“My tỷ, Cửu
gia cho mời!”. Hạ Chí lại xuất hiện ở cửa.
“Ta biết rồi,
thay ta chuyển lời lại với Cửu gia, ta sẽ lập tức tới thỉnh an người.” Sau đó
nàng ta đứng dậy, cầm khăn tay duyên dáng đi ra ngoài. Đến cửa lầu hai, người hầu
đã bước tới đón: “My cô nương, xin mời”.
Tấm mành được
vén lên, My Liễm Diễm vẫn đứng nguyên ở cửa, nhanh nhẹn đảo mắt một vòng, nàng
ta nhún nhún người, miệng nói: “Liễm Diễm thỉnh an các vị A ca. Các A ca cát tường!”,
sau đó đứng thẳng người dậy, thẳng thắn nhìn vào từng người từng người một. Nhìn
tới Sách Lăng, Thừa Vận, nàng ta lập tức cười, nói: “Hai vị đại gia này lần đầu
tiên tới tiện phường phải không? Liễm Diễm có chỗ nào sơ suất xin hai vị lượng
thứ”.
“Trí nhớ của
bà chủ My lúc nào cũng rất tốt!”, Dận Đường cười nói. My Liễm Diễm nhìn khuôn mặt
tươi cười của hắn, bất giác than thầm, “âm sắc” của vị Cửu gia này khiến đám phụ
nữ phải hổ thẹn vì không sao sánh kịp.
“Đa tạ Cửu
gia quá khen. Liễm Diễm xin được kính ngài.” Nàng ta đi đến kệ tủ bên cạnh lấy
chén ra, ngồi xuống tự rót cho mình một chén rồi cầm lên uống cạn. Dận Đường cười,
nhìn nàng ta uống hết chén rượu, cũng cầm chén của mình lên: “Bà chủ My đã mời,
Dận Đường cung kính không bằng tuân lệnh”, rồi cũng một hơi uống cạn.
“Bà chủ My,
hôm nay cô hát bài gì thế? Sao tôi chỉ nghe thấy từ “điệp”, “gió”, “hòa” nhỉ?”,
Dận Ngã hỏi.
“Liễm Diễm
hôm nay hát bài Yến Vĩ Điệp”, nàng ta chầm chậm cúi đầu xuống nói.
“Bà chủ My
sao lại chọn khúc này?” Dận Trinh nghịch nghịch chén trà, “Theo những gì ta
nghe được, thì bài này hình như nói đến một chú bướm cố chấp lao đầu vào lửa tự
hủy diệt chính mình, không biết có phải không?”.
“Thập tứ
gia nghe rất đúng, chính thế”, My Liễm Diễm đáp, “Liễm Diễm ngưỡng mộ cá tính của
nó”.
“Bà chủ My
chẳng phải cũng rất giống chú bướm đó sao?”, Dận Đường cười nói.
“Cửu gia
quá khen rồi, tính cách của Liễm Diễm e là cả đời này cũng không thể dũng cảm
được như chú bướm đó. Liễm Diễm chỉ là một người con gái bình thường, Cửu gia
so sánh như thế, thật khiến Liễm Diễm phải xấu hổ”, My Liễm Diễm ngẩng đầu lên,
môi vẫn cười, nói. Người đàn ông in bóng trong mắt nàng ta vẫn chỉ ngồi yên mỉm
cười, vẫn không nói với nàng ta câu nào.
“Không biết
Bát gia thấy Liễm Diễm hôm nay hát thế nào?” Chàng không nói thì để nàng ta hỏi
vậy.
“Ồ, hay lắm,
bà chủ My chưa bao giờ khiến người ta phải thất vọng.” Dận Tự ngẩng đầu lên
nhìn nàng ta, giọng nói rất dịu dàng, ánh mắt cũng dịu dàng, nhưng My Liễm Diễm
biết, sự dịu dàng này không phải là tình yêu.
My Liễm Diễm
cầm khăn che miệng cười, “Các vị A ca thật quá ưu ái Liễm Diễm, Liễm Diễm đúng
là có phúc. Nếu đã vậy, Liễm Diễm không làm phiền nhã hứng của các A ca nữa. Mời
các A ca từ từ thưởng thức ca vũ”. Sau đó nàng ta duyên dáng quay người, vén
rèm bước ra.
“Thế nào?
Sách Lăng huynh, Thừa Vận huynh, hay chứ?”, Dận Trinh cười hỏi.
“Rất hay”,
Sách Lăng điềm đạm nói, hắn vốn không quá hứng thú với mấy trò ca vũ. Chỉ có sắc
mặt của Tôn Thừa Vận là lộ ra vẻ hào hứng, “Rất tuyệt, không những hát hay, mà
người này cũng rất xinh đẹp, phấn son song vẫn không giảm bớt vẻ tao nhã”. Các
cô nương trong phủ mà hắn ta mua về từ Tô Châu cũng không thể sánh được với My
Liễm Diễm.
“Thập tứ
gia, hôm nay ta và Sách Lăng huynh cũng gặp được hai cô gái rất thú vị.” Dục Hằng
là bạn chơi từ nhỏ tới lớn với mấy vị A ca này, vì vậy ăn nói có chút tùy tiện.
“Ồ? Thú vị
thế nào?”, Dận Trinh hỏi, Dận Đường Dận Ngã cũng đưa mắt sang nhìn hắn ta hỏi
dò.
“Phu nhân
đánh nhau, a hoàn uống trà”, Dục Hằng chỉ nói ngắn gọn tám chữ khiến ba vị A ca
còn lại đều bất mãn. Cho tới khi Dục Hằng kể lại đầu đuôi sự tình với họ, ba vị
A ca mới gật đầu, “Theo như người nói, thì đúng là rất thú vị. Có điều, không
biết họ là gia quyến nhà ai. Vô tình gặp thôi”.
Dận Ngã thở
dài, “Haizz, mấy vị phu nhân trong phủ của ta suốt ngày chỉ biết sơn móng tay,
đánh phấn bôi son, bóng gió ghen tuông, chán chết”.
Dận Trinh
không nhịn được, phì cười: “Thập ca, huynh nói như thế không cẩn thận về phủ bị
các tẩu tẩu xử lý đấy”.
Dận Ngã xì
một tiếng, Dận Đường cũng phụ họa nói hùa vào: “Đúng thế, lão Thập, nghe nói
các em dâu ta bên ấy rất lợi hại”.
Dận Tự
không nhìn được cũng phải cất tiếng cười khẽ. Sách Lăng hơi nhếch khóe miệng
lên, đến một A ca còn không tránh được cảnh bị vợ bắt nạt ức hiếp, ngộ nhỡ lấy
công chúa về làm vợ… Nghĩ đến đây, lòng Sách Lăng lại từ từ chùng xuống. Dận
Trinh thấy sắc mặt hắn không được tốt, như thấu hiểu, vội vàng nói: “Sách Lăng
huynh không cần lo lắng, mấy tỷ muội của ta đều rất hiền lành, đương nhiên, trừ
Quân Chỉ ra. Nhưng, ta cho rằng có lẽ huynh cũng sẽ không… ờ, may mắn như thế
đâu?”. Vốn định nói “xui xẻo như thế đâu”, nhưng sao có thể nói tỷ muội nhà
mình như vậy được, nên ăn nói có chừng mực vẫn hơn.
“Ừm.” Sách
Lăng cầm chén trà lên nhấp một ngụm, không nói thêm nữa.
“Lão Thập tứ,
sao đệ nói nhiều thế hả, mau xem hát đi”, Dận Đường vỗ vỗ đầu Dận Trinh nói. Thế
là, cả đám người mỗi người mang trong lòng một tâm trạng khác nhau cùng nhìn
lên sân khấu xem biểu diễn.
Trong thư
phòng phủ Tứ bối lặc.
“Tứ ca,
nghe nói hôm nay Cửu ca làm chủ mời Sách Lăng và Tôn Thừa Vận đến Lan Quế phường
xem ca múa”, Dận Tường uể oải nói.
“Thế thì
sao?”, giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Hai vị ấy
là con rể quý mà Hoàng a ma đã chọn. Đặc biệt là Sách Lăng, Hoàng a ma rất
thích hắn ta.” Dận Tường nghiêng người nằm trên ghế, “Bát ca bọn họ nhất định
không muốn Hạm Chỉ và Quân Chỉ bị chỉ hôn cho Sách Lăng rồi”.
“Không chỉ
hôn thì sao? Con người Sách Lăng sẽ không dễ dàng phụ thuộc vào ai”, Dận Chân
đáp, “Dù Hoàng a ma có chỉ hôn người nào cho hắn cũng sẽ không ảnh hưởng gì cả”.
“Đệ vẫn hi
vọng là Quân Chỉ, Quân Chỉ luôn rất thích Sách Lăng”, Dận Tường bưng chén trà
lên nói.
Sau khi mẹ
đẻ là Mẫn phi qua đời, thì việc mà hắn lo lắng nhất là hôn sự của hai cô em
gái, sợ bọn chúng không được hạnh phúc.
“Thập tam,
đệ biết chuyện này là không thể.” Dận Chân lắc lắc đầu nói, “Sách Lăng là người
kế vị của Khả Hãn, đệ nghĩ Hoàng a ma sẽ chỉ hôn cho hắn ta một công chúa như
thế nào?”.
“Có thể nắm
giữ được trái tim hắn, khiến hắn cam tâm tình nguyện quy phục Đại Thanh ta”, Dận
Tường đáp, “Quân Chỉ quá trẻ con, xem ra Hoàng a ma sẽ lựa chọn Mẫn Chỉ hoặc Hạm
Chỉ, một trong hai người ấy?”.
“Đúng thế!”,
Dận Chân kiệm lời như vàng.
“Thôi,
chúng ta đừng nói chuyện này nữa, người phải lo lắng là Hoàng a ma và Bát a ca
bọn họ kia. Tứ ca, nghe nói My cô nương của Lan Quế phường rất được, Tứ ca có hứng
thú thưởng thức tài nghệ của cô nương ấy không?”, Dận Tường cười hỏi. Niên trắc
phúc tấn mà Tứ ca hắn vừa cưới vô cùng xinh đẹp mĩ miều, e là không có hứng thú
với bất kì cô gái nào khác nữa.
“Được!” Dận
Chân chẳng buồn nghĩ ngợi gì nhiều nhận lời ngay khiến Dận Tường phun hết cả hớp
trà vừa uống ra, không chừa lại tí nào, “Tứ ca?”, ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc,
thật đáng sợ quá, Tứ ca lại nói là “Được”?
Chẳng phải
huynh ấy nên lạnh lùng liếc hắn một cái, khiến hắn đông cứng lại sau đó tung
chân đá bay hắn ra ngoài sao? Lẽ nào gần đây Tứ ca và phúc tấn xinh đẹp kia có
mâu thuẫn? Dận Tường cứ thế nhìn Tứ ca của hắn chằm chằm, cho đến khi Dận Chân
lạnh lùng nói tiếp, “Cũng muộn rồi đấy, về phủ đi thôi, đừng lười biếng nữa, lười
biếng cũng không giải quyết được vấn đề đâu”.
Dận Tường
buồn rầu đặt chén trà xuống, ngồi thẳng người dậy, “Haizz… Tứ ca, cáo từ!”, sau
đó đứng lên, theo nghi thức bình thường lui ra ngoài. Dận Chân nhìn theo lưng hắn,
bất giác mỉm cười.
“Tứ gia
đang cười gì thế? Thiếp vừa nhìn thấy lão Thập tam đi ra?”, Nạp Lạt thị bưng khay
bước vào.
“Cười Thập
tam. Sao muộn thế này rồi còn chưa đi nghỉ?” Dận Chân nhìn Nạp Lạt thị, từ năm
ngoái sau khi Hoằng Huy mất, nàng càng ngày càng gầy yếu.
“Cảnh Thuận
Nhi nói mấy hôm nay Tứ gia nghỉ ngơi không tốt, thiếp đích thân dặn nhà bếp hầm
canh nhân sâm, người hãy ăn ngày cho nóng”, Nạp Lạt thị đáp. Trong lúc Dận Chân
uống canh, nàng lại nói: “Tháng sau là lễ vạn thọ của Hoàng thượng, người xem lễ
vật mừng thọ năm nay…?”.
“Chuyện này
cứ để ta tính, nàng không cần phải lo, hãy chú ý đến sức khỏe của nàng, việc đó
quan trọng hơn.” Giọng Dận Chân mặc dù vẫn lạnh lùng, nhưng sự quan tâm này xuất
phát từ trái tim, rất thật lòng, cho dù bao nhiêu thê thiếp được nạp vào phủ,
thì sự coi trọng của chàng dành cho đích phúc tấn[1] của mình vẫn không thay đổi.
[1] Đích
phúc tấn: Cách gọi người vợ cả của hoàng tử, vương tôn thời nhà Thanh.
“Vâng, vậy
thần thiếp không làm phiền người nữa, người cũng nghỉ sớm đi, tháng này chắc là
bận lắm”, Nạp Lạt thị hiếu lễ, đáp.
“Được, nàng
đi đi”, Dận Chân cũng nói.
Trong Thu Dật
trai lúc này đang tràn ngập tiếng cười đùa, Khuynh Thành đang ôm một đống chó
con, thỏ con, chim non chơi rất vui vẻ, Nhan Tử La vừa ăn cam vừa hào hứng
nhìn, Mẫn Chỉ thì dựa vào gối mỉm cười.
“Chúng ta
tìm đồ nam ở đâu đây?”, Mẫn Chỉ hỏi, “Hay là ta báo Tiểu Kim tử mang hai bộ y
phục của hắn tới?”.
Nhan Tử La
trợn tròn mắt, nha đầu này vẫn chưa chịu quên chuyện đó sao?
“Thế không
được, đấy là đồ mặc trong cung, quá bắt mắt. Hay là, cô bảo hắn ta cầm tiền đi
mua hai bộ? Nhưng không được tồi tàn quá, nơi chúng ta đến là chốn ăn chơi nho
nhã mà.” Nhan Tử La bóc một múi cam, “Đúng rồi, cô bảo hắn mang thêm ít bạc tới
đây”.
“Ồ, bao
nhiêu?”, Mẫn Chỉ lơ đãng hỏi.
“Càng nhiều
càng tốt, những nơi như thế này không sợ nhiều tiền, chỉ sợ ít tiền thôi.” Nhan
Tử La hài lòng ăn cam tới no căng cả bụng.
Kết quả,
nói thế nào nhỉ, hiệu quả làm việc của người trong hoàng thất đúng là nhanh hơn
rất nhiều so với nhân viên công vụ thời hiện đại. Chiều hôm sau, Tiểu Kim Tử đã
ôm một bọc lụa tới theo lệnh, “Chủ nhân, thứ mà người dặn đều ở cả trong này”.
“Đặt đó đi!
Sức khỏe của ngạch nương ta thế nào? Trời có chút khô hanh, ngạch nương ta
không sao chứ?”, Mẫn Chỉ hỏi.
“Bẩm chủ
nhân, sức khỏe của nương nương gần đây khá tốt, mấy hôm trước Hoàng thượng có đến
Đồng Thuận trai của chúng ta, vì vậy gần đây nương nương vui lắm”, Tiểu Kim Tử
cung kính đáp.
“Hoàng a
ma? Có biết Hoàng a ma nói gì không?” Mẫn Chỉ ngẩng đầu nhìn Tiểu Kim Tử.
“Cái này…
nô tài…”, Tiểu Kim Tử ngập ngừng rồi lại thôi.
“Thôi,
không nói ta cũng biết. Ngươi quay về đi. Hầu hạ nương nương cho tốt”, Mẫn Chỉ
dặn dò.
“Vâng. Nô
tài biết ạ. Chủ nhân, nương nương còn nói…” Tiểu Kim Tử còn chưa nói xong, đã bị
Mẫn Chỉ xen ngang, “Bảo ta hãy mau chóng quay về đúng không? Ngươi bẩm với
nương nương, ta chơi chán khắc về, ta không phải là kẻ không hiểu chuyện”.
“Vâng, nô
tài xin quay về cung ngay, thưa chủ nhân.” Tiểu Kim tử cúi người lui ra.