Mặc dù được
Dận Chân và Phúc Tấn cảnh cáo không được phép gây họa nhưng Nhan Tử La vẫn gây
họa, thậm chí còn là họa suýt mất đầu.
Ở trong Tử
Cấm Thành được vài hôm, hằng ngày ngoài niềm vui nhỏ nhỏ tới thăm Lương phi ra
thì về cơ bản nàng đã buồn chán tới mức muốn cầm dây thừng treo lên cổ cho rồi.
Không biết những người phụ nữ ở đây họ đã sống thế nào, nàng thì bức bối sắp muốn
chết, những năm còn lại họ vẫn phải tỏ ra ung dung thản nhiên sao? Phục quá, phục
cả hai chân hai tay.
Hôm nay
nàng liền xúi giục Mẫn Chỉ, hai người hóa trang thành tiểu thái giám ra ngoài
cung chơi một chuyến. Theo lý luận của Nhan Tử La thì sắp thành nữ chủ nhân của
bộ lạc rồi, cũng phải học cách tìm hiểu dân tình, để sau này còn giúp đỡ chồng.
Mẫn Chỉ thấy nàng thực sự quá đáng thương nên liền nhận lời.
Hai bộ
trang phục của nam là hai bộ mà trước kia Tiểu Kim Tử mang đến, lần này vào
cung Nhan Tử La đã cố ý đem theo. Được ra ngoài đi lại trên đường phố, Nhan Tử
La đột nhiên có cảm giác tái thế làm người, hai người đi mãi đi mãi đến Lan Quế
Phường, lâu rồi không gặp nên rất nhớ nhung. Nhan Tử La quen đường thuộc lối dẫn
Mẫn Chỉ vào trong. My Liễm Diễm vừa ngủ dậy chưa lâu, còn oán than vì lần này lại
mất bình rượu ngon. Thế là My Liễm Diễm đề nghị ra ngoài uống rượu, Nhan Tử La
thì thế nào cũng được, nhưng vẫn hỏi ý kiến Mẫn Chỉ. Mẫn Chỉ chẳng tỏ thái độ
gì, uống rượu, e là hai người phụ nữ này cộng lại cũng không phải là đối thủ của
nàng ta.
Ba người đến
tửu lầu Quân Duyệt Lai nổi tiếng và sầm uất nhất, vì đã hết phòng, nên họ chọn
một bàn gần cửa sổ, gọi ít đồ ăn và một bình rượu. Đang uống vui vẻ, thì một tiếng
hét lanh lảnh vang lên cắt đứt hứng thú của họ. Nha đầu đó toàn thân mặc một bộ
đồ đỏ như bó đuốc, tay cầm chiếc roi. Nhan Tử La và My Liễm Diễm quay sang nhìn
nhau cười, có lẽ tiểu cô nương này là người nuôi dạy thú trong rạp xiếc. Nhưng
hình như họ không quen cô ta thì phải? Có điều người nuôi dạy thú kia lại quen
Mẫn Chỉ. Mẫn Chỉ thì bày ra vẻ mặt nghi hoặc kiểu “Ngươi là ai?”.
“Hừ, ngươi
còn chưa cảm ơn ta”, Nạp Lan Uyển Như chỉ vào Mẫn Chỉ. Hứ, dám đưa phụ nữ vào
đây uống rượu, nhìn bộ dạng của cô gái kia cũng biết không phải là người tốt rồi.
“Ngươi là
ai?”, Mẫn Chỉ lạnh lung hỏi. Đang yên đang lành lại có người xuất hiện bảo nàng
phải cảm ơn? Ở đâu ra cái lý đó?
“Hừ, ngươi
không nhớ?” Mặt Nạp Lan Uyển Như biến sắc, “Ta đã giúp ngươi giải quyết kẻ muốn
làm hại ngươi”. Nhờ cô ta lên tiếng nhắc nhở, Mẫn Chỉ đã nhớ ra, thì ra là cô
ta.
“Ta đâu có
nhờ ngươi giúp.” Mẫn Chỉ nhắc lại lần nữa. Làm trò gì vậy, còn chưa thèm trách
cô ta đã nhảy ra làm loạn khiến người khác mất hứng, cô ta lại còn xông tới gào
thét kể công.
“Ngươi vẫn
còn nói như thế?” Nạp Lan Uyển Như tức tới mức nhíu chặt hai mày, vì tìm kiếm
“hắn”, cô ta đã tốn bao nhiêu công sức, hôm nay cuối cùng tìm được.
“Vốn là thế
mà.” Mẫn Chỉ quay người lại, uống một hớp rượu. Nhan Tử La và My Liễm Diễm lúc
này mới hiểu, rõ ràng có người coi phượng hoàng ảo là phượng hoàng thật rồi?
Vui sướng đến mức thích thú ngồi bên cạnh để xem náo nhiệt. My Liễm Diễm lúng
liếng hai mắt, kéo tay áo Nhan Tử La nói: “Nhan công tử, vị này là bạn của Kim
công tử ạ? Sao nô gia chưa từng gặp bao giờ?”. Nhan Tử La rất phối hợp. “Không
phải chỉ mình ngươi chưa gặp bao giờ, mà bổn công tử cũng chưa gặp bao giờ.
Sao, ghen rồi à? Yên tâm, Kim công tử sao có thể thoát khỏi tay ngươi?”, sau đó
còn khẽ bẹo cằm My Liễm Diễm một cái rất phong tình. Mẫn Chỉ cũng chỉ khẽ cười,
nhưng không nói gì.
“Ngươi đúng
là hồ ly tinh, nhìn bộ dạng ngươi chắc là gái thanh lâu phải không, ngươi mà
cũng xứng sao?” Nạp Lan Uyển Như khinh bỉ nhìn My Liễm Diễm.
“Ai da, tiểu
thư đây thật nóng tính, có xứng hay không phải do Kim công tử nói mới được.”
Sau đó nàng ta áp sát lại, dựa vào vai Mẫn Chỉ hỏi, “Kim công tử, người nói xem
nô gia có xứng hay không?”. Giọng nói dịu dàng có thể xuyên thấu tâm can người
khác, Nhan Tử La khẽ rùng mình, thật nổi hết cả da gà rồi! Mẫn Chỉ chỉ khe khẽ
gật đầu. My Liễm Diễm cầm khăn tay lên mím môi nói, “Kim công tử xấu thật đấy.
Người ta mặc kệ”, rồi lại ngồi dựa vào người Nhan Tử La, ghé vào tai Nhan Tử La
nói nhỏ: “Nha đầu này xem rất thú vị”. Nhan Tử La cũng khẽ đáp lại, “Đừng đùa
quá trớn”.
Nạp Lan Uyển
Như nào biết hai người này đang lẩm bẩm nói gì, mặt bắt đầu đỏ ửng lên, cầm roi
chỉ thẳng mặt My Liễm Diễm: “Ngươi là đồ đàn bà xấu xa, sau này đứng xa Kim
công tử ra một chút, nếu không…”.
“Nếu không
làm sao?”, My Liễm Diễm chau mày hỏi. Chiếc roi trong tay Nạp Lan Uyển Như
không hề khách khí vụt một cái, My Liễm Diễm và Nhan Tử La đều sững lại, kiểu
gì thế này? Cũng may Mẫn Chỉ nhanh tay đã túm lại được, “Chớ có tùy tiện!”. My
Liễm Diễm nhoẻn miệng cười, càng khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Nạp Lan Uyển Như
đỏ hơn, ra sức rút chiếc roi về rồi nhằm thẳng vào người nàng ta mà quất.
Mẫn Chỉ mặc
dù ngăn cản, nhưng trên người không có binh khí nên chẳng dám gây hấn với cô
ta. Đột nhiên trong tiếng roi vun vút, một cây kim bạc sáng lóa lên, nàng ta thầm
hét một tiếng “Nguy rồi”, sau đó lao ra ngăn cây kim. Cây kim đã bị ngăn lại,
có điều Mẫn Chỉ đột nhiên vịn tay vào bàn, mặt dần trắng bệch không còn sắc
máu. Nạp Lan Uyển Như vội vàng chạy tới: “Sao ngươi lại ra đỡ? Ta đâu cố ý
phóng vào ngươi!”, sau đó thì khóc như mưa như gió. Nhan Tử La nhanh nhẹn bảo
cô ta mau đưa thuốc giải ra, ai ngờ cô ta lại nói vốn không có thuốc giải, cô
ta chỉ mang theo để chơi thôi. Nhan Tử La cảm thấy tim mình như muốn ngừng đập,
trúng độc mà không có thuốc giải? Thế chẳng phải bảo người ta chờ chết hay sao?
Mẫn Chỉ… cô ấy còn phải lấy chồng, tuyệt đối không thể chết!
Cố gắng ép
mình phải bình tĩnh lại, nàng dặn dò My Liễm Diễm ở bên cạnh Mẫn Chỉ, không được
rời dù chỉ nửa bước. Còn nàng nhanh chóng chạy xuống dưới lầu, chỗ này gần phủ
nào nhất nhỉ? Thần tiên phương nào, nhanh cứu nàng với!
Nhìn quanh
khắp nơi, bóng con tuấn mã từ xa tiến tới khiến trái tim nàng tạm thời khôi phục
lại nhịp đập, là Dận Tự và Dận Đường. Nàng lập tức chạy tới với tốc độ thi chạy
năm mươi mét ở trường, đứng chặn trước ngựa của họ thở hồng hộc vừa nói: “Cứu mạng!
Mau! Mẫn Mẫn…”
“Tứ Tẩu?”
Nghe thấy nàng nói, Dận Đường kinh ngạc gọi. Nàng ta vừa nói gì? Cứu mạng? Mẫn
Mẫn? Dận Tự trong lòng chợt hiểu, với tay kéo nàng lên ngựa, “Ở đâu?”. Nhan Tử
La chỉ về tửu lầu trước mặt, rồi ngay sau đó khóc váng lên.
Đến tửu lầu,
Mẫn Chỉ đã sắp hôn mê, đang cố gắng nhướng mi, thấy Dận Tự mới yên tâm cười,
“Bát ca”, rồi dần chìm vào giấc ngủ sâu. Dận Tự bế Mẫn Chỉ lên, quay đầu nói với
Dận Đường, “Truyền thái y. Tất cả những người có mặt đều truyền tới”
Trong phủ
Bát bối lặc.
Nhan Tử La
đi đi lại lại trong phòng, mấy thái y này còn đang bàn bạc chuyện gì nữa, mau
mau cho dùng thuốc đi, Nạp Lan Uyển Như đứng bên cạnh chỉ biết khóc.
“Câm miệng,
còn khóc nữa ta sẽ khâu miệng ngươi lại”. Nhan Tử La hét. Vốn đã đủ loạn rồi,
còn khóc gì nữa! Dận Tự ngồi yên lặng trên ghế, tay nắm chặt vào thành ghế.
“Kết quả thế
nào?”, Dận Tự hỏi thái y. Đám thái y quay sang nhìn nhau, sau đó một người có vẻ
lớn tuổi nhất nói: “Bát gia, độc tính trên cây kim rất nhanh, đã vào máu, sợ là
phải châm cứu mới được, nhưng thời gian lại quá ngắn, lại không thể xác định được
là độc gì, nên tạm thời không dám thực hiện”.
“Ngươi dùng
độc gì?”, Dận Tự lạnh lùng nhìn Nạp Lan Uyển Như hỏi.
“Không phải
do ta chế, mà là sư phụ của ta cho, ta cũng không biết” Nạp Lan Uyển Như gần
như sợ chết khiếp vì cái nhìn lạnh như băng của Dận Tự.
“Các ông sợ
dùng kim sai sẽ bị chặt đầu phải không?” Nhan Tử La nắm lấy cổ áo một thái y,
thật quá đáng, “Hoàng thượng nuôi các ông, là để các ông đứng đây nói không dám
trị bệnh? Các ông là lũ ăn hại sao? Không dám phải không?”, rồi buông cổ áo ông
ta ra. Nhan Tử La đi đến bên bàn, cấm chiếc roi lên, Dận Tự nhìn thấy nhưng
không kịp ngăn lại, Nhan Tử La rút cây kim đâm vào cánh tay mình.
“Nhan Tử La
tôi địa vị thấp kém tính mạng hèn mọn, giờ các ông dám dùng kim rồi chứ?” Mắt
nàng bắt đầu mờ đi, ngoài cửa hình như có người đến, nàng ra sức lắc đầu, vẫn
túm chặt cổ áo thái y nọ, “Còn dám nói mấy lời không dám gì gì với tôi, tôi sẽ
băm ông ra cho chó ăn”. Tay chân nàng bắt đầu không còn sức nữa, thõng xuống.
“Còn không
mau chữa trị, đợi trẫm chém đầu các ngươi?” là câu cuối cùng Nhan Tử La nghe thấy
trước khi hôn mê.
Khang Hy ngồi
trên ghế, Dận Nhưng, Dận Chân, Dận Tự, Dận Đường đứng bên cạnh, Nạp Lan Uyển
Như đã sớm sợ tới mức không dám khóc nữa.
“Sao lại ngốc
tới mức này, bao nhiêu người như thế, nhất định phải tự chích vào người mình?”,
Khang Hy khẽ nói. Nạp Lan Uyển Như lại như bị dìm xuống băng.
Hơn một
canh giờ trôi qua, đám thái y mới bước ra khỏi phòng, đầu ướt đẫm mồ hôi, lóp
ngóp quỳ xuống cả lượt: “Hoàng thượng, Công chúa phúc dày, độc tính đã không
còn đáng ngại nữa, điều trị khoảng một tháng là có thể hồi phục”.
“Nhan chủ
nhân thì sao?” Người hỏi Dận Chân.
“Lão Tứ, nếu
Mẫn Nhi đã không sao, thì Nhan nha đầu đó đương nhiên cũng không sao rồi”,
Khang Hy cũng thở phào. Lúc này bàn tay đang nắm chặt của Dận Chân mới giãn ra.
Thái y nói tiếp, “Nhan chủ nhân không biết võ công, cơ thể vốn đã yếu đuối, vì
vậy sợ là phải nghỉ ngơi chữa trị thêm”. Bàn tay của Dận Chân lại nắm chặt.
“Không sao là
tốt rồi. Các ngươi hãy ở lại đây để tùy thời chăm sóc cho họ. Hai nha đầu này
xem ra không thể tùy ý chuyển sang nơi khác, vậy thì tạm thời ở lại phủ của lão
Bát, khi nào thái y cho phép dịch chuyển hẵng hay.” Khang Hy đứng dậy, dặn dò
Lý Đức Toàn: “Giam cô ta lại. Gọi cha cô ta tới gặp trẫm”, sau đó quay về. Dận
Nhưng cũng phụng giá hồi cung.
My Liễm Diễm
ngồi ở đầu giường nhìn hai người đang hôn mê, cũng may, đã cứu được mạng họ rồi.
Như vậy sau này nàng ta sẽ mãi mãi không bao giờ còn được gặp họ nữa? Các bạn của
nàng ta, sau này sẽ là người của thế giới bên kia bức tường cao.
Vì Mẫn Chỉ
cũng ở đây, nên Dận Chân không tiện vào thăm, ngồi trên chiếc ghế ở phòng ngoài
chăm chăm nhìn vào cửa. My Liễm Diễm vừa ra thay nước thần sắc của chàng lập tức
trở nên căng thẳng. Dận Tự lệnh cho người hầu chuẩn bị đồ ăn, nhưng mấy người bọn
họ chẳng ai đụng đũa. Hai người nằm trong kia còn chưa tỉnh, ai còn lòng dạ nào
mà ăn nữa. Sách Lăng vốn bị Hoàng thượng phái tới Trực Cô, cũng nhanh chóng bị
điều về kinh từ nơi xa xôi cách kinh thành sáu trăm dặm, canh hai mới tới nơi.
Nhưng cả hai cô gái vẫn chưa có động tĩnh gì.
Cho gần tới
canh ba, Mẫn Chỉ mới tỉnh lại, Nhan Tử La vẫn nằm im bất động. Dận Chân liền
kéo thái y vào khám lại, chỉ nói là cơ thể yếu, nhưng không ảnh hưởng gì. Mẫn
Chỉ tỉnh rồi, nghe My Liễm Diễm kể lại những chuyện đã xảy ra, bất giác buột miệng
mắng Nhan Tử La là đồ ngốc, bao nhiêu người như thế mà lại tự ý đâm kim vào tay
mình. Khi mặt trời lấp ló, Nhan Tử La mới mở mắt, My Liễm Diễm vội vàng ra ngoài
thông báo cho các vị A ca. Toàn thân Dận Chân rõ ràng là nhẹ nhõm hơn rất nhiều,
đứng dậy hỏi: “Nàng ấy thế nào? Nói gì?”.
“Nàng ấy
nói là đói quá”, My Liễm Diễm khẽ đáp. Có lẽ Nhan Tử La tỉnh lại vì đói quá, nếu
không chắc sẽ ngủ tới tận khi trời sáng bảnh mới chịu dậy, chả thèm quan tâm
bao nhiêu người lo lắng cho mình.
“Qủa nhiên…
thú vị thật”, Dận Đường khẽ cười nói. Dận Tự lệnh cho người đi chuẩn bị chút
cháo.
Sau khi trời
sáng, các vị A ca và Phúc tấn liền lập tức vào thăm. Thái y nói cơ thể hai người
này còn yếu, do đó không cho tiếp khách.
Nhưng trong
phòng, hai người “cơ thể còn yếu” lại đang thì thầm nói chuyện.
“Tỷ đúng là
đồ ngốc, Nhan Tử La”, Mẫn Chỉ nói.
“Tôi ngốc
chỗ nào? Cô mau nói rõ ra xem”, Nhan Tử La phản kháng.
“Tùy tiện
đâm kim vào người một nô tài nào đó là được rồi.”
“Tại sao?”
“Bởi vì bọn
họ là nô tài, còn tỷ là chủ nhân.”
“Nô tài
cũng là người mà. Ngộ nhỡ độc trên kim đó không giải được, thì tôi trở thành
hung thủ giết người à, tôi sẽ gặp ác mộng.”
“Chẳng qua
chỉ là nô tài thôi.”
“Xì, cô coi
thường nô tài tới thế sao? Nếu cô là nô tài, cô có thích người ta đối xử với
mình như vậy không? Hừ hừ, người nhà các cô ai ai cũng nhẫn tâm như nhau.”
“Thế tỷ đâm
kim vào cô ta cũng được mà.”
“Quên mất.”
Mẫn Chỉ lại ngất xỉu, sao lại có loại người như thế chứ? Ngốc chết mất.
Lại một
ngày nữa trôi qua, hai người bắt đầu có chút sức lực, Nhan Tử La buổi sáng ăn
cháo, luôn miệng khen cháo ở Bát phủ ngon, là cực phẩm. Nàng bị Mẫn Chỉ trừng mắt
lườm mấy lần, sắp mất mạng rồi mà còn nhớ cháo ngon hay không ngon. Nhưng tinh
thần hợp tác và uống thuốc đầy hào hứng của hai người khiến các vị A ca được mở
mang tầm mắt, thuốc bê vào nhất định sẽ nhanh chóng được bê ra, uống hết không
sót dù chỉ một giọt, chỉ là lần nào cũng phải bưng vào kèm hai bát nước to.
Sáng nay
sau khi uống thuốc, mấy a hoàn đỡ hai người họ ra ngoài, vì thái y nói có thể
di chuyển, nên Dận Chân kiên quyết đưa vợ về nhà. Nhan Tử La nhìn thấy Dận Chân
thì không nhịn được cười, mấy ngày không gặp, vị đại gia này đi thám hiểm rừng
rậm chắc? Nàng nhìn nhìn sắc mặt của Dận Chân, liền ngượng ngùng thu lại nụ cười,
quên mất, nàng là người gây họa mà.
“Tứ ca,
Nhan Nhan không về cung cùng muội sao?”, Mẫn Chỉ hỏi. Hoàng a mã đã đồng ý cho
Nhan Nhan đi cùng nàng ta khi xuất giá mà?. Nhưng sắc mặt của Tứ ca… Thôi vậy,
“Nhan Nhan, khỏe rồi lại vào cung thăm ta nhé”.
“Được”,
Nhan Tử La vui vẻ nhận lời, nhưng bị Dận Chân bế bổng lên, “Hồi phủ!”.
Nhìn vẻ mặt
phong phú của mấy người còn lại, Nhan Tử La chỉ muốn tìm cái lỗ để chui vào, lần
này nàng nổi tiếng rồi nhỉ? Mẫn Chỉ mở mắt to hết cỡ, sau đó lẩm bẩm tự nói một
mình, “Đấy chắc chắn không phải là Tứ ca, ta nhìn nhầm rồi, nhìn nhầm rồi”.
Đang lẩm bẩm, thì chính nàng ta cũng bị người nào đó ôm lấy, phản ứng đầu tiên
của nàng ta là hét lớn, “Hỗn xược!”, rồi nhìn xem kẻ hỗn xược đó là ai?.
“Im ngay!”,
mặt Sách Lăng tối đen như đít nồi cuối cùng cũng khiến Mẫn Chỉ ngậm miệng. Giờ
đánh không thắng được thì để hắn bế đã, đợi nàng ta khỏe lại rồi tính tiếp.
Nhan Tử La
dựa hẳn vào lòng Dận Chân vờ ngủ, có điều nàng phải nói rõ, là nàng bị ép buộc.
Vị đại gia này tự ý bế nàng ra ngoài rồi không chịu thả nàng xuống. “Còn vờ ngủ?
Không phải đã ăn 2 bát cháo rồi à?”, giọng Dận Chân lành lạnh vang lên.
“Cháo ở đó ăn
rất ngon”, Nhan Tử La khẽ nói.
“Sau này
không được phép ra ngoài gặp My Liễm Diễm, không được ra khỏi phủ”, Dận Chân
nói tiếp.
“Tại sao?”
Nhan Tử La cố gắng giãy khỏi vòng tay của Dận Chân, nàng đã không được tự do nữa,
đến cả người bạn duy nhất cũng không có sao?
“Nàng muốn
cô ta gặp xui xẻo sao?”, Dận Chân nhìn khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng lên của
nàng, hỏi.
“Chàng…” Biến
thái, khốn kiếp. Nhưng nàng không dám chữi ra miệng. Lại co mình vào nhắm chặt
mắt không nhìn Dận Chân nữa. Nàng rất giận, vô cùng giận. Dựa vào cái gì, dựa
vào cái gì mà chàng lại độc đoán quyết định cuộc sống của nàng như thế? Đầu
tiên là ném ra một nơi quạnh quẽ mấy năm không hỏi thăm, sau đó đột nhiên lại
thấy hứng thú với nàng, nhốt nàng vào cái lồng này. Nhốt vào lồng đợi nàng chết
già.
“Tốt nhất
nàng nên nghe lời ta”, Dận Chân lạnh lùng nói.
Nhan Tử La
không đáp, chỉ nhắm chặt mắt vờ ngủ, nàng không đấu lại được với giai cấp địa
chủ, nên đành phải phản kháng tiêu cực. Xe ngựa dừng lại, Dận Chân xuống xe trước,
Nhan Tử La nhìn bàn tay đang chìa về phía nàng, rồi lại nhìn nhìn mấy trắc phúc
tấn và tiểu thiếp của chàng đang đứng đợi ở cửa, đột nhiên phì cười. Nếu chàng
đã dám nhốt nàng, nàng sẽ khiến chiếc lồng của chàng loạn cào cào chó kêu mèo sủa
xem chàng định thế nào. Sau đó nàng làm bộ yểu điệu đưa tay cho chàng, để mặc
chàng bế vào trong. Len lén liếc mắt nhìn đám phụ nữ đang sa sầm nét sắc mặt
ngoài kia, nàng nghĩ: Các tỷ muội, hãy nhẫn nhịn, không nhịn được nữa thì đá
tôi ra ngoài, đá tôi đi rồi các người có thể hả giận.
Hai tay
nàng ôm lấy cổ Dận Chân, ngọt ngào nũng nịu hết sức có thể, cất giọng nói: “Phải
làm phiền các tỷ muội, Tử La thật xấu hổ vô cùng”, rồi tự mình cũng toàn thân nổi
hết cả da gà, sau đó thỏa mãn liếc mắt nhìn vẻ căm hận của đám phụ nữ kia mà cười.
Dận Chân cúi đầu nhìn nàng một cái, người phụ nữ này lại giở trò gì ra thế
không biết?
Vì Dận Chân
miễn cho nàng tới thỉnh an Phúc tấn, đám phụ nữ của chàng bắt đầu đồn đại, xầm
xì, đa phần đều tỏ vẻ bất mãn, đương nhiên những lời này họ không dám nói với Dận
Chân. Bách Hợp, Ám Hương, Sơ Ảnh nghe xong thấy bất bình thay cho Nhan Tử La,
Nhan Tử La lại cười rất vui vẻ. Nàng liền nắm lấy mọi cơ hội để trói chân Dận
Chân, rõ ràng là có ý độc chiếm. Dận Chân chỉ lạnh lùng nhìn sự thay đổi của
nàng không nói gì, đa phần thì thuận theo ý nàng.
Có điều
Nhan Tử La không biết nếu đem so với Niên Băng Ngọc, nàng và nàng ta ai quan trọng
hơn.
Những ngày
này, bệnh cũ của Niên Băng Ngọc lại tái phát, Dận Chân nghỉ lại phòng nàng ta
nhiều hơn. Hôm nay, Nhan Tử La cố ý uống sữa lúc bụng đói, rồi lại ăn hoa quả lạnh,
thế là đau bụng. Thái y đến thăm bệnh rồi kê thuốc, Nhan Tử La giấu Bách Hợp và
đám người hầu đổ thuốc vào chậu hoa, đương nhiên nàng không khỏi bệnh, đau bụng
suốt một ngày, yếu ớt đến tay cũng run rẩy. Buổi tối, Nhan Tử La vờ đau tới mức
không chịu đựng nổi, lăn lộn trên sập, gào thét bảo bọn nô tài đi tìm Dận Chân.
Kết quả là Dận Chân không đến, mà chỉ có thái y đến, nói là ý của Tứ gia. Nhan
Tử La không giả vờ, cũng không gào thét nữa, ngoan ngoãn uống thuốc. Xem ra sau
này nên ít làm những trò ngu ngốc đi thì hơn. Có điều, tại sao mắt nàng lại ướt,
trái tim cũng như thắt lại? Khốn thật, nàng có bị bệnh tim đâu!
Ngày hôm
sau, Dận Chân tới thăm nàng, nàng đã cho người đi nghe ngóng, chàng đến phòng
Niên Băng Ngọc trước rồi mới tới chỗ nàng. Nhan Tử La dựa vào gối tựa bóc vải
ăn, thấy Dận Chân vào, vội vàng tươi cười, “Tứ gia về rồi ạ? Đã thăm Niên muội
muội chưa, nghe nói mấy hôm nay muội ấy không được khỏe”. Dận Chân tự động ngồi
xuống, “Bụng dạ đã không tốt còn ăn mấy thứ đồ lạnh này. Bách Hợp, mang xuống”.
Nhan Tử La liền thu tay lại để Bách Hợp mang vải đi, dù gì thì cái thứ này cũng
chẳng ngon. Nàng đã nhận thức rõ rồi, sẽ không ngược đãi cơ thể mình nữa.
“Uống thuốc
chưa?” Dận Chân nhìn nụ cười tươi rói trên mặt nàng.
“Đương
nhiên là uống rồi ạ, nếu không thật phụ ý tốt của Tứ gia. Thái y mà Tứ gia truyền
tới y thuật rất cao.” Nhan Tử La cuối đầu nghịch nghịch mấy cái móng tay dài.
“Ngày mai
vào thỉnh an Hoàng a ma”, Dận Chân dặn dò.
“Ồ? Vâng.
Lâu lắm rồi không gặp Khuynh Thành, thiếp nhớ nó quá”, Nhan Tử La nói.
Người hầu
vào báo Niên đại nhân cầu kiến, Dận Chân dặn dò nàng hãy ngoan ngoãn nghỉ ngơi
rồi rời đi. Nụ cười của Nhan Tử La tắt lịm.