Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt

Chương 150: Chương 150: Chương 126




Edit:Graycat2411

Đinh Ngạn nhìn thấy cô khóc liền nảy sinh cảm giác hối hận, dù sao thì bức khóc một cô gái cũng thật quá đáng, hắn vụng về mở lời: “Đừng khóc, không phải tôi hoài nghi cô.”

“Anh chính là đang hoài nghi em!”

Khương Trinh luống cuống tay chân mạnh bạo lau nước mắt, “Vì sao các người đều hoài nghi là tôi! Chỉ bởi vì tôi không thân với cô ta, tôi từng cãi nhau với cô ta sap? Vậy là có thể chứng minh tôi giết người?Chứng cứ đâu!”

Đinh Ngạn không đáp.

Khương Trinh chỉ cảm thấy trước mắt chỉ còn một mảnh đầy mơ hồ: “Nếu anh hoài nghi em, vậy lúc nãy sao còn giúp em làm gì?”

Đinh Ngạn không trả lời ngay, một lát sau mới nói: “Cô, bây giờ đi nghỉ ngơi chút đi.”

Khương Trinh yên lặng gật đầu, ngồi trên ghế sô pha hồi lâu mới nhớ phải gọi cho cha mẹ, lấy điện thoại, gọi thử vài lần đều không ai nhấc máy, chỉ đành từ bỏ.

Mà cô không biết được, lúc này cha mẹ nàng đã vì cô mãi không về nhà mà lo lắng cuống cuồng, mà di động cứ liên tục nhận được mấy cuộc gọi quấy rầy, bởi vì lúc trước có người tìm ra số điện thoại của cha mẹ Khương Trinh, cả địa chỉ nhà, công bố ở trên mạng, cho nên các võng hữu tức giận tự phát gọi điện tới mắng “Đồ hung thủ giết người!”, các ngôn ngữ ô uế không dứt bên tai, mẹ Khương Trinh không chịu được nên đã tắt nguồn điện thoại, nhưng vì lo lắng cho con gái chỉ có thể mở máy lại.

Nhưng nhận được không phải là các cuộc gọi quấy rầy khó nghe, thì chính là đe dọa, bà không thể phân biệt thật giả, chỉ còn cách báo cảnh sát.

Cảnh sát băn khoăn, Khương Trinh có lẽ đã bị bắt cóc, lập tức điều động lực lượng theo dõi truy tìm, khi tìm thấy Đinh Ngạn, gọi điện cho hắn để dò hỏi lại phát hiện không thể kết nối được. Chạy đến phòng thuê của hắn chỉ thấy được vũng máu dưới cầu thang, nếu không phải Đinh Ngạn là người gọi điện cho cha mẹ Khương Trinh, nói không chừng lúc cảnh sát tìm được hắn sẽ trực tiếp mang đi thẩm vấn.

Nếu vậy, lý do Khương Trinh nửa đêm nửa hôm ngã xuống cầu thang là gì đây? Bởi vì một cuộc gọi đến.

Cuộc gọi này cũng thật kỳ lạ, lúc đó cô ấy đang ngủ trên sô pha, đương mơ mơ màng màng thì nghe thấy có người ở nói chuyện, cô liền bò dậy nhìn xem là tình hình ra sao. Ai biết được lại nghe thấy tiếng Đinh Ngạn trong phòng ngủ nói chuyện điện thoại, bởi vì đêm khuya quá an tĩnh, cô mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện từ trong phòng:

“Chắc chắn là cô ta, cậu đừng để bị cô ấy lừa.........” Một giọng nữ mơ hồ phát ra, Khương Trinh cảm thấy nghi hoặc và cẩn thận nghe lén.

Thái độ Đinh Ngạn như có chuta do dự: “Tôi cảm thấy không phải là cô ấy, Khương Trinh không giống người xấu.”

“Vũ Gia tỷ đã chết rồi mà cậu vẫn còn nói như vậy, Vũ Gia thật đáng thương!”

“ Tào Mộng, cảm ơn cô đã nhắc nhở tôi, nhưng tôi cảm thấy chuyện này vẫn nên nói với cảnh sát để họ điều tra.” Đinh Ngạn chua xót nói, “Tôi cũng muốn biết chân tướng, còn phải cho Vũ Gia một cái công đạo!”

Nghe đến đó, Khương Trinh rốt cuộc nhịn không được, trực tiếp đẩy cửa đi vào, đoạt lấy di động hắn, chửi ầm lên: “Hay thật, hóa ra là mày làm trò quỷ hả Tào Mộng!”

Vừa dứt lời, bên kia đã tắt máy, cô nghẹn tức quăng điện thoại Đinh Ngạn xuống đất: “Anh tình nguyện tin Tòa Mộng nhưng không tin tôi? Được, bây giờ tôi liền tìm cô ta đối chất, xem rốt cuộc ai mới là kẻ hại Tạ Vũ Gia!”

Nói rồi cô xoay người đi, vì quá tức giận mà mờ mắt, không rõ lối đi, chân nam đá chân chiêu rồi ngã xuống. Lúc Đinh Ngạn vừa nghe động tĩnh lao ra đã thấy đầu cô toàn là máu.

Đây là lý do vì sao lúc cảnh sát gọi không được cho Đinh Ngạn, đến nhà hắn thì thấy được vết máu này.

Mãi cho đến khi Đinh Ngạn mang Khương Trinh đi bệnh viện, lúc này mới mượn điện thoại của bệnh viện gọi đi, muốn báo cho người nhà của cô, không lâu sau đó thì cảnh sát ập tới.

Dương Miên Miên nghe xong một đêm ngoạn mục xuất sắc đến phi thường này, liên tục cảm khái: “Tuy rằng là sợ bóng sợ gió một hồi, nhưng cô ấy đêm nay quả đủ xuất sắc.”

Xuất sắc? Đâu chỉ là xuất sắc, quả thực lên sàn so với nhân vật trong tiểu thuyết còn muốn vi diệu hơn.

“Đúng rồi, chuyện của người tên Tòa Mộng kia lại là sao vậy?” Dương Miên Miên rốt cuộc nhớ tới cái tên này là một trong bốn người ở ký túc xá mà Khương Trinh đã nhắc qua, liền hỏi.

Kinh Sở liền nói cho cô nghe một câu ý vị thâm trường:“Tào Mộng đang thực tập ở môth công ty thực phẩm.”

Dương Miên Miên nhanh chóng theo kịp ý nghĩ của anh: “Có phòng thí nghiệm?”

Kinh Sở gật gật đầu.

Dương Miên Miên cũng từng làm qua công việc này, trong giai đoạn thử việc thì công việc hệt như tạp vụ. Mua cà phê, gọi cơm hộp, đưa chuyển phát nhanh, sao chép tư liệu, quét dọn văn phòng, nhưng công việc này có cái lợi là, dù đi tới đi lui thường xuyên cũng không ai nghi ngờ.

Thậm chí đi tới cả phòng thí nghiệm phỏng chừng cũng không vấn đề gì.

“Em nhớ không lầm, nếu chỉ một chút sẽ không khiến người chết, cô ta có ngu ngốc mà tính sai liều lượng không?”

Đáp án là nó, đúng, cô ta chính là tính sai liều thuốc.

Trong phòng thẩm vấn, Kinh Sở cho cô xem các bằng chứng cảnh sát đã điều tra được, bao gồm video theo dõi cô ta ra vào phòng thí nghiệm, bằng chứng như ngọn núi lớn, Tào Mộng không thể tiếp tục giấu diếm:

“Tôi kỳ thật vẫn luôn đặc biệt thích Vũ Gia, cô ấy rất tôt, không như Khương Trinh, luôn khinh thường tôi, nhục nhã tôi. Vũ Gia lại luôn chiếu cố tôi, xem tôi như em gái, tôi rất vui, cũng thật sự đối xử với cô ấy như chị gái ruột. Nhưng sau đó tôi mới phát hiện ra, cô ta là cùng một loại người với Khương Trinh, chẳng qua là nói mấy lời dễ nghe ngoài tai, trên thực tế cô ta căn bản không có xem tôi như vậy!”

Kinh Sở nhìn cô gái trước mặt, khuôn mặt vốn thanh tú mà giờ đây lạu trở nên vặn vẹo đến đáng sợ, nhưng cô ấy cứ như chưa biết gì, vẫn chăm chăm lên án Tạ Vũ Gia:

“Bài nghiên cứu trực tiếp chỉ có tôi và cô ta có trong danh sách, tôi hỏi cô ấy xem có thể nhường cô hội này lại cho tôi không, giáo viên đó chỉ lấy một người. Mà cô ấy thường ngày thành tích tốt như vậy, hoàn toàn có thể tự thi, vì sao lại muốn cùng tôi tranh lần này?

Không phải nói xem tôi như em gái sao, nhưng thời điểm mấu chốt lại thọc tôi một dao, uổng công tôi đào tim đào phổi đối xử tốt với cô ta bấy lâu! Cô ta nhất định là đang thầm chê cười tôi! Hơn nữa tôi cũng không có ý muốn giết cô ấy, chỉ muốn làm cô ta bệnh để bỏ qua bài thi trực tiếp này thôi! Ai biết được, cô ta chết rồi, có lẽ đây chính là cái giá do cô ta lừa gạt tình cảm của tôi mà ra!”

Kinh Sở nghe đến đó, thật sự là nghe không nổi nữa, đứng dậy không nói tiếng nào, quay lưng rời khỏi phòng thẩm vấn.

Liễu Ngọc vốn ở cạnh ghi chép, lúc này cũng chịu không nổi, quăng bút, mắng: “Có loại “em gái” như cô đúng là tội nghiệt tám đời, loại như cô ích kỷ không còn chỗ nào để nói, giết người thì đền mạng, cô chờ ngồi tù đi!”

Nhưng Tào Mộng vẫn cứ lải nhải: “Tôi đâu có sai?! Tôi chỉ sai ở chỗ quá tin vào cô ta! Là mắt tôi mù!”

Liễu Ngọc trợn trắng mắt, cũng xoay người rời đi, đối người như vậy, nói nhiều thêm một chữ cũng thấy lãng phí nước bọt.

Chỉ là, với Tạ Vũ Gia đã bỏ mạng kia, liệu sẽ hối hận vì mình đã từng đối xử quá thiện ý với một con người lấy oán trả ơn như thế không?

13:36

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.