nhìn Nhan Tử La.
“Không thiếu
tiền thì cũng phải lấy chứ, không thể làm không công được, đúng không? Cô đấy,
phải chịu khó mà học, sau này còn quản lý gia đình nữa.” Câu nói ấy khiến Mẫn
Chỉ bỗng trở nên lúng túng.
“Có thì
dùng không có thì thôi, nói linh tinh gì thế. Mặc kệ cho tỷ bị đau”, Mẫn Chỉ lạnh
lùng nói.
“Cô đúng là
nha đầu tàn nhẫn, mong cô sẽ lấy được một ông chồng biết cách trị vợ để tôi được
hả giận!” Nhan Tử La cười nhìn Mẫn Chỉ, đỏ mặt rồi phải không, nhìn cô kìa, dám
trêu tôi à.
“Thuốc đây
rồi, Nhan ma ma đừng nói nữa, bôi thuốc đi!”, Hạ Chí vén rèm đi vào nói.
“Đưa ta” Mẫn
Chỉ chỉ nói hai từ, Hạ Chí đã tự giác đưa thuốc cho nàng ta rồi. My Liễm Diễm đứng
bên cạnh chỉ cười không nói.
“Tiểu tổ
tông ơi, nhẹ tay một chút, đau quá!” Nhan Tử La lại nghiến răng nghiến lợi thêm
trận nữa, “Á? Loại thuốc này tốt thật đấy, không đau nữa rồi. Bà chủ My tôi cầm
luôn thuốc này nhé, tôi bị thương trong lúc làm việc mà”.
“Được rồi
được rồi, cầm về đi. Không cần phải nhắc đi nhắc lại mãi là cô bị thương vì
công việc. Tôi cũng không nói sẽ trừ tiền của cô đúng không? Quay về nghỉ ngơi đi,
mười ngày nửa tháng cũng được, nhưng đừng động tay vào nước”, My Liễm Diễm dặn
dò.
“Vậy tôi
cũng không khách sáo nữa!” Nhan Tử La cất thuốc vào túi, “Hồ ly, bài hát của cô
tập thế nào rồi?”.
“Tôi là My
Liễm Diễm nổi danh khắp kinh thành, đừng coi thường tôi”, My Liễm Diễm nở một nụ
cười mê hoặc.
“Tôi khuyên
cô này, ngày hôm đó cô đừng nhìn Hoàng thượng cười như thế, cẩn thận không lại
cười ra tội đấy”, Nhan Tử La cười nói, “Đi thôi, đi tập múa kiếm, đau tay lại
có thể xem Mẫn Mẫn múa, thật là tốt”.
“Thôi, về
nhà đi!”, Mẫn Chỉ đáp.
“Tay tôi bị
bỏng chút thôi mà, chứ có phải tàn tật đâu, đi đi đi, tôi còn chưa được xem
mà!”, Nhan Tử La dùng cánh tay kia đẩy Mẫn Chỉ.
Do có sự
tham gia của Nhan Tử La, phần mở đầu và phần kết thúc bài múa kiếm cũng có thay
đổi một chút. Còn về bài hát của My Liễm Diễm, thực ra là rất hay, nhưng bài
hát này khi kết hợp với giọng nữ nghe lại hơi kì kì.
“Hồ ly, hay
là thay bài khác đi, bài này nghe cứ sao sao ấy”, Nhan Tử La nhăn mặt, “Ngày vạn
thọ của Hoàng thượng chắc chắn đều là các bài hát ca ngợi công đức, thêm bài của
cô vào cũng chẳng mới mẻ gì”.
“Tôi thấy
cũng phải, nhưng còn bài nào nữa?”, My Liễm Diễm đứng trên sân khấu hỏi.
“Để tôi
nghĩ xem.” Nhan Tử La lơ đễnh gõ gõ ngón tay lên bàn, đầu óc suy nghĩ tính toán
rất lâu mà cũng chưa nghĩ ra được cách nào.
“Tiểu thư,
hoa nghênh xuân của tiểu thư nở rồi”, Cẩm Tú cuống quýt chạy vào nói.
“Nở rồi à?
Thật không? Hãy chăm sóc nó cho tốt, lát nữa ta ra xem. Đừng để trong phòng lạnh
quá khiến hoa đóng băng cả, hôm nay mặc dù ấm hơn một chút, nhưng cũng không thể
so với Giang Nam”, My Liễm Diễm căn dặn cẩn thận. Sau đó hạ giọng nói, “Giang
Nam bây giờ có lẽ đã có cây xanh tốt rồi!”, giọng hoài niệm vô cùng.
“Ồ, nghĩ ra
rồi, nghĩ ra rồi. Cẩm Tú, ngươi đúng là đã giúp được việc lớn đấy!” Nhan Tử La
hào hứng đập bàn, kết quả do dùng lực quá mạnh, lại đau tới nghiến răng nghiến
lợi.
“Nghĩ ra
cái gì?” My Liễm Diễm nhìn nàng.
“Nghĩ ra cô
phải hát bài gì rồi! Có lẽ bài này cô chưa nghe bao giờ, tôi chép lại lời cho
cô.” Nhan Tử La vội vàng gọi Cẩm Tú mang giấy bút đến.
Nhưng bút
giấy sẵn sàng rồi, thì bàn tay phải Nhan Tử La bị thương nên không thể viết được,
My Liễm Diễm đành tự viết. Thế là Nhan Tử La ngồi bên cạnh đọc một câu, My Liễm
Diễm viết một câu, Mẫn Chỉ và những người khác đứng bên cạnh nhìn.
“Nhan Tử La
cô đúng là một hòn ngọc, sau này cô phụ trách việc nghĩ xem tôi nên hát bài gì
nhé”, My Liễm Diễm đọc lời bài hát, vui vẻ nói.
“Nếu cô trả
tiền thì tôi không có ý kiến gì cả. Nhan ma ma tôi vốn thích bạc mà”, Nhan Tử
La cười hi hi nói. Sau đó dạy nàng ta hát vài lần, My Liễm Diễm đã nhớ rất kĩ.
“Giờ việc
còn lại cô hãy luyện tập cho thành thục đi. Tôi phải về nhà nghỉ ngơi đây”, Nhan
Tử La cười nói. Nhìn nhìn Mẫn Chỉ, lại nhìn nhìn My Liễm Diễm, nàng đột nhiên lại
bảo: “Bà chủ My, tôi có thể theo cô vào cung nhìn mặt Hoàng thượng không?”.
“Cô? Gặp
Hoàng thượng?” My Liễm Diễm nhìn nàng bằng ánh mắt kì quặc, cô gái này không phải
thất sủng tới mức không cả được vào cung gặp mẹ chồng đấy chứ? Ánh mắt Mẫn Chỉ
tối lại.
“Ái chà, chỉ
thêm một người thôi mà! Tôi hóa trang thành a hoàn là được, lo phục trang cho
cô.” Nhan Tử La nhìn My Liễm Diễm, “Năn nỉ cô đấy, cô xem tôi vì giúp cô kiếm
tiền mà tay còn bị thương, đáng thương biết bao, yêu cầu nhỏ xíu đó mà cô cũng
không đáp ứng thì thật chẳng có tình người gì cả”.
“Được rồi,
đừng giở trò đó ra nữa, tôi thật sợ cô quá, cho cô đi theo là được chứ gì?”, My
Liễm Diễm tươi cười lắc lắc đầu.
“Bà chủ My,
cô thật tử tế, sau này Nhan Tử La tôi nhất định sẽ giúp cô kiếm nhiều tiền
hơn.” Nhan Tử La theo thói quen dùng tay phải vỗ ngực, kết quả không cần nghĩ
cũng biết, đau tới mức nghẹt thở. Lần này đến Mẫn Chỉ cũng phải cười.
Trèo lên xe
ngựa, Nhan Tử La thay y phục dưới sự giúp đỡ của Mẫn Chỉ, nhưng do Mẫn Chỉ
không biết chải tóc nên đành dùng một cái dây buộc túm lại. Hôm nay Nhan Tử La
mặc một chiếc áo tay rộng để tránh bị chạm vào vết thương. Mẫn Chỉ cầm gối tựa
đưa cho nàng, “Sau này cẩn thận một chút”.
“Biết rồi,
Mẫn công chúa.” Xe ngựa từ từ chuyển động, Nhan Tử La đang lim dim buồn ngủ. Xe
ngựa lại phanh gấp một cái. Mẫn Chỉ vội vàng đỡ lấy vai Nhan Tử La.
“Cũng may lần
này có cô, nếu không đầu tôi chắc chắn lại u một cục”, Nhan Tử La nói.
“Vân Yến, lại
gì nữa?”, Mẫn Chỉ lạnh lùng hỏi.
“Chủ nhân,
xem ra có rắc rối rồi!”, giọng Vân Yến cũng lành lạnh, có chút giận dữ.
“Vậy sao?
Là ai?” Mẫn Chỉ đang định chui ra, Nhan Tử La đã nhanh tay nhanh mắt giữ nàng
ta lại, “Che mặt đi, nếu cô không muốn người khác nhận ra mình”. Mẫn Chỉ rút một
chiếc khăn ra bịt mặt, sau đó vén một góc rèm, hứ hứ, đúng là vui rồi đây! Vân
Yến thấy nàng ta ra ngoài, khẽ nói: “Chủ nhân, nô tỳ đi là được rồi, người hãy
đánh xe về trước, nô tỳ sẽ theo sau”.
“Không cần,
hôm nay tâm trạng ta cũng đang không tốt, tại bọn chúng tự mình tìm đến thôi”,
Mẫn Chỉ khẽ nói, sau đó lừ lừ nhảy khỏi xe ngựa, đến trước mặt người đang nằm
trước xe, từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Người ta đều nói chó ngoan không chắn đường,
người đến chó cũng không bằng sao?”, trong giọng nói có chút trào phúng.
Người nằm
dưới đất thấy một công tử yếu ớt gió thổi cũng bay bước tới, lại càng to gan, nằm
yên đáp: “Hừ, xe của các người đâm vào ta, nếu không đền bạc để ta đi thăm bệnh
thì chúng ta đến gặp quan phủ để ngài quyết định”.
“Nếu ta
không muốn đến quan phủ thì sao?”, Mẫn Chỉ hai tay khoanh trước ngực nói.
“Vậy thì
hãy đền cho ta năm mươi lạng bạc, ta thấy công tử ngươi cũng là người dễ nói
chuyện, nên không đòi nhiều, nếu phải tốn hơn số đó ta sẽ tự móc túi mình bỏ
ra.” Gã đó nhìn một tên mặt dơi mắt chuột trong đám người nháy nháy mắt.
“Ngươi thấy
có thể như vậy không? Bổn công tử không nói sẽ cho ngươi tiền”, Mẫn Chỉ ngán ngẩm
nói. Haizz, cái kiểu nói này, Nhan Tử La thường dùng.
“Hứ! Nếu
ngươi đã không biết điều, thì đừng trách huynh đệ bọn ta không khách khí.” Gã
đó lập tức bật người đứng dậy, mấy tên khác trong đám người xem náo nhiệt cũng
chầm chậm vây quanh dồn Mẫn Chỉ vào giữa. Vân Yến vẫn ngồi trên xe ngựa án binh
bất động, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng. Nhan Tử La nghe được đại khái nội dung câu
chuyện nhưng không lo, cô đã từng thấy nha đầu này đánh nhau rồi.
Trên tửu lầu
bên cạnh, ngồi bên cửa sổ của lầu hai là hai vị công tử, một trong hai công tử
nói, “Đám người kia lại bắt nạt người khác rồi. Vị công tử đó trói gà còn không
chặt, có lẽ phải thiệt thòi rồi!”.
“Cứ xem đi
đã!”, Sách Lăng nói.
Mấy tên côn
đồ chẳng sơ múi được gì, vị công tử trẻ tuổi kia dường như có ý định đùa với
chúng, nên không đánh hết sức.
“Sách Lăng
huynh, những lời vừa rồi ta xin rút lại. Xem ra không thể đánh giá người ta qua
diện mạo bên ngoài! Tiểu tử này có vẻ cũng được đấy”, Dục Hằng vừa uống rượu vừa
nói.
Ai ngờ mọi
việc lại thay đổi, đang đánh rất ngọt, thì một bóng người lao vụt ra, tay cầm
roi, xông vào mấy tên côn đồ đó mà vụt. Mẫn Chỉ vui mừng vì được rảnh tay, chầm
chậm lui sang một bên nhìn người đột nhiên chen ngang giúp đỡ kia. Một lúc sau,
mấy tên côn đồ tên nào tên nấy bò lê bò càng dưới đất, rên lên thê thảm. Cô gái
cầm roi kia chỉ vào chúng nói: “Hứ, bổn tiểu thư chẳng phải đã nói rồi sao, còn
để ta bắt gặp thì các ngươi coi như xong. Thế nào, các ngươi coi lời của bổn tiểu
thư ta là gió thổi bên tay phải không?”, sau đó còn tàn nhẫn đá thêm cho mỗi
tên vài cái nữa. Ngẩng đầu nhìn thấy Mẫn Chỉ định trèo lên xe ngựa, cô nương đó
liền gọi: “Này, bổn tiểu thư đây giúp ngươi, ngươi không biết nói một tiếng cảm
ơn hay sao?”.
Mẫn Chỉ
không quay đầu lại: “Ta đâu có nhờ ngươi giúp”.
“Ngươi… thật
chẳng biết tốt xấu gì.” Nói rồi cô ta chớp nhoáng phóng tới một loại ám khí. Mẫn
Chỉ còn chưa kịp phản ứng, đôi đũa của Sách Lăng đã nhanh chóng chặn chiếc kim
nhỏ xíu đó lại, ngay sau đó hắn nhảy xuống dưới lầu, nhìn cô gái đang tức giận
phừng phừng kia nói: “Dùng ám khí hại người không phải hành động của kẻ quân tử”,
rồi lại nhìn Mẫn Chỉ, hắn luôn cảm thấy bóng dáng này rất quen thuộc, “Vị huynh
đài này không sao chứ?”.
Mẫn Chỉ hơi
khựng lại, sau đó chầm chậm lắc đầu, “Cảm ơn”, nói rồi nhẹ nhàng nhảy lên xe ngựa,
“Đi thôi!”.
Sách Lăng sững
người, thì ra đúng là nàng ta, chỉ có điều lần này nàng ta cải trang thành đàn
ông, lẽ nào cũng chỉ vì ham vui? Vừa rồi thấp thoáng thấy trong xe ngựa còn có
người nữa ngồi, có lẽ là cô gái đi cùng nàng ta hôm đó?
“Ngươi…
ngươi dựa vào cái gì mà đòi giáo huấn ta?” Cô gái kía liền phừng phừng tức giận
hỏi, chuyện của Nạp Lan Uyển Như cô ta mà cũng định quản hay sao.
Sách Lăng
chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, quay người bỏ đi. Dục Hằng vội vàng trả
tiền rồi chạy theo.