Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 4: Chương 4: Mèo bệnh




Thời điểm Đại Hải rời đi đã gõ gõ lên bàn làm việc của cô, "Em gái Tiểu Nguyệt này, bên dưới lầu có một trạm xe buýt, nếu cô tăng ca quá muộn thì nhớ đón taxi về nhé, trạm buýt ban đêm không an toàn đâu, trộm cướp nhiều lắm, họ chuyên trị mấy bé gái như cô đấy."

Tiêu Ái Nguyệt cảm động đến phát khóc, "Cảm ơn anh Đại Hải."

"Cô ở đâu?" Đại Hải cười hì hì, "Tiện đường tôi đưa cô về, không cần trả tiền, mời tôi ăn điểm tâm là được."

"Đường Thiên Tường."

"Không tiện đường, bái bai."

***

"Cô nhìn bên kia đi, thấy cái quán ăn chuyên món Quảng Đông đấy không, đồ trong đó rất khó ăn nhưng lão đại của chúng ta lại rất thích, mỗi lần phòng có liên hoan đều đến đó ăn." Cảnh sắc bên ngoài chợt sáng đèn, Đại Hải phấn khởi giới thiệu với Tiêu Ái Nguyệt,"Tôi còn tưởng sẽ có tiệc mừng cô mới vào làm nhưng kết quả lại không có, đúng là tốt quá, tôi thật sự không muốn ăn thức ăn trong cái quán đó."

Tiêu Ái Nguyệt bị gió làm rét lạnh, cũng quên bản thân làm sao lên xe của gã, "Lão đại của chúng ta là người Quảng Đông sao?"

"Không phải, cô ấy là người Hồng Kông."

"Người Hồng Kông?" Tiêu Ái Nguyệt khó hiểu, "Sao chị ấy lại đến tận đây làm việc?"

"Điều nhiệm đó mà." Đại Hải giải thích, "Cô ấy bị điều tới Thượng Hải, tính ra là bị giáng chức, ha ha, cô đừng nghĩ tôi nhiều chuyện nha, lúc cô ấy vừa đến đây đã tự mình nói ra đó, bị điều đến đây là ngoài ý muốn, còn bảo chúng tôi phải cố gắng hợp tác."

Giáng chức a, khó trách nhìn ai cũng không vừa mắt, "Anh Đại Hải làm ở công ty bao lâu rồi?"

"Bốn năm, sớm hơn lão đại nửa năm."

"Hoá ra anh là nguyên lão ha."

"Ha ha ha, nguyên lão gì chứ, chị Tiểu Thu còn già hơn tôi."

"Ặc." Tiêu Ái Nguyệt bật cười, "Anh Đại Hải thật là hài hước."

"Tiểu Nguyệt có bạn trai chưa?" Nhìn cô em bị mình chọc cười, Đại Hải bắt đầu tán tỉnh, "Quên nói với cô, nếu không ảnh hưởng đến công việc, công ty của chúng ta cho phép yêu đương chốn công sở đấy."

Tiêu Ái Nguyệt cười ha ha hai tiếng, làm bộ nghe không hiểu, "Tạm thời chưa có."

"Vậy phải nhanh chóng tìm đi, phụ nữ trên ba mươi mất giá dữ lắm."

Đây là logic quỷ quái gì của trai thẳng thế? Tiêu Ái Nguyệt bắt đầu hối hận vì đã tuỳ tiện lên xe của gã, "Đàn ông tốt rất nhiều, tiếc là tôi không thích đụng vào."

"Từ từ sẽ đến mà." Đại Hải ra vẻ quan tâm an ủi, "Nói không chừng một ngày nào đó, ông trời sẽ rủ lòng từ bi, trong vòng một đêm sẽ mang đến một người thích hợp trước mặt cô, đúng không, ha ha ha."

Anh trai à, mặc dù lời anh nói quả thật không sai, nhưng anh cũng không cần nháy mắt ra hiệu rồi ám chỉ với tôi người đó là anh chứ. Tiêu Ái Nguyệt qua loa cười phụ hoạ, "Tốt nhất là mang thai."

"Hả, sao lại nói vậy?" Đại Hải hiếu kỳ.

Tiêu Ái Nguyệt ra vẻ ưu thương, hạ thấp giọng, che miệng giả làm Lâm muội muội, "Anh Đại Hải, anh không biết đó thôi, kỳ thật lúc trước tôi có quen một người bạn trai và đã bàn đến chuyện cưới hỏi, về sau, chúng tôi đi kiểm tra sức khoẻ, bác sĩ nói tôi vô sinh nên anh ta liền co chân bỏ chạy, cũng không hề ngoảnh đầu lại nói với tôi một tiếng chia tay."

"Ực ực." Đại Hải bị hù dọa vội vã nuốt nước miếng, gã xấu hổ cười, "Việc này cũng không thể trách, mặc dù anh ta bỏ chạy nhưng cô cũng... Không sao, không sao, em gái à, cái cũ không đi thì làm sao cái mới tới."

"Tôi cảm thấy anh Đại Hải nói chí phải, người thích hợp lúc nào cũng có thể xuất hiện, à đúng rồi, không biết anh Đại Hải đã có bạn gái chưa?"

"A." Lúc này, Đại Hải lại cười khan, vội vàng trả lời, "Có rồi, tôi đã có đối tượng hẹn hò, là người địa phương, cũng không tệ lắm, có điều bằng cấp hơi thấp, chỉ mới tốt nghiệp trung học."

Mặt mày Tiêu Ái Nguyệt ngập tràn phiền muộn, "Thật là đáng tiếc."

"Đúng vậy, đúng vậy." Đầu Đại Hải đổ đầy mồ hôi.

Tiêu Ái Nguyệt cười thầm trong bụng, không ngừng gặng hỏi, "Tôi đến tuổi này rồi, quả thật cũng muốn tìm đối tượng, nếu anh Đại Hải có ai thích hợp thì có thể giới thiệu cho tôi. Đối phương tốt nhất là không cần con cái, có nhà, có xe, có tiền tiết kiệm, dù sao tôi cũng còn một đứa em trai chưa kết hôn đang cần mấy trăm ngàn để cưới vợ. Người phải dịu dàng, biết quan tâm, lại còn thiện lương, ngoại hình đẹp càng tốt. Nếu có người như thế, anh Đại Hải nhất định phải nói cho tôi biết đó."

"Được." Đại Hải lập tức đồng ý.

Dầu châm vừa đủ rồi, Tiêu Ái Nguyệt cũng không muốn biết nội tâm của Đại Hải đang phỉ báng mình ra sao, cô chỉ chỉ ngã tư trước mặt, "Xuống ở đó đi, hôm nay cám ơn anh, hôm nào mời anh ăn cơm."

Tiêu Ái Nguyệt mang trên người vỏ bọc gái thẳng lăn lộn khắp giang hồ đã nhiều năm, cô sớm biết nên ứng phó như thế nào với bọn đàn ông trong đầu toàn muốn giao phối. Mẹ Tiêu không hiểu tại sao đàn ông lúc đầu xem ảnh chụp thì rất hài lòng nhưng sau khi gặp mặt con gái nhà mình liền vội vã cắt đứt liên lạc. Nếu bà biết Tiêu Ái Nguyệt suốt ngày khoe khoang bản thân không thể sinh em bé, chỉ sợ bà đã sớm cầm đao chém chết cô rồi.

Bóng Đèn không được ăn tối, nó nằm co cái bụng tròn vo lăn lộn trong phòng khách, Tiêu Ái Nguyệt đổi dép lê bước qua người nó rồi đi thẳng vào toilet.

Nhịn ăn một bữa sẽ không chết đâu, Tiêu Ái Nguyệt vừa tắm vừa nghĩ, có trời mới biết ngày xưa cô ghét động vật đến nhường nào. Đổng Tiểu Hạ mặt dày vô sỉ nhét Bóng Đèn vào nhà cô, ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi hỏi thăm, đúng là đồ vô lương tâm.

Tiêu Ái Nguyệt tắm rửa xong, bóng đèn đã hết lăn lộn, nó mềm oặt ngủ trên gối của cô, ai oán kêu"Meo, meo, meo".

"Béo như thế rồi nên đừng có ăn nữa." Tiêu Ái Nguyệt nhỏ giọng thì thầm, "Ăn nhiều cỡ nào thì chủ của mày cũng không trở về đâu, người ta không thương mày, không quan tâm mày, nói không chừng sau này sẽ triệt sản mày luôn, kiếp mèo thật bi thảm, ăn nhiều có ích gì."

Bóng Đèn nghe không hiểu cô đang nói thầm gì, nó nhảy lên giường, đoán được Tiêu Ái Nguyệt sẽ bắt được nó, thế nên mèo ta bèn nhảy vào trong lòng Tiêu Ái Nguyệt, "Meo, meo, meo".

Bản thân cô còn chưa ăn cơm tối, trái tim Tiêu Ái Nguyệt đột nhiên mềm nhũn, cô ôm Bóng Đèn trở lại phòng khách tìm một ít thức ăn cho mèo còn hạn sử dụng, "Hôm nay mày ăn cái này đi, ngày mai tao thêm cá con cho, ngoan, tao mệt mỏi lắm, đừng làm phiền tao."

Đồ ăn cho mèo không ngon bằng mỹ vị của cá con, Bóng Đèn ăn rất chậm chạp. Tiêu Ái Nguyệt ngồi trên sàn nhà, dựa lưng vào vách tường, ngơ ngác nhìn ngựa xe như nước bên ngoài cửa sổ, một người một mèo nhìn nhau không nói gì. Tiêu Ái Nguyệt ngồi hồi lâu lại lười đứng dậy, "Bóng Đèn, mày đi lấy cho tao cái gối, đêm nay tao ngủ ở đây."

Bóng Đèn nghe không hiểu cô đang nói gì, dù cho nó có nghe hiểu cũng không lấy được gối đầu nặng như vậy. Tiêu Ái Nguyệt như người si nói mộng, cô ngồi đến khi bờ mông chết lặng mới khập khiễng lết vào phòng ngủ, Bóng Đèn cũng chạy theo, "Mày là mèo trưởng thành, người mèo thụ thụ bất thân, không cho phép ngủ chung tao."

***

Tiêu Ái Nguyệt thức dậy theo quán tính vươn tay vỗ vỗ bên phải giường, không có lông xù ấm áp nghênh đón, cô lập tức tỉnh lại, cô nhớ tối qua mình tuyệt tình vứt Bóng Đèn ở phòng khách, thế là vội vàng bật dậy mở cửa tìm Bóng Đèn. Con mèo mập không có ở phòng khách, Tiêu Ái Nguyệt tìm được nó đang héo hon chui rút ở góc ban công, dưới thân là giẻ lau bằng áo thun cũ của cô.

"Meo, meo, meo" Bóng Đèn thấy cô liền rất vui vẻ, nó đứng lên nhưng chưa kịp mở rộng chân đã xụi lơ ngã xuống. Tiêu Ái Nguyệt bị động tác của nó hù doạ đến hồn phi phách tán, cô vội xoay người ôm Bóng Đèn vào nhà rồi nhanh chóng thay quần áo đón xe đi bệnh viện thú y.

***

"Cảm lạnh." Nữ bác sĩ tóc ngắn anh tuấn nói ra hai chữ đơn giản.

Đúng là muốn giết người mà, Tiêu Ái Nguyệt ôm hai cánh tay, vẻ mặt lo âu xoa đầu Bóng Đèn, "Mày khó chịu lắm hả?"

Nữ bác sĩ nhìn cô như con ngốc, "Nói nhảm quá."

"Thái độ của cô là sao, tôi có thể khiếu nại nhá."

"Tiệm này là do tôi mở."

Không thể hàn huyên!

Tiêu Ái Nguyệt ra ngoài cửa tiệm gọi điện thoại, "Quản lý Từ, tôi, đúng rồi, tôi là Tiêu Ái Nguyệt, không phải, tôi không bán bảo hiểm, tôi là người hôm qua mới vào làm, chị không nhớ sao? Đúng rồi, tôi phỏng vấn được nhận vào làm, a, không phải, tôi không từ chức, tôi muốn xin nghỉ nửa ngày, con mèo của tôi bị bệnh, vâng, đúng thật là mèo, được, được, tạm biệt, đợi lát nữa tôi gửi cho chị."

Tiêu Ái Nguyệt suy sụp cúp điện thoại đi vào viện thú y rồi dùng máy chụp ảnh cho Bóng Đèn, tiếp đó mặt dày mày dạn hỏi nữ bác sĩ password của wifi, sau đó cô mở e-mail công việc ra gửi ảnh Bóng Đèn có vẻ bị bệnh cho Từ Phóng Tình.

Bệnh đa nghi của Từ Phóng Tình thật sự còn nghiêm trọng hơn cả Tào Tháo, Tiêu Ái Nguyệt lần đầu gặp cấp trên như vậy, cảm giác có chút kỳ diệu, nữ bác sĩ kỳ quái nhìn cô, "Cô còn ở đây làm gì?"

Hoá ra không cần chủ nhân chăm sóc sao? Tiêu Ái Nguyệt có chút kinh ngạc, cô nhìn Bóng Đèn, nó cũng vô lực nhìn lại cô, "Tôi đi đóng tiền, lúc nào mới có thể tới đón nó?"

"Trước tiên theo dõi một lúc đã, tối nay cô qua đây đón nó rồi hẵng nói tiếp."

Vô tình có được nửa ngày nghỉ, Tiêu Ái Nguyệt lật note ra xem liền nhớ đến chuyện mua xe. Cô đi tàu điện ngầm đến cửa hàng 4S, nhân viên nho nhã lễ độ rất nhiệt tình tiếp đãi cô, khách có tiền đều là Thượng Đế mà, sau đó Tiêu Ái Nguyệt leo lên chiếc xe mang biển số mới đi làm.

Không khí bận bịu ở bộ phận mua hàng vẫn luôn cao ngất trời, Từ Phóng Tình thấy cô tới trả phép cũng không nói gì thêm, chỉ chỉ giấy tờ trên bàn rồi bảo, "Cầm đi photo."

"Quản lý Từ." Tiêu Ái Nguyệt lấy dũng khí hỏi cấp trên, "Tại sao chúng ta không áp dụng giấy nhiều liên? Như thế có thể tiết kiệm cho công ty rất nhiều tài lực cùng nhân lực."

Từ Phóng Tình quái dị nhìn cô, "Cô có ý kiến?"

"Không có." Tiêu Ái Nguyệt vô tội lắc đầu.

"Tiêu Ái Nguyệt." Từ Phóng Tình gọi đủ họ và tên nhắc nhở, "Tại phòng mua hàng của Hải Manh, cô chỉ cần làm một việc cần phải làm là phục tùng vô điều kiện mệnh lệnh của cấp trên, mặc kệ quyết định ấy có khiến cô hài lòng hay không, câu trả lời của cô vĩnh viễn là yes, ok?"

"Ok."

"Ra ngoài."

Hiệp một, Tiêu Ái Nguyệt vs Từ Phóng Tình, Tiêu Ái Nguyệt bại trận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.