Ngày hôm
sau, cơ thể nhỏ bé của Dận Giới được cho vào quan tài, khiêng lên xe ngựa, do
thị vệ dùng khoái mã hộ tống về kinh. Nhan Tử La vẫn đứng bên cạnh nhìn, nhưng
lại không thể khóc được nữa.
Mẫn Chỉ, My
Liễm Diễm vì đang mang thai, nên Khang Hy không chuẩn cho họ đến gần thi thể của
Dận Giới, Khuynh Thành do tuổi còn nhỏ, cũng bị dẫn ra xa. Nhưng, khi xe ngựa sắp
rời đi, Khuynh Thành vẫn nghĩ cách trốn ra được, khóc lóc chạy đuổi theo xe ngựa,
bị Nhan Tử La ôm lại. Tất cả mọi việc, Khang Hy hoàn toàn không lộ diện.
Bế Khuynh
Thành quay về lều, Bách Hợp, Hiểu Lam đang thu dọn hành lý để chuẩn bị hồi
cung. My Liễm Diễm hai mắt đỏ ngầu. Khuynh Thành khóc mệt rồi ngủ mất. Nhan Tử
La nhẹ nhàng đắp chăn cho con sau đó đứng dậy đi ra ngoài. Bách Hợp lập tức chạy
theo, “Chủ nhân, người định đi đâu?”.
“Ra ngoài
đi dạo, buồn quá”, Nhan Tử La vừa đi vừa nói, “Không cần ngươi theo, thu dọn đồ
đạc đi”.
“Đợi tôi với.”
My Liễm Diễm đứng dậy, “Tôi cũng buồn bực quá đây, cùng đi dạo vậy. Dù sao cũng
phải về rồi, không ngắm nhìn thảo nguyên cho thỏa, không biết bao giờ mới lại
được đến đây”.
Nhan Tử La
quay đầu nhìn nhìn nàng ta, gật đầu. Hai người liền cùng đi.
Bên ngoài nắng
đẹp gió nhẹ, nhưng tâm trạng hai nàng lại âm u mù mịt. Bất giác càng đi càng
xa, quay nhìn lại lều trướng chỉ còn nhỏ như một chiếc bánh bao. Hai nàng tùy ý
ngồi xuống cỏ, cũng không nói năng gì.
“Đột nhiên
tôi không muốn quay về nữa, sống cả đời ở đây chẳng phải rất tuyệt sao”, My Liễm
Diễm nói.
“Đúng thế,
so với cảnh nhà cao viện lớn trong kinh thành, nơi này thật quá tuyệt”, Nhan Tử
La nhìn ra xa, nói: “Không có đấu đá hiềm khích, cũng chẳng có tình hư ý giả, tự
do tự tại tốt biết bao nhiêu”.
“Ừm”, My Liễm
Diễm đáp lại đơn giản bằng một từ.
“Tôi không
nhớ được cuộc sống trước kia ở phủ Tứ gia như thế nào, nhưng cái chết của Dận
Giới khiến tôi hiểu, nhà đế vương là vô tình nhất, tôi càng không muốn quay về,
rất sợ ngày nào đó cũng sẽ lặng lẽ cô đơn rời khỏi nhân thế giống như Dận Giới”,
Nhan Tử La nói.
“Không đâu,
Tứ gia đối với cô… rất tốt”, My Liễm Diễm khẽ đáp.
“Tôi luôn cảm
thấy giữa tôi và chàng đã có chuyện gì đấy, nhưng lại không nhớ ra được. Khi
tôi tỉnh lại, bộ dạng chàng rất kích động, có thể thấy chàng đối với tôi không
tồi, nhưng, tôi không hiểu, tại sao trong lòng tôi luôn nảy sinh cảm giác kháng
cự chàng, thế chẳng phải rất không bình thường sao? Nhất định là đã xảy ra chuyện
gì đó, nhưng mọi người đều không nói cho tôi biết”, Nhan Tử La nói.
“Đôi khi,
có thể quên được lại chính là cái phúc, nhớ không ra thì đừng cố nữa, cô chỉ cần
nhớ rằng người đàn ông đó rất coi trọng cô, thế là đủ rồi”, My Liễm Diễm buồn
buồn nói.
Nhan Tử La
nghiêng đầu nhìn nửa khuôn mặt My Liễm Diễm, không đáp, cũng không nói gì thêm.
Ngồi thêm một
lúc, hai người mới đứng dậy đi về.
Sắp về tới
khu trại, từ phía sau vọng lại tiếng vó ngựa, hai người cũng mặc kệ, vì sắp khởi
giá hồi kinh, nên thường có người qua kẻ lại. Tiếng vó ngựa chậm dần, dừng lại
thả bước theo sau hai nàng. Nhan Tử La quay đầu, My Liễm Diễm cũng quay đầu.
“Hai vị
phúc tấn tâm trạng vẫn thật tốt, còn vui vẻ đi tản bộ nữa”, Kỳ Mộc Cách trào
phúng nói.
“Quận chúa
không phải cũng vui vẻ cưỡi ngựa đấy ư?”, Nhan Tử La phản bác, thấy cái miệng Kỳ
Mộc Cách sắp phát hỏa tới nơi, vội ngăn, “Hôm nay không có tâm trạng đấu khẩu với
cô, mong Quận chúa lượng thứ”, sau đó kéo My Liễm Diễm quay người bỏ đi.
“Hừ! Không
sao, sau này còn nhiều thời gian”, Kỳ Mộc Cách nói với giọng của kẻ chiến thắng.
“Ồ! Quận
chúa định về làm vợ bé của Bát gia rồi”, Nhan Tử La thong thả đáp, “Làm vợ bé của
Bát gia, Quận chúa sẽ phải ấm ức gọi ta một tiếng tẩu tẩu, gọi Liễm Diễm một tiếng
tỷ tỷ đấy”.
“Các người?
Cũng xứng?” Kỳ Mộc Cách bĩu môi.
“Xứng hay
không đâu chỉ cô nói là xong”, Nhan Tử La nói xong, nhìn sắc mặt My Liễm Diễm,
nói tiếp: “Chúng ta đi thôi, không khéo lại ảnh hưởng xấu tới tâm trạng”.
“Ngươi nói
gì?” Kỳ Mộc Cách cưỡi ngựa lên chặn trước mặt hai nàng, “Sao, nói không lại định
bỏ đi chắc?”
“Ấu trĩ!”
Người mở miệng lần này là My Liễm Diễm. Kỳ Mộc Cách ngẩn người, cô ta vẫn cho rằng
My Liễm Diễm là người dễ bắt nạt.
“Ngươi…” Kỳ
Mộc Cách kích động, chiếc roi trong tay bất cẩn quất một cái lên lưng ngựa, con
ngựa đột nhiên bị quất, hai chân trước chồm lên hí vang, nhìn nhìn như sắp lao
vào Nhan Tử La và My Liễm Diễm. Hai nàng thất kinh, vô thức lùi về phía sau, My
Liễm Diễm không biết bị vấp vào cái gì, cơ thể đột nhiên ngửa ra sau. Nhan Tử
La không có cả thời gian để phản ứng, người nghiêng sang một bên, bị lực đẩy của
My Liễm Diễm đẩy đi mấy bước, sau đó cơ thể My Liễm Diễm nặng nề ngã đè lên người
nàng, Nhan Tử La chỉ cảm thấy mạn sườn nhói đau, cùi trỏ của My Liễm Diễm đã
hích vào nàng.
Biến cố xẩy
ra quá đột ngột, không chỉ họ, mà Kỳ Mộc Cách cũng sững sờ, vội hè ngựa đi đến
cạnh họ, từ trên nhìn xuống hỏi, “Không sao chứ?”.
My Liễm Diễm
gắng gượng đứng dậy, định đến đỡ Nhan Tử La, bị nàng hất ra, Nhan Tử La hai tay
ôm đầu, miệng lầm bẩm: “Thì ra là như thế, là như thế!”.
My Liễm Diễm
không còn tâm trạng đâu để ý tới Kỳ Mộc Cách, vội túm lấy cánh tay Nhan Tử La,
hỏi: “Nhan Nhan, cô sao thế? Sao thế, nói gì đi chứ?”.
“Tại sao lại
thế này, tại sao, tại sao?” Nhan Tử La ngồi thụp xuống đất, không ngừng lắc đầu.
My Liễm Diễm khó khăn nhón gót ngồi xuống, “Nhan Nhan? Cô… nhớ ra rồi à?”.
Nhan Tử La
ôm choàng lấy nàng ta, bật khóc nức nở. My Liễm Diễm vỗ vỗ lưng nàng an ủi, khẽ
nói: “Khóc đi, khóc được thì tốt”.
“Các người?”,
Kỳ Mộc Cách nghệt ra hỏi.
“Câm miệng.”
My Liễm Diễm ngẩng phắt đầu lên nhìn cô ta, “Không muốn gặp xui xẻo thì tránh
xa bọn này ra”, ánh mắt lạnh như lưỡi dao. Kỳ Mộc Cách ngẩn người, hừ một tiếng
rồi quất ngựa lao đi.
Nhan Tử La
khóc rất lâu, chân My Liễm Diễm đã tê hết cả, Nhan Tử La mới từ từ thôi khóc.
Lúc này trời đã quá trưa, My Liễm Diễm kéo Nhan Tử La đứng dậy.
“Nhan Nhan,
tôi biết cô rất buồn, tôi nói gì bây giờ cũng vô ích, nhưng cô phải ghi nhớ những
điều tôi đã nói.” My Liễm Diễm kéo Nhan Tử La chầm chậm đi về lều. Nhan Tử La
chẳng tỏ thái độ gì.
Đến cửa lều,
Khuynh Thành, Bách Hợp và Hiểu Lam đang lo lắng đi qua đi lại. Thấy họ đã về,
Khuynh Thành lao như bay tới, “Ngạch nương, Bát thẩm, hai người đi đâu thế, sao
giờ mới về? Bọn con lo lắng quá”.
“Ta với ngạch
nương con đi dạo thôi”, My Liễm Diễm đáp. Nhan Tử La nhìn nhìn Khuynh Thành, ôm
con thật chặt.
“Ngạch
nương, người sao thế?”, Khuynh Thành khẽ hỏi, không hiểu ngạch nương mình tại
sao đột nhiên lại thế.
“Để ngạch
nương ôm con một lát”, Nhan Tử La khẽ nói, nàng chỉ còn có Khuynh Thành thôi.
“Ừm, vâng ạ!”
Khuynh Thành cũng vòng đôi tay nhỏ ra ôm lấy nàng.
Buổi tối,
Nhan Tử La ôm Khuynh Thành, mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn vẻ mặt con khi ngủ.
My Liễm Diễm nhắm mắt nhưng khong dám ngủ, sợ lại xảy ra chuyện gì, len lén dặn
Bách Hợp và Hiểu Lam phải cảnh giác hơn. Nhưng, khi nàng mở mắt lần nữa, thì đã
thấy Nhan Tử La biến mất, Bách Hợp cũng không thấy đâu. Hiểu Lam vội khẽ nói với
nàng ta, Nhan Tử La ra ngoài rồi, Bách Hợp đi theo. Lúc ấy My Liễm Diễm mới yên
tâm.
Nhan Tử La
ra khỏi lều liền có cảm giác mình giống như một du hồn, Bách Hợp đi theo sau
nàng, cảm thấy chủ nhân mình nhìn dáng hình thật… mong manh phiêu phiêu. Nhan Tử
La cũng mặc kệ, cứ đi việc mình, trong lúc vô thức đã tới trước lều của Dận Giới,
lúc này trong lều tối đen như mực, đám nô tài của Dận Giới đã theo cậu hồi
kinh.
Tay Nhan Tử
La vừa đưa lên vén rèm, Bách Hợp vội nói, “Chủ nhân, chúng ta đừng vào”, nơi ở
của người đã chết không sạch sẽ.
“Nếu ngươi
sợ thì cứ đứng ngoài đợi ta.” Nhan Tử La vén rèm bước vào trong, Bách Hợp liền
bướng bỉnh vào theo, chỉ có điều trong tích tắc rèm được vén lên ấy, ánh lửa
bên ngoài hắt vào một chút, Nhan Tử La ngồi xuống cạnh giường, lúc này trên giường
đã không còn thứ gì nữa.
“Cứ như ta
vẫn nghe thấy tiếng Dận Giới gọi ta ‘Nhan tỷ tỷ’ vậy”, Nhan Tử La đột nhiên
nói, Bách Hợp như rùng mình linh cảm, “Chủ nhân, Thập bát a ca đã không còn nữa”.
“Bách Hợp,
ngươi tin con người ta có linh hồn không?”, Nhan Tử La hỏi.
“Nô tỳ
không biết ạ”, Bách Hợp đáp. Nhan Tử La không tiếp lời, hai người lẳng lặng ngồi
đó. Đột nhiên Bách Hợp thốt lên, “Chủ nhân, người xem, có rất nhiều đom đóm”.
Trong lều đom đóm bay lượn, thả những đốm sáng lập lòe trong đêm, lúc tối lúc
sáng. Nhan Tử La giơ tay, đợi mãi mới thấy một còn đom đóm đậu xuống mặt đất.
“Dận Giới,
đệ quay về thăm Nhan tỷ tỷ phải không?”, Nhan Tử La khẽ gọi, “Nhan tỷ tỷ và
Khuynh Thành đều rất nhớ đệ, nhưng, Nhan tỷ tỷ mong sau này đệ đừng quay về nữa.
Đây không phải nơi đệ nên lưu luyến, bởi vì rất nhanh sẽ chẳng còn ai nhớ tới đệ
nữa, cũng chẳng còn ai nhớ nhung đệ. Có thể, ngày mai hoặc chỉ ngày kia thôi,
Nhan tỷ tỷ và Khuynh Thành cũng sẽ không nhớ đệ nữa đâu. Cho dù đệ biến thành một
con đom đóm có đẹp đến đâu, thì người yêu thương nó cũng không thể nhận ra nó.
Vì vậy, Dận Giới, đi đi, đừng bao giờ quay lại nữa, đi đến nơi có người thương
yêu đệ ấy. Nơi đó rất ấm áp, hoa tươi tràn ngập, người nào người ấy đều lương
thiện. Ở đó chỉ có niềm vui và tiếng cười, không có đau đớn và bất hạnh, đệ nhất
định sẽ rất thích”.
Nhan Tử La
động động tay, con đom đóm đó liền bay đi, Nhan Tử La nhìn theo nó, “Đi đi, lần
này Nhan tỷ tỷ đảm bảo sẽ không lừa đệ nữa đâu”. Nhan Tử La đứng dậy đi ra
ngoài, Bách Hợp vội nối gót theo sau, quay người thả rèm xuống nhưng lại thấy
Nhan Tử La đứng im.
“Chủ nhân?”
Bách Hợp nhìn nhìn Nhan Tử La, rồi thuận theo ánh mắt nàng dõi tới, lập tức quỳ
xuống, nói: “Nô tỳ không thấy Hoàng thượng, xin Hoàng thượng trách phạt”.
Khang Hy
khoát tay, Bách Hợp đứng dậy cúi đầu lùi ra sau Nhan Tử La.
“Các ngươi
lui cả ra đi”, Khang Hy nói. Bọn cung nữ và thái giám theo sau đều lui đi. Nhan
Tử La đứng đó, cúi đầu cụp mắt.
“Bất bình
thay Dận Giới?”, Khang Hy hỏi.
“Nô tỳ
không dám”, Nhan Tử La vẫn cúi đầu đáp.
“Ngươi bảo
nó đừng quay lại, là vì ở đây không có ai thương yêu nó?”, Khang Hy nói, Nhan Tử
La ngẩng đầu lên nhìn Khang Hy, thì ra Hoàng thượng đã nghe thấy cả rồi. Khang
Hy nhìn thẳng vào nàng, “Trẫm con trai con gái nhiều, rất nhiều đứa trẫm không
chăm sóc lo lắng cho chúng được, điểm này, trẫm hoàn toàn không phải là một người
cha tốt. Nhưng… Nhan nha đầu, mỗi đứa con đều là cốt nhục của trẫm, đứa nào xảy
ra chuyện, tim trẫm cũng đều đau!”.
“Nhưng, trẫm
trước tiên là chủ thiên hạ sau mới là cha của các con mình, trẫm không thể vì
con cái mà bỏ mặc thiên hạ”, Khang Hy nói tiếp.
“Vì vậy Dận
Giới chết rồi, ngoài mẫu thân cậu ấy, vốn sẽ chẳng ai đau lòng quá lâu. Lý do của
họ, e rằng cũng giống như Hoàng thượng vậy”, Nhan Tử La buồn buồn đáp.
“Ngươi nói
gì?”, Khang Hy cao giọng hỏi lại.
“Mọi người
thường tìm lý do để giải thích cho những việc họ làm, không chỉ đơn giản là để
thuyết phục người khác, mà còn dùng để thuyết phục chính bản thân họ nữa, để bản
thân thấy dễ chịu hơn”, Nhan Tử La nhìn Khang Hy nói, không hề sợ hãi, “Nhưng,
nếu chuyện gì cũng đều tìm lý do, lâu dần, nó sẽ trở thành một thói quen, cho đến
khi ngay chính bản thân họ cũng không còn biết đâu là suy nghĩ thật sự của mình
nữa”.
“To gan”,
Khang Hy quát, trừng mắt nhìn Nhan Tử La, “Lui ra”.
Nhan Tử La
nhún người hành lễ, sau đó cất bước lui ra. Khang Hy đứng trước lều rất lâu.
Mấy ngày
sau, Khang Hy hạ lệnh nhổ trại hồi kinh.
Nhan Tử La
và My Liễm Diễm vẫn cùng ngồi trên một chiếc xe, giờ bụng Liễm Diễm đã to hơn rồi,
nên Nhan Tử La hết sức cẩn thận, thỉnh thoảng nhìn bụng My Liễm Diễm, nàng lại
vô thức nghĩ: Nếu mình không bị sẩy thai, chắc là giờ cũng đang giống cô ấy, hạnh
phúc chờ đợi để được làm mẹ.
Suốt dọc đường
nàng đều chăm sóc cho Khuynh Thành rất cẩn thận, không dễ dàng để con bé rời xa
mình.
Tối nay,
sau khi ăn xong bữa tối trong căn lều được dựng tạm ở nơi nghỉ dọc đường, Nhan
Tử La và My Liễm Diễm trò chuyện một lúc rồi My Liễm Diễm đi ngủ sớm. Nhan Tử
La ngồi thêm một lúc, ngẩn ngơ hồi lâu rồi cũng nằm xuống, vừa mơ mơ màng màng
thiếp đi thì bên ngoài lều vọng vào tiếng chân rầm rập. Lòng Nhan Tử La thất
kinh, vội vàng ngồi dậy, My Liễm Diễm cũng bị đánh thức, đang nhìn nàng với vẻ
thắc mắc.
“Sao thế?
Phải khởi hành rồi à?”, My Liễm Diễm hỏi. Nhan Tử La vội làm động tác “suỵt”.
Nơi Hoàng thượng ở mà có tiếng bước chân gấp gáp như vậy, hoặc là phát hiện
thích khách, hoặc là có binh biến.
“Có thích
khách?”, My Liễm Diễm khẽ tiếng hỏi.
“Không biết”,
Nhan Tử La đáp. Bách Hợp và Hiểu Lam cũng đã dậy.
“Để nô tỳ
đi xem sao”, Bách Hợp nói, nhưng bị Nhan Tử La kéo lại: “Trước khi trời sáng,
không được ra khỏi lều”. Bách Hợp gật gật đầu. Chủ tớ người nào người nấy trở về
giường của mình, nhưng không ai ngủ yên giấc.
Sau khi
dùng xong bữa sáng, một tiểu thái giám đến truyền chỉ, Khang Hy cùng đám đại thần
đã đi ngựa hồi kinh, phụ nữ và trẻ em sẽ được cấm quân hộ vệ hồi kinh theo đúng
kế hoạch ban đầu. Chưa hết buổi sáng mà toàn bộ đám đàn bà trẻ con đều biết, tối
hôm qua do Thái tử nhìn trộm vào lều của Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng nổi
cơn thịnh nộ, đã lệnh cho người canh giữ Thái tử. Nhan Tử La nghe thấy thế thì
ngầm kinh sợ, nàng biết nguyên nhân khiến Thái tử làm Hoàng thượng nổi giận,
nhưng không ngờ Hoàng thượng lại coi là thật mà nổi cơn thịnh nộ như thế.
Khi đám gia
quyến này về tới kinh thành đã là tháng Chín.
Trời vừa
nhá nhem tối, đoàn người về tới bên ngoài cổng thành. Họ còn chưa vào thành,
không khí căng thẳng và nghiêm túc dập dờn lan tỏa xung quanh khiến người ta dễ
dàng cảm nhận đươc. Do Khang Hy sớm hạ thánh chỉ, nên đám gia quyến bọn nàng
không cần vào cung tạ ân, mà ai về phủ nấy.
Nhan Tử La
ngồi trên xe ngựa, Khuynh Thành nằm ngủ trong lòng nàng.
Đến cửa, thủ
vệ nhìn thấy họ thì vội vàng định vào thông báo nhưng Nhan Tử La đã ngăn lại.
Nàng rất mệt, muốn nghỉ ngơi sớm.
Về tới tiểu
viện của mình, Ám Hương, Sơ Ảnh và đám a hoàn đều có vẻ thoáng kinh ngạc, nhưng
lập tức tươi cười vui vẻ, mang nước nóng đã chuẩn bị từ trước tới cho hai mẹ
con nàng tắm rửa. Bách Hợp không nghỉ ngơi một giây phút nào, lập tức vào hầu
nàng. Ám Hương, Sơ Ảnh cười nói, “Tỷ hầu hạ chủ nhân mấy tháng rồi, hôm nay cho
tỷ nghỉ phép, để chúng muội được hầu hạ tỷ”.
“Thế cũng
được, coi như cho các cô cơ hội để thể hiện”, Bách Hợp cũng cười đáp lại, “Sao
các cô biết hôm nay chủ nhân sẽ về? Đến nước nóng cũng chuẩn bị từ trước”.
“Là Tứ gia
dặn dò ạ, từ mấy hôm trước ngày nào Tứ gia cũng dặn phải chuẩn bị sẵn nước
nóng, nói chỉ mấy hôm nữa là chủ nhân về phủ rồi”, Ám Hương cười.
“Biết ngay
mà, hai người đâu có được chu đáo như thế”, Bách Hợp cố ý nói, len lén liếc về
phía chủ nhân đang ngâm mình trong thùng nước nhắm mắt vờ ngủ. Nhan Tử La mặt
không đổi sắc.
Tắm xong,
thay y phục, Nhan Tử La trèo lên giường sưởi, Khuynh Thành đã ngủ khò từ bao giờ,
đạp tung cả chăn.
“Chủ nhân,
tóc còn chưa khô, người đợi thêm tí nữa hay ngủ”, Bách Hợp nhắc, Nhan Tử La gật
gật đầu, sau đó nói, “Đóng cửa chưa?”.
“Chưa ạ, chủ
nhân”, Ám Hương cười đáp. Không chừng Tứ gia sẽ đến.
“Đóng cửa
đi, ngủ thôi”, Nhan Tử La nói. Ám Hương sững lại, Bách Hợp vội vàng tiếp lời,
“Vâng, chủ nhân”, sau đó quay người đi ra, đến cửa, gọi mấy tiểu nha đầu lại
thì thầm dặn dò mấy câu.
Đợi Nhan Tử
La ngủ, đám a hoàn liền ra phòng ngoài. Ám Hương khẽ nói, “Chủ nhân hình như
không vui, đã xảy ra chuyện gì thế?”.
“Tôi cũng
không biết, từ sau khi Thập bát a ca mất, chủ nhân hình như cứ thế này, tôi
cũng không dám hỏi”, Bách Hợp đáp. Cô ta không biết Nhan Tử La đã khôi phục lại
được trí nhớ.
“Cũng có thể
là vì Thập bát a ca”, Sơ Ảnh nói.
“Tôi cảm thấy
không phải. Hồi chủ nhân dặn đóng cửa sớm, chính là quãng thời gian mà Bích La
cách cách ở đây. Giờ thì là vì cái gì chứ?”, Ám Hương băn khoăn. Hai người còn
lại cũng gật đầu, chỉ là không nghĩ ra nguyên nhân. Nếu nói thời gian trước vì
giận dỗi Bích cách cách và Tứ gia, thì bây giờ chẳng có lý do gì mà lại giận hờn
Tứ gia nữa.
“Haizz, tôi
luôn cảm thấy giống như… chuyện đó, nhưng, việc này chúng ta đều không thể giúp
được rồi, hi vọng ngày mai sẽ tốt hơn”, Bách Hợp nói, “Bảo đám hầu nhỏ mang cho
tôi ít nước, tôi cũng mệt quá rồi”.
“Vâng”, Sơ Ảnh
đáp rồi đi ra. Sau khi Bách Hợp tắm xong, đêm cũng đã khuya. Bách Hợp suy nghĩ,
rồi đích thân đi ra ngoài cổng, rón rén mở cổng, nhìn quanh khắp nơi, đang định
quay người vào đóng cổng lại, thì thấy bóng một người bước ra từ trong bóng
cây.
“Tứ gia”,
Bách Hợp vội vàng nhún mình thỉnh an.
“Ừm. Chủ
nhân người đi nghỉ rồi?”, Dận Chân hỏi. Hoàng a ma vì việc của Thái tử gần đây
luôn bàn bạc nghị sự tới nửa đêm, mặc dù biết hôm nay đám gia quyến nữ về tới
kinh thành, nhưng cũng không thể tìm cớ rời đi. Khó khăn lắm mới về được tới phủ
để xem sao, thì thấy cửa đã đóng chặt từ bao giờ.
“Vâng, nghỉ
rồi ạ. Chủ nhân đi đường vất vả, tắm rửa xong liền nghỉ ngơi”, Bách Hợp đáp.
“Vậy hãy hầu
hạ chủ nhân cho chu đáo. Ta không vào nữa.” Dận Chân dặn dò xong mới đi. Bách Hợp
đáp vâng, nhìn theo bóng chàng, mỉm cười.