Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình

Chương 76: Chương 76




Xuân giang thủy noãn*, Ninh Lộc cùng chư vị hoàng tử công chúa cùng đi đạp thanh, ban đêm lại cùng nhau uống rượu mua vui.

(*trích câu thơ trong:Huệ Sùng “Xuân giang vãn cảnh” kỳ 1)

Dù sao nàng còn trẻ, vẫn luôn có hứng thú với các yến tiệc. Tuy rằng Cửu công chúa Lê Quốc không liên hôn với hoàng tử Việt Quốc, làm chư vị hoàng tử khá là tiếc nuối, nhưng mà tiểu công chúa hoạt bát linh động như vậy, mê chơi hay cười, ai lại bỏ được thời điểm đi chơi không mang theo nàng chứ?

Các hoàng tử công chúa cùng đi chơi như vậy, là Việt Vương ngầm đồng ý. Việt Vương không riêng ngầm đồng ý, đến thời điểm chạng vạng, Việt Vương còn tự mình tới “Cùng dân cùng nhạc”.

Ninh Lộc cười khanh khách cùng chư vị hoàng tử công chúa nghênh đón Việt Vương, nàng nhìn đến bên người Việt Vương, không chỉ có Đại Quốc sư vốn vẫn đi theo Việt Quốc, mà Thu Sĩ Trạch cũng đi theo hắn. So với vị Đại Quốc sư Việt Quốc kia, Thu Sĩ Trạch thanh tuyển xuất trần, giống như tiên nhân, nhìn rất là cảnh đẹp ý vui.

Chư vị hoàng tử công chúa liền ở phía dưới nhỏ giọng thảo luận:

“Có phải về sau Thu tiên sinh sẽ lưu lại Việt Quốc ta không?”

“Chắc là vậy. Lê Quốc đã vong, phụ hoàng phí biết bao miệng lưỡi mới lưu lại tiên sinh được.”

“Vậy thì thật tốt quá! Nghe nói Thu tiên sinh rất lợi hại, Chu thiên tử cũng nhiều lần mời tiên sinh tới thủ đô. Nhưng mà tổ tiên Lê Quốc có ân với tiên sinh, tiên sinh mới lưu tại Lê Quốc. Nhiều năm qua đi, ân kia sớm đã báo xong rồi. Tiên sinh lưu tại Việt Quốc ta, thiên mệnh hướng về, Việt Quốc ta ngày sau sẽ có tiền đồ rực rỡ.”

Ninh Lộc nghe bọn hắn nói như vậy, trong lòng liền cực kỳ vui sướng, giống như người khác khen tình lang của nàng trước mặt mình vậy.

Nhưng mà, tình lang này của nàng, không thể nói với bên ngoài.

Liền tính Thu Sĩ Trạch cho phép nàng kỳ hạn ba năm, trong ba năm này, Thu Sĩ Trạch vẫn là Đại Quốc sư. Nếu là Đại Quốc sư, để không khiến người nghi kỵ, Quốc sư sẽ vẫn là Quốc sư thanh tâm quả dục, tuyệt đối không thể dây dưa không rõ cùng một tiểu cô nương.

Nhưng mà cũng không vấn đề gì, Ninh Lộc còn rất thích loại quan hệ này, cảm giác mặt ngoài không có gì, trong lén lút lại phóng túng tận trời.

Thừa dịp khi các hoàng tử công chúa vây quanh phụ hoàng bọn họ, khen tặng Đại Quốc sư, Ninh Lộc cầm theo bầu rượu nhỏ bên hông mình, trộm uống một ngụm “Đào hoa say”.

Khi nàng thích ý đến mi mắt cong cong, bỗng nhiên đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Quốc sư nhìn qua. Ánh mắt của đối phương, trực tiếp nhìn về phía bầu rượu trong tay nàng.

Ninh Lộc thiếu chút nữa sặc ra một ngụm rượu, cuống quít mà nuốt xuống, tự mình giấu xong bầu rượu, lại làm ra một bộ ngoan ngoãn vô cùng, nhe răng cười với Quốc sư ở nơi xa đang bị người vây quanh.

Quốc sư vẫn trầm khuôn mặt nhìn nàng.

Hẳn là trách nàng uống rượu.

Ninh Lộc coi như không biết, chỉ thừa dịp người khác không thấy, nàng xinh xắn đáng yêu, vứt về hướng hắn một cái nháy mắt xinh đẹp. Lớn mật lại trương dương.

Lúc này mặt Quốc sư lập tức đỏ lên.

Hắn ho khan dời đi ánh mắt, lại không dám nhìn về phía Ninh Lộc bên này.

Ninh Lộc cảm thấy thật tiếc nuối.



Màn đêm buông xuống khai yến, vẫn như cũ là Việt Vương cùng vui với dân.

Ninh Lộc lười nhác, trốn đến chỗ ngồi sau một cây cột. Người nhiều mắt tạp, người khác nhìn không thấy nàng, nàng có thể thảnh thơi vui vẻ, cũng sẽ không ảnh hưởng người khác.

Tiếng ca vũ ít ỏi lướt qua mặt nước truyền đến. Ngọn đèn dầu chiếu lên mặt nước, mái chèo thuyền cùng đèn sông giao hòa. Giữa khoang thuyền hoa lệ, màn che tung bay, mơ hồ có thể thấy được dáng người vũ nữ mạn diệu trong đó.

Tiếng đàn sáo làm nhân tâm say.

Ninh Lộc dựa vào trụ gỗ đỏ, một chân cuốn lên, ngón tay đặt trên đầu gối đánh nhịp theo tiếng nhạc, tay kia cầm một bầu rượu. Tóc dài quá tai, nàng tiêu sái sung sướng như thế, không giống các vị công chúa đoan trang điển nhã kia một chút nào.

Lúc này chuyện Ninh Lộc phiền lòng duy nhất, là rượu trong tay mình này, rốt cuộc là nên uống hay là không nên uống.

Nàng rất thích uống rượu… Nhưng mà Quốc sư không thích nàng uống.

Hiện giờ có rượu trong tay, ngửi được hương thơm trong đó, lòng tiểu công chúa cũng say đổ theo. Nàng hít hít cái mũi, nghĩ thầm ta chỉ uống một ngụm, đêm nay Quốc sư đại nhân ở bên cạnh Việt Vương, hắn sẽ không phát hiện.

Tưởng tượng như vậy, trong lòng thả lỏng, Ninh Lộc chuẩn bị đặt bầu rượu lên miệng.

Khi nàng đang muốn uống, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng ho nhẹ, Ninh Lộc bình tĩnh quay đầu lại kinh ngạc nói: “Quốc sư đại nhân, không phải ngươi ở bên cạnh Việt Vương ư? Sao lại xuất hiện ở chỗ này?”

Ánh mắt Quốc sư sâu kín nhìn con ma men ôm bầu rượu không buông tay này.

Hắn buồn bực: Trước khi tới Việt Quốc, cũng không phát hiện tiểu công chúa thích uống rượu.

Đương nhiên, có lẽ là khi đó đang đào vong, điều kiện không tốt, không cách nào cung cấp rượu ngon cho tiểu công chúa.

Quốc sư nói: “Việt Vương đang nói chuyện với người khác, ta thoái thác thân thể không khoẻ, xin ra ngoài.”

Ninh Lộc kinh ngạc: “Vậy ngươi tới nơi này, không bị người phát hiện?”

Quốc sư nhoẻn miệng cười: “Tiểu công chúa tìm chỗ ngồi lười nhác bí ẩn như vậy, ai có thể phát hiện?”

Ninh Lộc nghĩ thầm: Hắn mỉa mai ta!

Hắn lại mỉa mai ta!

Ta không còn là tiểu công chúa hắn yêu chiều nhất nữa rồi!

Bề ngoài, Ninh Lộc làm bộ nghe không ra hắn ý tại ngôn ngoại, nàng cười hắc hắc một tiếng.

Quốc sư thấy da mặt nàng dày như vậy, không mắc bẫy, vừa tức giận vừa buồn cười, nhìn chằm chằm bầu rượu nàng ôm vào trong ngực luyến tiếc thả ra, hỏi: “Ngươi còn muốn uống rượu?”

Ninh Lộc giả ngu: “Có uống đâu.”

Quốc sư muốn nói gì nữa, Ninh Lộc đã giành trước: “Ngươi biết ta thích nhất ngươi ở điểm gì sao?”

Quốc sư trả lời: “Mặt.”

Ninh Lộc vốn không phải đang hỏi hắn, mà là tự hỏi tự đáp, cho nên nàng cơ hồ đồng thời mở miệng với Quốc sư: “Tính tình.”

Sau khi trăm miệng một lời, hai người kinh ngạc, đồng thời trầm mặc.

Quốc sư: “…”

Ninh Lộc: “…”

Hai người nhìn nhau, hai mặt ngơ ngẩn.

Quốc sư nghĩ thầm: Ta lại đoán sai?

Ninh Lộc lại nghĩ: Hắn tự tin với mặt hắn như vậy?

Tố chất tâm lý của Ninh Lộc rất tốt.

Nàng bình tĩnh nói: “Ta là nói ta thích tính tình Quốc sư ôn hòa như vậy.”

Quốc sư mỉm cười: “Vậy ngươi nhìn lầm ta rồi, tính tình ta cũng không ôn hòa. Chỉ là thân thể ta kém, không tức giận được mà thôi.”

Ninh Lộc: “…”

Quốc sư cúi người, lấy đi bầu rượu từ trong tay nàng.

Ninh Lộc: “A…”

“Tõm” một tiếng, nàng trơ mắt nhìn Quốc sư ném bầu rượu của nàng vào trong nước. Ninh Lộc lập tức ngây người, nàng cúi người nhưng không kịp vớt lên bầu rượu của mình, bầu rượu đã phiêu xa theo dòng nước. Ninh Lộc lập tức xoay người ngửa đầu, trừng mắt Quốc sư.

Dưới cái trừng mắt của nàng, Quốc sư hơi ngẩn ra một chút, trở lại nói: “Ngươi hẳn đã uống lên không ít, không nên lại uống rượu.”

Hắn đối diện với nàng, không chịu thua chút nào.

Ninh Lộc buồn bực: “Ngươi lại không phải cha ta cũng không phải nương ta cũng không phải ca ca ta, ngươi dựa vào cái gì quản ta chứ?”

Quốc sư nhẹ giọng: “Ta là tình lang của ngươi.”

Ninh Lộc mở to hai mắt, nhìn đôi mắt hắn tràn đầy sao trời. Trong nháy mắt, trái tim nàng đập dồn dập, nói không ra lời. Nàng không nghĩ tới Quốc sư sẽ nói như vậy… Cái từ tình lang này, nghe cách hắn quá xa xôi.

Quốc sư thấy nàng chỉ là nhìn xuất thần, lại không nói lời nào, hắn hơi chột dạ một chút.

Quốc sư không quá tự tin hỏi: “Hẳn là xưng hô như vậy không sai đi? Ta thấy đám trẻ các ngươi, đều nói như thế.”

Ninh Lộc cười hì hì, nàng lập tức không tức giận hắn ném bầu rượu của nàng. Nàng giữ chặt tay hắn, kéo hắn đến ngồi xuống cạnh mình.

Ninh Lộc cẩn thận ngó nghiêng hai bên, giơ tay che lại miệng Quốc sư, thật cẩn thận nói: “Suỵt, nhỏ giọng thôi. Đừng để người khác phát hiện Quốc sư đại nhân phá giới, đi dụ dỗ tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu như ta.”

Nàng nhân cơ hội kéo Quốc sư ngồi xuống, ra vẻ vô tình, cả người chôn trong lòng ngực hắn, ôm eo hắn, sau đó giống như con chuột nhỏ ăn vụng, vui sướng mà nở nụ cười.

Quốc sư buồn cười, duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng.

Ninh Lộc ngẩng đầu, kinh ngạc: “Ta nói ta là ‘tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu’, ngươi không nói ta sao?”

Quốc sư làm ra biểu tình kinh ngạc y như nàng: “Ngươi chính là ‘tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu’ mà.”

Ninh Lộc hỏi: “Ta làm sai ngươi cũng nói ta xinh đẹp đáng yêu sao?”

Quốc sư nói: “Ngươi vẫn còn nhỏ.”

Ninh Lộc ngửa mặt, nhìn đôi mắt hắn. Thoạt nhìn hắn cũng không phải người có tính cách dễ đối phó như vậy, nhưng hắn thật sự rất khoan dung với nàng. Trong ánh mắt hắn, là ảnh ngược của nàng, chỉ có nàng.

Pháo hoa nở rộ trên bầu trời, một tiếng “bùm” thật lớn, bừng tỉnh Ninh Lộc.

Ninh Lộc nghiêng đầu nhìn lại, thấy pháo hoa trên bầu trời, ánh sáng loé ra tứ phía, các hoàng tử công chúa khác đều đã say khướt ghé vào lan can nhìn pháo hoa. Bóng người nặng nề chiếu trên mặt nước, tiếng pháo hoa rất lớn, tất cả mọi người đều uống say, không ai chú ý tới nơi này.

Trong lòng Ninh Lộc khẽ động.

Nàng ôm chặt cổ Quốc sư, khi hắn đang mờ mịt khiếp sợ, nàng đã hôn lên đôi môi mềm mại của hắn.

Quốc sư ngạc nhiên, nhịn không được há mồm, Ninh Lộc nhân cơ hội này mà vào.

Qại não Quốc sư trống rỗng, đồng tử trợn to: “…!”

Hắn lẩm bẩm lên tiếng: “Lộc Nhi!”

Ninh Lộc cùng hắn hơi thở giao hòa, mơ hồ vừa cắn vừa cười. Mặt nàng đỏ rực, lá gan lại rất lớn, thanh âm nhẹ hẫng: “Suỵt, đừng nói gì! Đừng làm cho người khác phát hiện, trong sạch của ngươi sẽ khó giữ được.”

Quốc sư căng thẳng đến toàn thân tê dại.

Hắn lẩm bẩm: “Không được…”

Nhưng mà Ninh Lộc giống như con mèo nhỏ không có xương cốt, nàng ôm hắn rầm rì, lỗ tai Quốc sư đỏ bừng một mảnh, ửng đỏ kia dọc theo cổ thấm vào cổ áo, hắn căn bản không kháng cự được. Hắn quá căng thẳng, toàn thân cứng đờ, lông mi run rẩy, quả thực giống như đang chịu tra tấn.

Quốc sư: “Lộc Nhi…”

Trong ánh mắt hắn có nước, sóng nước lóng lánh, ánh lửa lung lay. Tay hắn đè lên phía sau cổ nàng, lòng bàn tay chảy mồ hôi.

Quốc sư lại gọi: “Lộc Nhi!”

Tóc dài quấn quanh, hơi thở nóng bỏng.

Quốc sư: “Lộc Nhi!”

Ninh Lộc dán vào hắn, dùng khí âm nhỏ giọng nói: “Nếu ngươi không muốn, ta đi đấy nhé.”

Nàng nói liền muốn đứng dậy, Quốc sư lại túm chặt cổ tay nàng.

Hắn nói: “Lộc Nhi!”

Ninh Lộc cười ngả nghiêng — mỗi một tiếng “Lộc Nhi”, đều có hàm nghĩa không giống nhau.

Mặt Quốc sư đỏ lên, cùng nàng mười ngón giao nắm. Thể nghiệm này vừa ngọt ngào lại thống khổ, linh hồn nhỏ bé của hắn cũng bị dọa bay mất rồi, nhưng mà lại vui vẻ chịu đựng. Trời biết nói chuyện yêu đương, thì ra là thể nghiệm thế này.

Bóng dáng hai người chiếu trên mặt nước, từng vòng ánh sáng tạo nên gợn sóng, mông lung tốt đẹp.



Đã có quốc sư giúp Ninh Lộc nói chuyện Việt Quốc xuất binh, Ninh Lộc liền yên tâm. Nhưng mà Quốc sư nói với Ninh Lộc rằng hiện tại Vệ Vương là người được trời chọn, lúc này xuất binh sẽ bất lợi, còn phải chờ thêm một hai năm. Trong thời gian một hai năm này, bọn họ cũng thuận lợi lưu lại Việt Quốc.

Một phương diện, Đại Quốc sư thực hiện hứa hẹn của mình đối với Việt Vương; về phương diện khác, một hai năm này, Việt Quốc vừa lúc có thể luyện binh, chuẩn bị sẵn sàng để xuất chiến với Vệ Quốc.

Vệ Quốc từ trên xuống dưới đều thượng võ, muốn chiến thắng một nước lớn như vậy, không phải chỉ là chuyện của một ngày.

Quốc sư phân tích hết thảy cho Ninh Lộc, hơi có chút thấp thỏm. May mắn tuy rằng Ninh Lộc sốt ruột phục quốc, nhưng nàng cũng biết việc này không vội vã được, nên quyết định từ từ đợi thời cơ.

Bởi vậy Ninh Lộc lại nhàn hạ trở lại, có tâm tư đặt ở trên người Quốc sư.

Thời tiết tháng 5, Ninh Lộc cùng các công chúa chơi đùa, nghe nói cô nương nhà người khác đều sẽ thêu túi tiền hay gì đó cho tình lang. Ninh Lộc nghe thấy rất hâm mộ, trong lòng lại không cho là đúng, cảm thấy người khác có thể làm, đương nhiên nàng cũng có thể làm.

Bởi vì không thể cùng Quốc sư khanh khanh ta ta ở bên ngoài, một ít bí mật nhỏ trong lét lút, có vẻ trở nên càng trân quý hơn so với nhóm nam nữ nói chuyện yêu đương bình thường.

Ninh Lộc không tính toán thêu túi tiền gì đó, muốn làm thì phải làm lớn, làm Quốc sư đại nhân biết được nàng hiền huệ cỡ nào. Ninh Lộc ngại túi tiền không có hàm lượng kỹ thuật, nàng tự tin tràn đầy, chuẩn bị trực tiếp bắt đầu làm từ loại đồ có yêu cầu cao độ là quần áo, cho Quốc sư thấy tâm ý của chính mình.

Ngày này, Quốc sư bị Việt Vương gọi tới Vương cung tính toán thứ gì, Ninh Lộc liền chuồn êm tiến vào phòng của Quốc sư.

Tuy rằng quan hệ của hai người đã thân mật như thế, nhưng ngoại trừ những lúc thân mật hôn hít cùng nàng, thời điểm còn lại Quốc sư đều hết sức thủ lễ. Tức là nói, kỳ thật Ninh Lộc không có nhiều cơ hội vào phòng của Quốc sư đại nhân.

Ninh Lộc vừa tiến vào phòng Quốc sư, liền đi mở ra các kiểu rương tráp trong phòng hắn, đi lật tìm xem hắn thiếu quần áo gì, tiện thể đo kích cỡ quần áo của hắn.

Tiểu công chúa tính toán cho Quốc sư một kinh hỉ, nàng lật tung quần áo của hắn một cách vô cùng vui sướng.

Ninh Lộc mở ra một cái rương lớn, khi đang lật xem quần áo Quốc sư, đột nhiên, một cái hộp gỗ rơi ra từ bọc quần áo. Ninh Lộc hoảng sợ, hoảng loạn muốn nhét hộp gỗ trở lại. Nhưng mà hộp gỗ bị rơi tung nắp ra, một phong thư từ tráp rơi xuống.

Ninh Lộc ngồi xổm trên mặt đất, nhìn đến trên phong thư viết “Gửi Ninh Lộc”.

Ngón tay nàng vừa chạm đến phong thư, thoáng chốc liền không thể động đậy.

Nàng nhìn chằm chằm bút tích quen thuộc trên phong thư kia, cảm giác đầu ngón tay cũng bắt đầu run rẩy —

Đây là chữ viết của Thất hoàng tử Lê Quốc Ninh Nghiệp.

Là thư ca ca nàng viết cho nàng!

Mà nàng chưa bao giờ biết!

Trước nay chưa từng thấy!



Ninh Lộc ngồi ở giữa phòng Quốc sư, trầm tư hồi lâu, vẫn là dứt khoát kiên quyết xé mở bì thư, lấy thư ra.

Mở đầu chính là: “Lộc Nhi, đã lâu không gặp.

Khi ngươi nhìn đến lá thư này, ta hẳn đã thân vong. Nhờ Quốc sư đại nhân chuyển giao thư này cho ngươi, nghĩ tới nghĩ lui, cũng không không biết có nên hay không. Nhưng ta đã bỏ mình, thế gian này nếu đến ngươi cũng không biết, cuộc đời này của ta cũng không khỏi quá mức cô linh. Vậy nên gửi lại tin này cho ngươi. “

Ninh Lộc áp xuống sóng to gió lớn trong lòng, nàng chịu đựng ngón tay chính mình lạnh lẽo, chịu đựng nước mắt trong mắt, cưỡng bách chính mình đọc xong lá thư này.

Ở trong thư Ninh Nghiệp nói với nàng, nói vì bảo hộ nàng, hắn tới Vệ Quốc, chu toàn với Vệ Vương. Khi Ninh Lộc nhìn đến lá thư này, Lê Quốc hẳn đã được trùng kiến, Vệ Vương cũng đã chết, mà Ninh Nghiệp tất nhiên cũng không thể thoát thân, cũng chết theo Vệ Vương.

Ninh Nghiệp cũng không muốn Ninh Lộc báo thù. Bởi chính Ninh Nghiệp nói, khi hắn chết, tất nhiên hắn đã giết tất cả những người nên giết. Hắn không muốn muội muội lúc tuổi già còn chìm trong cừu hận, không muốn muội muội còn phải báo thù cho hắn.

Ninh Nghiệp chỉ cầu mong nàng bình an vui sướng mà vượt qua quãng đời còn lại.

Quên đi hắn, nhưng cũng không đừng quên mất hắn.

Hắn hy vọng nàng có thể sống thật tốt, sống cả phần của hắn. Hai người là huynh muội song sinh, nếu có một người có thể hạnh phúc vượt qua quãng đời còn lại, hy sinh người nọ, cũng không phải là quá đáng buồn.



Ninh Lộc lẳng lặng ngồi.

Nước mắt trong mắt nàng, tích táp, dừng ở trên giấy viết thư, loang cả mực đen trên lá thư.

Tuy rằng ca ca không muốn nói quá nhiều, nhưng mà nàng cùng hắn là huynh muội ruột thịt, nàng hoàn toàn đoán được tình huống của hắn. Ninh Lộc đọc ra tới, đây là một phong di thư Ninh Nghiệp đã chuẩn bị từ trước, sau khi hắn chết, Quốc sư đại nhân sẽ giao cho nàng. Nếu ca ca nhờ Quốc sư giao thư cho nàng, có nghĩ là ca ca đã từng gặp Quốc sư.

Ca ca nhất định đã nói chuyện với Quốc sư, nhất định là có chuyện gì, khiến hắn phải đi Vệ Quốc. Mà đối với ca ca mà nói, chuyện đó, nhất định có quan hệ với nàng. Hơn nữa về sau Quốc sư chăm sóc Ninh Lộc, dụng tâm hơn nhiều so với trước kia. Quốc sư còn đồng ý đưa nàng tới Việt Quốc… Khó nói trong đó không có nguyên do ca ca nhờ cậy.

Hiện nay Ninh Nghiệp ở Vệ Quốc!

Chưa biết sống chết!

Thay thế nàng đánh nhau cùng Vệ Vương!

Khó trách!

Rõ ràng Ninh Lộc ám sát Vệ Vương, lại không có chuyện gì xảy ra; rõ ràng Càng Cơ nói Ninh Nghiệp đi theo Vệ Vương tới tìm Quốc sư, Ninh Lộc lại chưa gặp được Ninh Nghiệp; rõ ràng nàng viết nhiều thư cho ca ca như vậy, ca ca lại không trả lời lấy một lần; rõ ràng…

Hắn đang thay thế nàng.

Thay thế hết thảy vốn nên là nàng gặp phải.

Nàng không biết vì cái gì hắn muốn thay thế nàng, nếu là nàng ở Vệ Quốc sẽ xảy ra chuyện gì… Nhưng mà Ninh Nghiệp để lại một phong di thư cho nàng, chẳng lẽ nàng còn không hiểu sao?

Ninh Lộc nắm chặt lá thư trong tay, lại giơ tay đi lau nước mắt.

Không!

Nàng không thể mặc kệ ca ca gặp nguy hiểm! Nàng biết rõ có lẽ ca ca sẽ xảy ra chuyện, nàng không thể coi như cái gì cũng chưa xảy ra.

Nàng cũng không trách Quốc sư giấu giếm nàng.

Ca ca và Quốc sư đều muốn tốt cho nàng, chỉ là Ninh Lộc không thể ngồi mát ăn bát vàng.

Ninh Lộc trả tin lại chỗ cũ, thần sắc trong mắt dần dần trở nên kiên định.



Thời điểm Quốc sư biết chuyện, Ninh Lộc đã đi gặp Việt Vương, nói với Việt Vương, nàng muốn đích thân mang binh, lập tức tấn công Vệ Quốc.

Vì thuyết phục Việt Vương, Ninh Lộc quỳ gối trong điện, nói vô luận kết quả như thế nào, nàng đều nguyện ý liên hôn cùng hoàng tử Việt Quốc.

Nếu nàng chết, nàng sẽ chết ở trên chiến trường; nếu nàng còn sống, nàng sẽ gả cho hoàng tử mà Việt Vương muốn. Bất kể Lê Quốc có thể trùng kiến hay không, Cửu công chúa Lê Quốc Ninh Lộc, đều nguyện ý coi chính mình như một vật hi sinh, đưa cho Việt Quốc.

Quốc sư nghe nói việc này, tâm thần chấn động, lập tức phun ra một búng máu. Hắn không rảnh lo mặt khác, lập tức tiến cung đi ngăn cản Ninh Lộc, muốn đàm phán với Ninh Lộc.

Việt Vương vô cùng tôn trọng Quốc sư, đồng thời cũng thập phần tâm động đối với điều kiện của tiểu công chúa, tiểu công chúa muốn đích thân lên chiến trường, Việt Vương cũng vô cùng tò mò tiểu công chúa sẽ làm được đến bước nào. Nhưng mà Quốc sư tới ngăn cản, sau khi Việt Vương nói chuyện điều kiện cùng Quốc sư, liền thả Quốc sư đi nói chuyện với Ninh Lộc.



Ninh Lộc hiện tại ở lại trong vương cung, Việt Vương đã đồng ý cho nàng mang binh, nàng tận dụng thời gian xem binh thư, nghiên cứu bản đồ địa hình.

May mắn phụ vương nàng từ nhỏ mặc kệ nàng, coi nàng như nam hài tử ném cho sư phó, nàng có thể giống ca ca tiếp thu đồng dạng giáo dục. Thế nên đối với việc mang binh xuất chiến, Ninh Lộc không sợ chút nào.

Biến số duy nhất, đó là Đại Quốc sư Thu Sĩ Trạch.

Khi người hầu đến báo Đại Quốc sư tới gặp, trong điện Ninh Lộc xuất thần một lát, nói: “Nói với hắn, ta không gặp hắn.”

Cung nữ đi truyền lời, trong chốc lát trở lại cẩn thận báo cho công chúa: “Tiên sinh nói hắn muốn chờ ở ngoài điện, cho đến khi công chúa chịu gặp hắn. Tiên sinh nói thân thể mình không tốt, nếu công chúa muốn hắn chết ở ngoài điện, thì cứ không gặp hắn cũng được.”

Ninh Lộc rũ mắt.

Ngón tay nàng mảnh dài, nắm sẵn thẻ tre trong tay. Lông mi run run, trong lòng rối rắm. Cuối cùng là không đành lòng, Ninh Lộc để Quốc sư tiến vào.

Nàng bày ra một bộ mặt lạnh lùng đối diện hắn.

Nàng ngồi ở trong điện, nhìn thanh niên mảnh khảnh đơn bạc kia đi vào, tay áo nhẹ bay, thúc quan ngọc đẹp.

Biểu tình của Ninh Lộc lãnh đạm, khiến chính mình trở thành tiểu công chúa lãnh khốc, thích lật lọng, phụ lòng nhất thế gian.

Cách Ly Ninh Lộc ba trượng, Quốc sư ngừng lại, không lại tới gần. Hắn ngắm nhìn nàng, nói: “Ngươi đã xem thư ca ca ngươi lưu lại, có phải không?”

Ninh Lộc ngẩn ra.

Sau đó nghĩ đến chính mình lật xem đồ vật của Quốc sư, Quốc sư là một người tinh tế, nói không chừng hắn thật sự có thể phát hiện dấu vết nàng động qua.

Ninh Lộc lại không muốn nhận.

Ninh Lộc chỉ nói: “Chuyện trước kia đáp ứng tiên sinh, toàn bộ không tính. Ta cảm thấy liên hôn cùng Việt Quốc là tốt nhất, có lợi nhất. Ta không chờ nổi muốn phục quốc, thời gian một hai năm, ta căn bản không chờ được. Ta muốn xuất binh ngay lập tức!”

Nàng ngẩng cằm, chờ hắn khắc khẩu với mình.

Chờ xem hắn lạnh lùng sắc bén mà mắng nàng, nhìn hắn lộ ra ánh mắt thương tâm, nhìn hắn thất vọng với nàng, nhìn hắn xoay người rời đi, nhất đao lưỡng đoạn với nàng.

Ngón tay trong tay áo Ninh Lộc gắt gao bóp thịt trong lòng bàn tay, nàng dùng đến khả năng nhẫn nhịn lớn nhất nửa đời trước của mình, nói với hắn như vậy.

Quốc sư chỉ nhìn nàng.

Hắn nói: “Ngươi thật sự muốn phục quốc như vậy? Cho dù ta đã nói với ngươi, qua một hai năm nữa, mới là thời cơ tốt nhất? Vệ Vương hiện tại là thiên mệnh chi tử, ngươi sẽ chết ở dưới kiếm hắn.”

Ninh Lộc nói: “Ta không để bụng! Ta vốn chính là Cửu công chúa Lê Quốc, những người khác không thèm để ý Lê Quốc, ta lại nhất định phải dùng thời gian nhanh nhất phục quốc!”

Nàng muốn cứu ca ca nàng.

Mặc dù phải chết ở trên chiến trường, nàng cũng muốn nghĩ cách cứu ca ca nàng!

Đây là điều Ninh Lộc không muốn nói.

Nàng không muốn trách Quốc sư không nói cho nàng, không muốn trách Quốc sư giấu giếm nàng. Nhưng mà đáy lòng nàng, lại có thể nào thật sự không hề khúc mắc với Quốc sư? Dù sao cũng là… Ninh Nghiệp. Dù sao cũng là… Ca ca ruột thịt của nàng.

Quốc sư vẫn chỉ nhìn nàng.

Chỉ là lúc này đây, đón nhận lời nói lãnh lệ của nàng, hắn đi về hướng nàng.

Ninh Lộc như lâm đại địch.

Quốc sư ngồi xổm trước mặt nàng, nhìn thẳng vào nàng.

Hắn nói: “Tiểu công chúa, sao ngươi biết, nếu hiện tại ngươi muốn phục quốc, ta sẽ không giúp ngươi?”

“Sao ngươi biết, ngươi chỉ có một con đường liên hôn có thể đi?”

Ninh Lộc ngơ ngẩn nhìn hắn.

Hắn duỗi tay ra vỗ về khuôn mặt nàng, trên mặt hắn mang theo ý cười thưa thớt, vô cùng yên tĩnh dịu dàng.

Quốc sư nhẹ giọng: “Tiểu công chúa, bất kể ngươi xuất phát từ nguyên nhân gì, muốn làm cái gì, ngươi đều không cần một mình chịu đựng, ra vẻ kiên cường. Ta nhất định sẽ giúp ngươi.”

Tay hắn dừng ở dưới đôi mắt nàng, ánh mắt sạch sẽ trong sáng, trong mắt vẫn như cũ chỉ có nàng. Hắn chỉ nhìn nàng, trong lòng nàng trải qua muôn vàn giãy giụa, cũng chỉ có thể nhìn hắn.

Lặng yên không một tiếng động, nước mắt trong mắt Ninh Lộc rớt xuống.

Nàng muốn lộ ra một nụ cười, nhưng nước mắt lại không ngừng.

Khóe miệng hắn ngậm cười, giang hai cánh tay, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng.

Trong mắt Ninh Lộc rơi lệ, không rên một tiếng cúi người, nhào vào trong lòng ngực hắn, ôm chặt lấy hắn.

————————————————————-

Huệ Sùng “Xuân giang vãn cảnh” kỳ 1

Trúc ngoại đào hoa tam lưỡng chi,

Xuân giang thuỷ noãn áp tiên tri.

Lâu hao mãn địa lô nha đoản,

Chính thị hà đồn dục thướng thì.

Dịch nghĩa:

Bên ngoài bụi trúc, hoa đào nở hai ba cành,

Sông sang xuân, nước ấm lên, con vịt là biết trước tiên.

Cỏ lâu hao mọc đầy đất, mầm lau mới lên còn ngắn,

Chính là lúc loài lợn nước muốn lên ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.