Tôi Có Thể Ở Chung Với Anh Không

Chương 54: Chương 54: Lễ Trao Giải




Đào Thời Diên không nói ra phương án giải quyết, thế nên Trình Hề cũng không thúc giục, dù sao cậu cũng nhận lỗi rồi, sau này đối phương muốn đòi lúc nào cũng được.

Xin lỗi Đào Thời Diên xong, Trình Hề cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, nhưng cậu cũng biết, nếu như chuyện này được giải quyết xong, thì ràng buộc cuối cùng giữa cậu và Đào Thời Diên cũng sẽ biến mất, có lẽ từ nay về sau bọn họ không có lý do gì để liên lạc với nhau nữa cả …..

Đây là kết quả mà Trình Hề mong muốn, dù sao thì đối phương cũng không thích cậu, cậu có làm gì cũng vô dụng.

Nhưng lúc này vấn đề nhỏ đã được giải quyết, thay vào đó lại là tâm bệnh càng lớn hơn. Thứ tình cảm “thích” này không phải nói vứt bỏ là có thể vứt bỏ được, nếu không trên đời này cũng chẳng có nhiều chuyện ghét mà phải gặp, cầu mà không được như vậy.

Sau khi từ trường quay 《 Liệp Nhật》 trở về, Triệu Tiểu Đào cố ý không sắp xếp lịch trình gì cho Trình Hề, để cậu toàn tâm toàn ý vùi đầu vào chuẩn bị cho album thứ hai.

Luyện tập là cách hiệu quả nhất để điều tiết cảm xúc, chỉ cần tiếp tục luyện tập không ngừng nghỉ, tập trung toàn bộ thời gian vào nó, cậu sẽ không còn tâm trí nào nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ nữa.

Cuối tháng 3, Trình Hề tham dự lễ trao giải âm nhạc, với album 《Undefined》đầu tay, cậu đã giành được giải thưởng nghệ sĩ mới xuất sắc nhất và Top 10 Golden Melody Awards.

Đối với người mới chỉ mới debut một năm mà nói, giải nghệ sĩ mới rất khó giành được và vô cùng có ý nghĩa, khoảnh khắc được MC xướng tên, Trình Hề cứ tưởng mình có thể giữ được bình tĩnh, thế nhưng viền mắt lại không nghe lời mà ửng đỏ.

Đầu tháng 4, album thứ hai bước vào quá trình thu âm và chế tác hậu kỳ rất căng thẳng. Đối với âm nhạc của mình, Trình Hề luôn muốn cố gắng hoàn thiện tốt hơn nữa, lần này không được thì làm lại lần khác, phải thật hoàn mỹ đến từng chi tiết nhỏ. Vì vậy cả ekip không biết đã phải thức trắng bao nhiêu đêm, hai nữ đồng chí phải nhịn khóc, ba ông lớn thì sắp hói đầu.

Trình Hề đã tự bỏ tiền túi ra để tăng lương cho bọn họ, may mắn thu được kết quả vô cùng mỹ mãn, theo như lời giáo viên soạn nhạc nói, đây sẽ là một album không bao giờ lỗi thời trong mười năm nữa.

Cuối tháng 4, liên hoan âm nhạc Châu Á được tổ chức tại Hàn Quốc. Trình Hề và Triệu Tiểu Đào đã bay đến Seoul vào buổi sáng, đang tạo hình trong phòng nghỉ ở hậu trường.

Ekip tạo hình đã quen thuộc với các sự kiện lớn, trước giờ chưa từng mắc sai lầm. Stylist Andy nhìn thấy Trình Hề thì liên tục bĩu môi: “Chậc chậc chậc, cậu sao vậy, gầy đi nhiều thế?”

“Gần đây đang chuẩn bị cho album thứ hai nên khá mệt”, Trình Hề không cảm xúc nói: “Cụp cái mắt chó của anh lại, đừng có nhìn chằm chằm vào mông của em.”

Rất không may, Andy cũng là Gay. Hắn gõ nhẹ Trình Hề một cái: “Đáng ghét, anh chẳng thèm muốn gì với phía sau của em nhé! Anh chỉ muốn nhắc em, gầy gì cũng được nhưng không thể gầy mông. Chị em chúng ta nhất định phải chăm sóc cái mông cho thật tốt, lát nữa về anh gửi cho em mấy video squat mông, nhớ tập theo nhé ~”

Trình Hề: “…………”

Trình Hề rất muốn tẩn chết Andy: “Chị em của anh ở phía sau đó, đi thảo luận video với anh ấy đi.”

Chị em mà cậu nói chính là Triệu Tiểu Đào, nhưng đáng tiếc Triệu Tiểu Đào không lẳng lơ như Andy, nên cũng chẳng quan tâm đến mấy cái video squat mông gì đó. Andy không review được mấy video của mình, lại mất hứng quay trở về, cuối cùng cũng chịu bắt tay vào trang điểm cho Trình Hề.

Trình Hề tham dự với thân phận khách mời, đồng thời cũng biểu diễn hai bài hát, vì vậy cần trang điểm cho stage. Andy xịt nước lên tóc của cậu để tạo hiệu ứng tóc ướt, vài lọn tóc rủ xuống trước trán, còn lại vuốt ngược hết về sau đầu.

So với kiểu tóc tỉ mỉ, Andy lại không chú trọng đến trang điểm của cậu, chỉ quẹt nhẹ vài cái để nhấn nhá đường nét trên khuôn mặt, không khác để mặt mộc là bao.

Chờ đến khi nhìn thấy quần áo biểu diễn hôm nay, Trình Hề phát hoảng: “Lý Quốc Quân, anh chắc chắn không cầm nhầm chứ?”

Andy: “Không mà, anh phải chọn lâu lắm đấy! Cậu đừng gọi tên thật của anh!”

“Nhưng áo sơ mi này chỉ là một lớp sa mỏng, mặc vào rất dễ lộ hàng……..tua rua ở ống tay áo và eo là cái quỷ gì vậy, buê đuê quá đi?!”

“Ai nha,” Andy che miệng: “Cậu tập cơ bụng không phải để cho người ta nhìn sao, không thì tập nó làm gì? Với lại, đây là lần đầu tiên biểu diễn ở stage Châu Á, muốn để lại ấn tượng sâu sắc cho khán giả ở các nước, thì phải ăn mặc đặc biệt hơn một chút. Tin anh đi, nó sẽ giúp em làm toàn sân khấu kinh diễm!”

Bởi vì tin tưởng Andy, Trình Hề giao toàn quyền tạo hình cho hắn, từ trước đến giờ đều không quan tâm. Việc đã đến nước này rồi, không còn cách nào khác nữa cả, cũng chỉ đành cam chịu mà tròng lên người.

May mà áo sơ mi tuy xuyên thấu, nhưng lại khá rộng rãi không bó vào người, không đến nỗi để lộ hai điểm xấu hổ kia. Thay quần áo xong, ban tổ chức gọi điện tới, thông báo cho Trình Hề nửa tiếng sau đi thảm đỏ, bây giờ có thể chuẩn bị qua đó.

Tay chân luống cuống đeo phụ kiện lên, mặc thêm áo vest, sau đó Triệu Tiểu Đào dẫn Trình Hề đến khu chuẩn bị đi thảm đỏ. Từ phía xa, Trình Hề đã nhìn thấy logo của một hãng đồng hồ nổi tiếng được in trên tấm bảng ký tên ở thảm đỏ, chắc là nhà tài trợ duy nhất của lễ trao giải âm nhạc lần này.

Trình Hề thích sưu tập đồng hồ, nên có biết đến thương hiệu này. Gần đây cậu rất bận, nên cũng không chú ý đến sản phẩm mới của hãng này, bây giờ lòng có chút ngứa ngáy, lấy điện thoại di động ra định tìm hiểu thử có kiểu nào đẹp hay không.

Lúc này, hai nghệ sĩ ở phía trước bắt đầu nói chuyện với nhau. Nhưng hai người nói tiếng Hàn, Trình Hề nghe chẳng hiểu gì cả, chỉ loáng thoáng nghe thấy tên Đào Thời Diên, hơn nữa tần suất xuất hiện rất nhiều lần.

Đây là lễ hội âm nhạc, chẳng liên quan gì đến điện ảnh cả, Đào Thời Diên không thể xuất hiện ở đây được. Trình Hề nghĩ mấy cô ấy đang bàn luận về bộ phim nào đó của Đào Thời Diên, nên không để ý đến nữa, mà tiếp tục yên tâm lướt điện thoại.

Tiếp đó trên trang chủ của hãng đồng hồ, cậu nhìn thấy người đại diện toàn cầu cho các sản phẩm mùa hè mới —— diễn viên nổi tiếng Đào Thời Diên.

Trình Hề: “……….”

Không sao, không cần phải hoang mang, chỉ là chút chuyện nhỏ nhặt mà thôi. Mặc dù theo thông lệ các nhà tài trợ mời người đại diện tới làm khách mời đặc biệt là chuyện rất bình thường, nhưng không đến nỗi trùng hợp như thế, đúng không?

Ngay sau đó, phía sau vang lên tiếng động cơ, hai nữ nghệ sĩ Hàn Quốc phấn khích gọi: “Thời Diên oppa, Thời Diên oppa!”

Chính là trùng hợp như vậy đó ~

Trình Hề hoàn toàn cạn lời.

Bởi vì từng tham gia một số bộ phim bom tấn hợp tác giữa Trung Quốc và nước ngoài, nên Đào Thời Diên đã có độ nổi tiếng nhất định ở trên trường quốc tế, fans hâm mộ rải rác khắp mọi nơi. Trình Hề không quay đầu lại nhìn, nhưng qua tiếng ồn ào, có thể đoán được anh đang bị một nhóm người vây quanh, xin chữ ký, add kakao talk.

Ngoài ra, dường như có một ánh mắt luôn dừng lại trên người cậu, Trình Hề lười không muốn tìm kiếm nguồn gốc của ánh mắt là ai.

Thời gian đi thảm đỏ ít hơn nhiều so với thời gian chờ đợi, sau khi ký tên lên bảng chữ ký, tạo dáng cho giới truyền thông chụp ảnh, rồi hỏi đáp một số câu trả lời ngắn gọn với MC, thì Trình Hề rốt cục cũng được ngồi vào ghế của khách mời.

Là cựu thành viên của girlgroup Hàn Quốc, Thẩm Ý thường có mặt tại các lễ trao giải liên châu lục. Có lẽ biết tình bạn của hai người rất tốt, nên ban tổ chức xếp chỗ ngồi của hai người gần nhau. Thẩm Ý vừa ngồi xuống đã phấn khích nói: “Tiểu Trình, ban nãy có nhìn thấy Thời Diên không? Hôm nay cậu ấy đẹp trai ghê đó!”

“Cách xa quá, em không nhìn thấy.” Trình Hề nói qua loa một câu.

“Hôm nay kiểu tóc của cậu không tệ, mặc đồ cũng quy củ, sợ mắc lỗi à? Thật ra mức độ cởi mở của Hàn Quốc và Nhật Bản cũng giống Trung Quốc cả thôi.”

Trình Hề không trả lời, mà im lặng quấn áo vest lại, giấu kỹ áo lụa mỏng đầy tua rua của mình đi.

Với thân phận của Đào Thời Diên, chắc chắn sẽ là điểm nhấn của thảm đỏ, sau khi anh từ bên ngoài bước vào ngồi xuống hàng ghế đầu tiên của khách mời đặc biệt, phần trình diễn và trao giải của buổi lễ chính thức được bắt đầu.

Trình Hề ngồi giữa hàng thứ ba, cụp mắt xuống là có thể nhìn thấy Đào Thời Diên, cậu lập tức hiểu ra vì sao Thẩm Ý lại khen anh đẹp trai mãi.

Có lẽ gần đây đóng phim quá mệt, thân hình của anh gầy đi một chút. Toàn bộ tóc đều vuốt ra sau, để lộ ngũ quan thâm thúy anh tuấn. Kết hợp cùng một cái áo choàng ngoài dài tới chân, giống như vừa bước ra từ truyện tranh vậy.

Tầm mắt Trình Hề rơi trên người anh mấy giây.

Giống như sau lưng có mọc mắt, Đào Thời Diên bỗng nhiên xoay người lại!

Hơn một tháng mới lại bốn mắt nhìn nhau, biểu cảm trên mặt Trình Hề không có gì thay đổi, cậu nhẹ nhàng gật đầu với Đào Thời Diên.

Vừa lịch sự vừa xa cách, chẳng bắt bẻ được gì.

Đào Thời Diên sửng sốt, đến mức bỗng chốc quên đáp lại cậu.

Trình Hề biểu diễn trước Thẩm Ý, thấy sắp tới giờ mình lên sân khấu, Trình Hề bèn chào cô, rồi đi vào hậu trường từ cửa hông.

Hai mươi phút sau, Trình Hề ra trận với một đoạn nhảy solo. Thấy rõ trang phục biểu diễn trên người cậu, mắt của Thẩm Ý và khán giả đang ngồi xem livestream trước màn hình đều dính chặt lên nó!

[A a a a đây là con trai của tui ư? Đây là con trai của tui thật ư? Con trai của tui học được cách quyến rũ con gái nhà người ta rồi, mẹ già mừng cho con!!]

[Mau mặc áo khoác lại, cơ bụng của anh chỉ có thể cho em xem thôi, nhanh lên (á á á) ——]

[Body hoàng kim này, đôi chân này vòng eo này, tuyệt quá tuyệt quá huhuhu hôm nay cũng là một ngày bị cưa cưa lấy mạng TT]

[Mặt mộc, tóc ướt rồi còn thêm cả quả áo sơ mi như ẩn như hiện, giống như vừa từ trên trời sà xuống, vừa thuần khiết vừa quyến rũ phải không? Thêm đùi gà cho stylist, từ nay nam chính trong mộng x đã có mặt mũi rồi!]

[……………….]

Đào Thời Diên cũng nhìn Trình Hề chằm chằm.

Đây là lần đầu tiên anh xem Trình Hề biểu diễn trực tiếp.

Cằm của cậu nhóc hơi giương lên, đôi chân cực kỳ dài. Vòng eo hẹp giấu dưới lớp tua rua uốn lượn theo từng bước nhảy, vừa mảnh mai vừa mạnh mẽ.

Nhảy đến đoạn dừng, cậu nhìn về hàng ghế khán giả, sự tự tin và lực công kích mạnh mẽ trong ánh mắt thậm chí làm người ta không nhịn được mà muốn phục tùng.

………Hóa ra anh bạn nhỏ thích uống nước dâu tây, đứng trước mặt anh cứ hơi một tí là đỏ mặt, lên sâu khấu sẽ biến thành một người mạnh mẽ, chói mắt và rực rỡ đến vậy.

Đào Thời Diên thất thần.

Đợi đến khi lấy lại tinh thần, phần trình diễn của Trình Hề cũng đã kết thúc, khách mời đang công bố người nhận được giải thưởng.

“Người giành được giải ‘Người mới xuất sắc nhất khu vực Châu Á – Thái Bình Dương’ là ——” khách mời dừng lại mấy giây, sau khi úp mở được một lát thì mỉm cười nói: “Trình Hề – người vừa nãy đã cho chúng ta được mở rộng tầm mắt! Chúng ta cùng chúc mừng Trình Hề nào!”

Ngồi xuống chưa được một phút, nghe thấy tên của mình Trình Hề lại vội vàng đi lên sân khấu nhận giải thưởng. Cậu nhận cúp bằng cả hai tay, giọng nói rất trịnh trọng: “Cảm ơn những người đã giúp tôi từ dưới khán đài từng bước một đứng ở nơi đây, tôi sẽ báo đáp các bạn bằng những sân khấu tuyệt vời hơn.”

Nói đến hai chữ ‘sân khấu’, trong mắt cậu lại lấp lánh ánh sáng của sự nhiệt huyết.

Trái tim như bị ánh sáng trong mắt cậu đốt cháy, Đào Thời Diên hít sâu một hơi, xoa dịu lồng ngực đang đánh trống ầm ĩ của mình.

Lần này tới đây Thẩm Ý cũng có thu hoạch, giành được giải nữ ca sĩ được yêu thích nhất. Tâm trạng của cô rất vui, lễ trao giải vừa kết thúc đã nhảy nhảy nhót nhót chạy về phía Đào Thời Diên: “Thời Diên, đợi chị với.”

Đào Thời Diên hờ hững đáp một tiếng: “Ừm, Trình Hề đâu?”

“Chị đã bảo sao cứ có cảm giác cậu đang tìm người mà, hóa ra là tìm cậu ấy à. Tiểu Trình không muốn bị đám phóng viên chặn đường, nên đã ra ngoài sớm 20 phút rồi… ngày mai cậu về nước chưa?”

“Xem tình hình đã,” Đào Thời Diên hỏi: “Có việc gì à?”

Thẩm Ý sống ở Hàn Quốc mấy năm, những chỗ lớn nhỏ gần như đều đã đi hết, cũng xem như là một nửa người Hàn Quốc. Sau khi rời nhóm, mỗi lần qua Hàn Quốc hoạt động cô đều sẽ ở lại thêm mấy ngày, chiêu đãi bạn bè ở Hàn Quốc của mình, tiện thể hoài niệm khoảng thời gian như địa ngục của ngày trước.

Nghe thấy vậy, Thẩm Ý mỉm cười nói: “Chị biết một nhà hàng thịt nướng ngon lắm, nếu chưa về thì chị dẫn cậu tới đó nếm thử.”

Đào Thời Diên: “Có gọi Trình Hề không?”

“Chưa, chị định lát nữa mới gọi cho cậu ấy.”

“À,” Đào Thời Diên dừng một lát rồi nói: “Sau khi gọi xong thì báo cho tôi một tiếng.”

Một đoạn hội thoại không đầu không đuôi, đến lúc kết thúc Thẩm Ý cũng chẳng biết anh có về nước hay chưa, chỉ biết người này sắp treo luôn hai chữ ‘Trình Hề’ ngoài miệng rồi.

Lên xe bảo mẫu của mình, Thẩm Ý nhiệt tình hỏi thăm em trai Trình Hề, nhưng không nhắc đến Đào Thời Diên, vì dù sao thì Đào Thời Diên cũng chưa quyết định.

Đúng lúc Trình Hề cũng muốn đi dạo showroom ở Hàn Quốc, có Thẩm Ý đi cùng có thể giúp đỡ việc giao tiếp. Hai người bắt nhịp được nhau, quyết định ngày mai tới showroom rồi mới đi ăn thịt nướng.

Hẹn thời gian với Trình Hề xong, Thẩm Ý ấn số của Đào Thời Diên: “Alo, Thời Diên, ngày mai Tiểu Trình cũng đi.”

“Được,” Đào Thời Diên trả lời chẳng chút do dự: “Vậy ngày mai tôi cũng đi.”

Thẩm Ý: “…………..”

Đến lúc này, cuối cùng cô cũng hiểu cái câu ‘Xem tình hình’ là xem tình hình của ai rồi.

Cmn đi quá xa rồi đó!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.