Lương Thượng Quân chọn trang bị nặng chừng 20kg, bởi vì đây là lần đầu tiến vào vùng núi này, hơn nữa không có bản đồ dẫn đường, cho nên anh quyết định lấy việc dò tìm đặc trưng địa hình làm đầu, tạm thời giảm cường độ thể năng một chút.
Vưu Vũ và Ba Hoa đi theo sách lược của Đại đội trưởng, cũng cõng trang bị 20kg. A Tàng lặng lẽ tăng thêm 5kg, tố chất thân thể cậu vô cùng tốt, có tăng thêm 5kg cũng không thành vấn đề, chắc ở Hara bị Kỷ Sách ức hiếp quen rồi, kêu cậu cõng nhẹ chút cậu lại cảm thấy kỳ kỳ.
Tùng Kiến Bằng chọt chọt Khuất Bình: “Khuất Tử, họ đều cõng hơn 20kg kìa, chúng ta tính sao đây, chúng ta không thể thua họ được, không thôi chúng ta cũng cõng 20kg đi?”
Khuất Tử dụi dụi con mắt nhập nhèm, ừm một tiếng, sau đó vác lên vai trang bị 10kg, xốc xốc hai cái rồi nói: “Tôi cõng chừng này thôi, không thì mệt chết”
“…” Tùng Kiến Bằng mất đồng minh, nhưng không cam tâm, y đấu tranh một hồi rồi quyết định cõng 18kg, thật ra đối với phi công bọn họ mà nói thì hơi miễn cưỡng, huấn luyện vác nặng họ cũng không làm nhiều, kháng áp lực và kháng trọng lực mới là sở trường của họ.
Tổ ba người đào viên cõng nặng nhất, đều là 30kg, Chu Đại thậm chí còn tăng thêm chút đỉnh, là chiến sĩ tuyến 1, tố chất thân thể họ đều cực mạnh, trọng lượng cỡ này cũng bình thường thôi.
So ra Cung Trì cõng nhẹ nhất, hắn vác lên lưng chưa tới 10kg đã ngừng, thấy ánh mắt nghi hoặc của mọi người, hắn ngượng ngùng giải thích: “Thể năng của tôi kém lắm”
Cho nên mới nói Kỷ Sách đề xuất yêu cầu không giới hạn trọng lượng vầy khá là nhân tính, đặc điểm đặc huấn của mỗi người bất đồng, đâu thể đánh đồng được.
Nguyên vùng núi xung quanh đều là căn cứ huấn luyện của trường quân đội 313, nơi này có khí hậu phương Nam ẩm ướt điển hình, cỏ cây tươi tốt, có vài loại cỏ dại bình thường thậm chí còn cao quá đầu người, gây trở ngại rất lớn cho tầm mắt.
Họ không được phép mang theo bất cứ thiết bị liên lạc nào, bởi vậy vô phương liên lạc với nhau. Ban đầu Lương Thượng Quân tính kết bạn đồng hành với hai bạn học, để tiện chăm sóc lẫn nhau, không bị cô lập trong một khu rừng hoàn toàn xa lạ, nhưng rất nhanh anh đã ý thức được biện pháp này không khả thi.
Lớp học của họ vốn không phải đoàn đội ăn ý nhau, tố chất đơn binh chênh lệch không đều, hơn nữa mỗi người đều có cách hành sự của riêng mình, không ai chịu nghe hiệu lệnh của người bạn học nào hết. Dưới tình hình ràng buộc đẳng cấp không rõ này, cho dù là những thành viên tới từ Hara, muốn tổ hợp lại thành một tiểu đội sát cánh đồng hành cũng chẳng dễ dàng gì.
Càng quan trọng hơn chính là, song song với việc rèn luyện thể năng này, từng người bọn họ còn phải suy nghĩ xem bản báo cáo kia phải viết thế nào. Vừa trù tính phương hướng hành động, vừa phải cảnh giác với hoàn cảnh xa lạ, lại còn phải suy nghĩ bản báo cáo công tác, trong tình trạng đầu óc bị quay như dế thế này ngay cả bản thân mình còn lo chưa xong, thời gian đâu mà quan tâm đoàn đội.
Cho nên sau khi tiến vào rừng, mọi người nhanh chóng phân tán, chấp hành nhiệm vụ theo ý nguyện của mình.
Các quân nhân trẻ tuổi nóng lòng hiếu thắng đều muốn máy định vị của mình ghi lại thành tích xuất sắc nhất, cho nên họ dốc hết sức phát huy bản thân lên trạng thái cao nhất. Có người chọn lộ trình tương đối thuận lợi, nỗ lực chạy về phía trước, cũng có người toàn chọn lộ trình phức tạp, tuy tiến triển rất chậm, nhưng giá trị thách thức rất cao.
Đầu tiên Lương Thượng Quân leo lên chỗ cao, quan sát đặc điểm địa hình trong phạm vi lớn, đồng thời trù tính đại khái lộ trình cho mình, phòng lạc đường. Nguyên tắc của anh chính là, không theo đuổi lộ trình dài hoặc gian nguy, mà cố hết sức chọn cho mình một lộ trình tập hợp đầy đủ các loại địa hình, để ngày sau càng chóng thích ứng với vùng núi này hơn.
Có người cũng suy nghĩ giống hệt anh.
Khi trèo lên tới đỉnh núi, anh nhìn thấy Chu Ba đã đứng ở đó, vẻ mặt hắn hết sức chăm chú, hắn cũng đang phân tích địa hình chung của cả khu vực này.
Lương Thượng Quân hơi ngạc nhiên, rồi lập tức hiểu rõ trong lòng. Không hổ là Hạ sĩ cấp bốn, thông thường người dẫn lính sẽ quan sát chỉnh thể trước, vì họ biết trong tay mình đang nắm giữ tính mạng của nhiều binh sĩ, không thể dựa vào trực giác để quyết định phương án hành quân được. Về điểm này, có thể nói hai người có thói quen nghề nghiệp giống nhau.
Dẫu sao cũng đã chạm mặt, Lương Thượng Quân bèn tiến lên chào hỏi: “Anh bạn, kết luận được gì chưa?”
Chu Ba quay đầu qua nhìn anh một cái, rồi lại dời ánh mắt về phương xa.
Lương Thượng Quân thấy hắn chuyên chú làm việc không muốn đáp lời mình, anh cũng không ép, tự mình tính toán lộ trình.
Nửa ngày sau, Chu Ba mới cảm khái sâu xa: “Trên núi quả nhiên rất mát”
Lương Thượng Quân suýt nữa té chúi đầu, thầm mắng má nó, cái tên này làm màu nửa ngày, hóa ra chỉ vì muốn hóng mát mới trèo lên đây sao?
Chu Ba tiếp tục nói: “Quạnh ngắm trời thu, sông Tương về bắc, quanh bãi Quất Tử. Nhìn núi non rực đỏ, rừng phong lá nhuộm, sông tuôn dòng biếc, thuyền vượt sóng gió. Ưng mỏi cánh bay, cá vờn đáy nước, vạn vật giữa thu giành tự do. Nhìn vũ trụ, hỏi cõi đời bát ngát, ai chủ muôn loài?”[Trích trong bài thơcủa Mao Trạch Đông]
Lương Thượng Quân: “…”
Được rồi, anh coi như hiểu rồi, cái tên Chu Ba này tuyệt đối là nhân vật tẻ nhạt đỉnh cao. Đứng ở đây nửa ngày mà hắn chỉ chắp vá được một khúc thơ của cụ Mao. Kỷ Sách cũng rất thích bài này, thường dùng nó để khích lệ mấy đứa nhỏ bị hắn đày sống dở chết dở nọ.
Dù thời tiết không khớp, nhưng ở trên cao mà đọc diễn cảm bài thơ này quả thật hào hùng vạn trượng. Dùng mấy câu “Thuyền vượt sóng gió”, “Ưng mỏi cánh bay” để hình dung đám học viên đặc huấn đang bị hành hạ như họ cũng rất chính xác.
Lương Thượng Quân vỗ vỗ vai Chu Ba: “Anh cứ thong thả hóng gió nhe, tôi đi trước”
Về sau Kỷ Sách và Lương Thượng Quân hồi tưởng lại kiếp sống trường quân đội lạ lùng này, hai người đều cảm khái vô vàn.
Đây là khoảng thời gian họ nhặt được tuổi xuân và sinh mệnh của mình lần nữa, trong nửa cuộc đời quân lữ của họ, đây không phải khoảng thời gian kích thích nhất, nhưng lại làm người ta cảm kích nhất. Bởi vì có người cởi bỏ được nút thắt, có người học được cách trưởng thành, và có người, dời trọng tâm của “Tuổi xuân và sinh mệnh” về chính đạo.
Lúc nhàm chán Lương Thượng Quân cũng sẽ nhớ tới hành động tẻ nhạt trên đỉnh núi của Chu Ba, anh bèn thầm bổ sung nốt đoạn thơ hào hùng kia, chỉ dùng mười chữ của nửa đoạn sau_____
Bạn bè đang độ thanh xuân, tài hoa phong nhã.
Ở trong núi, họ không có cơm trưa ăn.
Lương Thượng Quân lấy cái bánh bao thịt to tiện tay quơ trong nhà ăn hồi sáng ra chóp chép xơi sạch, sau đó hứng một ít nước suối chảy ra từ lớp đá sỏi vào cái bình rỗng, uống ừng ực mấy hơi.
May mà anh làm tặc làm riết quen, may mà anh đã sớm phòng bị trình độ khốn nạn của Kỷ Sách, bằng không ngay cả bánh bao cũng chả có mà ăn. Không biết những người khác ra sao, nếu họ vẫn liều mạng chạy như vậy, lúc này e là đã đói quằn quại rồi.
Tới xế chiều, Lương Thượng Quân bắt đầu chạy về. Con đường về anh đã sớm vạch xong, vì vậy dọc đường anh tập trung suy nghĩ bản báo cáo kia. Thật ra anh vô cùng vô cùng ghét viết báo cáo, so với gánh nặng chạy việt dã, trò này càng làm khó anh hơn. Anh không khỏi oán thầm, chính Kỷ Sách cũng rất ghét viết báo cáo, có câu “Cái gì mình không thích, thì đừng bắt người ta làm”, tên Kỷ Sách đó sao lại ác ôn tới mức này cơ chứ!
Bất mãn thì bất mãn, nhưng nhiệm vụ cần hoàn thành thì vẫn phải hoàn thành, sau một hồi suy nghĩ sâu xa, Lương Thượng Quân đột nhiên bật cười, rốt cuộc anh cũng nghĩ ra biện pháp hoàn thành bản báo cáo trong thời gian ngắn rồi.
Về gần tới trường, các học viên lần lượt chui ra từ các ngóc ngách khu rừng. Tính cả Lương Thượng Quân, người nào thoạt nhìn cũng rất tơi tả, họ đều phải chịu đựng nỗi khổ thiếu bản đồ, trước kia không cảm thấy, nhưng giờ họ đã sâu sắc lĩnh hội được việc hoạt động tại khu vực hoàn toàn xa lạ khổ sở biết nhường nào.
Nhóm lính trinh sát bọn họ và tổ ba người Nhị pháo cũng coi như về sớm, còn ba vị kia căn bản có thể nói là bò lết trở về.
Tùng Kiến Bằng biết mình mắc lỗi không tự lượng sức, trang bị y vác rõ ràng không phù hợp, làm y mệt như chó. Khuất Tử lúc xuất hiện trước mặt mọi người thì nhắm tịt mắt, miệng không ngừng lầm bầm “Buồn ăn quá, đói ngủ quá”, cũng chả rõ là nói mớ hay xổ danh ngôn đạo lý gì. Cung Trì thì toàn thân hư thoát, vừa vào cửa trường đã ngã gục, Ngô Nhị và Trương Tam hết lôi tới kéo mới đưa hắn về phòng được.
Nhìn thời gian, Lương Thượng Quân nói: “Trong vòng năm mươi phút phải đem bản báo cáo đặt trên bàn tôi, quá hạn sẽ không chờ”
Mọi người cuống quýt quay về bàn mình viết báo cáo, nhưng Lương Thượng Quân lại thay đồ chạy ra ngoài.
Vưu Vũ cảm thấy lạ, nhưng không rảnh hỏi, đành phải vùi đầu viết báo cáo. Cậu móc các cục giấy trong mọi miệng túi ra, trên cục giấy đầy ắp chữ nhỏ chi chít, đây là bản báo cáo nháp cậu vừa chạy việt dã vừa soạn ra, hiện giờ chỉ cần sắp xếp câu cú trong bản nháp này, rồi chép lại là được.
Ba Hoa không rảnh như Vưu Vũ, hắn không thể phân tâm làm chuyện tinh tế như vậy được, nhưng hắn cũng có ưu thế của mình: một, não hắn vận động rất nhanh, hai, chữ hắn xấu. Nói trắng ra là hắn lười sắp xếp câu từ, nghĩ gì viết đó, cái này được kêu là múa bút rồng bay phượng múa, lưu loát tiêu sái, mà văn chương thì dốt đặc. Nhưng hắn vẫn có thể viết hoàn, hơn nữa viết rất chân thật, miêu tả đầy đủ ưu khuyết điểm của mình.
A Tàng là một người an phận, cậu không thừa cơ mưu lợi, trước giờ toàn hoàn thành nhiệm vụ trăm phần trăm, điều này cũng có nghĩa là, cậu sẽ không biên soạn thêm bất cứ thứ gì vào bản báo cáo của mình. Nề nếp viết xong quá trình tòng quân của mình, câu cú ngắn gọn nhưng súc tích, súc tích tới nỗi sắp thành tác phẩm văn cổ, trong lúc cấp bách Ba Hoa liếc mắt qua, nhìn thấy cậu viết năm chữ: tháng 5, diễn tập; tiết Trung Phục, thua…
Phòng đối diện cũng chẳng vừa.
Sách lược của Tùng Kiến Bằng na ná Ba Hoa, bút pháp của hai người họ như cùng một thể chữ.
Bản báo cáo của Khuất Tử rất thú vị, đa phần là thuyết minh bối cảnh của chiến trường hoặc buổi diễn tập nào đó, tiếp theo bảo công tác cụ thể thì cậu không nhớ rõ, bởi vì lúc đó toàn ngủ gục, cuối cùng dùng câu “Tôi lái loại phi cơ nào đó tới nơi nào đó hoàn thành nhiệm vụ nào đó” làm kết luận_____chỉ những khi lái phi cơ cậu mới tỉnh táo.
Lúc viết báo cáo thì Cung Trì sống dậy, hắn phát huy đầy đủ ưu thế của một tình báo viên, không ai biết làm cách nào mà hắn viết được bản báo cáo hơn năm ngàn chữ trong thời gian bốn mươi phút.
Tổ ba người đào viên vô cùng đoàn kết, trên đường chạy việt dã Chu Đại Ngô Nhị Trương Tam phân công mỗi người viết một giai đoạn kinh nghiệm, sau khi về họ chép lẫn nhau, vì kinh nghiệm của ba người không khác nhau mấy, nên chỉ cần sửa vài chi tiết nhỏ là được.
Lúc mọi người đang múa bút thành văn, Lương Thượng Quân huýt sáo trở về.
Trong tay anh cầm ba tờ giấy in kín hai mặt.
Anh mới tới phòng hồ sơ của trường quân đội 313 photo hồ sơ của mình ra, sau đó xóa bớt một phần không hợp thực tế bên trong đi, rồi thêm mắm thêm muối chút đỉnh, dự định cầm nó đi lừa Kỷ Sách.
Nhìn thấy hành vi lười biếng đáng thẹn này của “Lớp trưởng”, mọi người đều tức muốn chết mà không dám nói gì.
Lương Thượng Quân lớn lối: “Nhìn tôi làm gì, viết lẹ còn nộp nhe! Tên khốn kia không dễ chơi đâu!”
Ba Hoa kề sát vào bên tai Vưu Vũ nói khẽ: “Cậu có cảm thấy Đại đội trưởng Lương càng ngày càng khốn nạn không? Chắc chắn là do thân cận với Đại đội trưởng Kỷ quá đây mà, chẳng lẽ tính nết nó cũng truyền nhiễm như HIV sao ta?”
Soạt_____
Người nói vô tâm người nghe hữu ý, đầu bút của Vưu Vũ vạch rách tờ giấy, trên đầu cậu nổi gân xanh chằng chịt: “Truyền con em ông!”
Ba Hoa cười mất nết, vô tâm vô phế nói: “Truyền gì được, tui sẽ cho em rể mượn bao cao su”