“Lại thấy
không vui rồi?”, Nhan Tử La thận trọng hỏi.
“Không, giờ
ta đang rất vui. Cho dù xuất phát từ mục đích gì, Hoàng a ma đã đến thăm ngạch
nương ta, ta rất vui. Coi như phận làm con gái ta đây cũng đã báo được chút hiếu
cho mẹ. Được rồi, không nói chuyện này nữa, ngày mai chúng ta hãy đi thôi, tỷ
không thấy là lại có người tới giục ta đấy à?” Mẫn Chỉ mở túi lụa ra, tiện tay
cầm bạc đặt lên bàn.
“Đây là bao nhiêu
bạc?” Nhan Tử La nhìn những đĩnh bạc trên bàn, hôm qua lần đầu tiên nàng được cầm
bạc, mà Bách Hợp nói rằng mỗi đĩnh là một lượng.
“Năm trăm lượng.”
Mẫn Chỉ lấy y phục ra, một bộ màu xanh khổng tước, một bộ màu mật ong, còn có
hai chiếc mũ, hai chiếc dây lưng, hai túi thơm.
“Oa, nhiều thế
à?” Nhan Tử La cầm một đĩnh bạc lên cắn thử, đau răng quá!
“Chẳng phải tỷ
nói nên mang nhiều một chút à? Này, tỷ thích mặc bộ nào?”, Mẫn Chỉ hỏi.
“Bộ nào?” Nhan Tử
La hướng ánh mắt về phía mấy bộ y phục, “Một to một nhỏ, cần gì ta ta chọn nữa?
Đương nhiên là mặc bộ nhỏ hơn rồi”. Tên Tiểu Kim Tử này cũng thật quá đáng, lại
dám khinh thường nàng, sau này nhất định phải nghĩ cách xử lý hắn mới được.
“Tiểu Kim Tử chuẩn
bị thật chu đáo, he he, không hổ là người trong cung, làm việc quả là chu đáo.”
Nhan Tử La háo hức
mặc y phục vào, nhưng kéo cách gì nó cũng không ngay ngắn, phải chờ tới khi Mẫn
Chỉ giúp mới mặc xong, tết tóc thành cái đuôi sam, gắn thêm vài hạt ngọc, đội
mũ. Mặc dù nhìn hơi thấp, còn có chút nữ tính, nhưng tóm lại cũng ra hình ra dạng.
Đang tự ngắm mình, quay lại thấy Mẫn Chỉ đang vận lộn với mái tóc, Nhan Tử La
giúp nàng ta tết lại gọn gàng rồi gắn ngọc lên. Nhìn nàng ta đội mũ xong, Nhan Tử La thực sự
không kìm được nói: “Thật quá đáng, rõ ràng là cô rất cao, còn chọn cho cô một
bộ màu xanh khổng tước, khiến cô càng cao hơn. Nhìn tôi xem, vốn đã thấp lại
còn mặc thứ màu của mấy bà mấy cô này, chẳng giống đàn ông tẹo nào?”.
“Cũng được
mà, giống thiếu niên là được rồi!”, Mẫn Chỉ hài lòng nhìn dáng vẻ đóng giả nam
nhi của mình, đẹp!
“Giống thiếu
niên? Giống người hầu của cô thì có.” Nhan Tử La vẫn nhìn bóng hai người trong
gương, cách biệt quá xa. Kết quả khiến nàng buồn bã suốt cả buổi chiều cho tới
tận tối.
Hôm sau Mẫn
Chỉ dậy rất sớm, Nhan Tử La lại không ngủ ngon giấc, bị Mẫn Chỉ đá cho một cái
mà tỉnh dậy
“Gì vậy?
Sáng sớm đã định mưu sát người khác rồi?”, Nhan Tử La nằm bò ra gối nói, giọng
trầm trầm từ trong giường truyền ra.
“Hôm nay phải
vào thành mà!”, Mẫn Chỉ ngồi dậy nói.
“Tổ tông
ơi, xin cô đấy! Làm gì có ai sáng sớm tinh mơ đã chạy tới thanh lâu rồi, buổi tối
mới náo nhiệt!”
Nhan Tử La
nằm bò ra ngủ tiếp, hoàn toàn không có ý định dậy.
“Sao tỷ biết?”,
Mẫn Chỉ ngạc nhiên hỏi. Tỷ ta chưa đến đó bao giờ tại sao lại biết chuyện ấy?
“Chưa từng
nghe nói ‘miên hoa túc liễu’[1] bao giờ à? Miên, túc đều chẳng phải muốn nói buổi
tối sao?”, Nhan Tử La đáp. Cũng may nàng phản ứng nhanh, xém chút nữa thì nói
là mình xem trên ti vi rồi.
[1] Miên
hoa túc liễu: Ám chỉ việc chơi gái.
“Ồ, vậy…”,
Mẫn Chỉ còn đang định nói tiếp.
“Vậy cô cứ
ngủ đi, tôi sẽ gọi”, Nhan Tử La vò vò tóc nói.
Dưới sự
kiên quyết của Nhan Tử La, hai người bọn họ giờ Thân mới ra khỏi cửa, đến kinh
thành thì trời đã nhá nhem tối. Nhan Tử La sờ sờ túi tiền, cảm giác của người
có tiền thật tuyệt. Hai người bọn họ lại vừa đi vừa hỏi, cuối cùng cũng đén được
Bát đại hồ đồng. Nhưng lúc này…
“Chúng ta
phải vào nhà nào đây?” Mẫn Chỉ nhìn hai bên đường xanh đỏ rợp trời, mắt hoa hết
cả lên.
“Đi xem
sao, tôi cũng đã đến đây bao giờ đâu.” Nhan Tử La vẻ mặt tò mò, đây chính là
Bát đại hồ đồng nổi tiếng, ở thời đại của nàng những nơi này không được cởi mở
và hợp pháp như thế này.
“Ồ!” Mẫn Chỉ
bước về phía trước. Chưa được hai bước, liền thấy bên trái có một tòa lầu ba tầng,
mặc dù cũng đèn hoa rực rỡ, nhưng ngoài cửa không có mấy cô gái y phục xộc xệnh
đứng lôi kéo mời gọi khách quan như những nhà khác, thế là nàng ta nhìn Nhan Tử
La: “Nhà này được đấy. Lan Quế phường? Tên cũng khá hay”. Còn Nhan Tử La đã khựng
lại, không thể nào, “Lan Quế phường? Ở đây cũng có?”, tiến tới gần hơn, chỉ thấy
ngoài cửa đóng một tấm biển, bên trên có khắc Không phân biệt nam nữ. Lập tức
trong lòng nàng nảy sinh một cảm giác khác lạ, cảm giác đó giống như kích động
vì sự xa cách bấy lâu nay mới trùng phùng.
“Được, nhà
này đi.” Nhan Tử La sải bước vào, nhìn bài trí bên trong, tim nàng đập càng mạnh.
Trời ơi! Chúa phù hộ! Nhất định là thật rồi!
Bên trong
người đã ngồi chật từ lâu, một cô gái bước ra đón, lanh lảnh nói: “Hoan nghênh
hai vị công tử”. Cô ta không biết tim Nhan Tử La bởi vì những lời của mình đã sắp
nhảy ra rồi.
“Hai vị
công tử, tầng một đã hết chỗ rồi, mời hai vị lên tầng trên.” Hạ Chí đi trước dẫn
đường, Mẫn Chỉ và Nhan Tử La không hề do dự đi theo cô ta lên tầng trên. Hạ Chí
đưa họ đến một khoang bao bên cạnh sân khấu. Trước khi Hạ Chí mở cửa Nhan Tử La
đã bắt đầu tưởng tượng ra bài trí trong phòng. Vào giây phút cửa được mở ra,
nàng cảm thấy nước mắt mình đang chảy lòng vòng ở khoang mắt… giống hệt như bài
trí trong phòng bao của nhà hàng, chỉ có điều đồ đạc ở đây cổ hơn nhiều. Mẫn Chỉ
nhận thấy sự kì lạ của nàng, hỏi “Tỷ sao thế?”.
“Không có
gì, không có gì!” Nhan Tử La ngồi xuống “ghế sô pha”.
Mẫn Chỉ gọi
một ít đồ ăn và rượu, sau đó thì ngồi xuống một bên, Hạ Chí buông rèm xuống rồi
đi ra. Lúc này, trên sân khấu, một cô gái áo trắng đang ngồi đánh đàn tranh bên
trong tấm rèm. “Đàn hay lắm”, Mẫn Chỉ tán thưởng.
Nhan Tử La
ăn rồi uống, tâm trạng vẫn kích động, kích động, giờ nàng muốn đi gặp chủ của
tòa lầu này, nhưng ngộ nhỡ đó là một người đàn ông thì làm thế nào? Hay là nghe
ngóng xem sao đã!
Mĩ nữ áo trắng
ôm đàn tranh thi lễ rồi quay người đi xuống. Khi âm nhạc vang lên một lần nữa,
cái chén trên tay Nhan Tử La rơi xuống, nước mắt nàng không thể kìm được mà túa
ra. Bởi vì trên sân khấu, người ta đang hát bài Lại thấy khói bếp, đây không thể
nào là trùng hợp được, thì ra, thực sự có người giống như nàng? Nàng lao tới
bên cửa, vén rèm lên để nhìn được rõ hơn. Và những hành động này của nàng đều lọt
vào tầm mắt của My Liễm Diễm lúc ấy đang đứng sau tấm rèm của lầu ba.
“Công tử ở
phòng Lưu Nguyệt là người thế nào?”, My Liễm Diễm hỏi Hạ Chí.
“Sao My tỷ
lại hỏi chuyện này? Hai vị đó đâu phải là công tử, là tiểu thư một trăm phần
trăm”, Hạ Chí nói. Trước kia cô ta là ca kĩ hàng đầu của Vãn Hoa lầu, sao có thể
không phân biệt được nam nữ chứ?
“Ồ, thì ra
là thế. Đúng rồi, nghe nói hôm nay khoang Lãm Nguyệt do Quế công tử bao phải
không?”, My Liễm Diễm lại hỏi.
“Vâng! Quế
công tử vẫn luôn rất yêu quý Hải Đường”, Hạ Chí điềm đạm trả lời.
“Ừm, được rồi.
Chuẩn bị mang lên cho ta ít bánh điểm tâm”, My Liễm Diễm dặn dò.
“Vâng.” Hạ
Chí quay người đi ra, không lâu sau bưng một khay điểm tâm tới. My Liễm Diễm chẳng
buồn nhìn, chỉ nói: “Em xuống dưới để ý đi, đừng để xảy ra sơ suất gì”. Sau khi
Hạ Chí lui ra, My Liễm Diễm bưng khay bánh đến lầu hai, đứng trước cửa phòng
Lưu Nguyệt, hít một hơi thật sâu, sau đó nũng nịu cười nói: “Hai vị công tử, Liễm
Diễm có thể vào được không?”.
“Vào đi!”,
một giọng nói giả mạo vang lên. My Liễm Diễm đẩy cửa bước vào, thấy đồ ăn trên
bàn đã được dùng, rượu cũng đã được uống, lập tức nói: “Đây là chút điểm tâm do
bổn tiệm mới làm, miễn phí dâng lên hai vị đại gia thưởng thức”. Sau đó đặt
khay điểm tâm lên bàn, thấy miệng Nhan Tử La hơi mở ra và ánh mắt vui vẻ của Mẫn
Chỉ, quả đúng như nàng dự liệu. “Thì ra chỗ các ngươi cũng có thứ này, ta thèm
lâu lắm rồi”, Mẫn Chỉ nói nhưng vẫn ngồi yên, không qua đó lấy. Phải đến khi My
Liễm Diễm đưa tới trước mặt, nàng ta mới cầm một cái, ăn xong một miếng, bèn
nói: “Ra là phải cắt thành hình như thế này”.
Nhan Tử La
nhìn cô gái đứng trước mặt, hoàn toàn không dám tin, “Cô… cô chẳng phải… My Liễm
Diễm sao?”. My Liễm Diễm là một ca sĩ rất có tiền đồ, mặc dù vừa vào nghề chưa
lâu, tiếng tăm cũng không quá lớn, nhưng nghe nói là người mới đang được công
ty lăng xê, đáng tiếc vừa phát hành một đĩa đơn liền ngọc vỡ hoa tàn. Thì ra
là…
“Thì ra là
công tử cũng biết Liễm Diễm, đa tạ công tử đã không quên.” Sau đó, Liễm Diễm
quay sang hỏi Mẫn Chỉ: “Dám hỏi vị công tử này, bánh điểm tâm công tử ăn lần
trước được làm ở đâu? So với bánh của tôi thì sao?”.
“Là hắn ta
làm, ngon hơn của ngươi”, Mẫn Chỉ trả lời ngắn gọn.
“Ồ, vậy xem
ra Lan Quế phường vẫn còn phải tiếp tục thay đổi rồi! Vị công tử này có thể chỉ
dạy thêm không?”
Đây là muốn
hỏi Nhan Tử La. Nhan Tử La lúc này biết My Liễm Diễm đã nhìn ra lai lịch của
mình, do vậy cười nói: “Quá lời, quá lời, bà chủ My đừng khách sáo”.
“Vậy Liễm
Diễm xin đa tạ!” My Liễm Diễm quay người đi ra cửa, rồi quay đầu nhìn Nhan Tử
La: “Liễm Diễm xin ở đây chờ công tử đại giá”.
Nhan Tử La
không gật cũng chẳng lắc, Mẫn Chỉ ở đây bảo nàng phải nói thế nào?
“Không phải
vậy chứ? Cô gái đó nhìn trúng người rồi?” Mẫn Chỉ cười.
“Có thể, bổn
công tử oai phong lẫm liệt thế này mà.” Nhan Tử La rất vui, với lấy một miếng
bánh ga tô, sau đó chau mày nói: “Ồ, kém xa bánh tôi làm, phải bảo ban thêm cho
cô ta mới được”.
“Đừng để bị
lừa bán đấy, ta thấy cô gái đó rất gian tà”, Mẫn Chỉ vừa xem biểu diễn vừa nói.
“Yên tâm
đi, đều là phụ nữ cả, cũng không thể bị cô ta làm gì được đâu”. Hơn nữa, chúng
tôi đây là đang nhận người thân mà. Đương nhiên, câu này không nói ra miệng.
Xem cho tới
cuối cùng, cũng chẳng có mĩ nữ nào mặc mỗi áo lót đi vào. Nhan Tử La thầm nghĩ:
Thì ra đại minh tinh vẫn lấy ca vũ làm nghiệp, không làm mấy thứ bậy bạ khác.
Cũng rất đáng để kết bạn. Khí chất của cô ta mặc dù hơi… gian tà, nhưng ánh mắt
lại rất trong sáng. Nhưng tại sao mắt nàng nhìn gì cũng mờ mờ ảo ảo thế này, đầu
cũng đau âm ỉ.
“Này tỷ? Uống
say rồi à?” Mẫn Chỉ cúi đầu nhìn Nhan Tử La, phải làm sao đây, sức đâu mà dìu tỷ
ta ra cổng thành đợi Tuyết Nhi, làm thế nào bây giờ?
“Tôi không
say, chỉ hơi đau đầu thôi. Vẫn đi được, đi thôi”, Nhan Tử La nói. Đầu nàng vẫn
rất tỉnh táo, chỉ có đôi chân là không chịu nghe lời.
“Không say
sao đâm sầm vào cửa làm gì?”, Mẫn Chỉ không khách khí đáp trả nhưng vẫn phải đỡ
nàng từ từ đi ra, thật không biết phải đi đến bao giờ. Vừa ra khỏi phòng Lưu
Nguyệt, My Liễm Diễm đã đứng ngay đó, nhìn bộ dạng của họ nói: “Công tử có mang
tùy tùng theo không?”.
“Không
mang”, Mẫn Chỉ ném ra hai từ, đi qua My Liễm Diễm về phía trước.
“Hay là
ngài hãy để vị công tử này ở lại đây rồi ra ngoài thuê xe đi, dù sao cũng sẽ
không có chuyện gì đâu!”, My Liễm Diễm nói. Mẫn Chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta một
lúc.
“Tôi thấy
công tử xuất thân không phải tầm thường, nếu vị công tử này có chuyện, thì ngài
cứ dỡ Lan Quế phường của tôi đi!” My Liễm Diễm thuyết phục, “Nếu công tử không
yên tâm, thì Lan Quế phường cũng có xe ngựa, không biết công tử có muốn thuê
không?”.
“Được, xe
ngựa của ngươi, ta mua”, Mẫn Chỉ đáp.
“Để công tử
phải chê cười rồi, Liễm Diễm mặc dù là nữ tử chốn giang hồ, nhưng chữ “Nghĩa”
tôi vẫn hiểu, công tử cần cứ lấy mà dùng, nếu không dùng mời công tử nghĩ cách
khác”, My Liễm Diễm nói, miệng vẫn tươi cười.
Thấy Nhan Tử
La sắp ngủ gật tới nơi, Mẫn Chỉ đành nói: “Được, vậy Kim mỗ đa tạ bà chủ My.
Sau này bà chủ My có việc cần tới Kim mỗ, Kim mỗ nhất định sẽ dốc sức giúp đỡ”.
“Công tử nặng
lời rồi. Chỉ là một chiếc xe ngựa. Để tôi cho người chuẩn bị.” My Liễm Diễm đi
xuống lầu vẫy vẫy tay.
Bước ra khỏi
phòng Lãm Nguyệt, Sách Lăng và Dục Hằng đi phía sau, thấy ngoài hành lang có
hai vị công tử áo gấm một ngồi một đứng không kìm được liếc mắt nhìn. Nhưng vừa
liếc mắt qua bên ấy, bọn họ liền há hốc miệng kinh ngạc, thế là cứ vậy nhìn
chăm chăm về phía đó. Nhan Tử La đã ngủ tít từ lâu, đang mơ, lúc này bỗnng cất
tiếng “Lại thấy khói bếp!”. Mẫn Chỉ cảm giác có người đang nhìn mình, tự nhiên
cảm thấy chán ghét, trừng mắt quay lại.
Sách Lăng
nhìn thấy sự lạnh lùng của cô gái ấy, bất giác có chút đau lòng.
Sách Lăng
và Dục Hằng đi qua hai người họ, Mẫn Chỉ đã nghiêng đầu quay đi chỗ khác, Nhan
Tử La đang nhếch miệng mỉm cười, cố tìm một tư thế khác dễ chịu hơn, “Mẫn Mẫn,
gối đâu?”, nàng ta lẩm nhẩm một câu. Mẫn Chỉ cốc vào đầu nàng một cái, “Say rồi
mà còn không chịu nhận”. Giọng nói mặc dù rất lạnh, nhưng lại chất chứa sự quan
tâm.
“Hai cô gái
đó cũng thật to gan, những nơi như thế này cũng dám đến?”, Dục Hằng nói.
“Không phân
biệt nam nữ, bà chủ My viết thế.” Sách Lăng vẫn nghĩ đến ánh mắt của cô gái đó,
rất lạnh, dường như chẳng thứ gì có thể khiến nàng ta hứng thú, nhưng nàng ta lại
rất dịu dàng với cô gái tên là Nhan Nhan kia, bất giác trong lòng có chút khó
chịu. Nàng ta tên là Mẫn Mẫn nhỉ? Hắn nhớ rồi.
“Tướng công
của họ chắc tức chết mất”, Dục Hằng lại nói. Nếu là vợ hắn chắc chắn sẽ lôi về
đánh cho một trận, nhưng phụ nữ khi uống say thật giống một chú mèo…
“Sao huynh
biết là họ đã có gia đình rồi?” Sách Lăng nhận ra giọng mình thật… khó chịu.
“Sách Lăng,
huynh rất lạ, họ có gia đình hay chưa cũng chẳng liên quan gì tới huynh cả,
đúng không?” Nếu chưa có gia đình thì tốt.
“Không có
gì, đi thôi!” Kẻ hầu dắt ngựa tới, hai người lên ngựa đi chầm chậm. Vừa đi chưa
được bao lâu, một chiếc xe ngựa đã nhanh chóng vượt qua họ, lao về tít phía xa.
“Ta không
hoa mắt đấy chứ? Cô gái đánh xe đó…?” Cô gái đó chẳng phải là mĩ nữ mặt lạnh vừa
rồi sao?
“Là huynh
hoa mắt thôi”, Sách Lăng nhìn chiếc xe ngựa đi xa dần, nói.