“Có thể đừng
lau rượu không? Xót lắm?” Nhan Tử La rùng mình, giọng đã phát run rồi.
“Nếu cô
không muốn máu mình bị biến thành kiểu như nhiễm trùng máu thì tôi không có ý
kiến gì, như thế sau này máu cô cũng không thu hút bọn đỉa nữa”, My Liễm Diễm đứng
cạnh nói. Bách Hợp mặt trắng bệch vội vàng lấy rượu ra rửa cho Nhan Tử La: “Chủ
nhân, người hãy cố gắng chịu đựng, không đau chút nào đâu”.
“Thật là một năm
xui xẻo… Á! Nhẹ tay thôi, làm ơn đi mà”, Nhan Tử La vội nắm chặt tay lại nói.
“Sắp xong rồi, sợ
đau mà còn bày trò.” My Liễm Diễm chau mày nói: “Nhưng, cũng may chưa xảy ra
chuyện gì lớn, tôi thấy vẫn nên xin Hoàng thượng cho người đưa cô về thì hơn”.
“Này, Hoàng thượng
không biết đấy chứ?”, Nhan Tử La vội vàng hỏi. Nàng không muốn chuyến du lịch
miễn phí này bốc hơi theo gió.
“Yên tâm, nếu
Hoàng thượng biết thì giờ này cô còn ở đây mà la hét được à?” My Liễm Diễm cười,
“Có điều, hình như là Mẫn công chúa biết đấy”.
Còn đang nói thì
cửa lều được vén lên, Mẫn Chỉ vác cái bụng to chau mày đi vào.
“Nhan Nhan, tỷ chạy
xuống nước làm trò gì dưới đó?” A hoàn vội vàng đỡ nàng ta ngồi xuống.
“Bắt cá”, Nhan Tử
La đáp.
“Bắt cá? Tỷ? Còn
bắt cá? Cá chết à? Trộm gà không được còn tốn thêm nắm gạo, ta đã nói với tỷ
bao lần rồi, tỷ không thể ngoan ngoãn một chút sao?”, Mẫn Chỉ nói tiếp.
“Không ngờ trong
nước lại có thứ đó mà!”, Nhan Tử La đáp, “Hơn nữa, chỉ là hiến máu nhân đạo một
lần, cũng không chết được đâu”.
“Im miệng!”, hai
người phụ nữ bên cạnh đồng thời hét lên. Bách Hợp cúi đầu cười thầm.
“Thật chẳng dịu
dàng gì cả! Giờ tôi đang là người bị thương mà”, Nhan Tử La lầm bầm.
“Hừ!” Hai người
phụ nữ kia lại hừ mũi.
“Khó chịu ở mũi
à? Cẩn thận nhiễm lạnh, nhiệt độ buổi sáng và buổi tối trên thảo nguyên rất
khác biệt đấy.” Nhan Tử La cười.
“Đúng là cái tính
chết cũng không sửa được.” My Liễm Diễm day day trán.
“Cũng may
không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, nếu không thì phiền phức to rồi”, Mẫn Chỉ
nói, thở phào, sau đó nói tiếp, “Nghe nói ngày mai có hội thi võ, đến lúc ấy tỷ
phải cẩn thận đấy”.
“Thật
không?” Nhan Tử La và My Liễm Diễm cùng hỏi, giọng đầy hào hứng, “Là ngày hội
Natamu[1] à?”.
[1] Natamu:
Ngày hội của người Mông Cổ.
“Không phải,
chỉ là một cuộc thi của con em hai tộc Mãn Mông mà thôi, ta thấy đa phần là muốn
lấy lòng Hoàng a ma”, Mẫn Chỉ nói, chẳng mấy hào hứng.
“Oa, có thể
tận mắt xem truyền hình trực tiếp màn đấu gươm đấu súng thật rồi!”, Nhan Tử La
khẽ nói.
“Còn cả những
đại hiệp bay qua bay lại nữa chứ.” My Liễm Diễm mở to hai mắt.
“Nhưng, hai
cái bụng to các cô… Ha ha, hãy cẩn thận một chút đi!” Nhan Tử La cười trước nỗi
đau của người khác.
Sau khi hai
“cái bụng to” quay sang nhìn nhau, Mẫn Chỉ cười nói, “Chúng ta cẩn thận, còn tỷ?
Tỷ đang bị thương, nếu không cẩn thận bị Hoàng a ma phát hiện thì… khéo bị đưa
trả về Bắc Kinh đấy”, My Liễm Diễm nghe xong lập tức cười híp cả mắt.
“Không sao,
ít nhất tôi cũng có thể đứng dậy nhảy lên khen hay, ngưỡng mộ không, hai người ấy?”,
Nhan Tử La vui vẻ nói, hoàn toàn quên mất rằng Bách Hợp đang lau rượu trên chân
mình.
Mấy người bọn
họ nói chuyện phiếm một lúc, Mẫn Chỉ mới quay về lều của mình.
Sáng sớm
hôm sau dùng bữa xong, Bách Hợp lại lau rượu cho Nhan Tử La, khiến từ lều nàng
vọng ra tiếng la hét thê thảm.
Chỗ bị đỉa
cắn giờ chỉ còn là một nốt đỏ nhỏ, nhưng những vùng bị xước đỏ bên cạnh do nàng
ra sức lấy khăn chà lên hôm qua thì vẫn còn, Nhan Tử La nhìn xong đột nhiên nhớ
tới một từ: “Ban đỏ”, sau đó chính nàng cũng thấy buồn nôn.
Suốt cả
ngày, My Liễm Diễm và Nhan Tử La đều sống trong tâm trạng hưng phấn và chờ đợi,
Mẫn Chỉ thì lắc đầu và thở dài. Mãi mới tới tối, xung quanh khu hạ trại rất nhiều
đống lửa đã được đốt lên, trên đất cũng dùng tấm màn quây lại, xung quanh đó là
mấy chiếc bàn, bên trên bày rượu và thịt. Nhan Tử La cùng My Liễm Diễm ngồi ở một
bàn cách Khang Hy không xa.
Một bối lặc
trẻ tuổi tuyên bố quy tắc của cuộc thi, thấy đám võ sĩ Mãn Mông đã bừng bừng
khí thế. Khang Hy cười rất vui vẻ, cất tiếng tuyên bố cuộc tỉ thí bắt đầu.
Nhan Tử La
và My Liễm Diễm xem rất hào hứng, đây hoàn toàn không phải là những động tác
trong biểu diễn võ thuật, nếu không cẩn thận bị đối thủ đánh trúng, thì sẽ bị
tàn phế.
Trên đài
các võ sĩ tỉ thí hăng say, phía dưới My Liễm Diễm và Nhan Tử La lại mang họ ra
để cá cược. Lần này, bối tử Mông Cổ mà Nhan Tử La cược thắng, nàng cười híp mí
nói, “Lại thua một ván nữa rồi nhé, cố lên”. My Liễm Diễm chau chau mày, bĩu
môi.
“Không phục?
Vậy thì cược tiếp. Lần này cô cược ai thắng? Cho cô đoán trước đấy”, Nhan Tử La
cười lớn.
“Không cần
cô nhường, theo quy định cô vẫn được đoán trước”, My Liễm Diễm đáp đầy phong độ.
“Không cần
thì thôi đấy nhé! Ừm…” Nhan Tử La nhìn qua nhìn lại hai võ sĩ trên đài, sau đó
nói, “Tôi cược võ sĩ Mông Cổ thắng”.
“Này, cô
không cần phải cố tình nhường tôi”, My Liễm Diễm kêu lên.
Cuộc tỉ thí
bắt đầu, hai người một dùng đao, một dùng côn, còn chiêu thức họ sử dụng là gì,
căn bản nàng không nhìn rõ, nàng chỉ căn cứ vào sự tiến lùi của hai bên mà suy
đoán. Thấy võ sĩ Mông Cổ dùng đao đang từng bước từng bước lùi về phía sau,
Nhan Tử La bèn nắm chặt tay lại khẽ nói, “Huynh đài, làm ơn giúp tôi đi, cố gắng
lên!”. Nhưng sự khẩn cầu của nàng chẳng ai nghe, võ sĩ đó vẫn cứ lùi mãi lùi
mãi, còn người Nhan Tử La thì vô thức vươn về phía trước để quan sát, lông mày
cứ nhíu lại dần theo từng bước chân giật lùi của võ sĩ kia cho tới khi hai đầu
mày chạm vào nhau. Cuối cùng khi võ sĩ đó sắp lùi khỏi sàn đấu, tình thế đột
nhiên xoay chuyển, anh ta khom mình bật người một cái bay vọt qua đầu đối thủ,
và tấn công từ phía sau.
“Hay! Người
anh hùng, cố lên!”, Nhan Tử La đứng bật dậy, huơ huơ hai tay hét. Võ sĩ đó
thoáng nghiêng đầu nhìn nàng một cái, khóe miệng khẽ cong lên như cười.
“Cô muốn
thành tiêu điểm à?” Một bàn tay giật mạnh gấu áo Nhan Tử La, Nhan Tử La vô thức
nhìn về phía Khang Hy, Hoàng thượng cũng đang rất hứng thú, như cười như không
quay sang nhìn nàng. Nhan Tử La ngượng nhùng nhìn ông gật gật đầu, sau đó ngồi
phịch xuống.
“Lần này
thì hay rồi, nhờ cô mà tôi cũng được nổi tiếng theo”, My Liễm Diễm thì thầm.
“Vậy cô sẽ
cảm ơn tôi thế nào đây?”, Nhan Tử La cũng khẽ tiếng đáp lại. Dùng da đầu cũng
có thể cảm nhận được những ánh nhìn xung quanh.
“Chuyện mất
mặt như thế mà cô còn bảo tôi phải cảm ơn nữa sao?” My Liễm Diễm nghiến răng
nghiến lợi.
“Ha ha”,
Nhan Tử La cười ngây ngốc.
Đột nhiên
những tiếng hoan hô vang dậy, Nhan Tử La và My Liễm Diễm cùng ngẩng đầu nhìn
lên đài, võ sĩ Mông Cổ đang cười rất tươi nâng cao thanh đao trong tay lên. Ánh
mắt anh ta quét qua một lượt nhìn xuống dưới, khi nhìn tới chỗ Nhan Tử La liền
mỉm cười với nàng, Nhan Tử La cũng rất vui, nàng quay sang bật hai ngón tay
thành hình chữ “V” với My Liễm Diễm.
“Biết là cô
thắng rồi, đừng đắc ý quá như thế!”, My Liễm Diễm liếc xéo nàng nói.
“Tôi là muốn
nhắc nhở cô thôi, thua hai lần nhé. Ha ha!” Nhan Tử La cười toe toét.
“Cuộc tỉ
thí vẫn chưa kết thúc, giờ nói ai thắng ai thua không phải là hơi sớm sao?” My
Liễm Diễm buồn cười nhìn Nhan Tử La, luôn cảm thấy cô nàng này hình như trong
người có chút ít tế bào hoang dã.
“Vậy thì cược
tiếp!”, Nhan Tử La nói với vẻ rất tự tin, hôm nay vận nàng cũng không tồi.
Những cuộc
tỉ thí tiếp theo trên đài vẫn rất náo nhiệt, Nhan Tử La và My Liễm Diễm cũng
luân phiên thắng thua, cuối cùng, Nhan Tử La thắng 2-0.
Sau khi những
cuộc tỉ thí trên đài kết thúc, Khang Hy hình như rất vui, thưởng cho người thắng
cuộc những phần thưởng như đao, tên. Không khí bỗng dưng được hâm nóng, để ăn mừng,
những màn ca vũ đã được chuẩn bị trước đó lần lượt được biểu diễn. Phong cách
hoang dã hoàn toàn khác với kiểu biểu diễn trong kinh thành, những màn múa tập
thể mới mẻ và tư thế múa đẹp mắt mạnh khỏe đã thu hút sự chú ý của Nhan Tử La
và My Liễm Diễm, hai người chăm chú nhìn lên đài.
“Cô có cảm
thấy người tham gia múa lần này nhiều quá không?”, Nhan Tử La hỏi với giọng
không chắc chắn.
“Ừ, rất nhiều
người đều chạy ra nhảy cả”, My Liễm Diễm nhìn quanh một vòng rồi nói. Đúng là
náo nhiệt thật, những tiếng cười vui vẻ, sảng khoái vọng lại từng đợt từng đợt.
“Hay là cô cũng ra nhảy đi.”
Nhan Tử La
lắc đầu từ chối, “Thôi, không có hứng”.
“Thế thì
đành phải ở đây với tôi thôi!” My Liễm Diễm cười.
“Ở lại đây
với cô vẫn tốt hơn bị ăn mắng!”, Nhan Tử La đáp. My Liễm Diễm nhìn nàng như suy
nghĩ, không nói gì. Thế là hai người bọn họ đành ngoan ngoãn ngồi đó nhìn màn
nhảy múa vui vẻ và náo nhiệt trên đài.
Dần dần, một
cô gái bận bộ váy áo màu đỏ trở thành trung tâm, giữa vòng vây của mọi người,
nàng ta đang lả lướt múa, tư thế đẹp mắt và tràn đầy sức sống, hoàn toàn không
có cảm giác yếu đuối.
Đột nhiên
trước mắt xuất hiện một bóng người, là cung nữ hầu bên cạnh Khang Hy, cô ta
tươi cười nhìn Nhan Tử La và My Liễm Diễm nói, “Hai vị phúc tấn, Hoàng thượng
cho mời”.
Hai người
quay sang nhìn nhau. Cho mời? Để làm gì?
“Hoàng thượng
có việc gì à?”, Nhan Tử La hỏi nhỏ, nàng cảm thấy hơi sợ Khang Hy.
“Cái này nô
tỳ không biết”, cung nữ đáp.
Nhan Tử La
đỡ My Liễm Diễm đứng dậy, theo cung nữ đó đi đến chỗ Khang Hy. Đến trước Khang
Hy, hai người hành lễ, rồi nghiêm túc cúi đầu đứng chờ.
“Hoàng thượng,
chính là hai vị phúc tấn này sao?”, một giọng nữ vang lên. Hai nàng liền ngẩng
đầu, thì ra chính là thiếu nữ áo đỏ vừa múa trên đài vừa rồi.
Hai vị này?
Hai vị nào? Có ý gì chứ? Hai nàng lại quay sang nhìn nhau, không có đáp án.
“Ừm, chính
là bọn họ.”, Khang Hy đáp, sau đó nói với hai nàng, “Vừa rồi điệu múa của Kỳ Mộc
Cách quận chúa, các ngươi thấy thế nào?”.
“Rất hay ạ”,
hai nàng cùng đồng thanh đáp.
“Kỳ Mộc
Cách quận chúa đề nghị trẫm cho tỉ thí với hai ngươi!”, Khang Hy cười hỏi.
“Bái phục
chịu thua”, hai nàng lại cùng nói sau khi đã suy nghĩ. Thật là, ai có tâm trạng
để mà thi múa với nhà cô chứ? Sự hiếu thắng của vị quận chúa Mông Cổ này cũng
thật là quá mãnh liệt.
“Ừm?” Khang
Hy kéo dài giọng, sau đó nói, “Hôm nay sao lại khiêm tốn như thế? Kỳ Mộc Cách,
xem ra họ không dám tỉ thí với ngươi rồi, trẫm tuyên bố ngươi thắng”.
“Thế không
được, Hoàng thượng bệ hạ, dù thắng hay bại cũng không thể chỉ tuyên bố bằng một
câu đơn giản thế là xong chứ? Thắng quá dễ dàng, Kỳ Mộc Cách không muốn. Hơn nữa,
cũng phải khiến người ta tâm phục khẩu phục mới được!”
Xem ra đây
đúng là một vị quận chúa… dai như đỉa.
“Hay là để
hai chúng tôi viết một giấy chứng nhận rằng cô là người thắng cuộc?”, Nhan Tử
La đột nhiên nói. Cô ta muốn thi thì cũng phải nhìn xem người khác có tâm trạng
mà “phục vụ” cô ta hay không chứ, thật là ấu trĩ.
“Ngươi…” Kỳ
Mộc Cách mở to hai mắt, có phần kinh ngạc trước kiểu ăn nói của vị trắc phúc tấn
này.
“Chúng tôi
đều tự nhận tài nghệ không được bằng cô, chắc chắn nhận thua rồi. Quận chúa hà
tất phải truy sát tới cùng? Hơn nữa, cho dù có tỉ thí thật, nếu người thua không
phải là chúng tôi, e là không được ổn cho lắm”, Nhan Tử La nhạt nhẽo đáp. Đột
nhiên bị véo một cái thật mạnh, lúc này mới nhớ ra là Khang Hy đang ngồi bên cạnh.
“Hoàng thượng,
không phải chúng nô tỳ không nể mặt Quận chúa, chỉ là, giờ mà tỉ thí thì không
được tiện cho lắm”, My Liễm Diễm vội vàng dàn hòa. Khang Hy gật đầu, “Nói cũng
phải, Kỳ Mộc Cách, khi nào ngươi tới kinh thành, sức khỏe họ tốt hơn, trẫm sẽ lệnh
cho họ phải so bì cao thấp với ngươi, thế nào?”.
“Vâng, thưa
Hoàng thượng bệ hạ”, Kỳ Mộc Cách không cam tâm, đáp. My Liễm Diễm vội kéo Nhan
Tử La quay lại chỗ ngồi.
“Trước kia
sao tôi lại không nhận ra gan cô to như thế nhỉ?”, My Liễm Diễm cười, hỏi.
“Ừm? Quên mất
là Hoàng thượng ở đấy, chỉ là không quen mắt với cái vẻ hống hách của cô ta”,
Nhan Tử La đáp.
My Liễm Diễm
cười, “Người hống hách huênh hoang nhiều lắm, không quen mắt thì phải làm
sao?”.
“Lần sau sẽ
chú ý, nhìn thấy những kẻ ngông nghênh tôi sẽ coi họ như không khí.” Nhan Tử La
hớp một ngụm rượu sữa ngựa, cay tới phát ho mấy tiếng, My Liễm Diễm vội vàng vỗ
lưng cho nàng.
Buổi tối tỉ
thí võ nghệ này kéo dài rất lâu, nhưng vì nửa chừng My Liễm Diễm cảm thấy khó
chịu, nên Nhan Tử La đỡ nàng ta quay về lều nghỉ ngơi.
Những ngày
trên thảo nguyên cuộc sống thật dễ chịu, không có cảm giác bị áp bức như ở kinh
thành, hàng ngày tâm trạng đều thảnh thơi, chỉ có đồ ăn đồ uống là không quen lắm.
Trên thảo nguyên họ thường ăn thịt dê thịt cừu, uống rượu sữa ngựa và chè
bơ[2], thật sự không thể hợp được với khẩu vị của Nhan Tử La. Cũng may Khang Hy
còn chưa quên việc “vợ lão tứ không thích ăn thịt dê”, hằng ngày đầu bếp đều
chuẩn bị cho nàng đùi gà. Còn thứ bánh ngọt mà Nhan Tử La thích ăn thì về cơ bản
là không được nhìn thấy chứ nói gì đến ăn.
[2] Chè bơ:
Thức uống ở vùng người Tạng, người Mông Cổ, làm bằng bơ, chè bánh và muối.
Mặc dù ăn uống
không hợp, nhưng thảo nguyên, trời xanh và mây trắng khiến Nhan Tử La ngắm nhìn
hằng ngày cũng không thấy chán. Trên thảo nguyên thường xuyên tổ chức đua ngựa,
thi võ, lửa trại buổi tối khiến nàng vui khôn cùng. Do đó nàng cảm thấy rất ngưỡng
mộ Mẫn Chỉ.
“Mẫn Mẫn hạnh
phúc thật đấy, thường xuyên được ngắm nhìn cảnh tượng xinh đẹp này!”, Nhan Tử
La gối đầu lên cánh tay ngắm nhìn bầu trời nói.
“Tỷ nói
đúng, bầu trời thảo nguyên đẹp hơn bầu trời bị chia cắt ở chỗ chúng ta ngày trước
nhiều. Nhưng, thỉnh thoảng chính vì trời bao la rộng lớn quá, mà cảm giác cô
đơn vô cùng”, Mẫn Chỉ đáp.
“Cô đơn
cũng không tồi mà”, My Liễm Diễm từ nãy vẫn im lặng bỗng lên tiếng.
Nhất thời cả
ba người phụ nữ đều im lặng, đám a hoàn theo hầu bên cạnh cũng không dám lên tiếng.
“Ngạch
nương, Mẫn cô cô, Bát thẩm”, tiếng gọi cùng tiếng bước chân vọng tới. Mấy người
bọn họ quay đầu nhìn, thấy Khuynh Thành và Dận Giới đang chạy về phía mình, tay
mỗi đứa ôm một quả dưa hấu. Đám a hoàn vội bước tới đón lấy dưa hấu. Khuynh
Thành lao đến cạnh Nhan Tử La, “Ngạch nương, có dưa hấu ăn đấy”.
“Oa, con thật
là thiên sứ đáng yêu, biết ta thích ăn món đó!”, Nhan Tử La ngồi dậy cười, nói.
“Chủ nhân,
nô tỳ quay về lấy đĩa vào dao đã”, Bách Hợp và Hiểu Lam nói, sau đó hai người vội
vội vàng vàng về khu trại.
Một lúc lâu
sau cũng không thấy quay lại, Nhan Tử La thì không sao, nhưng hai tiểu quỷ thì
bắt đầu đứng lên trông ngóng.
“Sao chậm
thế chứ? Lát nữa sẽ không ngon nữa”, Khuynh Thành chu cái miệng nhỏ xinh ra
nói.
“Chuyện này
đơn giản thôi”, Nhan Tử La nhìn nhìn hai quả dưa, sau đó cầm một quả lên bộp một
tiếng, quả dưa vỡ toác.
“Ngạch
nương!”
“Thế này
nhanh hơn!” Nhan Tử La tách quả dưa ra, đưa cho mỗi người một miếng, cuối cùng
cũng tự cầm lấy một miếng, ngoạm một cái, tựa như được nếm quỳnh tương ngọc lộ[3]
vậy.
[3] Quỳnh
tương ngọc lộ: Rượu quý
“Dưa chín
ngon quá!”, Nhan Tử La khen.
“Nhan
Nhan!” Mẫn Mẫn nhìn nàng bất lực, ăn dưa hấu kiểu này hình như không được phù hợp
với thân phận cho lắm.
“Ừm? Làm
sao?”, Nhan Tử La hai tay cầm miếng dưa hỏi.
“Tỷ không cảm
thấy nên đợi bọn nô tài quay lại rồi hẵng ăn thì tốt hơn à?”, Mẫn Chỉ hỏi lại.
“Mẫn Mẫn,
cô có tưởng tượng được cảnh hổ và sư tử ăn thịt mà dùng dao nĩa không?” Nhan Tử
La lại cắn một miếng dưa, nước dưa hấu còn rớt ra cả khóe miệng của nàng.
“Nhưng…” Mẫn
Chỉ lắc lắc đầu, sau đó cầm miếng dưa lên cắn, bỏ đi vậy, những việc kì lạ mà
Nhan Tử La làm đâu phải mới chỉ có một hai việc. My Liễm Diễm thì nhàn tản ngồi
cạnh gặm dưa.
Đột nhiên
tiếng vó ngựa gấp gáp vọng lại, mấy người bọn họ lập tức ngẩng đầu, phóng tầm mắt
ra nhìn, Nhan Tử La thoáng chau mày, sắc mặt My Liễm Diễm tối lại, Mẫn Chỉ thì
tự nhiên. Chỉ có Khuynh Thành và Dận Giới vui vẻ gọi, “Nhị bá bá, Bát thúc, Thập
tam thúc”. Mấy con ngựa đi tới trước họ thì dừng lại.
“Nhị bá bá,
mọi người đang thi cưỡi ngựa ạ?” Khuynh Thành nghiêng đầu hỏi, dưa hấu cũng
quên cả ăn.
“Đúng thế,
Khuynh Thành đang làm gì thế?”, Dận Nhưng cười hỏi. Mấy vị A ca mặc quân trang
trông càng thêm anh tuấn.
“Ăn dưa hấu
ạ. Nhị bá bá, mọi người có muốn ăn không?”, Khuynh Thành hỏi.
Dận Nhưng
và mấy vị A ca còn lại nhìn đám vỏ dưa với các hình thù khác nhau lăn lóc dưới
đất, thoáng ngẩn cả ra, sau đó Dận Tường lật người xuống ngựa, nói: “Mới nghe
thôi mà ta đã thấy khát rồi”.
Bách Hợp vội
vàng cung kính dâng dưa hấu cho hắn bằng hai tay.
“Thập tam
ca”, một giọng nữa vang lên đầy kinh ngạc.
“Quận chúa
không ăn à? Ngồi trên ngựa lâu thế, quận chúa cũng khát rồi nhỉ?”, Dận Tường
nhìn cô gái bên cạnh Dận Tự nói.
“Ta không
thèm!”, Kỳ Mộc Cách khinh miệt nói, rồi lại nhìn nhìn mấy người bọn họ, sau đó
nhìn Nhan Tử La và My Liễm Diễm: “Hai vị phúc tấn đây chắc đang rảnh rỗi, hay
là chúng ta thi cưỡi ngựa đi?”
“E là tài
nghệ cưỡi ngựa của chúng tôi không bì được với Quận chúa”, My Liễm Diễm đáp, mặt
không cảm xúc.
“Ha ha,
Phúc tấn chắc quá khiêm tốn thôi? Không tinh thông ca vũ, lẽ nào tài cưỡi ngựa
cũng không có hay sao?” Kỳ Mộc Cách kiêu ngạo phá lên cười, rõ ràng là làm khó
họ.
“Thế thì có
gì lạ? Cổ nhân có câu: ‘Văn đạo hữu tiên hậu, thuật nghiệp hữu chuyên công’[4].
Khả năng của mỗi người không giống nhau, sao có thể dùng một tiêu chuẩn để đem
ra so sánh? Hay là, Quận chúa cùng thi “Thơ”, “Thư” với ta?”, Nhan Tử La cười
nói. Nhắm chồng người ta, vì vậy mới ra sức tìm cách khiến vợ người ta mất mặt.
Thủ đoạn đê tiện!
[4] Trong
Sư Thuyết của Hàn Dũ: Nghe đạo có trước sau, học thuật cần chuyên công.
“Hừ!”, Kỳ Mộc
Cách hừ một tiếng, sao đó ngạo mạn đáp: “Thứ của người Hán, bổn Quận chúa không
thèm học”.
“Ồ”, Nhan Tử
La dài giọng, “Ý của Quận chúa là coi thường mọi thứ của người Hán?”
Kỳ Mộc Cách
lại hừ một tiếng. Nhan Tử La buồn cười, nhìn cô ta, nói: “Ngay từ đầu Đại
Thanh, từ Thái Tông, Thế Tổ tới bốn triều, đời nào cũng ca ngợi việc học lễ nhạc
văn hóa của dân tộc Hán, theo ý Quận chúa thì sai hết cả sao?”, Nhan Tử La cố ý
bóp méo ý cô ta.
“Ngươi…
ngươi không được ăn nói bậy bạ”, Kỳ Mộc Cách hét.
“Tôi ăn nói
bậy bạ, hay là vốn Quận chúa đã có ý này?”, Nhan Tử La cười hỏi.
“Được rồi,
Nhan Nhan.” Mẫn Chỉ đứng dậy đi tới bên Nhan Tử La, “Nhị ca, nếu không có việc
gì nữa, muội xin cáo từ trước”. Dận Nhưng gật gật đầu.
Cả bọn đứng
dậy đi về. Không khí giữa đám người ngồi trên ngựa có chút gượng gạo, từ xa vọng
lại tiếng của Khuynh Thành: “Ngạch nương, quận chúa kia hình như không thích ngạch
nương và Bát thẩm, tại sao thế ạ?”
“Đương
nhiên vì ta và Bát thẩm quá xinh đẹp, cô ta hổ thẹn, ha ha, Bảo bối à, ngạch
nương nói cho con nghe, việc ngu ngốc tự sỉ nhục mình như thế, chúng ta không
bao giờ được làm, làm rồi khiến người khác cười rụng răng mất.”
Giọng Nhan
Tử La vọng lại. Kỳ Mộc Cách căm giận nhìn theo bóng lưng họ.