Ký túc xá là phòng sáu người tiêu chuẩn, trên trải giường dưới đặt bàn, phòng vệ sinh tách rời phòng tắm, đồ đạc được bố trí rất đầy đủ, điều kiện không kém ở Hara, tuy nhiên bầu không khí lại khác biệt. Lương Thượng Quân cứ cảm thấy nơi này thiếu đi hơi thở kiêu binh anh quen thuộc, và nhiều thêm không khí học viện như trong ký ức của anh.
Họ có tổng cộng mười học viên, chia nhau ở hai căn phòng, bốn học viên Hara Lương Thượng Quân, Chu Khải, Vưu Vũ và Trang Văn Tuấn ở chung một căn, sáu người kia ở một căn.
Sau khi chỉnh lý chuyện nội bộ của mình xong, bốn học viên Hara đều hết sức an tĩnh. A Tàng xưa nay luôn trầm mặc nên chẳng có gì lạ, nhưng giờ ngay cả Ba Hoa cũng không tía lia nữa thì đúng là bất thường. Lương Thượng Quân ngẫm nghĩ, chắc liên quan tới việc Kỷ Sách tịch thu “Tuổi xuân và sinh mệnh” của cậu ta, vậy nên anh vỗ vỗ vai hắn an ủi: “Đừng lo, đều là người một nhà cả, anh ta sẽ trả đồ lại cho cậu thôi”
“Không, Đại đội trưởng Kỷ sẽ không trả đâu” Ba Hoa đau khổ nói: “Bộ sưu tập ổng mượn em lần trước tới giờ còn chưa trả kìa! Ổng rõ ràng là cướp bóc em! Cướp bóc! Ahuhu, sinh mạng của tui huhu!”
Khóe miệng Lương Thượng Quân giật giật, anh đâu thể giải thích cho Ba Hoa biết mớ bao cao su đó bị Kỷ Sách dùng ở chỗ nào chứ, chỉ đành thuận miệng nói lấy lệ: “Được rồi được rồi, đừng la nữa, còn la tiếp phòng đối diện sẽ tưởng cậu bị thiến đó, khí phách lên, ra dáng lính đặc chủng Hara chút coi!”
Ba Hoa thút tha thút thít đi xếp chăn, đem tất cả bất mãn đối với Kỷ vương bát trút hết lên cái chăn, cái chăn bị gấp lại y như tấm thép. Nói cũng phải, ở Hara ngoại trừ mấy lúc “Thâm nhập thiên đường”, thì thường yêu cầu về phòng ốc không nghiêm khắc, nhưng hiện giờ không giống thế, họ đang học chung với lính nơi khác, trong lòng ai cũng muốn giữ mặt mũi cho Hara, nên chuyện phòng ốc đương nhiên phải thu xếp thật tốt, không thể để người khác khinh thường Hara được.
Lương Thượng Quân làm chuyện của mình xong, xoay người qua thì thấy Vưu Vũ đang ngồi đó nhìn anh chằm chằm, từ sớm anh đã cảm thấy thái độ hai ngày nay của Vưu Vũ hơi quái quái, thầm nghĩ chắc thằng nhóc này lại nghĩ không thông chuyện gì đó rồi, bệnh cố chấp của cậu ta đúng là khó đối phó thật.
“Vưu Vũ, có chuyện gì vậy?” Lương Thượng Quân hỏi.
“Không có gì” Vưu Vũ đáp: “Đại đội trưởng Lương, em chỉ cảm thấy hơi không quen”
“Hửm? Không quen cái gì?”
“Không quen Đại đội trưởng như anh ở cùng một túc xá với bọn em” Càng không quen nhìn thấy anh thân mật như vậy với Đại đội trưởng Kỷ.
“À” Lương Thượng Quân cười, khoác vai cậu nói: “Chuyện này có xá gì, giờ anh cũng là học viên như các cậu, đều phải chịu sự quản lý của tên khốn nạn kia, anh không muốn dùng thân phận Đại đội trưởng áp chế các cậu, hiện chúng ta là chiến hữu cùng mặt trận kháng tra”
Vưu Vũ bị Lương Thượng Quân khoác vai, thân thể hơi cứng lại một chút, ngay sau đó mới thả lỏng: Đại đội trưởng Lương vẫn là Đại đội trưởng Lương, người đã từng dẫn dắt họ chinh phục hết mọi gian lao, anh ấy sẽ không để mặc Kỷ vương bát bày bố, chẳng phải sao?
Anh ấy sẽ vĩnh viễn là Đại đội trưởng của cậu, chẳng phải sao?
Như muốn cảnh cáo, trong não đột nhiên văng vẳng đoạn đối thoại kia: Vưu Vũ, trụ cột chống đỡ của một người vĩnh viễn không phải là một người khác…Đừng chấp mê người đó, đừng để anh ta trở thành tín ngưỡng của cậu.
Cậu nhớ rõ lời khuyến cáo Đại đội trưởng Lương dành cho cậu, nhưng cậu không thể nghe theo, cậu làm không được.
Ở trong lòng cậu, Đại đội trưởng Lương là người toàn năng, anh ấy là người cậu truy đuổi, cậu không thể tưởng tượng được con đường phía trước không có anh thì sẽ ra sao.
Cậu không thể tha thứ cho người muốn hủy hoại một Đại đội trưởng Lương như vậy, Kỷ Sách…sẽ hủy hoại Đại đội trưởng Lương.
Lương Thượng Quân không ngờ cậu Cá Mực được gọi là truyền nhân của Ngốc Tặc này lại cố chấp y hệt anh năm xưa vậy. Anh sâu sắc hiểu rõ, loại tình cảm chim non này sẽ hại lính của anh, anh sâu sắc hiểu rõ, con chim non mà mất đi trụ cột sẽ phải đối mặt với thế giới tuyệt vọng nhường nào, nhưng anh vô phương truyền đạt cảm nhận đó cho Vưu Vũ.
Dù sao thì, bất kể họ giống nhau cỡ nào, thì con đường trưởng thành cũng sẽ không thể trùng lặp.
Lương Thượng Quân thấy mọi người đều đã thu dọn đâu vào đấy rồi, bèn nói: “Đi, đi chào hỏi các bạn học đối diện nào. Lên tinh thần chút coi, họ là bạn học và cũng là đối thủ của chúng ta, đừng làm mất mặt Hara nhe!”
“Dạ!” A Tàng ngồi dậy đứng nghiêm, Vưu Vũ chỉnh lý tác phong nhà binh, Ba Hoa xoa tay hằm hè.
Lúc họ gõ cửa phòng đối diện, đối phương dường như cũng đang có ý định sang chào hỏi, song phương tự giới thiệu mình rất tự nhiên. Bốn lính trinh sát đặc chủng Hara phát hiện, bạn học của họ cũng không phải đèn cạn dầu.
Một Thượng úy khoa tình báo, tên Cung Trì, đeo cặp kính gọng đen, thoạt nhìn rất nhã nhặn.
Ba sĩ quan pháo binh trung cấp, trong đó có một người là Hạ sĩ cấp bốn, tên Chu Ba, hai người kia một người tên Ngô Minh một người tên Trương Vĩ, đều là Thượng sĩ. Ba người này nhìn sơ liền biết là lính dầy dạn kinh nghiệm, mồm mép tía lia, tự xưng ba người họ là huynh đệ kết nghĩa đào viên, mọi người có thể gọi họ là “Chu Đại, Ngô Nhị, Trương Tam”.
Hai người còn lại là Thiếu úy của đại đội bay Liệp Ưng, một người tên Tùng Kiến Bằng, một người tên Khuất Bình, hai người này số đỏ, được phép chơi “Ám kích” của trường 313.
Ba Hoa nhìn Thiếu úy Tùng nói: “Hê, cậu là cái tên xúi quẩy mưu đồ hối lộ Chủ nhiệm phải không”
Thiếu úy Tùng xía một tiếng: “Tôi sợ hắn chắc?”
Toàn thể phe Hara gạt mồ hôi thay y, Lương Thượng Quân nói: “Anh ta không phải người lương thiện đâu, cẩn thận chút vẫn tốt hơn”
“Cáo mượn oai hùm thôi chứ giỏi giang gì”
Ba Hoa rất bất mãn với thái độ của đối phương, dù trong lòng hắn còn oán hận Kỷ Sách, nhưng tốt xấu gì đó cũng là Đại đội trưởng Hara, sĩ quan huấn luyện của hắn, thấy kẻ khác khinh thường như vậy hắn rất bực bội: “Ê cậu đừng thiển cận vậy nhe, chúng tôi chỉ là hảo tâm nhắc nhở cậu thôi, đừng để tới lúc đó bị chỉnh chết thế nào cũng không biết!”
“Tôi thấy cậu mới là người bị hắn chỉnh tới chết đi sống lại, còn chưa bắt đầu huấn luyện đã bị tịch thu hai túi đồ, lại nói cậu là lính mà, mắc gì xách đồ lỉnh kỉnh tới đây như mấy bà thím vậy!”
Ba Hoa bị chọt trúng chỗ đau, tuổi xuân và sinh mạng đều bị vũ nhục, hắn cực kỳ phẫn nộ, suýt nữa đã muốn xoắn tay áo tẩn nhau, may mà Lương Thượng Quân quát lớn cản hắn lại: “Làm gì vậy! Có bản lĩnh thì đi tìm Kỷ khốn nạn mà đánh, trổ tài ở đây làm gì!”
Tuy bảo mình ngang hàng với tụi nhỏ này, nhưng Lương Thượng Quân vẫn nhịn không được dùng giọng điệu giáo huấn, cũng hết cách, làm Đại đội trưởng riết quen rồi, trong tiềm thức vẫn coi họ như lính mới của mình, nhất thời sửa không được, may mà mấy người bọn họ đều tiếp nhận điệu bộ này.
Trận tranh cãi bị ngăn lại, nhưng Ba Hoa và Thiếu úy Tùng đã ghi thù từ đó.
“Ờ…Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn tối thôi, sẵn tiện làm quen với hoàn cảnh trường học luôn” Để đập vỡ cục diện bế tắc, Thượng úy Cung Trì hảo tâm đề nghị.
Tổ ba người kết nghĩa đào viên rất phấn khởi, họ là người rất thẳng thắn. Ngay từ lần đầu giao lưu với mọi người, họ đã thể hiện bản chất tẻ nhạt, não tàn và đáng khinh của mình.
Chu Đại: “Không biết nhà ăn trường quân đội có thịt Đông Pha thơm ngon ngào ngạt hay không” Tẻ nhạt.
Ngô nhị: “Tôi nghĩ chắc Chủ nhiệm sẽ tổ chức cho chúng ta một buổi lễ chào đón, dù sao chúng ta cũng ưu tú như vậy” Não tàn.
Trương Tam: “Yeah, mấy em gái đáng yêu trường quân đội ơi, anh tới đây, nhà ăn quả nhiên là nơi hẹn hò lý tưởng!” Đáng khinh.
Mọi người không thèm đếm xỉa tới bọn họ.
Mười phút làm quen bạn học kết thúc, lúc mọi người chuẩn bị đi thì đột nhiên nghe thấy tiếng ngáy đều đều, quay đầu lại nhìn, té ra là bạn Khuất Bình đã tựa thang giường ngủ khò.
Mọi người bị cậu ngó lơ.
Dường như trường quân đội áp dụng chính sách thả nuôi với họ thì phải, tới tận sáng sớm ngày thứ hai cũng không có bất kỳ ai tới kiểm tra sinh hoạt hằng ngày của họ hoặc vấn đề nào khác. Điều này khiến các binh sĩ tiếp thụ cách quản lý tinh tế hóa quanh năm rất không thích ứng.
Trong nhận thức của bọn họ, khi đặt chân tới nơi đặc huấn mới, đầu tiên là phải có Thủ trưởng động viên, tiếp theo là tới giáo dục kỷ luật, rồi màn Sĩ quan huấn luyện hăm he đe dọa, và cuối cùng, không thể thiếu tiết mục tập hợp khẩn cấp ngay đêm đầu tiên. Thế nhưng ngày hôm nay lại quá yên bình, yên bình tới nỗi họ trằn trọc cả đêm.
Lúc ăn sáng họ mới nhận được thông báo, bảo phòng học của họ nằm ở phòng 107 tòa nhà C.
Lương Thượng Quân đi một mạch qua, thầm nghĩ đây đâu phải kiểu của Kỷ khốn nạn, chiếu theo tác phong nhất quán của hắn, chắc chắn sẽ tặng cho họ một đòn ra oai phủ đầu, dùng phẩm cách khốn nạn sắc sảo đỏm dáng của mình lây nhiễm bọn họ. Tình hình sóng yên biển lặng thế này chắc chắn có mưu đồ rồi.
Vào lớp ngồi xuống xong, từng người đều ôm tâm trạng thấp thỏm chờ thầy Kỷ hăm dọa.
Thầy Kỷ nói: “Hôm nay các anh có ba nhiệm vụ”
“Một, mỗi người viết một bản báo cáo công tác, viết rõ về trải nghiệm tòng quân và năng khiếu của mình. Tôi biết, những điều này trong hồ sơ của các anh đều có đủ, nhưng tôi không thích xem hồ sơ, tôi muốn xem thứ do chính các anh cung khai ra hơn. Đừng lo về tính cơ mật, tại đây, tất cả những nhiệm vụ cơ mật các anh từng trải đều không đè ép nổi mệnh lệnh của tôi. Nhắc trước một câu, chớ nên tự ca tụng công đức của mình, tôi muốn sự thật, ai dám bịa nhảm một câu, lập tức cuốn gói cút về đơn vị cũ”
Ừm, đây mới đúng là phong cách của Kỷ Sách, Lương Thượng Quân cảm thấy yên tâm hơn.
“Hai, chờ tôi bàn giao nhiệm vụ xong, các anh sẽ bắt đầu huấn luyện thể năng cơ bản, gánh nặng chạy việt dã, trang bị được đặt ở phòng học kế bên. Các anh tự quyết định trọng lượng, tự quyết định tuyến đường, phạm vi là toàn sơn cốc, không có bản đồ, thời hạn là tám tiếng. Trên người các anh sẽ được trang bị máy ghi chép định vị, tám tiếng sau trở về đây giao máy định vị cho tôi đánh giá”
Ừm, dù không giới hạn trọng lượng, không định tuyến đường có hơi kỳ quái, nhưng mục huấn luyện này hoàn toàn hợp lý, đối với quân nhân từng trải qua huấn luyện đặc huấn như họ mà nói, hẳn có thể nắm chắc được cường độ huấn luyện của mình, Lương Thượng Quân thầm nghĩ.
“Ba, trước năm giờ chiều đem bản báo cáo công tác của các anh giao cho lớp trưởng, lớp trưởng sẽ đưa nó tới phòng làm việc của tôi. Quá hạn mà chưa giao, nghĩa là nhiệm vụ thất bại, đừng để tôi thấy mặt các anh nữa, tự giác quay về đơn vị cũ. Sẵn tiện nói thêm, lớp trưởng của các anh là Lương Thượng Quân, trong tình huống tôi không có mặt, việc huấn luyện sẽ do anh ta toàn quyền phụ trách, còn nếu tôi có mặt, thì anh ta sẽ do tôi toàn quyền phụ trách”
“Ừm…Ớ? Gì? Lớp trưởng? Cái gì kêu là toàn quyền phụ trách? Lương Thượng Quân trợn to mắt, não bộ thần tốc tính toán xác suất mình bị chơi.
Còn chưa tính xong thì một mục số liệu khác đã nhảy vào ý thức anh: bọn họ phải dùng tốc độ nhanh nhất cõng trang bị, thời gian xuất phát hơn kém tám giờ sáng, sau khi chạy việt dã tám tiếng xong thì cũng đã bốn giờ chiều, chỉ còn lại một tiếng đồng hồ.
Trong vòng một tiếng này, họ phải viết cho xong bản báo cáo công tác rồi nộp lên, vấn đề không phải ở chỗ có kịp giờ hay không, mà đây rõ ràng là chuyện bất khả thi!
Nói về kinh nghiệm tòng quân của bọn họ, cho dù bỏ hết đầu thừa đuôi thẹo vào thẳng đề chính cũng đã lên tới ngàn tám trăm chữ, huống hồ Kỷ Sách còn đòi một bản báo cáo hoàn chỉnh, chân thật, toàn diện! Mọc ba cái tay cũng viết không xong!
“Kỷ…” Lương Thượng Quân tính đưa ra kiến nghị, nhưng Kỷ Sách đã phất tay chả buồn để ý tới.
“Xuất phát! Có gì đợi hoàn thành nhiệm vụ rồi nói sau”
Lúc này mọi người đã ý thức được tính bất hợp lý của nhiệm vụ, nhưng ai cũng không có cơ hội oán hận.
Tùng Kiến Bằng vừa lôi vừa kéo chiến hữu đang ngủ ngục đi: “Khuất Tử! Khuất Tử! Dậy mau! Nhiệm vụ biến thái ập tới rồi!”
Tổ ba người kết nghĩa đào viên cũng vội vàng xuất phát, trước khi xuất phát còn không quên biểu đạt chút đỉnh tâm tình tẻ nhạt não tàn đáng khinh của mình.
Chu Đại: “Thật ra hôm nay trong núi cũng khá mát mẻ” Tẻ nhạt.
Ngô Nhị: “Nếu không có cơm trưa, chúng ta có thể săn thú, tỷ như hổ Hoa Nam hay gì đó” Não tàn.
Trương Tam: “Tôi muốn thăm dò kỹ địa hình, lần sau có thể dẫn em gái tới chơi dã chiến” Đáng khinh