Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt

Chương 149: Chương 149: Đông Quách




Edit: Graycat2411

Khương Trinh vốn trọ ở ký tức của trường, nhưng bởi vì đã xảy ra vụ việc của Tạ Vũ Gia, cha mẹ cô đã gọi cô về nhà, tạm thời không cần đi đi học, chờ đến khi cảnh sát điều tra ra kết quả lại nói.

Khương Trinh cũng đồng ý, nhưng mãi cho đến mười hai giờ tối, cô ấy vẫn chưa về nhà, lần cuối gọi cho cha mẹ là lúc 6 giờ chiều.

Dựa theo thời gian mà tính, rất có khả năng Dương Miên Miên là người cuối cùng nhìn thấy cô ấy.

Kinh Sở đứng ở trên ban công trầm tư một lát, trở về phòng nhẹ nhàng đem Dương Miên Miên đánh thức, nàng xoa đôi mắt duỗi tay ôm cổ anh, hôn mặt vào lòng anh hỏi: “Ôm một cái đi.” Cô cho rằng anh phải đi.

“Anh không đi.”

Kinh Sở vừa nói xong Dương Miên Miên liền thấy an tâm, dụi dụi đầu, lại ngủ mất, nhùn thấy cô ngủ an ổn như vậy thật sự không đành lòng đánh thức, nhưng Khương Trinh mất tích không biết an nguy ra sao, thật sự không thể yên tâm.

Bất đắc dĩ, anh chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ cô, đánh thức: “Khương Trinh mất tích.”

Dương Miên Miên nghe vậy đơ người giây lát mới phản ứng lại, ngước nhìn anh: “Khương Trinh m…… mất tích?!” Rốt cuộc cũng có thể thanh tỉnh đôi chút.

“Vẫn chưa về nhà.”

Dương Miên Miên suy nghĩ trong chốc lát: “Lúc cô ấy cùng em nói chuyện phiếm vẫn rất bình thường, còn nói với em bạn cùng phòng của cô ta có bao nhiêu đáng ghét, những mặt khác đều rất bình thường mà, cô ấy là kiểu người sẽ không luẩn quẩn trong lòng.”

Kinh Sở gật gật đầu, để cô tiếp tục ngủ, còn anh ra ban công gọi điện thoại cho người lập tức đi tìm Khương Trinh ngay lập tức, nếu cô ta thật sự mất tích, vụ án này đã không còn là chuyện đầu độc giết người đơn giản nữa rồi.

Nửa đêm, Kinh Sở lần thứ hai bị điện thoại đánh thức, anh tỉnh táo rất nhanh “Xảy ra chuyện gì?”

Bên kia trực ban Bạch Bình nói: “Đội trưởng, đã tìm được Khương Trinh, hiện tại đang ở bệnh viện.”

“Bệnh viện?” Kinh Sở kinh ngạc.

“Cô ấy được Đinh Ngạn đưa đến bệnh viện, nói là từ trên thang lầu ngã xuống đụng vào đầu.”

Kinh Sở nhìn qua thời gian, bốn giờ sáng: “Tôi tới ngay, bệnh viện nào?”

Bạch Bình báo cáo tên bệnh viện: “Thị Lập một viện.”

Kinh Sở tắt điện thoại, lên rửa mặt thay quần áo, đang ở trong WC rửa mặt, lại nghe thấy tiếng động thình thịch, anh đi ra ngoài nhìn xem liền dở khóc dở cười: “Em còn có thể ngủ trên mặt đất à?” Nói rồi vội vàng đi qua đem người đang nằm trên mặt đất bế lên.

Dương Miên Miên tóc tai lộn xộn, không chút khí chất: “Trời còn chưa sáng!” Người nằm cạnh đột nhiên biến mất, làm hại giấc mộng đẹp của cô biến thành ác mộng, rơi đủ đau.

“Ngoan, Khương Trinh đang ở bệnh viện, anh phải đến xem tình hình.”

Dương Miên Miên phát tiết trên chăn bông: “Đồ đáng ghét, còn đem bạn trai em từ trên giường kéo đi!”

Kinh Sở dở khóc dở cười, hôn nhẹ lên mặt cô: “Anh phải đi rồi, em ngoan ngoãn ngủ tiếp đi.”

Vì tránh cho cô lại ngã xuống giường, anh còn đặc biệt đem Hải Tặc đến mép giường: “Nhìn cô ấy.”

Hải Tặc lắc lắc cái đuôi, ý bảo chính mình đình tới rồi, Kinh Sở lúc này tuy không yên tâm nhưng vẫn phải đi rồi.

Dương Miên Miên sáng hôm nay buổi sáng không có khóa, cho nên ngủ hơi trễ, lại phát hiện Hải Tặc vẫn chưa ra ngoài, liền nói: “Mi còn ở đây à, thật khó thấy nha.”

“Kinh Sở kêu nó trông chị ngủ.”

Giường thẳng thắn: “Ngủ một giấc là lại lăn rớt xuống đất, chị là càng sống càng đi trở về à.”

Dương Miên Miên cũng nghĩ tới, đập đập nhẹ vào mặt cho tỉnh rồi bò xuống giường đi rửa mặt đánh răng, lại nghe tiếng bước chân, cẩn thận thăm dò thì thấy Kinh Sở xách một chiếc túi đến, nhìn thấy cô ra liền cười: “Biết ngay em mới vừa rời giường.”

“Sao anh lại tới đây?” Cô vội vàng đi phun ra bọt trong miệng.

Kinh Sở đem bữa sáng mua cho cô đặt lên bàn: “Nhanh ăn đi, anh mới mua đấy.” Sau đó mới trả lời vấn đề cô đưa, “Anh mới từ bệnh viện trở về, đang chuẩn bị trở lại cục nên thuận tiện mua cho em cơm sáng. ”

Dương Miên Miên nghe thấy được mùi vị sữa đậu nành thơm ngọt trong không khí truyền tới, cầm lấy chiếc bánh quẩy được rán vàng chấm vào: “Rồi lại tiện đường đưa em đi học?”

“Chính là tới đưa em.”

Dương Miên Miên ngay lúc này có thể cảm nhận được sự vui vẻ của anh, vừa ăn vừi hỏi: “Khương Trinh rốt cuộc bị làm sao vậy?”

Kinh Sở lúc này mới noia cho cô chuyện của Khương Trinh tối qua, nói ngắn gọn, thảm không nỡ nhìn.

Sau khi cô ấy kết thúc cuộc nói chuyện với Dương Miên Miên, liền về ký túc xá xếp quần áo chuẩn bị về nhà, ở ngay cổng gặp phải một người, người đó hắt phân vào cô, còn mắng câu “Đồ hung thủ giết người”.

Khương Trinh lúc ấy rất tức giận, người người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ cô, cô chỉ cảm thấy hương vị trên người thực ghê tởm, làm cô ói mửa.

Lúc ấy, là Đinh Ngạn đã đi tới, đem quần áo của hắn khoác lên trên người cô, còn mang cô về ngôi nhà cho thuê gần trường.

Đinh Ngạn chính là bạn trai của Tạ Vũ Gia, đồng thời là người Khương Trinh thích. Ở trước mặt người mình thích lại dơ bẩn như vậy, Khương Trinh thấy xấu hổ và tức giận muốn chết đi. Nhưng lại nghĩ, nhiều người như vậy hỉ có hắn dâm chìa tay ra giúp cô, lại nhịn không được thấy ngọt ngào.

Hắn có phải cũng có ý với cô đúng không?

↑ trở lên đều là do cô tự mình đa tình.

Đinh Ngạn âu khi cô tắm xong ra liền nói thẳng vấn đề chính:: “Vũ Gia chết, có liên quan tới cô hay không?”

Gương mặt vốn đang tươi cườ của Khương Trinh đột nhiên cứng lại, cô dùng biểu cảm không thể tin nổi nhìn hắn: “Đến cả anh cũng hoài nghi em sao?” Cô vốn dõ còn tưởng mình có thể chịu được cảm giác này, nhưng là lời vừa ra khỏi miệng liền mang theo nghẹn ngào, hốc mắt đau xót, rơi nước mắt.

Sau khi sự việc phát sinh, nhiều người hoài nghi cô như vậy, nhiều người mắng cô như vậy, trong lòng cô cũng rất ủy khuất, nhưng càng căm phẫn nhiều hơn, hung hăng mắng lại, cô vẫn luôn thấy nước mắt hữu dụng nhưng chỉ đối với người thân.

Mà hôm nay nước mắt không chịu sự khống chế của cô nữa, cứ như vậy tuôn rơi, bị người trong lòng hoài nghi cũng như bị người ta dùng thanh kiếm sắc, trực tiếp đâm mạnh vào tim.

14:30-070719

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.