Rốt cuộc người phụ nữ tên Từ Phóng Tình này có lai lịch ra sao, phải là hạng người gì mới có thể khiến cho người như tôi cảm thấy phản cảm đến vậy? Tiêu Ái Nguyệt bật máy tính lên, trộm mở Weibo ra xem, cô nhấp vào nickname được Tiểu Lưu bán cho hôm qua, [Nấm nhỏ cho cá].
[Nấm nhỏ cho cá] sáng hôm nay vừa đăng một status Weibo: Trong thang máy chật ních loser.
Tiêu Ái Nguyệt nằm im vẫn trúng đạn thêm lần nữa, nội tâm tích tụ giận dữ khó giãy bày, càng nghĩ càng sinh khí lập tức đổi tên Weibo của mình thành [Chị đây không phải loser] rồi liên tiếp đăng ba cái status:
1, Công việc mới, công việc mới. *Đính kèm một tấm ảnh chụp hoa thu cúc trong nhà.*
2, Cấp trên là phụ nữ, phu nữ nóng tính ngập trời. *Kèm theo hình của Bóng Đèn.*
3, Tôi thật sự rất đói. *Chèn thêm ảnh chụp bàn làm việc mới của cô.*
Chưa tới hai phút đồng hồ, [Chó của biển trời] bình luận.
[Chó của biển trời]: Em yêu, hẹn hò không?
Hẹn cái rắm, Tiêu Ái Nguyệt trả lời, chị giữ mình trong sạch, không hẹn hò.
[Chó của biển trời]: Tôi yêu ngón tay của cô quá, lại đây nào, đừng vì tôi là Hoa kiều mà thương tiếc nha.
[Chị đây không phải loser]: Biến.
[Manh manh không phải mộng mộng]: Chị Tiêu đang ở nơi nao? Đổi việc rồi hả chị?
Tiêu Ái Nguyệt quyết định trêu em gái trẻ, cô vào album trong điện thoại lôi ra một tấm ảnh mái tóc đen nhánh thẳng tắp rủ xuống sau lưng, người phụ nữ mi thanh mục tú ngồi trên sofa giơ ngón tay giữa lên không trung.
Weibo [Chị đây không phải loser] kèm dòng chữ: một ngón tay giải quyết em.
[Chó của biển trời] bay nhanh vào bình luận: Chậc chậc chậc.
[Manh manh không phải mộng mộng]: Chậc chậc chậc.
[Be be]: Chậc chậc chậc (lầu dưới nhớ chú ý đội hình!!!)
????
"Tiêu Ái Nguyệt, người mới đúng không, cầm cái này đi copy đi." Tiêu Ái Nguyệt nghe thấy đằng trước có âm thanh lập tức ngẩng đầu liền trông thấy bộ mặt tang thương của gã đàn ông, trong tay gã cầm một chồng giấy dày cộm, trực tiếp ném thẳng lên bàn của cô, "Đưa quản lý Từ ký tên trước, sau đó copy mỗi tờ ra ba bản rồi dựa theo địa chỉ fax bản sao cho người ta, bản gốc giữ lại, bản copy lưu làm sổ sách."
"Vâng." Tiêu Ái Nguyệt đứng lên, kỳ quái hỏi gã, "Công ty của chúng ta không xài giấy photo nhiều liên sao? Giấy đó tiết kiệm chi phí, tại sao phải lấy giấy A4 photo?"
Gã đàn ông thật thà nhìn cô, "Cô đi mà hỏi quản lý Từ đấy."
Chuyện này còn cần phải hỏi sao?
Từ Phóng Tình đang đưa lưng về phía cửa pha cà phê, Tiêu Ái Nguyệt gõ cửa đi vào để hóa đơn lên bàn làm việc, "Quản lý Từ, đây là hóa đơn mua hàng, anh Đại Hải kêu tôi đưa cho chị ký."
Từ Phóng Tình tùy ý vung vung tay, "Biết rồi, ra ngoài đi."
Tiêu Ái Nguyệt ngoan ngoãn xoay người đi ra ngoài, Từ Phóng Tình ở phía sau kêu,"Này!", "Này!" hai câu, xong lại nói, "Này, cô tên gì? Tiêu cái gì, Tiêu cái gì Nguyệt?"
"Quản lý Từ, tôi tên Tiêu Ái Nguyệt." Tiêu Ái Nguyệt ngoảnh đầu, nghiêm túc tự giới thiệu, "Là nhân viên chị vừa thuê vào."
"Biết rồi." Từ Phóng Tình hồi phục vẻ lãnh đạm, "Ra ngoài mua dùm tôi ly cà phê, tối nay cô lên mạng tìm cho tôi một cái máy pha cà phê, không cần để ý nhãn hiệu tôi đang xài, tìm được thì gửi cho tôi, cô có e-mail của tôi chưa? Nếu chưa có thì hỏi Đại Hải, bây giờ ra ngoài mua cà phê, nhớ kỹ đừng bỏ thêm gì vào, xuống dưới lầu rồi rẽ trái, đi bộ thêm mười lăm phút có một quán cà phê. Đi đi, giữ lại hóa đơn, cuối tháng thanh toán với tôi."
Người này thật sự nghĩ mình là nữ vương sao?
Cún con Tiêu Ái Nguyệt mang theo bốn ly cà phê trở về chia cho đồng nghiệp trong phòng mua hàng mỗi người một ly, sau đó cô mới đem ly cuối cùng vào phòng của Từ Phóng Tình.
Từ Phóng Tình đang cầm bút ký tên rồng bay phượng múa vào hóa đơn, mí mắt cũng lười nhấc lên, lạnh lùng nói với Tiêu Ái Nguyệt, "Để ở đó đi."
Chẳng khác gì đuổi chó lang thang, dứt khoát đuổi Tiêu Ái Nguyệt đi. Cô cầm hóa đơn đã ký xong đi copy, Đại Hải đang chăm chú nghe điện thoại trong phòng, gã vừa nói vừa mắng, nét mặt Tiểu Thu bên cạnh gã cũng chẳng khá hơn là bao.
Tiêu Ái Nguyệt nhìn sự tình trước mắt, không thể nghi ngờ cô là người rảnh nhất trong bộ phận mua hàng, nhưng nhàn hạ chẳng tày gang đã đến sáu giờ, Từ Phóng Tình ra khỏi phòng làm việc ra lệnh cho ba người đang sống không bằng chết bên ngoài, "Chuẩn bị họp."
Cô có thể đổi thành "chuẩn bị lột da" được không? Vì sao cả một buổi chiều không chịu ra mà phải chờ tới giờ tan tầm?
Đại Hải và Tiểu Thu không có bất cứ biểu hiện dị thường nào đối với yêu cầu tăng ca của cấp trên, hai người mặt đối mặt ngồi trong phòng họp chờ Từ Phóng Tình phát biểu. Tiêu Ái Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thu, mông còn chưa kịp nóng đã bị Từ Phóng Tình bắt gặp, cau mày nói, "Cô ngồi làm gì? Đứng lên."
Làm như Tiêu Ái Nguyệt không phải đồng loại của hai người kia.
Tiêu Ái Nguyệt kỳ quái hỏi, "Vì sao tôi không thể ngồi?"
Từ Phóng Tình trả lời, "Chướng mắt."
Ngoại hình của tôi xấu đến cỡ nào ớ? Tiêu Ái Nguyệt thật sự tức giận, cô thở phì phò đứng lên, mặt mày đỏ rần rần, "Vậy tôi đứng ở đâu?"
"Đứng ở nơi tôi nhìn không thấy." Từ Phóng Tình không thèm để ý người đang xấu hổ kia, cô nhìn về phía Đại Hải hỏi, "Trần Hải, anh đang bận lắm hả?"
"Sao mà rảnh được chứ, người ở bên dưới nghe không hiểu tiếng người, tư liệu gì cũng không có, lần nào tôi gọi điện kêu mua cái này mua cái kia thì bảo Tổng giám đốc bên này Tổng giám đốc bên nọ đảm nhiệm. Tôi đã ra đơn đặt hàng ổn thỏa, cũng tìm được nhà cung cấp rồi nhưng mấy lão tổng lại bán cái, trốn tránh trách nhiệm, không muốn ký tên, cứ như vậy vài lần, tôi còn mạng để sống sao? Còn bắt tôi phải kiểm tra chất lượng cả đống hàng lớn."
"Tôi cũng thế." Tiểu Thu không cam lòng yếu thế phàn nàn, "Mấy nhà cung cấp bên ngoài đang lập nhóm chơi chung hay sao ấy, cấp trên nói đơn giá cao nên muốn tìm người hợp tác mới nhưng nhóm nhà cung cấp cũ lại không chịu giảm giá. Tôi tìm được công ty vật liệu mới nhưng người dưới xưởng lại không chịu xài thử, tổng giám đốc Lý còn nói vật liệu trước đó có chi phí quá cao, không làm tiếp được."
"Tiêu Ái Nguyệt, cô qua đây." Từ Phóng Tình nghe phàn nàn xong đột nhiên quay đầu lại nhìn người phụ nữ đang đứng ở cửa, "Tôi giới thiệu với mọi người, Tiêu Ái Nguyệt, đồng nghiệp mới tới, về sau cô ấy sẽ phụ trách khâu ngoại giao với tầng dưới, sau này ai có việc gì có thể trực tiếp giao cho cô ấy làm."
"Cô có thể làm được sao?" Đại Hải rất hoài nghi, "Cô là người mới, cái gì cũng không hiểu."
"Việc gì đều có thể học, đúng không Tiêu Ái Nguyệt." Từ Phóng Tình giống như cười mà không phải cười nhìn Tiêu Ái Nguyệt, "Dù sao cô cũng chưa đến ba mươi tuổi mà."
Tiếng chuông cảnh báo vang lên trong đầu Tiêu Ái Nguyệt, cô chợt cảm thấy bản thân trong lúc vô tình đã đắc tội với nữ lãnh đạo lớn hơn cô năm tuổi, cô muốn giải thích, khổ nỗi vừa hé miệng lại cảm thấy chẳng đủ sức lên tiếng, cuối cùng đành phải gật đầu từ chối cho ý kiến.
"Cứ vậy đi, bắt đầu từ ngày mai, Tiêu Ái Nguyệt phụ trách phân bộ, chủ yếu ngoại giao với những người làm việc không theo quy tắc ở phía dưới. Hai người tự mình cân đối công việc, tan họp." Từ Phóng Tình đứng lên kéo cửa kính phòng họp, sau đó liếc nhìn Tiêu Ái Nguyệt, "Sau này đi họp, cô tự chuyển ghế ngồi đằng sau tôi, đứng ngốc ở đây làm gì? Làm thần giữ cửa à?"
Tiêu Ái Nguyệt cho là mình nghe lầm, cô trợn mắt há mồm đứng chết trân tại cửa ra vào, Đại Hải tỏ vẻ đồng tình với cô.
"Có phải dáng vẻ của tôi rất khó coi đúng không?"
Đại Hải thâm ý nhìn về hướng văn phòng của Từ Phóng Tình, "Em gái, sau này cả ngày lẫn đêm cô phải nhớ kỹ, cấp trên của cô có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, chòm sao Xử Nữ."
Lại không phản bác được.
Trước kia ở công ty cũ, Tiêu Ái Nguyệt cũng có một đồng nghiệp cung Xử Nữ, ngày nào cũng thích ăn uống, có tin được chòm sao không? Tiêu Ái Nguyệt không có khái niệm gì về việc này, cô chỉ cảm thấy hiện giờ rất khó sống chung với nữ lãnh đạo, mặc kệ là sao gì đều không thể cứu vãn hình tượng sụp đổ trong lòng cô.
Bình thường lúc tan việc, phòng mua hàng vẫn để đèn sáng trưng, Tiểu Thu đang vừa ăn gà rán vừa ậm ừ gọi điện thoại, "Dư tiểu thư, chúng tôi đã thanh toán ba mươi phần trăm tiền đặt cọc, khoản còn lại chờ nghiệm thu xong sẽ trả dần sau, chẳng phải trên hợp đồng đã viết rõ ràng rồi đấy ư? Tại sao cô lại nói như thế?"
"Tôi biết, tôi biết, chúng ta mới lần đầu hợp tác, công ty của chúng tôi rất uy tín, cô cứ yên tâm, trên hợp đồng viết rất rõ ràng, đến kỳ nhất định sẽ trả tiền. Haiz, công ty cô cần tiền cũng không có cách nào đâu, cứ như vậy đi, gặp lại sau." Tiểu Thu cúp điện thoại rồi cầm khăn giấy lau sơ ngón tay, "Haiz, này, Tiểu Nguyệt, gọi cô là Tiểu Nguyệt được không?"
Tiền bối chủ động bắt chuyện, Tiêu Ái Nguyệt tranh thủ gật đầu, "Dạ được, chị Tiểu Thu có chuyện gì không?"
"Cô đi hỏi lão đại thử, bên Megana hy vọng có thể sửa hợp đồng, trừ ba mươi phần trăm tiền đặt cọc sẽ trả thêm bốn mươi phần trăm tiền hàng nữa, ba mươi phần trăm còn lại có thể trì hoãn nửa năm, hỏi cô ấy có được không."
"À." Tiêu Ái Nguyệt gật đầu, "Được, tôi đi hỏi thử."
Từ Phóng Tình đang đọc tư liệu, áo khoác trên người đã cởi bỏ, đang ngồi chỉnh tề trên sofa. Công tâm mà nói, nếu không xét đến tính cách, chị ấy thật sự là một mỹ nhân văn phòng đạt chuẩn, vừa có năng lực lại có nhan sắc, chỉ là...
"Cô vào đây làm gì?" Nghe được tiếng động, Từ Phóng Tình ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Tiêu Ái Nguyệt đang đứng sững sờ ở cửa, "Tôi không đóng cửa không có nghĩa là cô có thể không gõ cửa."
"Thật xin lỗi." Tiêu Ái Nguyệt vô duyên vô cớ bắt đầu khẩn trương, cô chớp loạn hai mắt, lắp bắp hỏi, "À, Megana, bên đó... họ nói là... ừm... trừ ba mươi phần trăm tiền đặt cọc sẽ phải trả thêm bốn mươi phần trăm tiền hàng, a, đúng rồi, họ muốn sửa đổi hợp đồng, giao thêm bốn mươi phần trăm, còn lại ba mươi phần trăm có thể trì hoãn nửa năm."
Từ Phóng Tình lạnh lùng nhìn cô, "Ra ngoài, chừng nào cô học xong cách nói chuyện rồi hẵng vào tìm tôi, đừng quên gõ cửa."
Chưa xuất sư đã tử trận, Tiêu Ái Nguyệt uể oải tột độ, cô đã tại chức nhiều năm và chưa từng mất mặt đến vậy. Tiểu Thu chuẩn bị tan tầm bèn ném bản sao hợp đồng của Megana cho Tiêu Ái Nguyệt, "Từ giờ về sau, tôi giao nhà cung cấp này cho cô đấy."
Tiêu Ái Nguyệt nhớ Từ Phóng Tình có nói để cô phụ trách việc nội bộ nhưng Tiểu Thu không nói hai lời liền trực tiếp bàn giao tài liệu, cũng may Tiêu Ái Nguyệt lớn gan nghĩ vừa mới vào công ty nên phải học thêm chút gì đó, đành yên lặng cúi đầu chôn bất mãn vào tận đáy lòng.