Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình

Chương 77: Chương 77




Cuối mùa thu năm đó, Ninh Lộc lãnh binh xuất chinh, Quốc sư cùng đi theo.

Ninh Lộc muốn lập tức xuất binh, nhưng còn phải dành thời gian luyện binh, dành thời gian quen thuộc với đội quân, dành thời gian vận chuyển lương thảo, hơn nữa Quốc sư khuyên nàng chờ đợi thời cơ xuất binh tốt nhất năm nay, bởi vậy thời gian Ninh Lộc xuất chinh, bị đẩy xa gần nửa năm.

Này đã là cực hạn của nàng. Biết ca ca đang ở trong nguy hiểm, nàng hận không thể một mình đi ám sát Vệ Vương, sao có thể nào để thời gian chuẩn bị lại kéo dài?

Sau khi Quốc sư khai thiên nhãn, nói cho nàng về hướng phát triển của tương lai, trong lòng Ninh Lộc dày vò, nếu có khả năng, nàng muốn trực tiếp đi đến trước mặt Vệ Vương. Nàng muốn nói với Vệ Vương “Người ngươi muốn tìm là ta” “Thả huynh trưởng ta đi”… Nhưng mà kể từ đó, gần một năm trả giá của Ninh Nghiệp sẽ tính sao?

Nàng muốn cứu huynh trưởng, nhưng cũng không muốn làm huynh trưởng uổng phí tâm cơ. Nghĩ tới nghĩ lui, xuất binh vẫn là thỏa đáng nhất.

Việt quân hướng về phía nam, chinh phạt Vệ Quốc. Quốc sư tự xưng là quân sư của Ninh Lộc, khi vào trong trướng, hắn liền che chắn mọi người, đùa nghịch trận pháp gì đó. Có lẽ là Quốc sư ngày thường luôn có dáng vẻ bệnh tật, mấy ngày nay hắn phí công cố sức, tinh thần nhìn qua lại vẫn khá tốt.

Ban đêm quân đội đóng quân ở giữa núi rừng, binh linh trinh sát đã tìm được, Vệ quân đã ở ngay phía trước, không đến hai ngày, bọn họ sẽ giáp mặt với Vệ quân. Đến lúc đó, sẽ là một hồi đại chiến. Bởi vậy, Ninh Lộc phân phó tối nay Việt quân hạ trại nghỉ ngơi sớm.

Chỉ có các tướng sĩ nghỉ ngơi tốt, mới có thể chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến sắp đến.

Sau khi Quốc sư ra khỏi lều trướng, cảm thấy nao nao, bởi hắn nhìn thấy nữ tướng quân Ninh Lộc khoác áo giáp, đang bồi hồi ngoài lều của hắn, chờ hắn. Nhìn đến hắn ra tới, ánh sao trong mắt Ninh Lộc hơi hơi sáng lên, lộ ra tươi cười mang vài phần ngây ngô sạch sẽ.

Mấy tháng nay, Ninh Lộc lo liệu quân vụ, vì uy nghi, nàng càng ngày càng túc lãnh, sát phạt quyết đoán. Nàng cơ hồ khác một trời một vực với tiểu công chúa mà Quốc sư quen biết, đến lúc này, nàng cười rộ lên, Quốc sư mới tìm về bóng dáng tiểu công chúa mà mình vẫn thích.

Quốc sư cũng cười với nàng.

Hỏi: “Tiểu công chúa đã đi tuần doanh xong?”

Cho tới bây giờ, cũng chỉ có quốc sư còn sẽ gọi Ninh Lộc một tiếng “Tiểu công chúa”.

Ninh Lộc đi tới, nhìn lên khuôn mặt có phần tái nhợt của hắn. Trong lòng nàng hiện lên kinh sợ không rõ nguyên do, rồi lại mạnh mẽ đè ép xuống.

Ninh Lộc cười nói: “Đúng vậy. Quốc sư đại nhân vẫn luôn bố trí trận pháp gì, ta cũng không nhìn ra, chỉ là thấy ngươi mệt như vậy, liền tò mò rốt cuộc ngươi đang làm cái gì?”

Quốc sư mỉm cười: “Chỉ là một ít thuật pháp nhỏ giấu trời qua biển giúp tiểu công chúa thắng mà thôi. Không đáng giá nhắc tới.”

Ninh Lộc hỏi: “Có tổn thương thân thể của ngươi không?”

Quốc sư nói: “Đây đều là những thứ ta vốn vẫn làm, dù sao cũng giống như ngày thường, sau khi kết thúc lại bệnh mấy tháng mà thôi. Ta đã thành thói quen như thế, cũng không có gì vướng bận.”

Ninh Lộc mím môi.

Nàng nói: “Nếu không ngươi hãy dừng lại đi? Ngươi nói cho ta, trong cốt truyện nguyên bản, ta hẳn là sẽ dây dưa hồi lâu cùng Vệ Vương, còn sẽ chết đi giữa đường. Nhưng mà sau đó ta sẽ sống lại… Nếu dù sao ta cũng sẽ khoẻ mạnh thì ngươi cũng không cần phải tốn tâm tư vì ta.”

Quốc sư nhìn nàng.

Nhẹ giọng: “Trong tương lai của cốt truyện nguyên bản kia, vốn dĩ chính là ta giúp ngươi sống lại.”

Ninh Lộc ngẩn ra.

Quốc sư duỗi tay, bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nàng. Hắn nói: “Trừ ta ra, ta không thể nghĩ được trên đời này còn có ai có năng lực như vậy, làm ngươi sống lại. Ta nợ Lê Quốc tổ tiên một ân tình, không thể ngồi nhìn huyết mạch Lê Quốc đoạn tuyệt như vậy. Thiên mệnh là ở trên người Vệ Vương, nhưng cũng ở trên người ngươi. Ta tự nhiên biết khi nào nên ra tay.”

Ninh Lộc hồi lâu không nói lời nào.

Đã lâu, nàng mới áp xuống bất an trong lòng, thấp giọng: “Nhưng mà ta vẫn cảm thấy ngươi hao tâm tổn sức như thế không ổn… Ngươi vẫn nên dừng lại đi.”

Quốc sư lắc đầu, sửa lời nói: “Ta còn muốn đi xem sao trời, tiểu công chúa cùng ta đi?”

Ninh Lộc khụt khịt mũi, thanh âm rầu rĩ: “Được.”



Hai người bước lên nơi cao nhất.

Ninh Lộc ngồi ở bên cạnh chờ đợi, xem Quốc sư nhắm mắt nhìn sao trời.

Gió nổi lên, trong rừng là mùi cây tùng trộn lẫn bụi đất tươi mát.

Nàng không biết thế giới hắn nhìn đến trong mắt như thế nào, Đại Quốc sư đang làm những chuyện huyền diệu khó giải thích, mà loại phàm nhân như nàng không thể chạm đến. Mà nàng chỉ có thể ngửa đầu, vô cùng quyến luyến mà nhìn hắn.

Nàng nhìn hắn đứng trong gió đêm, thấy vạt áo hắn bay lượn, thấy hắn đứng dưới ánh sao, thẳng thắn thon gầy.

Giống như… Mây trời dễ tan, lưu li dễ vỡ.

Quốc sư mở mắt ra, nghiêng đầu, nhìn đến trong mắt tiểu công chúa nước gợn ánh sáng, một tầng lại một tầng ánh nước mờ mịt. Trong mắt nàng sóng nước lóng lánh, nhìn hắn đến nhập thần, giống như muốn khóc.

Quốc sư ngẩn ra, đoán được tâm tư nàng, bất giác cười một cái.

Hắn ngồi ở bên cạnh nàng, trấn an nàng: “Ta thật sự không có việc gì.”

Ninh Lộc oán hận nói: “Ngày đó không nên để ngươi biết chuyện ta muốn xuất binh.”

Quốc sư nhẹ giọng: “Ta muốn biết, rồi cũng sẽ biết. Huống hồ ta bị bệnh nhiều năm như vậy, lần này cũng không có gì, hà tất kinh hoảng?”

Ninh Lộc rầu rĩ: “Này sao có thể giống nhau? Lần này là bởi vì ta… Ta không muốn bởi vì ta khiến ngươi bị liên lụy.”

Quốc sư nói: “Nhưng mà ngươi muốn phục quốc.”

Hắn ngừng lại một chút, thoáng nghi hoặc: “Kỳ thật ta trước sau đều không hiểu, ngươi cùng huynh trưởng ngươi, vì sao đều muốn phục quốc? Thời điểm Lê Quốc còn, các ngươi cũng chỉ là những hoàng tử công chúa không có cảm giác tồn tại mà thôi, cũng không được coi trọng. Chỉ sợ phụ hoàng và huynh muội của các ngươi, cũng không có thái độ kiên định bằng các ngươi.”

Ninh Lộc trả lời: “Ta là công chúa Lê Quốc, ta trời sinh nên cùng Lê Quốc cùng tồn vong. Quốc còn ta còn, quốc vong ta mất. Đây là việc không có bất luận lý do gì để do dự, không có bất luận lý do gì để hỏi có đáng giá hay không. Thân là người trong vương thất Lê Quốc, không thể khiến con dân của chính mình trở thành tù nhân, chịu người khác đùa nghịch. Đây là việc ta cần thiết phải làm, mặc kệ người khác nghĩ như thế nào.”

Ninh Lộc cười: “Nếu ta là tiểu công chúa không có võ công, bất lực, chỉ có thể nhìn Lê Quốc biến mất như vậy, ngay lúc thành bị phá, ta sẽ lựa chọn nhảy thành mà chết, chứ không phải trốn đi.”

Nàng nói: “Ta muốn chạy trốn, trước sau là vì có thể một lần nữa trở về. Đây là sứ mệnh của công chúa.”

Quốc sư nhìn nàng.

Thần sắc trên mặt nàng kiên nghị, với con đường phục quốc, tiểu công chúa xác thật chưa bao giờ từng do dự. Giống như… nàng vốn nên như thế, không có lý do.

Ninh Nghiệp lại sao không phải đâu?

Người ngoài như Quốc sư, người không có khái niệm quốc gia mãnh liệt như Quốc sư, hắn xác thật không hiểu được sự kiên trì của tiểu công chúa ở phương diện này.

Quốc sư: “Nếu sau khi phục quốc thành công, Lê Vương mới cũng không phải một quân vương đủ tư cách, ngươi cảm thấy ngươi bây giờ đáng giá sao?”

Ninh Lộc quay đầu nhìn hắn, cười nham nhở với hắn: “Lê Vương tân nhiệm nếu là bởi vì ta mới có thể bước lên vương vị, ta đây sao có thể làm hắn trở thành một quân vương không đủ tư cách chứ?”

Quốc sư: “…”

Ninh Lộc không nói rõ, nhưng mà Quốc sư nháy mắt đã nhận ra một mặt tàn nhẫn trong lòng nàng — nếu không đủ tiêu chuẩn, vậy giết đến hắn đủ tư cách.

Quốc sư lắc đầu than: “Tùy ngươi đi. Tuy rằng ta vẫn không hiểu được sự kiên trì của ngươi, nhưng ta sẽ giúp ngươi.”

Nhưng mà khi hắn nói như vậy, trái tim Ninh Lộc lại hạ xuống.

Hắn sẽ giúp nàng… Hắn rốt cuộc giúp nàng như thế nào?

Nàng mắt thường nhìn không thấy, nhưng mà các thủ đô khắp thiên hạ đều thiết lập chức vụ Đại Quốc sư. Tất nhiên Đại quốc sư phải có thủ đoạn nàng nhìn không tới, mới có thể làm người coi trọng như vậy.

Mấy ngày liền Quốc sư đều khai thiên nhãn, hắn hoàn toàn xem được tương lai thế cục… Rốt cuộc hắn sẽ giúp nàng như thế nào?

Hai người sóng vai mà ngồi, Ninh Lộc chậm rãi duỗi tay, đặt tay chính mình trên mu bàn tay Quốc sư.

Nàng ngửa đầu nhìn sao trời, hỏi: “Ngươi mới vừa rồi đang xem sao trời, ngươi nhìn thấy gì? Trận chiến này giữa ta và Vệ Vương, ta không cầu thắng nhanh, chỉ cầu có thể bắt được Vệ Vương, buộc hắn thả huynh trưởng ta. Đây là mục tiêu thấp nhất, ngươi nói, ta có thể không?”

Quốc sư cho nàng đáp án khẳng định: “Có thể.”

Ninh Lộc nghiêng đầu, ngoài ý muốn nhìn hắn.

Quốc sư vô cùng khẳng định: “Trận chiến này ngươi nhất định sẽ thắng.”

Ninh Lộc: “…Nhưng mà… Ngươi nói hiện tại thiên mệnh thuộc về Vệ Vương.”

Quốc sư nói: “Ta cũng từng nói, thiên mệnh đã ở trong tay hắn, cũng ở trong tay ngươi. Ta làm, chẳng qua là kế sách che giấu thiên mệnh, che lấp thiên cơ, hoàn toàn chuyển dời mệnh số vào tay ngươi.”

Ninh Lộc há mồm, vốn muốn hỏi hắn làm như thế, có thể bị thương hay không, nhưng mà nàng nghĩ đến mặc dù nàng hỏi, hắn cũng khẳng định sẽ nói không, Ninh Lộc liền ngậm miệng, nụ cười của nàng lộ ra vài phần u buồn.

Ninh Lộc thấp giọng: “Ta cầu ngươi nói cho ta một lời nói thật, ngươi ngàn vạn không cần gạt ta. Nếu ngươi lừa ta, ngươi sẽ vĩnh viễn không chiếm được thứ ngươi muốn.”

Quốc sư hỏi: “Ngươi muốn biết cái gì?”

Ninh Lộc ngẩng đầu.

Nàng trước kia vẫn chưa từng chuyên chú nhìn hắn: “Sau khi kết thúc trận đại chiến này, ngươi sẽ chết sao? Ta còn có thể nhìn đến ngươi tồn tại không?”

Quốc sư nhìn chằm chằm nàng hồi lâu.

Hắn nói: “Ta tự nhiên sẽ không chết. Ngươi tự nhiên còn có thể nhìn đến ta tồn tại. Những lời này là thật sự, ta tuyệt không giấu giếm.”

Ninh Lộc vẫn nhìn chằm chằm hắn, phán đoán thật giả trong lời nói của hắn. Nàng nhìn hồi lâu, cuối cùng là thả lỏng lộ ra tươi cười, lựa chọn tin tưởng hắn.

Ninh Lộc dựa sát vào trong lòng ngực Quốc sư, vui mừng kế hoạch nói: “Vậy chờ ta thắng, chờ Lê Quốc trùng kiến, chúng ta liền thành thân, sinh hẳn tám đến mười đứa trẻ!”

Quốc sư lễ phép nói: “Vậy xin cho ta dưỡng tốt thân thể trước.”

Hắn nói giỡn như vậy, Ninh Lộc buồn cười, cười ngâm ngâm nói: “Đúng rồi, ta thiếu chút nữa đã quên ngươi không được.”

Quốc sư đen mặt.

Hai người nhìn nhau, chỉ trong chốc lát, lại đồng thời cười ra tiếng.



Sao trời thay đổi.

Vệ Vương tự mình mang binh xuất chinh, nghênh chiến Việt Quốc.

Mà ở nơi sâu trong cung điện Vệ Vương, thiếu niên trẻ tuổi bị dây xích khoá chặt tay chân, một mình một người, bị nhốt ở trong thâm cung đóng chặt cửa sổ.

Thiếu niên bị nhốt lại, giống như thanh tuyết, lại mang theo một mạt đỏ như lửa cháy, nhìn suy nhược, nhưng lại trí mạng.

Khó lâu dài, không lưu được.

Đó là đánh giá của Vệ Vương về hắn.

Mà thiếu niên lang bị khóa tay chân này, đúng là Thất hoàng tử Lê Quốc Ninh Nghiệp.

Cửu công chúa Lê Quốc hợp tác cùng Việt Quốc, tự mình lãnh binh xuất chinh, Vệ Vương nơi này, sao có thể không biết? Khi Vệ Vương quyết định tự mình xuất binh, liền nhốt Ninh Nghiệp đêm hôm trước còn cùng hắn trò chuyện với nhau vui vẻ tại đây.

Vệ Vương nói: “Cô cũng không phải muốn làm gì ngươi, chỉ là kẻ địch là muội muội ngươi, ta sợ ngươi lâm thời sẽ ra chiêu gì, ảnh hưởng quân cơ của ta. Vì làm Cô an tâm, Cô chỉ có thể trước khóa ngươi lại.”

Vệ Vương lại dỗ hắn: “Ngươi yên tâm, đợi Cô thắng trận chiến này, sẽ tặng quận huyện Lê Quốc cho ngươi chơi.”

Ninh Nghiệp hỏi: “Vậy vương quân tính toán xử trí muội muội ta như thế nào? Nhốt nàng trong thâm cung, tranh đấu cùng thê thiếp ngươi sao?”

Vệ Vương nói: “Cô đã sớm buông Ninh Lộc. Đã là ngươi muội muội, Cô tự nhiên sẽ lưu một đường sinh cơ cho nàng. Hy vọng nàng biết ngươi cơ khổ dụng tâm, không cần cô phụ ngươi.”

Ninh Nghiệp cười một cái.

Nghe ra ý ngoài lời của Vệ Vương, đó là nếu Ninh Lộc không nghe lời, trực tiếp giết là xong.

Vệ Vương nói muốn biến Lê Quốc thành quận huyện đưa cho hắn… Ai thích cuộc sống của một tù nhân chứ?

Sau khi Vệ Vương nhốt Ninh Nghiệp lại, liền lãnh binh đi rồi. Ninh Nghiệp bị nhốt ở nơi này, vẫn luôn an an tĩnh tĩnh. Mới đầu thị vệ tới đưa cơm còn sợ hắn náo loạn, cảnh giác hắn, nhưng sau lại thấy thiếu niên chỉ là ngoan ngoãn ăn cơm, uống nước, bọn thị vệ liền buông cảnh giác xuống.

Một ngày này, thị vệ tới đưa cơm.

Ninh Nghiệp ngồi ở bên giường, xích ném ở bên chân hắn. Ninh Nghiệp nhìn thoáng qua cháo, nhíu mi, nói: “Ta muốn cái muỗng.”

Yêu cầu này có thể có có thể không, thị vệ liền đáp ứng rồi.

Thị vệ mang tới muỗng gỗ, tự mình lấy cái muỗng múc cháo đút cho Ninh Nghiệp.

Ninh Nghiệp ngậm cái muỗng ở trong miệng, lông mi nồng đậm, môi hồng răng trắng. Hắn đột nhiên nâng mắt, cười một cái với gã thị vệ đang gần trong gang tấc.

Nụ cười này, lại lãnh lại liệt, còn có vài phần sắc bén.

Thị vệ ngơ ngẩn, thấy Ninh Nghiệp cắn cái muỗng, dễ như trở bàn tay, Ninh Nghiệp cắn cái muỗng thành ba đoạn, ngậm ở trong miệng. Thị vệ mờ mịt không biết hắn đang làm gì, liền thấy Ninh Nghiệp há mồm phun ra, một đoạn muỗng gỗ mang theo vụn gỗ, như lưỡi đao, đâm thẳng vào yết hầu thị vệ.

Khoảng cách gần như vậy, không hề có khả năng trốn thoát!

Thị vệ mất mạng tại chỗ, ngã trên mặt đất, một chút thanh âm cũng chưa hề phát ra.

Mà trong miệng Ninh Nghiệp vẫn còn ngậm hai đoạn muỗng gỗ. Hắn cúi đầu, vụn gỗ bay về hướng xiềng xích trên cổ tay trái của mình. Mang theo nội kình, liên tục hai đoạn! Hơn nữa phương vị cùng lực độ đều cực kỳ xảo diệu, xích sắt trên cổ tay trái của Ninh Nghiệp sau một tiếng “Bang” nhẹ nhàng, đã bị Ninh Nghiệp chặt đứt.

Dây xích trên tay trái bị chặt đứt, lúc này muốn giải thoát, đã dễ dàng hơn nhiều.

Mà chỉ trong một canh giờ, Ninh Nghiệp đã đóng giả gã thị vệ vừa bị chính mình giết, nghênh ngang dùng thẻ bài trên eo hắn, rời khỏi thâm cung.

Ninh Nghiệp giả tạo một bức chiếu thư “Tại chỗ chờ lệnh” của Vệ Vương, sau khi khiến cho đại quân sắp xuất binh không thể xuất chinh, hắn liền cưỡi ngựa rời khỏi vương đô Vệ Quốc, chạy tới chiến trường.



Việt quân gặp Vệ quân, quyết chiến 10 ngày.

Việt quân không lùi, viện binh của Vệ quân lại chậm chạp không đến.

Vệ Vương cuối cùng cũng nhận được tin tình báo khoan thai tới muộn, nói Ninh Nghiệp đã chạy thoát, còn giả tạo chiếu thư trước khi trốn đi. Vệ Vương kinh giận, ra lệnh cho viện binh tức khắc tiến đến cứu viện. Nhưng mà đối đầu với kẻ địch mạnh, Vệ Vương cũng không biết có thể tới kịp hay không.

Bởi vì, trên chiến trường, liên tục ba ngày, nổi lên sương mù.

Không thấy mặt trời, không biết ngày nào.

Dù cho viện quân của Vệ quân có tới, e rằng trong lúc nhất thời cũng sẽ bị lạc giữa sương mù, không thể hữu hiệu cứu viện.

Mà này, lại có lợi cho Việt quân.

Việt quân kính nể vạn phần khả năng của Đại Quốc sư, đến cả sương mù cũng có thể vẫy tay là đến. Việt quân đối mặt Vệ quân vốn là không địch lại, nhưng mà có sương mù yểm hộ, hai bên lại có thể đánh thành hình thức giằng co. Chỉ cần viện quân của Vệ quân không đến, trận chiến tranh này, Việt quân vẫn có cơ hội thủ thắng.

Việt quân tầng tầng đẩy mạnh, Vệ quân tấc đất không cho.

Quốc sư tọa trấn trong trướng, từ ngày khai chiến tới giờ, hắn chưa từng xuất hiện.

Đến ngày thứ mười, hai bên đã cạn lượng hết đạn, chủ soái hai bên, đều tự mình xông lên chém giết. Vệ Vương không chờ được viện quân tới, lại biết Ninh Nghiệp đã chạy thoát, tâm thần hắn bất an, không màng tướng lãnh phía dưới ngăn trở, cưỡi ngựa chạy vào giữa chiến trường.

Mà tiến vào giữa trận sương mù dày đặc này, tác chiến trở nên vô cùng khó khăn.

Vệ Vương dũng mãnh, tay nắm trường thương, gặp người liền giết, vô cùng oai hùng. Hắn tìm kiếm ở giữa sương mù, mắt nhìn tám hướng, màu mắt sắc bén, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động bốn phương. Bỗng nhiên, một phen kiếm phá tan sương mù, đâm hướng sau lưng hắn.

Lỗ tai Vệ Vương vừa động, lập tức nhảy lên, xoay người ở giữa không trung, thương trong tay bay về phía mũi kiếm đằng sau, muốn đẩy ra mũi kiếm kia, giết về hướng đó!

Mà lúc này đây, hắn lại thất sách.

Khi thương cùng kiếm đối diện, kiếm kia dọc theo thân thương nhẹ nhàng lướt qua, trong tiếng roẹt roẹt, kiếm không bị đánh bay, chủ nhân của thanh kiếm lại đi ra từ sương mù.

Chiến giáp dính máu, mũ giáp đã mất, thiếu nữ cột tóc dài, mặt mày điệt lệ, máu đỏ càng tăng vẻ diễm lệ, cầm kiếm nhìn thẳng vào hắn.

Vệ Vương Triệu Minh Tuyên buột miệng thốt ra: “Ninh Lộc!”

Ninh Lộc nâng cằm: “Đã lâu không gặp.”

Vệ Vương: “Cửu công chúa Lê Quốc Ninh Lộc. Nghe nói ngươi tự mình mang binh, không nghĩ tới là thật sự. Ngươi cùng huynh trưởng ngươi, thật sự rất lợi hại. Nghĩ đến huynh trưởng ngươi ở trong thâm cung, nếu biết ngươi anh tư táp sảng như vậy, cũng sẽ vì ngươi kiêu ngạo.”

Ninh Lộc: “Ngươi làm gì huynh trưởng ta rồi?”

Vệ Vương cười: “Không bằng ngươi cùng Cô đi một chuyến, tự mình gặp huynh trưởng ngươi?”

Ninh Lộc: “A, chỉ cần giết ngươi, giam giữ ngươi, ta cũng có thể cứu huynh trưởng ta!”

Nàng nói xong, trường kiếm bay ra, thân động theo kiếm!

Vệ Vương không dám chủ quan – trước kia hắn đã từng bị Ninh Lộc ám sát, hắn biết bản lĩnh của Ninh Lộc!

Tiểu cô nương này, cũng không phải là tiểu cô nương nhà người thường chỉ biết thêu hoa. Kiếm trong tay Ninh Lộc, thật sự có thể giết người!



Nhưng mà vũ lực của Vệ Vương cũng không yếu.

Hai người đánh nhau giữa sương mù, chiêu chiêu trí mạng, đều muốn giải quyết đối phương, nhưng nhất thời cũng không thể thắng được.

Ngược lại Vệ Vương càng tốt hơn.

Thời gian lâu hơn, Ninh Lộc không biết chừng sẽ thua. Ninh Lộc bắt đầu có chút lo âu, nàng phát hiện vấn đề, Vệ Vương tự nhiên cũng phát hiện.

Vệ Vương dần dần dù bận vẫn ung dung, vừa đánh, vừa lại bắt đầu mượn sức Ninh Lộc: “Kỳ thật huynh trưởng ngươi ở vương đô ta sống cũng khá tốt, không bằng ngươi cùng ta trở về, ở cùng huynh trưởng ngươi. Cô cũng không phải không nuôi nổi hai huynh muội ngươi.”

Ninh Lộc mím chặt môi, không để ý tới hắn quấy nhiễu, nhưng mà động tác của nàng, rõ ràng bởi vì Vệ Vương liên tiếp nhắc tới “Ninh Nghiệp”, mà bắt đầu rối loạn.

Vệ Vương phát hiện như vậy, liền càng dùng hai chữ “Ninh Nghiệp” này nhiều hơn để quấy nhiễu Ninh Lộc —

“Ninh Nghiệp và Cô trò chuyện với nhau rất vui, hai người chúng ta coi nhau là tri kỷ, đối xử chân thành. Ngươi không thể tưởng được đúng không?”

“Ngươi hỏi cũng không hỏi Ninh Nghiệp có đồng ý hay không, đã một lòng muốn giết Cô sao?”

“Vạn nhất cô chết, Ninh Nghiệp lại luyến tiếc thì sao?”

Giữa sương mù, đột nhiên truyền đến giọng nói u lạnh của thiếu niên: “Vương quân luôn mồm nhắc tới ta, nhớ ta đến vậy sao?”

Vệ Vương tức khắc cả kinh, phát hiện phía sau có kiếm bay tới.

Mà Ninh Lộc nghe được thanh âm kia, đôi mắt sáng lên: “Ca ca!”

Hai người bọn họ đang đánh nhau, lại đồng thời nhìn lại, cách đó năm bước, thân hình Ninh Nghiệp xuất hiện giữa sương mù.

Thiếu niên chậm rãi đi đến.

Khi đồng tử Vệ Vương co rụt, lành lạnh nhìn hắn, Ninh Nghiệp giơ lên kiếm trong tay hướng về phía Vệ Vương.



Ninh Nghiệp và Ninh Lộc là huynh muội song sinh.

Khi hai người cùng nhau dùng kiếm, đánh về hướng Vệ Vương, ăn ý trong đó, không phải Triệu Minh Tuyên có khả năng chặn giết.

Triệu Minh Tuyên lại bắt đầu luống cuống tay chân.

Hắn tức giận: “Ninh Nghiệp! Ngươi thật sự muốn giết ta?”

Ninh Nghiệp không nói một lời.

Ninh Lộc ở bên: “Ca ca, ta lo lắng Quốc sư đại nhân…”

Ninh Nghiệp thấp giọng: “Vậy thì tốc chiến tốc thắng!”

Lập tức, huynh muội hai người cùng nhau tiến lên, kiếm trong tay cũng càng lúc càng nhanh.



“Phốc”.

Một tiếng cực nhẹ, kiếm trong tay Ninh Nghiệp, đâm vào trái tim Vệ Vương.

Vệ Vương cuối cùng chống đỡ hết nổi, quỳ gối trên mặt đất.

Khi kiếm trong tay Ninh Nghiệp đâm vào người Vệ Vương, thời gian dường như yên lặng một cái chớp mắt, sương mù quay chung quanh bọn họ bắt đầu tan ra. Dần dần có thể nghe được tiếng đánh nhau chung quanh.

Vệ Vương ngẩng đầu nhìn Ninh Nghiệp.

Mặt Ninh Nghiệp giống như băng tuyết, nói với muội muội bên cạnh: “Đi tìm Quốc sư, nơi này giao cho ta.”

Ninh Lộc tự nhiên vô cùng tín nhiệm Ninh Nghiệp, cũng không thèm nhìn tới Vệ Vương, xoay người liền đi.



Vệ Vương ngơ ngẩn nhìn Ninh Nghiệp, lại trì độn mà cúi đầu, nhìn mũi kiếm đâm vào ngực chính mình. Nơi đó chảy ra máu, càng chảy càng nhiều, trên người Triệu Minh Tuyên cũng càng ngày càng lạnh.

Triệu Minh Tuyên vô lực mà ngã trên mặt đất, hắn nhìn Ninh Nghiệp.

Mặt Ninh Nghiệp không có biểu tình.

Trong mắt Triệu Minh Tuyên toát ra rất nhiều cảm xúc phức tạp, cuối cùng bật cười: “Ninh Nghiệp, ngươi thật sự rất giống ta năm đó.”

— tàn nhẫn độc ác, vĩnh viễn không động tâm.

Mặc kệ người khác moi tim móc phổi với ngươi như thế nào, ngươi cuối cùng cũng sẽ không quay đầu lại.

Thần sắc Ninh Nghiệp hơi có buông lỏng.

Lại vẫn như cũ chưa nói cái gì.

Hắn liền lẳng lặng nhìn Triệu Minh Tuyên ngã vào giữa vũng máu, hắn cũng không chịu quỳ xuống đỡ hắn một cái.

Triệu Minh Tuyên cảm thấy bi ai.

Triệu Minh Tuyên thấp giọng: “Ta thật sự muốn coi ngươi như người một nhà.”

Ninh Nghiệp nhấp môi không nói.

Tay cầm kiếm trong tay áo hắn đang phát run, nhưng mà ai cũng không nhìn thấy.

Triệu Minh Tuyên thấp giọng: “Giết ta thì thế nào? Ta còn sống, chưa từng ủy khuất ngươi. Ta đã chết, dù Lê Quốc có trùng kiến, huynh đệ tỷ muội ngươi sẽ bỏ qua cho ngươi sao?”

Triệu Minh Tuyên: “Ninh Nghiệp, ngươi hà tất… trả giá nhiều như vậy vì Lê Quốc?”

Thiếu niên không trả lời hắn.

Hắn cuối cùng là từ thất vọng đến tuyệt vọng, mở to đôi mắt không cam lòng nhắm lại, cứ như vậy chết đi.

Mà đến khi hắn đã chết, Ninh Nghiệp mới rốt cuộc có biểu tình.

Ninh Nghiệp ngồi xổm xuống, nâng tay áo vuốt mắt Triệu Minh Tuyên.

Ninh Nghiệp nhẹ giọng trả lời Triệu Minh Tuyên đã chết: “Ta và Ninh Lộc cuối cùng vẫn là không giống nhau.”

“Lộc Nhi có lẽ thật sự chỉ là muốn cho Lê Quốc trùng kiến, mà ta… Là muốn làm Vương quân.”

“Ngươi đối với ta rất tốt, nhưng mà thiên hạ không có Vương quân nào là tù nhân. Ta muốn làm Vương quân, ngươi chính là chướng ngại vật.”

“Ngươi cũng không cần lo lắng huynh đệ tỷ muội ta không phục ta… Đi đến ngày hôm nay, vị trí Quân vương này, nếu ta không chiếm được, là tuyệt sẽ không cam tâm.”

Ninh Nghiệp lẳng lặng quỳ gối trước mặt Triệu Minh Tuyên, hắn lại đâm thêm một kiếm, đảm bảo Triệu Minh Tuyên chết hẳn.

Máu bắn lên gương mặt băng tuyết của hắn, lông mi Ninh Nghiệp dính sương mù, hắn tự mình lẩm bẩm: “Nếu ta giết ngươi, cũng sẽ giết những người khác. Ngươi đối với ta rất tốt, cho nên sau khi ngươi chết, ta cũng sẽ không đại khai sát giới ở Vệ Quốc… Chuyện giữa ngươi và ta, đời này nói không rõ. Kiếp sau đi.”

“Hoặc là ngươi trả ta, hoặc là ta trả lại cho ngươi.”



Sương mù tan đi, thân hình quân đội hai bên đang giao chiến đều thấy được.

Hai bên rốt cuộc có thể thấy rõ lẫn nhau, phát hiện địch ta hai bên đều không dư lại bao nhiêu người. Sau khi sửng sốt, mọi người mờ mịt đứng giữa đám thi thể, tìm kiếm tướng lãnh hai bên.

Ninh Lộc một đường tìm kiếm Quốc sư, bắt được tướng sĩ nào trên đường, đều hỏi Quốc sư ở nơi nào.

Trong lòng nàng hoảng loạn, bởi vì đã tìm không thấy Quốc sư, cũng tìm không thấy các đệ tử của Quốc sư.

Ninh Lộc rốt cuộc hỏi được tung tích của Quốc sư từ một tướng quân sắp chết, nàng phân phó người băng bó cho vị tướng quân này, lại dọc theo đường tướng quân chỉ, đuổi theo Quốc sư.

Ninh Lộc cưỡi lên ngựa đuổi theo người, theo hướng tướng quân kia chỉ, sau khi sương mù tan ra, quốc sư liền rời khỏi lều trướng, lên ngựa cùng với các đệ tử của hắn, rời khỏi chiến trường này.

Tướng quân nói: “Sắc mặt Đại quốc sư trắng bệch, giống như quỷ vậy… Hắn vẫn luôn hộc máu, bị các đệ tử của hắn mang đi.”



Ninh Lộc phóng ngựa đuổi theo!

Ước chừng mười lăm phút sau, rốt cuộc ở lối vào sơn lĩnh, nàng gặp được đoàn người ngựa kia. Thấy đám người Quốc sư nắm ngựa, đi về hướng sơn lĩnh.

Ninh Lộc xuống ngựa hô to: “Quốc sư —”

Đoàn người đang đi phía trước khựng lại, bóng dáng Quốc sư hơi cứng lại. Hắn chần chờ thật lâu, mới quay đầu, nhìn về phía nàng.

Nhìn đến quả nhiên là hắn, trong mắt Ninh Lộc phiếm hồng, vui mừng tiến lên.

Nàng há mồm muốn nói, lại bỗng nhiên cứng đờ, mắt lộ ra hoảng sợ. Thấy Quốc sư đang lẳng lặng đứng đó, hai lỗ mũi bắt đầu đổ máu.

Các đệ tử của Quốc sư hoảng loạn lau máu cho hắn.

Ninh Lộc đến trước mặt hắn, lập tức quỳ gối trên mặt đất, thất thần nhìn hắn.

Quốc sư nhẹ giọng: “Cũng không có gì, che dấu thiên cơ, phản phệ mà thôi.”

Ninh Lộc quỳ trước mặt hắn, toàn thân nàng run rẩy, môi bị cắn đến trắng bệch. Nàng nhẹ giọng: “Vì sao ngươi phải đi?”

Quốc sư mỉm cười: “Tới Việt Quốc, thực hiện ước định với Việt Vương.”

Ninh Lộc lẳng lặng mà nhìn hắn.

Thấy hắn chậm rãi thu tươi cười lại, phai nhạt đi xuống.

Gió nổi lên, tất cả các đệ tử đều không nói lời nào, bi ai len lỏi giữa mọi người.

Trong mắt Quốc sư hiện lên thần sắc buồn bã, nói: “Lộc Nhi, ta không còn sống được bao lâu. Để ta đi đi.”

Hắn quay lưng về phía nàng, Ninh Lộc đột nhiên đứng lên, từ phía sau ôm lấy hắn.

Thân mình hắn nhẹ run lên.

Phía sau, Ninh Lộc cũng không cuồng loạn. Nàng chỉ ôm chặt hắn, trong mắt đã không đổ lệ, hoặc nhiều hoặc ít, nàng sớm đã có đoán trước.

Ninh Lộc bình tĩnh nói: “Cùng ta trở về, chúng ta thành thân.”

“Thu Sĩ Trạch, chỉ có ngươi có thể hy sinh vì ta, ta lại không thể làm gì cho ngươi sao? Ta có thể.”

“Ta cùng với ngươi, sinh cùng khâm, chết cùng quách.”

—————————————————————————————-

Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai kết thúc, phó bản này kết thúc ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.