“Hồ ly!” Một
người phụ nữ trung tuổi bước những bước nhanh nhẹn vào khuê phòng của My Liễm
Diễm, nhìn thấy My Liễm Diễm vừa mới ngủ dậy, người phụ nữ đó há hốc miệng kinh
ngạc, hai mắt trợn tròn.
“Ngậm miệng
lại, bị một bà già nhìn như thế tôi buồn nôn lắm, Nhan ma ma.” My Liễm Diễm xuống
khỏi giường, tiện tay với chiếc áo, khoác lên người.
“Haizz, hôm
nay thì tôi biết thế nào là xinh đẹp ngon mắt rồi, chẳng trách đám đàn ông nói
‘chết dưới hoa mẫu đơn, làm ma cũng phong lưu’. Xem ra đúng là thật. Đến tôi là
phụ nữ nhìn thấy cô mà còn ngẩn ngơ kinh ngạc nữa là.”
Nhan Tử La
ngồi phịch xuống ghế, vấn tóc bà già, mắt phải đánh một vòng nâu sì.
“Ngày nào
nhìn thấy cô tôi cũng kinh sợ”, My Liễm Diễm chế nhạo nàng, “Sao thế? Bị lửa đốt
mông hay sao, sáng sớm tinh mơ đã tới quấy rầy giấc mơ đẹp của người ta”.
“Suýt thì
quên, tôi đến là muốn nhờ cô giúp đỡ”, Nhan Tử La nói, “Hồ ly, chỗ cô có ai biết
múa kiếm không?”.
“Múa kiếm?
Không biết.” Diễm Liễm nghi ngờ nhìn Nhan Tử La một cái. “Cô lại muốn làm gì?
Muốn học múa kiếm? Tôi khuyên cô nên thôi đi, đừng hành hạ cái lưng già của
mình nữa!”.
“Không phải
tôi, cô có năn nỉ tôi cũng chẳng học. Tôi không định tự rước phiền phức vào người”,
Nhan Tử La bĩu bĩu môi, “Tóm lại là cô cứ tìm giúp tôi một người biết múa kiếm
là được. Phải nhanh lên nhé, tốt nhất hai ngày tới phải tìm ra”.
“Cô định
làm gì? Không định nói cho tôi biết à? Cũng có thể tôi sẽ góp ý được cho cô,
tôi là chuyên gia mà”, My Liễm Diễm đột nhiên nổi hứng.
“Kể ra thì
dài lắm, để hôm khác có thời gian tôi sẽ nói cho cô nghe. À, còn nữa, tôi thấy
cô rất thân thiết với đám vương tôn quý tộc, có thể giúp tôi tìm hiểu xem ứng
viên phò mã mà Hoàng thượng ưng ý nhất là ai không?”, Nhan Tử La nói liền một
hơi.
“Được thì
được. Nhưng cô định làm gì? Cô đừng quên cô đã là người có gia đình rồi. Có một
ông chồng mặt sắt như thế mà cô còn định vượt tường? Không sợ chết à?”, My Liễm
Diễm mím môi cười, nói.
“Hôm nay mới
biết, nói cô là hồ ly quả thật là đã quá đề cao cô. Đầu cô không phải vẫn để
quên trên gối rồi đấy chứ?”, Nhan Tử La khinh khỉnh nói, “Nếu tôi không yên phận
thì tôi đã trực tiếp dụ dỗ chồng mình rồi. Thôi vòng vo mãi, là em chồng tôi…
con gái của Hoàng thượng, Hoàng thượng muốn chỉ hôn cho mấy chị em cố ấy, nên
yêu cầu chuẩn bị một phần quà mừng thọ người, không kể sang hèn”.
“Rõ ràng
đây chỉ là một đề bài, mẹ của cô em chồng này cũng giống tôi đều là phận vợ bé
thất sủng, vì vậy tôi muốn giúp cô ấy lấy được người mà Hoàng thượng yêu quý,
như thế sau này Hoàng thượng sẽ đối xử với mẹ cô ấy tốt hơn, hiểu chưa hả?”,
Nhan Tử La kết thúc.
“Thì ra là
vì chuyện này!” My Liễm Diễm liếc xéo nàng một cái, “Không biết cô là người
thông minh hay ngu ngốc nữa, làm mai cho người khác thì tích cực vô cùng, tại
sao không vạch kế hoạch cho cuộc đời mình hả? Đúng rồi, thế cô em chồng đó có
phải là người đã cùng cô tới đây uống rượu một lần không?”.
“Đúng là cô
ấy. Dù sao thì chuyện của tôi cô cũng đừng lo nữa, khi nào tôi có ý định lên kế
hoạch tôi sẽ nhờ cô giúp đỡ. Còn bây giờ chị ơi! Chị tốt của em ơi! Hãy giúp em
đi mà, em đã hứa với cô ấy rồi”, Nhan Tử La nài nỉ, “Còn nữa, chuyện em nhờ chị
nghe ngóng chị phải giữ kín đấy!”, sau đó đứng dậy định đi.
“Nói xong rồi
sao? Việc của tôi còn chưa nói mà”, My Liễm Diễm gọi giật nàng lại.
“Chuyện của
cô? Hằng ngày, ngoài việc ngồi ở nhà đếm tiền, cô còn có chuyện gì nữa?”, Nhan
Tử La lại ngồi xuống hỏi.
“Thái tử
gia mời tôi vào cung biểu diễn vào ngày chúc thọ Hoàng thượng”, My Liễm Diễm
bình thản nói.
“Ái chà,
tuyệt đấy, vậy sau này cô phải thuê thêm hai người nữa ngồi đếm tiền cho mình rồi”,
Nhan Tử La cười.
“Đúng là rất
tuyệt, nhưng, cô nói xem tôi nên biểu diễn tiết mục gì bây giờ?” My Liễm Diễm
tay chống cằm chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Nhan Tử La.
“Đừng nhìn
tôi thế chứ, tôi không chịu được đả kích đâu. Cô biểu diễn cái gì còn phải hỏi
tôi hay sao?”, Nhan Tử La hỏi với giọng như không tin nổi.
“Ừm, kế hoạch
cô vạch ra cho em chồng mình chẳng phải rất hay sao? Quan trọng là đây là sinh
nhật của Hoàng thượng, không thể chỉ hát Happy birthday, đúng không? Nếu làm thế
e rằng biển hiệu của Lan Quế phường sẽ nát vụn ngay, tôi cũng chẳng cần đếm tiền
nữa, thu dọn hành lý cuốn gói về xó xỉnh nào đó mà dưỡng lão là hơn”, My Liễm
Diễm đau đầu, nói.
“Dù sao cô
cũng đừng chọn múa kiếm là được”, Nhan Tử La đáp, nghĩ thế nào đột nhiên lại
nói, “Cô ngốc quá, không phải có sẵn rồi đấy à? Cô đã xem Khanh Hy đế quốc
chưa? Bài hát chính trong phim ấy là gì nhỉ Mượn trời thêm năm trăm năm nữa, thật
thiết thực!”.
“Nhưng cô
có biết hát không? Tôi không nhớ nữa, không còn nhớ lời bài hát”, My Liễm Diễm
hỏi.
“Tôi từng
hát rồi, có lẽ sẽ nhớ ra, để về tôi suy nghĩ xem, sau đó sẽ viết lại cho cô”,
Nhan Tử La vỗ ngực nói, “Thế nhé, tôi đi làm đây, đừng quên giúp tôi việc tìm
người đấy”.
“Biết rồi,
Nhan ma ma.” My Liễm Diễm lại cười đầy mê hoặc, Nhan Tử La toàn thân nổi da gà.
Chạy như chạy loạn.
Gần trưa,
My Liễm Diễm len lén xuống bếp, “Này, Nhan Tử La, người biết múa kiếm tôi tìm
được rồi, em chồng cô muốn học thế nào?”.
“Nhanh vậy
à? Là ai thế, cô thật quá giỏi.” Nhan Tử La tùy tiện đưa tay lên lau mặt, kết
quả là mặt dính đầy bột trắng.
“Hạ Chí,
trước đây Hạ Chí là người hát chính ở Vãn Nguyệt lầu, bà chủ bên đó cũng rất
tâm huyết với cô ấy, nên đã bỏ ra một mớ bạc mời sư phụ về dạy cô ấy múa kiếm.
Tóm lại những điệu cơ bản mà cô có thể tưởng tượng ra thì cô ấy đều múa được”,
My Liễm Diễm nói.
“‘Quần ma
loạn’, cô ấy có biết múa không?”, Nhan Tử La đột nhiên hỏi, kết quả là bị My Liễm
Diễm giơ tay đập một cái vào đầu.
“Chỉ biết
nói linh tinh. Mau lau mặt đi, sắp thành cái bảng màu rồi, nếu để quan khách
nhìn thấy, thì ai còn dám ăn bánh cô làm nữa”, My Liễm Diễm nói xong quay người
bỏ đi. Nhan Tử La hằm hằm giơ tay lên lau mặt.
Lấy lô bánh
ngọt cuối cùng trong ngày ra, bóp bóp vai, cởi tạp dề, Nhan Tử La đi ra từ phía
cửa sau của bếp. Cửa sau thông ra một con ngõ nhỏ yên tĩnh, hằng ngày Vân Yến đều
đánh xe ngựa tới đợi nàng ở đây. Trèo lên xe, Nhan Tử La bắt đầu thay y phục,
lau mặt. Đừng coi thường cái xe này nhỏ, nhỏ nhưng trong đó cái gì cũng có, y
phục bà già tới mấy bộ, còn có cả y phục hàng ngày của nàng, đồ trang điểm và
giấy ướt… Thay y phục và tháo tóc xong, đột nhiên xe ngựa thắng gấp, Nhan Tử La
không ngồi vững, đầu thân mật hôn sàn xe một cái rất mạnh, trong phút chốc trước
mắt đom đóm bay đầy trời.
Xoa xoa đầu,
Nhan Tử La vén rèm lên, “Yến Tử, chuyện gì thế? Sao đột ngột dừng xe như vậy?
Đau chết đi được”.
“Chủ nhân,
có người đánh nhau.” Vân Yến sững người nhìn người đang đứng chắn đường phía
trước. Nhan Tử La vừa bóp đầu vừa nhìn theo ánh mắt của cô ta, thì ra một màn kịch
anh hùng cứu mĩ nhân! Có điều cứu cũng cứu xong rồi còn đứng chắn giữa đường
không chịu đi là sao? Định làm gì, muốn quảng bá tin tức? Nhưng nhìn người đẹp
bên cạnh đang khóc nức nở như mưa kia… Haizz, nếu đổi lại nàng là người đàn ông
đó thì cũng sẽ đứng lại an ủi người đẹp vài câu.
“Vòng qua,
Yến Tử, vở kịch anh hùng cứu mĩ nhân này phải một lúc nữa mới hạ màn được!”,
Nhan Tử La bóp bóp đầu rồi lui vào trong xe.
“Vâng, thưa
chủ nhân.” Vân Yến nhanh nhẹn quay đầu ngựa, dứt khoát bỏ đi. Bên đường, hai
đôi mắt đã phóng theo bóng xe của nàng.
“Bát ca,
sao đệ cứ thấy cô nương đó rất quen nhỉ?” Rõ ràng Dận Đường vừa rồi cũng nhìn
thấy Nhan Tử La.
“Bạch La”,
Dận Tự ném ra hai từ.
“Thật hả?”,
Dận Đường cười cười, “Xem ra nàng ta vẫn chưa biến mất. Đại ca sao chưa tìm thấy
nhỉ”.
“Cũng sắp rồi.
Đi thôi”, Dận Tự lại nói đơn giản một câu, sau đó quay người lên ngựa. Dận Ngã
đang mắng chửi dạy dỗ tên háo sắc kia thấy vậy cũng nhanh chóng lên ngựa bỏ đi,
chỉ còn lại cô gái phía sau vẫn nước mắt nước mũi tèm lem nhìn theo bóng dáng của
các vị công tử.
Do Nhan Tử
La thuyết phục, Mẫn Chỉ cuối cùng cũng đồng ý theo nàng đến Lan Quế phường học
múa kiếm.
“Sao giờ tỷ
vẫn chưa ngủ?” Mẫn Chỉ nhìn Nhan Tử La mặt cau mày có nằm bò ra bàn, miệng cắn
bút, mắt nhìn trừng trừng tờ giấy trước mặt.
“Nghĩ. Đã hứa
với hồ ly rồi.” Cây bút trong tay Nhan Tử La vô tình chạm vào cục u ở trán, đau
tới mức nghiến răng ken két.
“Ồ, vậy tỷ
nghĩ đi.” Mẫn Chỉ khe khẽ vỗ Khuynh thành, nàng ta cũng không đi ngủ, “Nhan
Nhan, ta cảm thấy tỷ… rất kì lạ”.
“Kì lạ? Kì
lạ chỗ nào? Có phải cục u đó trông giống cái sừng lắm không? Hỏng rồi, thế có
khác nào bị hủy hoại dung nhan.” Nhan Tử La sờ sờ trán, đau thật đấy, giờ vẫn có
cảm giác óc trong đầu đang chuyển động.
“Tỷ không
muốn tranh giành sự sủng ái với người khác, không trách mắng kẻ hầu người ở,
còn dốc lòng dốc sức giúp đỡ người khác nữa. Ta lớn thế này rồi mà chưa từng gặp
ai như tỷ. Người sống ở trong cung đều nịnh cao đạp thấp, chớp mọi thời cơ, chỉ
kết giao với những người có thể lợi dụng được, nhưng tại sao tỷ lại không sống
như thế?”, Mẫn Chỉ hỏi.
“Ha ha,
không phải vì tôi kì lạ. Không tranh giành sủng ái với người khác là bởi vì tôi
đấu đá ngu dốt không lại được người ta. Rất ít khi trách phạt người hầu là bởi
họ chẳng phạm lỗi gì cả, tôi cũng sợ nếu đắc tội với họ rồi thì sẽ không được sống
yên ổn. Về việc hay giúp đỡ mọi người, ha ha, cái này, cô không thấy tôi cũng
đang kết giao với những người có thể lợi dụng được đấy sao?” Nhan Tử La hi hi
cười rồi lại nói: “Giúp cô để cô lấy được thủ lĩnh của bộ tộc, nếu sau này cuộc
sống khó khăn quá tôi có thể chạy tới nương nhờ cô. Còn hồ ly kia, giờ tôi đang
hợp tác với nàng ta, nàng ta phải trả tiền cho tôi, mà tôi lại rất yêu tiền”.
“Không muốn
nói thì thôi. Nhan Nhan, tỷ cũng nên nghĩ cho mình và Khuynh Thành đi.” Mẫn Chỉ
nhắm mắt lại, “Tỷ viết đi, ta ngủ trước”.
Qua ánh nến,
Nhan Tử La nhìn nhìn Mẫn Chỉ, chẳng trách tính cách nàng ta lại lạnh lùng như vậy,
lớn lên trong một môi trường như thế e rằng đấy chính là cách để tự bảo vệ bản
thân mình. Liếc mắt về phía con gái, ánh mắt Nhan Tử La bỗng dịu dàng hơn, đúng
vậy, có lẽ cũng nên nghĩ cho Bảo bối một chút.