Về tới lều,
My Liễm Diễm thần sắc mệt mỏi nằm xuống vờ ngủ, Nhan Tử La ngồi dựa bên cạnh, một
lúc sau mới nói: “Đổi lại nếu là tôi tôi cũng sẽ không vui, nhưng, hình như chẳng
còn cách nào”.
“Thật ra,
những lời cô nói trước kia là đúng”, My Liễm Diễm buồn buồn nói.
“Trước kia?
Tôi đã nói gì?”, Nhan Tử La hỏi.
“Cô bảo tôi
hãy suy nghĩ xem có thật sự muốn ở cạnh chàng không, tôi nghĩ chắc tôi đã bị
tình yêu là mờ cả lý trí rồi, kết quả, đúng như tình cảnh bây giờ, hối hận cũng
không kịp.” My Liễm Diễm mở mắt nhìn Nhan Tử La.
“Tôi nói
à?” Nhan Tử La thấy My Liễm Diễm gật đầu, nàng thở dài, “Vậy bây giờ tôi sẽ bảo
cô là, nếu bị ép thì nhảy tường, cắn người đi. Đừng có ngồi đợi người ta tới cướp
chồng mình như thế?”.
“Cho dù
không có người này thì cũng sẽ có người khác”, My Liễm Diễm đáp.
“Cũng phải!”
Nhan Tử La đột nhiên nhớ đến Dận Chân, hình như chàng cũng có một đám các bà vợ
bé, thời gian nàng dưỡng bệnh, rất nhiều vợ bé của chàng đã tới thăm nàng.
“Giờ tôi chỉ
mong con tôi bình an chào đời và được sống cùng nó cho tới khi nó trưởng
thành”, My Liễm Diễm vuốt ve cái bụng bầu, nói.
Nhan Tử La
nhìn bụng My Liễm Diễm, lòng đột nhiên trào dâng cảm giác buồn thương.
“Được rồi,
dù sao cũng không còn cách nào, sống vẫn phải sống, hãy nghĩ cách để mình sống
vui vẻ hơn”, Nhan Tử La nói. Nàng cũng là vợ bé của người ta, cuộc sống của
nàng phải thế nào đây?
“Ừm, không
được lãng phí thời gian, phải làm cho mình vui vẻ mới được.” Sắc mặt My Liễm Diễm
khá hơn một chút, khôi phục lại vẻ tươi sáng bình thường. Nhan Tử La lúc này mới
yên lòng.
Hai người
đang nói chuyện thì Khuynh Thành chạy tới, nhào vào lòng Nhan Tử La, luôn miệng
kêu buồn ngủ.
“Sao hôm
nay không đi chơi với Thập bát thúc của con?”, Nhan Tử La hỏi.
“Thúc thúc ốm
rồi, Hoàng gia gia nói sợ lây cho con, vì vậy bảo con về ngủ với ngạch nương”,
Khuynh Thành đáp.
Nhan Tử La
giật thót mình, ốm rồi? Hình như Khang Hy có một A ca nhỏ tuổi chết ngoài tái
ngoại, mà hình còn cả việc Thái tử bị phế nữa. Lẽ nào là năm nay sao? Chuyện gì
thế này? Bao nhiêu xung đột cùng xảy ra một lúc.
“Ốm nặng
không? Thái y tới thăm bệnh chưa?”, Nhan Tử La lo lắng hỏi.
“Thái y nói
không sao, chỉ bị nhiễm lạnh thôi. Ngạch nương, Thập bát thúc không được khỏe mạnh
như Khuynh Thành”, Khuynh Thành nói với giọng kiêu ngạo pha lẫn buồn ngủ. Cánh
tay ôm Khuynh Thành của Nhan Tử La bất giác siết chặt hơn, oán trách mình đã
không chu ý săn sóc Khuynh Thành dọc đường đi, cũng may con bé không ốm. Nhưng
nghĩ đến Dận Giới, lòng lại xót xa, thằng bé đáng yêu đó, suốt dọc đường đã
thân thiết gọi nàng là Nhan tỷ tỷ.
Dỗ Khuynh
Thành ngủ xong, Nhan Tử La có chút thất thần. My Liễm Diễm thấy vậy, biết nhất
định nàng đã nghĩ tới chuyện gì, nên cũng không hỏi nhiều.
Hôm sau,
dùng xong bữa sáng, Nhan Tử La vội vàng qua thăm Dận Giới, khuôn mặt nhỏ nhắn của
Dận Giới sốt nóng hồng lên, nhưng thấy nàng tới, vẫn vui vẻ ngồi dậy, hớn hở gọi:
“Nhan tỷ tỷ”.
“Uống thuốc
chưa?”
Cánh tay
Nhan Tử La bị Dận Giới ôm chặt. “Thuốc đắng lắm, Nhan tỷ tỷ”, Dận Giới nhăn mặt
đáp.
“Thuốc đắng
mới là thuốc tốt!” Nhan Tử La bẹo bẹo khuôn mặt xinh xắn của Dận Giới, “Hơn nữa,
đệ là nam tử hán, chút thuốc đắng đó có là gì”.
“Nhưng,
đúng là rất đắng”, Dận Giới nói, “Có điều, đệ uống hết rồi, Nhan tỷ tỷ”.
“Uống hết rồi
mới đúng, nếu như đệ không mau khỏe lại, vài hôm nữa tới ngày hội Natamu đệ sẽ
không được xem đâu!” Nhan Tử La cười.
“Vâng! Đệ
phải xem.” Dận Giới gật gật đầu.
“Vậy thì phải
ngoan ngoãn uống thuốc, nghe lời thái y”, Nhan Tử La nói.
“Vâng, đợi
đệ khỏe rồi, Nhan tỷ tỷ lại cùng đệ và Khuynh Thành đi bắt cá nhé!” Dận Giới
giơ ngón tay nhỏ xíu ra.
“Đổi trò
khác đi, lũ đỉa dưới nước sẽ cắn ta”, Nhan Tử La nói. Ta đâu có nhiều máu như
thế mà đi hiến.
“Ừm, cái
đó, vậy Nhan tỷ tỷ cưỡi ngựa với đệ”, Dận Giới lại đưa ra yêu cầu mới.
“Được, cưỡi
ngựa!” Nhan Tử La nhanh nhẹn móc nghéo với Dận Giới, dù sao nàng cũng rất thích
cưỡi ngựa.
Sau đó,
ngày nào Nhan Tử La cũng đến ngồi với Dận Giới một lát, Dận Giới đỡ sốt, bệnh
cũng đỡ nhiều.
Mấy ngày nữa
là hội Natamu đầu tiên của năm bắt đầu, không khí trong khu trại hào hứng háo hức,
Nhan Tử La chưa được chứng kiến bao giờ nên rất mong chờ.
Chờ đợi
mãi, cuối cùng cũng đến ngày hội Natamu. Vì Khang Hy nói sức khỏe hai nàng
không tốt, nên chỉ có thể ngồi dưới làm khán giả, xem đấu vật, cưỡi ngựa, bắn
cung… Các môn thi đều rất hấp dẫn, Nhan Tử La nhiệt huyết bừng bừng, cũng chẳng
màng việc bị ánh nắng mặt trời “đốt” cho đen thui giống nạn dân Châu Phi.
Cũng chính
vào ngày hội Natamu, nàng mới được tận mắt chứng kiến tư thế oai hùng hào sảng
của nữ tử Mãn Mông. Mấy Cách cách, phúc tấn tùy giá đến, ngoài nàng và My Liễm
Diễm, đều đang đứng ngoài trường thi hứng nắng hứng gió, khiến hai nàng nhìn mà
ghen tị. Sáng nay, Mẫn Chỉ thấy khó chịu ở bụng, My Liễm Diễm cũng nói muốn về
nghỉ ngơi một lát, Nhan Tử La đành phải theo họ về.
Buổi tối
trong ngày hội Natamu, theo thông lệ đèn đuốc sáng choang, lửa trại bập bùng.
Chính vào buổi tối này, những người con trai con gái thương mến nhau có thể tặng
quà cho nhau. Nhan Tử La và My Liễm Diễm xem một lúc, rồi khẽ nói: “Tiết mục
này… hình như không còn thích hợp cho những người đang trong thời gian bảo trì
bảo dưỡng như tôi và cô xem nữa thì phải? Tôi thấy chúng ta nên quay về đi ngắm
sao thì hơn”.
“Cũng phải,
chẳng nhận được món quà nào thì thật quá mất mặt”, My Liễm Diễm cười đáp,
“Chúng ta về ngủ thì hơn”.
Hai người
cùng đứng dậy. Bách Hợp, Hiểu Lam vội vàng chạy tới đỡ hai nàng, chủ tớ bốn người
chuẩn bị lên đường hồi “phủ”. Vừa quay người đi, thì nghe thấy tiếng cười sảng
khoái của Dận Nhưng, hai nàng quay lại nhìn, sắc mặt My Liễm Diễm lập tức tối lại,
khóe miệng Nhan Tử La nhếch lên cười nhạt.
“Đi thôi, đừng
nhìn nữa, ảnh hưởng tới tâm trạng”, Nhan Tử La nói. My Liễm Diễm khẽ gật đầu,
bám chặt vào cánh tay Hiểu Lam bước quay về. Nhan Tử La quay đầu nhìn lại lần nữa,
đúng lúc ấy bắt gặp ánh mắt Dận Tự đang nhìn về phía hai nàng. Nhan Tử La vô thức
cười lạnh, trừng mắt lườm, sau đó đuổi theo My Liễm Diễm. Suốt dọc đường về My
Liễm Diễm lẳng lặng đi, cụp mắt cúi đầu. Nhan Tử La cũng im lặng, suốt buổi tối
không khí trong lều bỗng trở nên kì quái. My Liễm Diễm đi nghỉ từ rất sớm.
Tối muộn,
Khuynh Thành cũng về, vừa vào lều đã bĩu môi nói, “Quận chúa đó cũng thật quá
đáng ghét, cứ bám chặt lấy Bát thúc, Bát thúc chẳng thèm để ý tới con và Dận Giới
nữa”.
Nhan Tử La
vội vàng giơ tay làm động tác “suỵt” với con, sau đó nhìn My Liễm Diễm. Cũng
may, hình như nàng ta đang ngủ rất say.
“Ồ!” Khuynh
Thành gật gật đầu, “Bát thẩm đã ngủ rồi, sao ngủ sớm thế ạ?”.
Nhan Tử La
gật gật.
Bách Hợp
mang nước vào, nói nhỏ với Nhan Tử La: “Nô tỳ thấy Bát gia đang đứng ngoài lều,
không biết là có phải có chuyện gì không”.
Nhan Tử La
nhìn nhìn Bách Hợp, lại nhìn My Liễm Diễm, sau đó kéo tay Khuynh Thành, Bách Hợp,
Hiểu Lam ra ngoài.
“Ngạch
nương, làm gì vậy?”, Khuynh Thành nghi hoặc hỏi. Bách Hợp vẻ mặt cũng rất thắc
mắc.
Ra ngoài lều,
quả nhiên Dận Tự đang đứng cách đó không xa, Nhan Tử La liền đi tới, giọng đều
đều: “Bát gia nếu đến để tìm Liễm Diễm thì hãy vào trong đi. Chúng nô tỳ đang định
tới thăm Thập bát A ca”, sau đó quay người bỏ đi. Dận Tự nhìn theo bóng lưng
nàng trầm tư, đợi bọn nàng đi xa rồi mới vào lều.
Khi Nhan Tử
La và hai người kia quay về, My Liễm Diễm đang ngồi dưới ngọn đèn dầu.
“Sao còn
không ngủ? Phụ nữ mang thai mà thức khuya không tốt đâu”, Nhan Tử La nói.
“Không ngủ
được”, My Liễm Diễm đáp.
“Không ngủ
được cũng phải ngủ, cô không muốn bảo bảo[1] sinh ra đã trở thành một con gấu
trúc à?”, Nhan Tử La đùa. Nhìn thần sắc của My Liễm Diễm, không thể đoán ra được
điều gì, Nhan Tử La cảm thấy băn khoăn, không biết hai người bọn họ đã nói với
nhau những gì.
[1]Bảo bảo:
Đứa trẻ khi còn dưới độ tuổi nhi đồng, là cách gọi yêu thương, thể hiện đứa trẻ
là một điều quý báu đối với cha mẹ và mọi người.
“Ngạch
nương? Gấu trúc là gì?”, Khuynh Thành đã rúc vào lòng Nhan Tử La sắp ngủ tới
nơi bỗng ngẩng đầu hỏi.
“Một loài động
vật vừa giống mèo mà lại vừa giống gấu, rất đáng yêu”, Nhan Tử La nói.
“Vậy mắt gấu
trúc, là một mắt giống mắt mèo một mắt giống mắt gấu ạ?”, Khuynh Thành đoán.
“Con nói
nghe cứ như là yêu quái ấy. Mắt gấu trúc là có một vòng tròn màu đen lớn quanh
mắt, nếu không ngủ đủ giấc mắt sẽ đen như mắt gấu trúc ấy”, Nhan Tử La vừa nói
vừa vẽ hờ lên mặt Khuynh Thành.
“Ồ! Vậy Bảo
bối cũng phải ngủ thôi, như thế mới không bị biến thành mắt gấu trúc.” Khuynh
Thành gật đầu vẻ hiểu biết. Nhan Tử La và My Liễm Diễm bèn cười.
“Tôi cũng
phải đi nằm đây, tôi không muốn mắt mình thành mắt gấu trúc đâu.” My Liễm Diễm
cười, Hiểu Lam vội hầu nàng nằm xuống.
Mặc dù
không biết hai vợ chồng họ đã nói với nhau những gì, nhưng rõ ràng là sau ngày
hôm ấy, sắc mặt My Liễm Diễm đã có chút tươi tắn, Nhan Tử La cũng yên tâm hơn.
Dận Giới vì
lén chạy đi xem hội Natamu nên bệnh tình lại càng thêm trầm trọng. Hôm nay, khi
My Liễm Diễm và Nhan Tử La tới thăm, Khang Hy cũng có mặt, hai nàng thỉnh an,
Khang Hy lệnh cho họ ngồi. Dận Giới nhất định đòi Nhan Tử La ngồi cạnh, Nhan Tử
La nhìn Khang Hy như hỏi ý, Hoàng thượng liền gật đầu, lúc đó Nhan Tử La mới từ
từ ngồi xuống. Dận Giới liền khoác tay nàng như mọi ngày, có điều lúc này, cậu
đã không còn sức nữa, chỉ có thể nằm đó, khuôn mặt nhỏ trắng bợt không sắc máu,
đôi môi khô nứt nẻ.
“Đau
không?”, Nhan Tử La gượng cười hỏi.
“Không đau,
chỉ là không còn sức nữa thôi”, Dận Giới mặt trắng bệch trả lời, nhưng khuôn mặt
non nớt đó thoáng như cười. Nhan Tử La càng nhìn càng xót xa.
“Không có sức
thì phải ăn nhiều hơn một chút, ăn no rồi thì sẽ có sức ngay thôi”, Nhan Tử La
dỗ dành Dận Giới, nói.
“Nhưng toàn
thứ không ngon, Nhan tỷ tỷ, tỷ làm bánh ngọt cho đệ ăn có được không?” Khuôn mặt
Dận Giới hiện rõ vẻ mong chờ tha thiết.
“Được! Nhan
tỷ tỷ làm cho đệ ăn, nhưng, đồ Nhan tỷ tỷ làm, đệ phải ăn hết đấy!” Nhan Tử La
giơ một ngón tay ra, Dận Giới cũng giơ tay ngoắc tay với nàng, “Nhất ngôn cửu đỉnh!”.
Khang Hy chỉ
ngồi bên cạnh nhìn, im lặng.
Ra khỏi lều
của Dận Giới, Nhan Tử La liền chạy thẳng về phía nhà bếp, bận bịu cả nửa ngày mới
làm được món bánh ngọt có hương vị giống như ở cung, sau đó lại vội vàng đích
thân mang tới cho Dận Giới.
Trong lều,
ngoài mấy cung nữa và thái giám ra thì không còn ai khác, Dận Giới đang ngủ.
Nhan Tử La đặt đĩa bánh trên bàn, ngồi bên cạnh nhìn đứa trẻ đang say giấc nồng,
một lúc lâu vẫn chưa thấy Dận Giới tỉnh, cũng chẳng thấy động đậy gì, như một
con búp bê không sinh khí. Nhan Tử La thất kinh, lắc lắc vai Dận Giới.
“Tỉnh dậy
đi, Dận Giới, Nhan tỷ tỷ làm bánh ngọt cho đệ rồi đây này. Mau dậy ăn bánh đi,
nếu không Nhan tỷ tỷ sẽ ăn hết đấy”, Nhan Tử vừa lắc vừa nói.
“Ừm”, Dận
Giới yếu ớt lên tiếng, từ từ mở mắt ra, ánh mắt lại giống như không có tiêu cự,
một lúc lâu sau mới nói, “Nhan tỷ tỷ”.
“Nhìn xem,
bánh ngọt ngon lắm. Dậy nếm đi.” Nhan Tử La đỡ cơ thể nhỏ bé của Dận Giới dậy,
cầm một cái gối tựa ra kê lưng cho cậu.
Dận Giới cắn
một miếng, yếu ớt nói: “Ngon lắm, Nhan tỷ tỷ”.
“Ngon thì
ăn hết đi, ngày mai Nhan tỷ tỷ lại làm cho đệ ăn”, Nhan Tử La nói, đưa tay lau
miệng cho Dận Giới.
“Được”, Dận
Giới nhìn nàng cười.
Mấy ngày
sau đó, Nhan Tử La liền nghĩ đủ mọi cách để làm bánh cho Dận Giới ăn, bao gồm cả
những thứ bánh mà nàng đã từng ăn như bánh kem hương vanilla, vị hoa quả, thậm
chí còn cho thêm ít thịt khô vào làm nhân, còn tạo hình đủ kiểu, hình bông hoa,
hình quả, hình mặt trời, mặt trăng đều có cả. Dận Giới mỗi lần nhìn thấy đều
không nỡ ăn, thường nhìn ngắm lúc lâu mới thận trọng cầm lên dùng.
Tối nay,
dùng xong cơm tối, Dận Giới bèn kêu nóng, đòi ra ngoài lều chơi, Nhan Tử La sai
người đi hỏi ý Khang Hy rồi mới dám đưa cậu ra ngoài, tay trái dắt Khuynh
Thành, tay phải dắt Dận Giới, đằng sau vài thái giám, cung nữ và thị vệ đi
theo.
Mặt trăng
núp sau những áng mây màu sắc, trời hơi tối, nhưng chính vì sắc trời tối, nên
đám đom đóm lượn lờ trong lùm cây bụi cỏ mới càng nổi rõ. Hai đứa trẻ vùng tay
khỏi tay Nhan Tử La, tung tăng chạy đi bắt đom đóm, bọn thái giám cung nữ lập tức
trở nên thận trọng, đang định đi lên ngăn lại, Nhan Tử La bèn nói: “Thôi, cứ để
chúng chơi, không có chuyện gì đâu”. Lúc này đám cung nữ mới dừng bước, chăm
chú nhìn theo bóng hai tiểu chủ nhân, chỉ sợ lỡ ra có sai sót gì.
“Nhan tỷ tỷ,
tỷ xem tỷ xem, đệ bắt được một con rồi.” Dận Giới khum tay chạy tới trước mắt
Nhan Tử La, nắm tay nhỏ nhắn vừa hé mở, một con đóm đóm lập tức bay vụt lên.
“Á? Bay mất
rồi?”, Dận Giới thất vọng nói, lập tức chạy đuổi theo con đom đóm ấy.
“Ừm, xem ra
phải nghĩ cách.” Nhan Tử La nghĩ ngợi, rồi lấy từ tay áo ra một chiếc khăn, túm
bốn góc khăn lại. “Thế này là được, đom đóm vừa không bay mất lại vừa có thể
nhìn thấy ánh sáng của nó, nào, chúng ta cùng đi bắt đom đóm.”
“Vâng!”, Dận
Giới vui mừng nói. Mấy người bọn họ liền bắt dầu chạy đi bắt đom đóm. Đám cung
nữ, thái giám bên cạnh cũng tới giúp.
Không lâu
sau, cả chiếc khăn tay đã đầy đom đóm nhấp nháy. Nhan Tử La nắt mấy chiếc lá cỏ
buộc chặt các đầu khăn lại, rồi bảo thái giám tìm một cành cây nhỏ, treo cái
khăn được buộc túm lên, sau đó đưa cho Dận Giới, “Này, đèn lồng đom đóm, thế
nào, đẹp không?”.
Khuynh
Thành cũng đòi, cung nữ đứng bên vội lấy khăn tay của mình ra, rồi lại làm theo
cách của Nhan Tử La chế một chiếc “đèn lồng” đom đóm khác cho Khuynh Thành. Hai
đứa trẻ cầm đèn lồng đom đóm chạy chạy nhảy nhảy. Nhan Tử La nhìn Dận Giới, cảm
thấy hơi thở của cậu bé hơi loạn, vội vã nói: “Ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc đi,
ta đau chân quá”.
“Nhan tỷ tỷ,
tỷ thật ngốc.” Mặc dù nói thế, Dận Giới vẫn chạy đến ngồi cạnh nàng, Khuynh
Thành cũng vui vẻ chạy tới, đứa ngồi bên phải đứa ngồi bên trái.
“Ngạch
nương, tại sao đom đóm lại phát sáng?”, Khuynh Thành giơ cái “đèn lồng” ra trước
mắt, ngắm nghía rồi hỏi.
Nhan Tử La
cảm thấy không thể có cách nào để giải thích được cho bọn trẻ về khái niệm “huỳnh
quang”, suy nghĩ hồi lâu rồi đáp, “Bởi vì chỉ khi phát sáng nó mới khiến người
nó yêu nhìn thấy”.
“Ồ?” Cả hai
đứa trẻ đều quay đầu lại.
“Trong mỗi
con đom đóm đều có một linh hồn, họ – những linh hồn ấy vì muốn quay về bên cạnh
người mình yêu, nên đã cố gắng để phát sáng, rọi sáng phương hướng để tìm kiếm.
Sau khi tìm thấy người mà họ yêu thương rồi, vào lúc trời tối, họ sẽ xuất hiện
trước mặt người ấy với dáng vẻ xinh đẹp nhất”, Nhan Tử La khẽ nói.
“Là thế ạ?
Vậy bao nhiêu đom đóm thế này đều là do những người yêu quý chúng ta biến thành
sao?”, Dận Giới hỏi.
“Có con phải,
có con không phải.” Có một con đom đóm đang đậu trên mũi giày của Nhan Tử La,
“Những con bay lượn quấn quýt bên chúng ta mới phải, số còn lại còn đang nỗ lực
tìm kiếm”.
“Vậy con đó
chắc là thích ngạch nương nhất? Là do ai biến thành ạ?”, Khuynh Thành chỉ vào
con đom đóm ở mũi giày nàng hỏi.
“Ta cũng
không biết, có thể là một người từ rất lâu rất lâu trước đây.” Nhan Tử La cười.
“Nhan tỷ tỷ,
vậy thì chúng ta nên thả đám đom đóm này thôi!”, Dận Giới nói, liền mở cái khăn
của mình ra, nhìn đám đom đóm chen nhau bay túa lên.
“Tại sao lại
thả chúng?”, Nhan Tử La hỏi.
“Nếu chúng
yêu quý chúng ta, thì sẽ theo chúng ta, nếu không thích chúng ta, mà chúng ta lại
nhốt chúng như thế, chúng sẽ không tìm người chúng yêu được”, Dận Giới nghiêm
túc nói. Nhan Tử La gật đầu, Khuynh Thành cũng mở khăn thả đom đóm.
“Mau đi tìm
người chúng mày yêu quý đi!”, Khuynh Thành ngước khuôn mặt nhỏ xinh lên nói. Ba
người bèn ngẩng đầu nhìn đám đom đóm lượn lờ quanh mình. Không biết nhìn bao
lâu, Nhan Tử La cảm thấy hai bên cánh tay cứ nặng dần, cúi đầu xuống, thì ra
hai đứa trẻ đã ngủ say tự lúc nào. Sợ chúng lạnh, Nhan Tử La vội ra hiệu cho
cung nữ và thái giám bế chúng về lều. Còn mình thì vừa bóp vai vừa đi theo phía
sau.
Quay về lều
của mình, Bách Hợp đã sắp xếp xong cho Khuynh Thành, My Liễm Diễm cũng đang nằm,
thấy nàng về, mở mắt cười hỏi: “Vẫn còn mải chơi lắm, lại đưa hai đứa trẻ đi bắt
đom đóm nữa”.
“Ừm, nhớ lại
thời thơ ấu ấm áp. Khi ấy tôi ở nhà bà ở quê, mùa hè, những nơi nhiều cây cỏ đằng
trước đằng sau nhà đều có đom đóm, bắt được liền thả vào trong lọ thủy tinh,
khi đi ngủ cũng đặt ở gối. Đáng tiếc mỗi buổi sáng thức dậy, thì đám đom đóm đều
không phát sáng nữa mà còn chết khá nhiều, vì vậy, sau này chỉ bắt chơi một lúc
rồi thả”, Nhan Tử La vừa súc miệng rửa mặt vừa nói.
“Tôi thì
không hạnh phúc như cô, hồi nhỏ cả ngày tôi đều phải ở trường, học hết môn này
tới môn khác, mệt chết đi được.” My Liễm Diễm cười.
“Vì vậy,
bây giờ cô mới là tài nữ, còn tôi chỉ biết mỗi trò đưa đám trẻ con đi nghịch
đom đóm thôi.” Nhan Tử La khẽ khàng nằm xuống cạnh Khuynh Thành, sợ làm con thức
giấc.
“Tôi thì
thích được giống như cô, khi rảnh rỗi ngồi nghĩ lại thật là vui, giờ tôi thậm
chí không còn muốn nhớ lại tuổi thơ của mình nữa”, My Liễm Diễm đáp, “Ngủ sớm
đi, mấy hôm nay cô cũng mệt rồi”.
“Cô cũng ngủ
sớm đi, cô không ngủ, bảo bảo sẽ nằm trong bụng nói: ‘Chẳng có lương tâm gì cả,
có định cho người ta ngủ hay không đây?’.”
Nhan Tử La
nhắm mắt. Bách Hợp thổi tắt đèn, chỉ để một ngọn leo lét mãi phía xa. Nhan Tử
La không ngủ được, cứ nhắm mắt vào là lại thấy khuôn mặt tươi cười của Dận Giới
hiện ra.
Hôm sau, trời
vừa hửng sáng, đã nghe thái giám bên ngoài khẽ tiếng gọi Bách Hợp, Bách Hợp vội
vàng ra xem, Nhan Tử La bỗng có linh cảm ngồi dậy. Cảm giác không lành, nàng
khoác thêm chiếc áo rồi đi ra ngoài lều. Tiểu thái giám đó vội nói: “Nhan chủ
nhân, Hoàng thượng mời người lập tức sang lều của Thập bát a ca”.
“Dận Giới?”
Nhan Tử La nhói tim.
“Thập bát a
ca muốn gặp Nhan chủ nhân.” Tiểu thái giám giọng như khóc. Nhan Tử La cũng chẳng
buồn ăn vận trang điểm, vội vội vàng vàng mặc áo cho ngay ngắn, đầu tóc vẫn
tung ra như thế mà chạy thẳng tới lều của Dận Giới.
Đến quy tắc
phải chờ người vào thông báo nàng cũng quên luôn, tự mình vén rèm xông vào
trong. Thấy Khang Hy ngồi bên giường vẻ mặt nghiêm trọng, lúc này mới nhớ ra,
“Bịch” một tiếng quỳ sụp xuống nói: “Nô tỳ thất lễ, xin hoàng thượng trách phạt”.
Khang Hy
khoát tay, Nhan Tử La mới đứng dậy, thấy Dận Giới nằm trên giường bất động, đột
nhiên thấy sợ hãi.
“Ngạch
nương!”, Dận Giới không ngừng gọi ngạch nương trong lúc hôn mê. Nhan Tử La đi đến
bên giường, cúi người xuống, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Dận Giới. Khóe miệng
Dận Giới thoáng cong lên như cười, tay lập tức túm lấy mái tóc đang rủ xuống của
Nhan Tử La, “Ngạch nương, ngạch nương…”. Nhan Tử La cuối cùng cũng không kìm được
nước mắt, ôm chặt Dận Giới vào lòng, Dận Giới cọ cọ rúc rúc cái đầu nhỏ vào
lòng nàng, như muốn tìm một vị trí thoải mái để dựa, tay vẫn túm chặt lấy tóc
nàng không chịu buông. Nhan Tử La im lặng, nước mắt lặng lẽ chảy xuống má, nhỏ
giọt vào áo Dận Giới. Khi mặt trời lấp ló ở phía Đông bắt đầu rọi xuống những
tia nắng đầu tiên, Dận Giới cũng dần dần ngừng thở, cơ thể nhỏ bé ấm áp trong
lòng Nhan Tử La dần dần lạnh đi.
Không biết
bao lâu, hai thái giám đi lên trước khóc nấc kéo nàng ra nói: “Nhan chủ nhân,
Thập bát a ca đã đi rồi”. Nhan Tử La đột nhiên như bừng tỉnh, đứng dậy đi ra
ngoài, vừa đi vừa nói: “Lát nữa Dận Giới tỉnh lại sẽ muốn ăn bánh ngọt, ta phải
đi làm”, sau đó vén rèm, cơn gió sớm từ ngoài lùa vào khiến tóc nàng tung bay.
“Vạn tuế
gia”, Lý Đức Toàn khẽ gọi Khang Hy vẫn ngồi lặng ở đó.
“Sáng sớm
mai, chuyển linh cữu của Dận Giới về kinh thành, để Tứ a ca lo liệu tang sự”,
Khang Hy nói rồi nhìn những hoàng tử, đại thần khác một lượt, “Lui cả ra đi!”.
Nhan Tử La ở
trong bếp cả ngày, làm hết tất cả mọi loại bánh ngọt mà Dận Giới thích ăn, cho
vào một chiếc hộp lớn, đặt bên cạnh cậu bé. Bên tai vẫn vang vọng thánh dụ của
Hoàng thượng khi Lý Đức Toàn tuyên đọc, tâm trạng phức tạp. “Hoàng tử Dận Giới
bệnh nặng không thể chữa, chỉ là đứa trẻ nhỏ, có làm sao? Về phần trẫm đây,
trên sợ Hoàng thái hậu tuổi cao ưu phiền, dưới lo phụ lòng trông vọng của thiên
hạ muôn dân, đành rứt ruột vậy.”
Đây chính
là tình phụ tử của gia đình đế vương sao? Cái chết của “chỉ là đứa trẻ nhỏ”
không thể mấp mé níu kéo được bước chân tiến về phía trước của phụ thân sao?
Khi trời tối,
Nhan Tử La cho thái giám thắp thật nhiều nến khiến trong lều sáng trưng như ban
ngày. Dường như nghĩ ra điều gì đó, Nhan Tử La bảo Bách Hợp tìm một miếng vải lớn,
sau đó vội vàng ra ngoài. Hơn nửa canh giờ sau quay về, trong tay cầm một chiếc
đèn lồng đom đóm giống hệt tối qua, khe khẽ đặt vào tay Dận Giới, nói: “Dận Giới,
buổi tối không rõ đường, cầm đèn lồng để soi, đừng đi sai hướng nhé”, sau đó lại
cầm một miếng bánh ngọt đặt vào tay cậu, “Nhan tỷ tỷ làm cho đệ rất nhiều bánh
ngon, khi đói nhớ lấy ăn”.
“Chủ nhân!”
Bách Hợp và bọn cung nữ thái giám đã bắt đầu khóc thành tiếng.
“Để ta ở lại
với đệ ấy một lúc, nhỏ thế này, ở đây một mình nó sẽ sợ”, Nhan Tử La nghẹn
ngào. Bách Hợp liền yên lặng đứng đợi bên cạnh.
Bên ngoài lều,
bóng hai người đứng bất động rất lâu.
“Vạn tuế
gia, đêm khuya rồi”, Lý Đức Toàn cúi mình nói.
“Ừ. Trẫm ở
lại với Giới Nhi một lát”, Khang Hy trầm giọng.
“Vâng, Vạn
Tuế Gia.” Lý Đức Toàn bèn không nói nữa.