Ngày hôm
sau, dùng bữa sáng xong Nhan Tử La đi thỉnh an Đức phi nương nương. Đức phi
cũng vừa dùng xong bữa, thấy mũi nàng hơi khụt khịt, liền dặn dò, “Trời lạnh rồi,
phải cẩn thận một chút, đừng để bị ốm. Trong mấy người vợ của lão Tứ chỉ có Nữu
Hỗ Lộc thị là còn khỏe mạnh một chút, ngươi đừng có giống như Niên Băng Ngọc, ốm
suốt ngày, nhìn chẳng vui vẻ gì cả”.
Nhan Tử La
vội vàng vâng dạ, xem ra Đức phi thật sự không thích Niên Băng Ngọc, nhưng chẳng
có lý nào? Niên Băng Ngọc cả năm cũng chỉ có vài cái tết vào cung thỉnh an, sao
có thể khiến người ta không thích đến thế. Nhìn nhìn Đức phi, đột nhiên hiểu
ra, thì ra mĩ nữ nhìn mĩ nữ… đương nhiên càng nhìn càng ghét.
Trên đường
về, Tiểu Kim Tử đột nhiên bị Thái giám phó tổng quản gọi đi mất, nói là vào phủ
nội vụ lấy ít đồ. Tiểu Kim Tử dặn dò kĩ lưỡng và chỉ đường cho nàng, chỉ vì sợ
nàng đi lạc mất. Nhan Tử La lại chẳng lo lắng gì, giờ là nàng phụng chỉ vào
cung, dù lạc cũng có thể đàng hoàng mà hỏi đường.
Kết quả,
đúng là Nhan Tử La đi lạc thật, nhìn bức tường rất quen mắt và đám cây cỏ cũng
quen mắt trước mặt, Nhan Tử La chỉ muốn đập đầu vào tường. Cả Tử Cấm Thành lớn
thế này mà làm cái biển chỉ dẫn cũng không được sao? Nếu không có biển chỉ dẫn
thì cũng đừng cung nào cung nấy xây giống hệt nhau như vậy chứ? Nàng đã đi lạc
tới lần thứ ba rồi!
Đi đại vậy!
Chẳng có một ai. Muốn hỏi cũng chẳng biết phải làm thế nào. Tiểu viện phía trước
hình như có người ra vào, tới đó hỏi xem vậy. Nhan Tử La đi nhanh, chạy đến gần
tiểu viện, cẩn thận thò đầu vào, khẽ hỏi: “Xin hỏi, có ai không?”.
Khi tấm
lưng đang xoay về phía nàng từ từ quay lại, mắt Nhan Tử La và miệng đều mở to tới
cực độ. Trời ơi, đây là người hay là tiên nữ? Vốn tưởng Niên Băng Ngọc đã đẹp
nhất rồi, nhưng so với vị này, rõ ràng là còn kém vài phần.
“Vào đi”,
mĩ nhân đó khẽ máy môi. Thực ra đôi môi con người đó không phải là màu đỏ, màu
sắc hơi trầm, có lẽ tim không được khỏe. Đáng tiếc đáng tiếc, ông Trời đố kị với
hồng nhan mà! Nhan Tử La vừa đi vừa nghĩ. Đại mĩ nhân này có lẽ là một trong những
phi tử của Hoàng thượng?
“Nương
nương cát tường!” Dù gì cũng không biết là nương nương nào, cứ gọi nương nương
chắc chắn không sai.
“Đứng dậy
đi, ngươi đến đây là…?” Đại mĩ nhân vừa nói vừa tỉa cành hoa.
“Bẩm nương
nương, nô tỳ không biết đường, thấy bên này có người, vì vậy… làm phiền nương
nương, xin nương nương trách tội”, Nhan Tử La giải thích. Nhìn vị nương nương
này có khuôn mặt hiền từ, có lẽ sẽ không trách tội nàng đâu nhỉ?
“Không biết
đường?” Cái kéo trên tay mĩ nhân dừng lại, sau đó bà thở dài buồn buồn nói, “Tử
Cấm Thành này đúng là lớn thật”.
Nhan Tử La
không dám đáp lời, khi mĩ nhân đang thương cảm thì tốt nhất là không nên làm
phiền.
“Thế ngươi
định đi đâu?”, mĩ nhân lại hỏi.
“Nô tỳ phải
đến Đồng Thuận trai”, Nhan Tử La nhìn những cây hoa mà bà trồng, tươi tốt, đáng
tiếc đều là những loại không thể ra hoa.
“Đồng Thuận
trai?” Mĩ nhân đó khẽ sững lại một lát rồi bật cười, “Ngươi là Nhan Tử La có
đúng không?”, sau đó quay đầu nhìn nàng thật kĩ.
“Nương
nương sao lại biết tên của nô tỳ?” Từ bao giờ nàng đã trở thành người ai ai
cũng biết thế, sao không có kí giả ưa bới móc nào tới phỏng vấn nàng?
“Có vẻ đúng
rồi.” Mĩ nhân đặt kéo xuống, đi lại gần nàng hơn, “Trong cung giờ những người
không biết ngươi quả thật rất ít, bảo bối Khuynh Thành của ngươi thật đáng
yêu”. Mĩ nhân cười tươi rói, Nhan Tử La cảm thấy cằm mình muốn rớt xuống đất.
“Dạ? Khuynh
Thành hơi bướng bỉnh, nếu nó tới làm phiền nương nương, nương nương xin người
hãy trách tội tôi”, Nhan Tử La kích động tới mức quên mất cả phải nói là “nô tỳ”.
“Con bé rất
hiểu chuyện, thường đến vườn của ta ngắm hoa, chuyển chậu hoa.” Mĩ nhân nét mặt
tươi vui.
“Thế thì nó
nhất định là rất thích nương nương.” Xì, tiểu quỷ, không hổ là do nàng sinh,
cũng biết yêu cái đẹp, thoáng nhìn đã chọn ngay được một đại mĩ nhân thế này.
“Tại sao?”,
Mĩ nhân hỏi với giọng hứng thú.
“Bởi vì tiểu
quỷ đó lười lắm, ngoài mục đích đặc biệt ra, chỉ có người nó thích ó mới nịnh nọt
như thế.” Nhan Tử La hoàn toàn không chút do dự bán đứng con giá mình, ai bảo đứng
trước mặt nàng là một mĩ nữ chứ.
“Thì ra là
vậy.” Mĩ nhân nhìn nhìn nàng, “Để ta cho người đưa ngươi về Đồng Thuận trai,
Công chúa có lẽ đang đợi ngươi đấy, về đi”.
“Đa tạ
nương nương.” Nhan Tử La nhún nhún người, đi được hai bước, lại quay đầu,
“Nương nương, sau này nô tỳ cũng có thể đến ngắm hoa, chuyển chậu hoa được
không ạ?”. Nàng rất thích mĩ nữ này, có cảm giác giống như một người mẹ. Đương
nhiên rồi, so với người mẹ có thiên tính bạo lực của nàng, thì mĩ nữ đây đúng
là dịu dàng như nước.
Mĩ nữ rõ
ràng là khẽ khựng người lại, sau đó cười: “Ngươi có thể tìm tới đây không?”. Đến
Đồng Thuận trai còn không biết đường, có lẽ tiểu viện này của bà, nàng ta cũng
không thể tìm được.
“Nô tỳ sẽ cố
gắng. Nương nương, nói như vậy là người đồng ý rồi ạ?”, Nhan Tử La vui mừng hỏi.
“Đa tạ nương nương, nô tỳ xin cáo lui.” Nói rồi, nàng nhanh chân đi ra khỏi cửa,
không thể cho mĩ nhân nương nương có cơ hội từ chối.
“Tử Trúc.”
Mĩ nhân nương nương gọi một nha đầu, dặn dò cô ta đi cùng Nhan Tử La, đưa nàng
về Đồng Thuận trai. Thật là một đứa trẻ vô tư. Sau đó quay lại công việc tỉa
cành của mình.
Khi Dận Tự
đến thỉnh an, thấy người mẹ xinh đẹp của mình đang mỉm cười đầy thỏa mãn, không
kìm được lên tiếng hỏi. Lương phi liền hỏi: “Thế nào, trên đường đến đây con
không gặp cô nương Bạch La à?”.
“Ý ngạch
nương muốn chỉ Nhan Tử La?”, Dận Tự hỏi lại.
“Ta thấy
cái tên Bạch La đó rất phù hợp với tính cách và hình dáng của nàng ấy, sạch sẽ
tinh tươm.” Lương phi được Dận Tự đỡ, hai mẹ con liền đi vào phòng. Dận Tự nghe
bà nói thế thì không nói gì nữa.
“Đức phi
nương nương thật có phúc, có được một người con dâu như thế”, Lương phi cười
nói tiếp.
“Nàng ta
cũng không gây ít họa”, Dận Tự đáp.
“Như thế mới
khác người chứ! Có điều sao ta thấy mắt con bé lại buồn như thế nhỉ?”, Lương
phi uống một hớp trà, nói. Dận Tự vẫn im lặng.
“Mấy hôm
trước lão Thập đến đây có kể lại cho ta nghe, sao con bé lại cho rằng A ca các
con đều là độc dược? Ai trong các con đã trêu chọc gì con bé thế?”, Lương phi
cười hỏi. Độc dược? Rất thiết thực. Cứ như là nói tới con trai bà vậy.
“Con không
biết.” Dận Tự lập tức phủ nhận. Có lẽ lão Thập đã kể lại không sót từ nào với mẹ
chàng rồi, chàng còn giải thích gì nữa.
“Con bé này
xem ra rất hiểu biết.” Lương phi hồi lâu mới nói. Năm đó sao bà lại không biết
Hoàng thượng cũng có độc tình như thế. Đáng tiếc bà đã uống mất rồi, vì vậy mới
có kết quả ngày hôm nay.
Dận Tự nhìn
sắc mặt mẹ nhạt dần đi, chàng biết bà lại đau lòng rồi, vội vàng nói: “Mấy hôm
nay sức khỏe của ngạch nương của ngạch nương đã khá hơn chưa ạ?”.
“Khá hơn
nhiều rồi, có người con hiếu thuận như con, ngạch nương không cần uống thuốc
cũng khỏe lại.” Lương phi nhìn Dận Tự đầy yêu thương, “Con cũng nên lấy thêm
hai người vợ nữa, sinh cho ngạch nương thêm mấy đứa cháu để ẵm bồng. My cô
nương đó mặc dù xuất thân không được tốt, nhưng đối với con…, con đừng băn
khoăn nhiều làm gì”.
“Con không
có tình cảm đối với nàng ta”, Dận Tự ôn hòa giải thích, “Hà tất phải làm lỡ cuộc
đời một người phụ nữ?”. Đã không yêu lấy người ta về chẳng phải làm người ta lỡ
dở hay sao?
“Tứ ca con
hồi đầu chẳng phải cũng không quan tâm tới con bé đó sao?”, Lương phi nói.
Không phải bà đi nghe ngóng hỏi thăm, mà là lão Thập những lúc rảnh rỗi thường
tới chỗ bà ngồi chơi.
“Con không
muốn.” Dận Tự hiếm khi phản bác lại lời của Lương phi. Lương phi nhìn chàng, thở
dài, “Thôi, con làm sao thấy vui là được”.
Lại một
ngày nữa trôi qua, khi Nhan Tử La tới cung Vĩnh Hòa để thỉnh an Đức phi đúng
lúc gặp Dận Chân ở đó. Nhan Tử La liền nhún nhún người với chàng, hình như
chàng gầy đi? Hay nàng hoa mắt? Nhan Tử La đang ngoan ngoãn ngồi yên thì Đức
phi hỏi, “Tử La, hai hôm nay ở đây đã quen chưa?”. Nhan Tử La lập tức đứng dậy
nói, “Đa tạ nương nương đã lo lắng, con quen rồi ạ”, rồi mới lại ngồi xuống. Vì
có mặt Dận Chân, cuộc gặp mặt vốn đã không thân thiết lại càng trở nên không
thân thiết, cuối cùng đến Đức phi cũng không thể chịu nổi người con gái trấn
tĩnh như nàng nữa, giơ chân đá cả hai bọn họ ra ngoài.
Dận Chân đi
trước, Nhan Tử La theo sau, hai người cũng không nói gì, ra khỏi cửa cung Vĩnh
Hòa, Dận Chân đi về phía Nam, Nhan Tử La đi về phía Bắc. “Ở trong cung phải cẩn
thận một chút”, Dận Chân nhìn nàng nói. Nhan Tử La đang chuẩn bị cảm động rối bời,
thì chàng lại nói tiếp, “Đừng gây thêm rắc rối cho ta”, sau đó đi thẳng không
quay đầu lại. Nhan Tử La nhìn theo bóng chàng làm mặt quỷ rồi cũng vội vàng đi
ngay. Đi được mười mấy bước, đột nhiên nàng quay đầu lại, nhưng lần này chỉ
nhìn thấy bóng lưng của người ấy. Thì ra cũng tồn tại thứ được gọi là tình cảm
vợ chồng, trong lòng bất giác có chút buồn buồn.
Vì buồn buồn
nên nàng không chú tâm trong việc đi đường, và kết quả của việc không chú tâm
là lại đi lạc. Nhan Tử La ngó tới ngó lui rồi quyết định rẽ sang bên phải, kết
quả là lại rẽ vào tiểu viện của Lương phi. Nhan Tử La lập tức quên ngay sự buồn
bực trong lòng, chẳng phải cuối cùng nàng cũng tìm thấy nhà Lương phi rồi sao?
Rón ra rón
rén đi vào, Nhan Tử La liền thấy Lương phi vẫn đang tỉa cây. Hôm trước nghe Tử
Trúc kể, chủ nhân của bọn họ đặc biệt rất thích hoa, và cũng thích làm vườn,
nhưng chẳng lẽ ngày nào cũng cầm kéo để cắt? Cho dù là ai cũng sẽ không chịu nổi,
về bản chất có khác gì lăng trì đâu.
“Chậu hoa
do nương nương tỉa rất hợp ý của nương nương, nhưng…” Nhìn sắc mặt đã rồi quyết
định nói tiếp.
“Nhưng gì?”
Lương phi quay đầu, dừng tay lại.
“Nhưng chưa
chắc đã hợp tâm ý của hoa.” Nhan Tử La nói xong lén liếc nhìn Lương phi, sắc mặt
vẫn chưa tối sầm lại.
“Tâm ý của
hoa?”, Lương phi nhắc lại lần nữa. Bà suy nghĩ hồi lâu rồi cười cười với nàng:
“Xem ra ngươi mới đúng là người hiểu về hoa”.
“Nô tỳ
không hiểu, theo nô tỳ thấy, chỉ cần để nó được phát triển một cách tự nhiên là
đẹp rồi. Nương nương mới là người thật sự biết trồng hoa, yêu hoa.” Nhan Tử La
đi tới gần ngắm nhìn những chậu hoa đó, không biết tại sao trước mặt Lương phi,
nàng lại cảm thấy rất thoải mái.
“Hôm nay
xem ra, ta cũng chẳng qua là tìm về đường cũ mà thôi. Thôi, từ ngày mai trở đi,
để chúng tự do vui vẻ trưởng thành theo ý chúng.” Lương phi đặt kéo xuống, “Hôm
nay sao ngươi lại tới đây?”.
“Thực ra
hôm qua nô tỳ cũng muốn đến, nhưng không tìm thấy đường.” Nhan Tử la lè lè lưỡi,
mất mặt quá. Lương phi cười khẽ, kéo tay nàng vào phòng. Trong phòng bày biện
đơn giản sạch sẽ, rất ít đồ bằng vàng bạc, mà ngược lại nhiều ngọc thạch hơn.
Xem ra Nương nương đúng là một nhân vật như ngọc. Nhan Tử La thấy một chậu thủy
tiên nở hoa rất đẹp liền sán lại xem. Đến gần mới biết thì ra đó là hoa được
làm bằng ngọc trắng, là được làm bằng ngọc xanh. Nàng len lén lè lưỡi, thật
đúng là xa xỉ, lần đầu tiên nàng nhìn thấy. Còn nhìn thấy hoa nữa, có lẽ không
dám tùy tiện qua ngắt, không chừng lại làm hỏng một thứ bảo bối mà bản thân
không thể đền nổi, Nhan Tử La tự cảnh cáo bản thân mình. Ngồi trò chuyện một
lúc, sợ Mẫn Chỉ lo nên nàng cáo từ ra về.
Dận Tự vào
vườn, không thấy ngạch nương tỉa cành cắt hoa, cảm thấy rất lạ, cho rằng ngạch
nương bị ốm, nên vội vàng vào trong xem thế nào, lại thấy Lương phi đang ngồi
chăm chú đọc sách. Thấy chàng đi vào, bà vội vàng lệnh cho người lấy gối tựa.
“Ngạch
nương hôm nay đã tỉa hoa xong rồi ạ?”, Dận Tự hỏi.
“Chưa”,
Lương phi lắc lắc đầu, “Trước kia vẫn tưởng mình mới là người hiểu hoa, hôm nay
đột nhiên có người bảo ta rằng, ta cắt tỉa như thế hợp tâm ý mình nhưng chưa chắc
đã hợp tâm ý hoa. Vì vậy bắt đầu từ hôm nay ta không cắt tỉa nữa, để chúng phát
triển tự nhiên”.
“Là ai đã
nói với ngạch nương những lời như thế?” Dận Tự có chút khựng lại. Hằng ngày
chăm chút cho đám hoa cỏ, ngạch nương mới có thể sống qua ngày, giờ lại bảo ngạch
nương không được cắt tỉa nữa, ngạch nương sẽ sống những ngày còn lại thế nào
đây.
“Là con bé
lười nhác đó. Con bé còn bảo ta rằng, ngồi ở kia nhìn đám hoa cỏ từ từ lớn lên,
từ từ nở mới là việc vui nhất.” Lương phi cười, “Người có tâm sự như vậy tất là
người đắc sủng chẳng quan tâm, đi ở chẳng màng. Tuổi còn nhỏ mà đã nhìn được
như thế không biết là phúc hay họa”.
“Là Nhan Tử
La.” Dận Tự nghịch nghịch chén trà, miệng hơi mỉm cười.
“Hôm nay
sao con đến muộn thế? Thỉnh an Đức phi nương nương chưa?”, Lương phi không trả
lời mà hỏi sang chuyện khác. Dận Tự nghĩ một lúc rồi đi.
Từ hôm sau ấy
mỗi lần đến thỉnh an Đức phi nương nương, Nhan Tử La đều cố gắng tránh mặt Dận
Chân. Không phải là giận, mà nàng cũng chẳng biết tại sao, không thể giải thích
rõ ràng được. Nhưng trong lòng ngày nào cũng thầm cầu khấn kì vọng sẽ gặp
chàng, đáng tiếc, “Không duyên phận” là ba từ thích hợp nhất để miêu tả về mối
quan hệ của họ.