Còn trong
trà lầu, đám thuộc hạ đang đỡ tên họ Cao đứng dậy, lo lắng hỏi: “Cao gia, người
không sao chứ?”
“Thế này mà
còn không sao à?”, tên họ Cao nghiến răng nghiến lợi nói, “Hừ, nha đầu thối, ta
nhất định sẽ không tha cho các ngươi”. Hừ, con gái hắn ta hiện đang được Cửu
gia sủng ái, chỉ cần bảo con gái nói vài lời quá lên một tí trước mặt Cửu gia,
hắn ta không tin hai nha đầu kia không chạy tới dập đầu quỳ trước mặt mình.
“Này, còn
xem gì nữa? Đi thôi! Đi dạo chỗ khác nữa, có được không hả?” Mẫn Chỉ kéo tóc
Nhan Tử La, không kéo tỷ ta đi, e là tỷ ta sẽ đi theo gánh tạp kĩ này luôn mất.
“Ồ, được rồi,
đi đâu đây?” Nhan Tử La nuối tiếc ngoái lại nhìn.
“Chẳng phải
tỷ nói có tỷ ở đây thì yên tâm sao?” Mẫn Chỉ lạnh lùng nhìn Nhan Tử La một cái.
“Ờ, hừ.Thực
ra có một nơi tôi rất muốn đi, nhưng không dám, càng không dám đưa cô đi.”
Nhan Tử La
nói, thật ra nàng vẫn luôn muốn tới xem Bát đại hồ đồng [1], không biết nơi đó
có thật sự suồng sã, đàn hát thâu đêm suốt sáng như trong ti vi đã chiếu không.
Nhưng nếu để người ta biết nàng đưa công chúa của Đại Thanh cùng đi, e là người
đầu tiên lôi nàng ra Ngọ môn chém đầu sẽ chính là Hoàng đế. Vì sự an toàn của
cái đầu, tốt nhất nên từ bỏ ý định đó ngay, để hôm khác một mình lẻn đi xem vậy.
[1] Bát đại
hồ đồng: Tám phố nhà thổ nổi tiếng ở kinh đô đời nhà Thanh.
“ Nơi nào
thế?” Mẫn Chỉ bắt đầu hứng thú.
“Dù là nơi
nào cũng không dám đưa cô cùng đi, nếu không e rằng cha cô sẽ đích thân cầm đao
chém rơi đầu tôi mất”, Nhan Tử La nói.
“Nhát gan,
thì ra là sợ chết à? Nhan Nhan, tỷ không đưa ta đi, có tin ta cũng chém đầu tỷ
được không?”, Mẫn Chỉ cười hi hi nói, có điều nụ cười trông cực kì giả tạo.
“Xí, người
nhà các cô đều thích chặt đầu người khác, quả nhiên là di truyền”, Nhan Tử La
bĩu môi nói. Nếu tính thế này, liệu có phải nàng đã lạc đường vào nhầm gia tộc đao
phủ rồi không? Hô hô, tưởng tượng cảnh một đám long tử long tôn người nào người
nấy đều cầm đại đao, bộ dạng đó thật tức cười chết mất!
“Nói gì thế?
Ta khuyên tỷ tốt nhất vẫn nên đưa ta đi, bởi dù tỷ có đi tới đâu ta cũng sẽ
theo sát tới đấy”, Mẫn Chỉ cắn một miếng kẹo hồ lô nói.
“Thanh lâu
cô có dám đi không?” Nhan Tử La dừng lại nhìn Mẫn Chỉ.
“Thanh
lâu?” Giọng Mẫn Chỉ đột nhiên cao vút, thu hút ánh mắt của những người xung
quanh. Nhan Tử La vội vàng bịt miệng nàng ta lại, “Trời ơi, cô không sợ mất mặt
hay sao hả?”
“Nhưng,
thanh lâu là nơi phong trần, người tử tế đâu có ai vào đấy?”
“Ha ha
ha!!!”, Nhan Tử La phá lên cười, cười tới mức gập cả người lại.
“Cười cái
gì mà cười? Ta nói không đúng sao?” Mẫn Chỉ nghiêng đầu liếc xéo Nhan Tử La. Kì
lại, bình thường nàng mà nhìn người khác như thế thì người đó sớm đã sợ tới mức
ngất xỉu rồi, sao tỷ ta lại chẳng sợ gì cả nhỉ?
“Cô hãy về
hỏi thử đám anh em huynh đệ của cô xem, xem có kẻ nào chưa từng tới đó?”, Nhan
Tử La nói, “Cô nói xem bọn họ có phải là người tử tế không?”. Mắng đi, mau mắng
chửi đám anh em huynh đệ nhà cô đi.
“Bọn họ
cũng tới đó?”, Mẫn Chỉ mở to mắt. Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Mẫn
Chỉ mới nở một nụ cười để lộ ra những chiếc răng trắng tinh đáng yêu, nói: “Thế
thì ta cũng có thể tới đó”.
“Nhưng bọn
họ là đàn ông, còn cô là phụ nữ”, Nhan Tử La nói. Nha đầu này có thật là muốn
đi dạo tới thanh lâu không thế?
“Dù sao ta
cũng phải đi. Tỷ không cần phải lo hoàng… cha ta chém đầu tỷ, bởi ông ấy sẽ
không biết. Được rồi được rồi, đi thôi. Đi thế nào đây?”, Mẫn Chỉ kéo Nhan Tử
La hỏi.
“Tôi thấy
chúng ta vẫn nên để hôm khác hãy đi thì hơn, cải trang thành đàn ông rồi tính.”
Nhan Tử La cười ha ha nói lảng, để hôm khác nghĩa là chờ nàng ta hồi cung rồi
tính.
“Muốn lừa
ta? Đợi ta về nhà rồi đi một mình? Hứ, Nhan Nhan, tỷ thấy có thể như vậy
không?” Mẫn Chỉ cười nhạt.
“Thật chưa
từng gặp ai như cô, một cô gái đường hoàng thế này mà lại muốn vào thanh lâu để
thăm quan. Phục cô thật rồi đấy, tôi hứa với cô, để hôm khác, tôi nhất định sẽ
đưa cô cùng đi. Hi hi, tôi còn muốn cô bảo vệ tôi nữa chứ”, Nhan Tử La nói, “Đi
thôi, không còn sớm nữa, quay về thôi, nếu không sẽ bị ba nha đầu ở nhà cằn nhằn
chết mất”.
“Thôi được,
hôm nay tha cho tỷ.” Mẫn Chỉ lại mua một xâu kẹo hồ lô ăn ngon lành, Nhan Tử La
nhìn mà đau thắt ruột gan.
Sau khi hai
người hỏi han một hồi mới ra được cổng thành, lúc đó trời đã nhá nhem tối. “Còn
nói mình biết đường nữa không? Mất mặt chưa?”, Mẫn Chỉ nhìn Tuyết Nhi từ xa chạy
tới, chế giễu.
“Chẳng phải
tại cô sao, rẽ gì mà lắm thế? Không theo chỉ dẫn, sao tôi nhớ được”, Nhan Tử La
rầu rầu đáp trả.
“Lần sau đi
theo tỷ được chưa?”, Mẫn Chỉ cười.
Khi hai người
bọn họ về tới nhà, trời đã tối đen. Bách Hợp, Ám Hương đang lo lắng đi đi lại lại
trước cổng, thấy họ trở về an toàn mới thở phào nhẹ nhõm. Buổi tối đúng là bị
ba kẻ bọn họ cằn nhằn một trận.
Trong Lan
Quế phường
My Liễm Diễm
đang ngồi trước gương trang điểm. Sau khi phủ phấn khắp mặt xong, nàng ta đánh
bóng mắt màu xanh, rồi lại gắn mi giả khiến hàng mi dài và dày thêm, sau đó tỉ
mỉ vẽ lông mày, cuối cùng là thoa son môi. Nàng ta hài lòng nhìn mình trong
gương, rất tuyệt, vẫn rất xinh đẹp.
Xem ra đồ
trang điểm của thế kỷ XXI có đến đây cũng vẫn thua xa, không nói đến tài nghệ
ca hát, chỉ bàn về dung nhan của nàng ta thôi thì đã khiến đám người dưới kia
liêu xiêu rồi. Thu dọn đồ trang điểm, nàng ta mở hộc tủ ngầm trên tường cất vào
đó. Đây là pháp bảo của nàng ta, mười ngày mới dùng một lần, nên phải cất đi
dùng dần. Cất xong đồ trang điểm, nàng ta lại ngồi xuống trước bàn, ngắm nhìn bộ
tóc đã dài chấm thắt lưng của mình. Nhanh thật, bốn năm mà dài nhanh như thế,
nàng ta tùy tiện buộc túm mái tóc ra đằng sau, chải mái, cố ý để thả mấy lọn
tóc mai dài hai bên nhìn rất quyến rũ, sau đó đứng dậy, gọi một a hoàn vào.
“Bên ngoài
có nhiều người không?”, My Liễm Diễm hỏi. Hôm nay nghe nói là do Cửu gia làm chủ,
chỉ là không biết mời những ai thôi? Bát gia có lẽ cũng sẽ đến? Nghĩ tới chàng,
sắc mặt My Liễm Diễm thoáng ửng hồng. Mặc dù nói theo cách của nàng ta thì là một
tiểu minh tinh cũng đã gặp không ít mĩ nam cùng nghề, nhưng nếu so với Bát gia
thì bọn họ vẫn còn thua xa. Bát gia ôn tồn nhã nhặn, đôi mắt ấy sâu thăm thẳm
như nước hồ không đáy, có thể hút lấy linh hồn người ta bất cứ lúc nào.
“Bên Cửu
gia vẫn chưa tới, có điều phòng dành cho quan khách đã chuẩn bị xong cả rồi.” Cẩm
Tú cười nói, “Không biết Bát gia có tới không, tiểu thư?”
My Liễm Diễm
quay đầu lại trừng mắt nhìn nàng hầu một cái: “Nha đầu, cũng biết ăn nói gớm nhỉ?”.
“Đâu có ạ,
tiểu thư, Cẩm Tú là vì nghĩ cho tiểu thư thôi”, Cẩm Tú ngoan ngoãn nói. Cô ta vừa
cầm bộ váy áo màu đen đến, mặc dù cái váy này không có cánh tay, phần cổ cũng vẫn
chưa may, nhưng Cẩm Tú đã quen, nhanh nhẹn giúp My Liễm Diễm mặc xong váy áo,
sau đó cầm một chiếc khăn voan màu đen nhẹ nhàng khoác lên vai My Liễm Diễm.
“Được rồi,
tiểu thư, hôm nay trông tiểu thư hơi khác. Rất…”, nên dùng từ gì nhỉ? Không thể
nói thẳng ra là giống yêu tinh được?
“Rất gì?
Nói đi, ta không trách đâu.” My Liễm Diễm đứng trước gương xoay một vòng để kiểm
tra xem váy áo có khít người không.
“Rất giống
yêu tinh.” Cẩm Tú thực sự không tìm được từ nào khác.
“Ồ? Ha
ha!!!”, My Liễm Diễm cười, rất thích hợp, thứ nàng ta muốn chính là một con yêu
tinh.
Một cô gái
trẻ ăn mặc rất chỉnh tề đi vào nói: “My tỷ, Cửu gia đến rồi”.
“Ồ! Trình tự
xuất hiện đều đã sắp xếp xong cả chưa? Đồ mà ta cần cũng đã chuẩn bị đủ rồi phải
không?” My Liễm Diễm đi đến bên bàn ngồi xuống.
“Đều chuẩn
bị xong cả rồi, không có vấn đề gì, vậy bây giờ đã có thể bắt đầu chưa?”, Hạ
Chí hỏi.
“Được”, My
Liễm Diễm cười đáp, Hạ Chí liền đi ra ngoài.
Lan Quế phường
có ba tầng, vốn là một tòa lầu rất đỗi bình thường, nhưng bốn năm trước, My Liễm
Diễm đã mua rồi tiến hành cải tạo nó, bên trên còn làm thêm một căn gác nhỏ, chẳng
ai biết căn gác đó dùng để làm gì. Ba tầng lầu đã có đều để thông từ trên xuống
dưới, ở giữa xây một sân khấu hình tròn cao sừng sững, cao phải bằng cả hai tầng
lầu. Xung quanh sân khấu được treo rèm tua rua, một đầu sân khấu nối liền với tầng
hai, vũ công hoặc ca kĩ có thể đi từ đây để ra biểu diễn. Phần còn lại của sân
khấu thì không gắn kết với xung quanh, nhìn từ phía dưới lên sẽ thấy nó như được
treo lơ lửng giữa không trung. Ở tầng hai còn đặt mấy phòng bao riêng, bài trí
rực rỡ xa hoa, ngay cả những a hoàn hầu hạ ở các phòng này cũng được phân biệt
đẳng cấp với các a hoàn khác. Tầng ba là nơi nghỉ ngơi của những cô nương trong
phường, tuy là cũng thông xuống lầu dưới, nhưng hành lang khắp lượt đều dùng vải
mềm màu đỏ để che, bên trong còn có lụa. Từ ngoài nhìn vào chỉ thấy mờ mờ ảo ảo
khiến người ta dễ bề liên tưởng, nhưng thực ra lại rất kín đáo chẳng thể nào
nhìn thấy thứ gì. Ngược lại từ bên trong chỉ cần vén rèm lên là có thể nhìn thấy
hết bên ngoài. Tầng một là chỗ ngồi dành cho khách bình thường, nhưng bàn ghế đều
là loại có giá trị. Ngồi ở tầng một phải ngẩng đầu lên mới nhìn thấy người biểu
diễn trên sân khấu. Cũng may là Lan Quế phường khá lớn, dù ngồi ở tầng một cũng
vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ trên sàn diễn.
My Liễm Diễm
vén rèm nhìn ra ngoài, Tường Vi đã diễn xong, lúc này Mẫu Đơn đang múa. Tư thế
xoay người của cô ta khiến đám khác quan phải trầm trồ thán phục. Xem ra nàng
ta đã không uổng công nuôi nấng Mẫu Đơn, đúng là cái cây hái ra tiền! My Liễm
Diễm đi dọc hành lang, tới căn gác nhỏ, nhìn nhìn chiếc xích đu kết hoa đã chuẩn
bị xong, nàng ta nhẹ nhàng đứng lên.
Lúc này
khoang bao dành riêng cho khách quý đối diện với sân khấu đã có mấy vị công tử
đang ngồi, rất hào hứng say sưa với màn biểu diễn.
“Xem ra bà
chủ My lại trồng được một cây tiền nữa rồi!”, Dận Ngã nói. Chỉ nghe tiếng vỗ
tay la ó của đám người ngồi phía dưới là biết.
“Sao có thể
sánh được với bà chủ My chứ?”, Dận Trinh tỏ ra tinh quái.
“Có điều bà
chủ My mười ngày mới lên sân khấu một lần, thật là đáng tiếc, đáng tiếc”, Dận
Đường cũng tiếp lời.
Dận Tự lại
chỉ thản nhiên ngồi uống trà. Sách Lăng, Tôn Thừa Vận, Dục Hằng ngồi bên cạnh
cũng không lên tiếng.
“Ai chẳng
biết trong mắt bà chủ My chỉ có Bát ca”, Dận Ngã nhấm nhẳng, rõ ràng là hắn
quen nàng ta trước, nhưng My Liễm Diễm đối với hắn lại chẳng bằng Bát ca, sao
không khỏi khiến lòng hắn nhức nhối cho được.
“Lão Thập,
chú ý xem đi.” Dận Tự lên tiếng, nhưng bản thân mình lại chẳng nhìn lên sân khấu.
Người phụ nữ như My Liễm Diễm là yêu tinh, không trêu vào được.
“Đúng đấy,
Sách Lăng huynh, Thừa Vận huynh, các huynh lần đầu tiên tới đây, hãy chăm chú
xem đi, chắc chắn là độc nhất vô nhị”, Dận Trinh nói. Đang trò chuyện, thì nghe
thấy tiếng nhạc được tấu lên, nhưng không thấy người, cho đến khi tiếng ca cất
cao, mới thấy sân khấu từ từ bừng sáng, một chiếc xích đu kết hoa đang từ trên
trời chầm chậm được thả xuống. Trên xích đu có bóng một người con gái mặc váy
đen, màu đen của lụa dính sát vào cơ thể người ấy, khiến những đường cong lung
linh bắt mắt được bày hết ra. Xung quanh mắt người ấy là màu đen, tràn ngập yêu
mị, lại thêm đôi môi đỏ như máu, rõ ràng là một yêu tinh sống động đang hiện
ra. Lúc này nàng ta đang da diết cất tiếng ca khúc Yến vĩ điệp. Nàng ta không
múa, chỉ lười biếng đứng đó hát, ánh mắt như có như không lướt qua những phòng
bao dành riêng cho khách. Cho tới cuối cùng, ánh sáng trên sân khấu từ từ tắt
ngấm, khi sân khấu sáng bừng trở lại thì đã không thấy người đâu nữa, chỉ còn lại
sự yên tĩnh bao trùm khắp các tầng lầu. Ngay sau đó là tiếng vỗ tay, tiếng reo
hò vang lên như sấm, tuyệt đối ăn đứt Tường VI, Mẫu Đơn. My Liễm Diễm đã quay lại
lầu ba, từ từ tẩy trang, để Cẩm Tú chải đầu lại cho mình, chỉ kẹp một chiếc cặp
màu xanh, thay bộ váy áo màu đỏ của hoa hồng, khuôn mặt trong trẻo thanh thoát
như trước.