Tôi Có Thể Ở Chung Với Anh Không

Chương 55: Chương 55: Tình Yêu Dẫn Lối




Trình Hề và Thẩm Ý hẹn nhau vào 1h chiều, sau khi lại mất ngủ như trước đây, cậu rót một ly cà phê thật bự, rồi cùng Triệu Tiểu Đào tới sảnh khách sạn để đợi xe của Thẩm Ý đến đón.

Thẩm Ý và công ty cũ hủy hợp đồng trong hòa bình, không tranh cãi với nhau bất cứ điều gì, nên cho đến giờ, mỗi lần Thẩm Ý có hoạt động ở Hàn Quốc, công ty cũ đều sẵn lòng cử người và xe tới giúp cô.

Đúng lúc Trình Hề muốn cho Triệu Tiểu Đào nghỉ ngơi, nên không bảo anh ta liên hệ xe, mà quyết định ngồi nhờ xe Thẩm Ý ra ngoài đi dạo.

Đợi ở sảnh khách sạn một lúc lâu, cuối cùng xe cũng tới, thấy cậu lên xe Thẩm Ý ngạc nhiên nói: “Cậu cứ thế này mà ra ngoài ấy hả?”

Trình Hề nhìn áo thun, quần thể thao, đôi giày yezzy350 của mình, hình như chẳng có chỗ nào không phù hợp cả: “Vâng, đi dạo phố nên em muốn ăn mặc thoải mái một chút.”

“Không phải là vấn đề có thoải mái hay không, mũ, khẩu trang, kính đen của cậu đâu hết rồi? Đừng nói với chị là cậu không mang theo nha.”

Đúng, Trình Hề không mang theo thật. Cậu xua tay, không đồng ý nói: “Yên tâm, em đâu phải là….”

Cậu suýt chút nữa buột miệng nói ‘Đào Thời Diên’, lời chưa kịp ra khỏi miệng thì đã chuyển thành: “Em đâu phải là ngôi sao nổi tiếng quốc tế, ở đây chẳng có bao nhiêu người có thể nhận ra em đâu.”

Thẩm Ý cạn lời.

Xem ra tên nhóc này vẫn chưa biết độ hot của mình nhỉ ~

Nhưng đã ra ngoài rồi mà còn quay về lấy đồ thì quá lãng phí thời gian, thôi đành đi bước nào hay bước đó vậy. Mang theo tâm lý may mắn, Thẩm Ý dẫn cậu đến khu trung tâm thương mại tập trung khá nhiều showroom.

Kết quả mới vừa xuống xe, chưa bước vào trong cửa hàng, bọn họ đã bị mấy cô gái Hàn Quốc xinh đẹp vây ở giữa!

Thẩm Ý bịt rất kín, kín đến mức người và vật đều không phân biệt được, mấy cô gái này tới vì ai không cần phải nói cũng biết. Trình Hề cố gắng giao tiếp với mấy cô ấy: “Các bạn nhận nhầm người rồi simida.”

(simida là đuôi câu mang tính chất trang trọng, lịch sự trong tiếng Hàn, thường dùng trong trường hợp nói chuyện với người khác một cách trang trọng, lịch sự.)

Mấy cô gái: “@#%¥&*%##¥&**.”

Trình Hề: “Các bạn rất yeppeo, tiếp tục đi dạo phố đi, ok không?”

(yeppeo: xinh, đẹp)

Thẩm Ý: “………….”

Nghe đoạn hội thoại xen lẫn giữa tiếng Trung và tiếng Hàn như ông nói gà bà nói vịt của cậu, Thẩm Ý nguýt một cái, cuối cùng cũng đảm nhận vị trí phiên dịch trong sự bẽ bàng.

“Mấy cô ấy nói là đã chính thức bị cậu đưa vào fandom rồi, đêm nay sẽ bắt đầu tổ chức cho các bạn học bình chọn.”

“Cảm ơn, kamsahamnida.”

“Mấy cô ấy hỏi cậu thích kiểu con gái như thế nào.”

Trình Hề nghĩ thầm: Giờ người tôi đang thích không phải là con gái, cậu mím môi, chẳng nói gì.

Chụp ảnh ký tên, thỏa mãn yêu cầu của nhóm fans mới này xong, Thẩm Ý kéo Trình Hề vội vàng chuồn vào trong cửa hàng.

Trình Hề thích quần áo và phụ kiện có thiết kế mạnh mẽ một chút, bình thường công việc bận rộn, thêm thân phận nghệ sĩ không tiện xuất hiện trước công chúng, nên không thể đến trung tâm mua sắm mỗi năm một lần. Việc mua quần áo toàn đặt hàng giao đến, lâu lắm rồi không đi mua sắm một cách nghiêm túc.

Showroom đa số toàn hàng hiệu, nếu chọn kỹ thì sẽ chọn được mấy bộ đồ rất đẹp. Cậu nóng lòng muốn tìm kiếm, lại thấy chị gái quản lý chạy tới, dùng tiếng Trung lắp bắp nói: “Cậu là Trình Hề?”

Sự thật chứng minh giả ngu vô dụng, Trình Hề nhắm mắt trả lời: “Là tôi.”

“Trời ơi tối qua tôi có xem phần trình diễn của cậu, cậu cool ghê, body cũng rất tuyệt!! Quần áo ở đây cậu cứ chọn tùy thích, tôi sẽ bảo nhân viên giảm giá cho cậu!”

“……..Cảm ơn, nhưng mà không cần đâu,” Trình Hề khách sáo nói: “Bạn muốn chụp ảnh hoặc ký tên không?”

Cứ vừa đi vừa chụp ảnh rồi lại ký tên như vậy, dạo hết mấy showroom, Trình Hề và Thẩm Ý không chỉ mua được đồ mình thích với giá ưu đãi, mà còn nhận được một đống quà tặng và đồ thủ công mỹ nghệ.

Đương nhiên Trình Hề cũng bị nhìn trộm cơ bụng mấy lần, nên càng cảm thấy phẫn nộ về hành vi tìm trang phục biểu diễn xuyên thấu cho cậu của Andy. Chỉ có Thẩm Ý là được hưởng niềm vui mua đồ giảm giá và ngồi mát ăn bát vàng chẳng chút gánh nặng, cũng định sau này đi ra ngoài shopping sẽ dẫn theo cậu em của mình.

Shopping hơn ba tiếng đồng hồ, mọi người hơi đói bụng, Thẩm Ý vội vàng dẫn Trình Hề, trợ lý và Triệu Tiểu Đào tới nhà hàng thịt nướng mà cô đã nói.

Lúc gọi món, nhìn thực đơn chi chít chữ, Trình Hề vội vã ngăn cản: “Chị Ý, đủ rồi đó!”

“Chưa đủ,” Thẩm Ý tiếp tục lật thực đơn: “Một lát còn ba người nữa kìa.”

“À….” Trình Hề tưởng là bạn bè ở Hàn Quốc của cô, nên không hỏi thêm gì nữa.

Thẩm Ý gọi thêm rất nhiều món ăn, suýt chút nữa dọn sạch luôn nhà hàng thịt nướng, có thể nhận ra cô rất coi trọng những vị khách lát nữa sẽ tới.

Ở Hàn Quốc mấy năm, Thẩm Ý từng đến ăn ở nhà hàng này vô số lần, nên rất thân với ông chủ ở đây. Thấy ông chủ treo biển ‘Tạm ngừng kinh doanh’, Thẩm Ý biết ơn nói: “Cảm ơn chú, làm lỡ việc kinh doanh của chú quá.”

Ông chủ là một người đàn ông trung niên rất dễ gần, nghe thấy vậy ông xua tay: “Không không không, chú không đóng cửa mới dễ ảnh hưởng đến chuyện kinh doanh ấy.

Thẩm Ý: “Dạ?”

“Tối qua trong nhà hàng của chú có bật lễ trao giải âm nhạc châu Á, có rất nhiều nữ sinh cấp ba tới đây xem với nhau,” ông chủ chép miệng: “Đến lượt cậu nhóc bên cạnh cháu nhảy, nhà hàng của chú suýt chút nữa bị tiếng hét của tụi nó làm cho bật nóc. Haiz, nếu để tụi nó biết cậu ấy đến đây, chắc chú bị cảnh sát bắt vì tội gây rối trật tự công cộng mất!”

Thẩm Ý bị chọc cười, cười xong thì dùng khuỷu tay đụng đụng Trình Hề: “Này, nhóc thối, đã biết tối qua cậu hút được bao nhiêu fans chưa?”

Trình Hề: “…………..”

Trong nhà hàng chỉ có một bàn của bọn họ, nên món ăn được đưa lên rất nhanh. Thẩm Ý từ chối đề nghị giúp nướng thịt của người phục vụ, đúng lúc Triệu Tiểu Đào là vua của giới thịt nướng, bèn chủ động tự giác bưng khay lên.

Nhân lúc anh ta đang nướng thịt, Thẩm Ý đi qua một bên gọi điện thoại.

“Alo, cậu đến đâu rồi…. sắp đến rồi hả, vậy thì được, chị sợ đồ ăn nguội mất… cậu ấy ở đây, mua nhiều đồ lắm…. ừ, tụi chị ngồi ở bàn thứ ba từ cửa vào, cậu bước vào là thấy ngay đó….”

Cả cuộc gọi cô đều giao tiếp với đối phương bằng tiếng Trung, Trình Hề cảm thấy rất khó hiểu —— không phải bạn bè Hàn Quốc của Thẩm Ý, vậy có thể là ai?

Năm phút sau, cậu nhận được câu trả lời.

Đào Thời Diên trang bị đầy đủ, kính đen, khẩu trang đen che khuất hơn nửa khuôn mặt, đi theo sau là Trương Tĩnh và quản lý Kim Khôn.

Hơn một tháng không gặp riêng, Trình Hề cứ tưởng lúc gặp lại có thể hờ hững với anh, nhưng không ngờ, khoảnh khắc ngửi được mùi hương chỉ thuộc về Đào Thời Diên, lồng ngực của cậu vẫn không nhịn được mà rung động.

“Xin lỗi, tôi tới muộn.”

Đào Thời Diên nhìn lướt qua những chỗ ngồi còn lại, rồi cực kỳ tự nhiên ngồi xuống cạnh Trình Hề.

“Chị thấy cậu cố ý thì có,” Thẩm Ý bĩu môi: “Thịt vừa nướng xong thì cậu tới, rõ ràng là muốn ngồi mát ăn bát vàng!”

“Không tìm được vị trí, nên đến muộn một chút,” Đào Thời Diên thoải mái nói: “Bữa này em mời, mọi người muốn ăn gì thì cứ gọi.”

Trợ lý của Thẩm Ý là con gái, nghe thấy vậy bèn che ngực, kích động đến mức suýt chút nữa ngất đi: “Má ơi, em không nghe nhầm chứ, ảnh đế Đào muốn mời em ăn cơm? Việc này đủ để em ra ngoài khoe khoang cả đời!!”

Phản ứng này vừa chân thực vừa khoa trương, mọi người trên bàn đều bị chọc cười. Trong tiếng cười ồn ã, Đào Thời Diên quan sát cậu nhóc bên cạnh.

Gầy rồi, cánh tay nhỏ săn chắc hơn một chút, mặt hơi tiều tụy, chắc là gần đây không được nghỉ ngơi tốt.

Nhìn cậu mấy giây, Đào Thời Diên bèn thu tầm mắt lại, nhận đĩa đồ ăn mà Thẩm Ý đưa qua.

Bọn họ ngồi bàn vuông tám người lớn nhất trong nhà hàng, Thẩm Ý và trợ lý ngồi một bên, Trương Tĩnh Kim Khôn ngồi một bên, Triệu Tiểu Đào ngồi một bên, bảy người ngồi vừa vặn, không đến nỗi quá chật, mà cũng tiện để trò chuyện.

Lâu lắm rồi không gặp Trình Hề, Trương Tĩnh rất nhớ cậu, cô bắt đầu hỏi hết câu này đến câu khác: “Cam Nhỏ, trên mạng vẫn luôn không có tin tức gì của cậu, cậu đang bận gì vậy? Sao gầy đi nhiều thế, có phải là do quá mệt mỏi không? Cậu cảm thấy thế nào khi nhận được giải ‘Người mới xuất sắc nhất’, công ty có thưởng gì cho cậu không? Gần đây có hẹn hò với ai không, hôm qua cậu làm chị shock quá chời, có còn cơ hội cho chị theo đuổi cậu không vậy?”

Đương nhiên, cô đã có bạn trai ổn định rồi, câu cuối cùng chỉ là nói đùa mà thôi. Trình Hề bị cô hỏi nhiều như thế thì cảm thấy hơi bất đắc dĩ, cậu hắng giọng.

Đào Thời Diên ngồi thẳng người lại, vểnh tai lên nghe.

“Sau khi quay về từ đoàn phim, em vẫn luôn bế quan để chuẩn bị cho album thứ hai, nên không tìm thấy tin tức gì trên mạng cả; gầy là do cố ý giảm cân vì tạo hình, chứ không phải vì mệt; thật ra so với giải thưởng người mới xuất sắc nhất, em càng muốn giành được giải album xuất sắc nhất hơn; còn chuyện hẹn hò ấy hả, sợ là chị không có cơ hội rồi….”

Đào Thời Diên lập tức nhíu mày.

Trình Hề dừng mấy giây rồi nói tiếp: “Em không có ý định yêu đương hẹn hò, với lại công ty cũng không đồng ý.”

Hóa ra là như vậy, lông mày Đào Thời Diên lại giãn ra.

Nghe thấy không có cơ hội, Trương Tĩnh vừa lau nước mắt vừa bớt thời gian nhìn nguyên liệu trên khay nướng, không nhịn được mà bày tỏ ‘sự yêu thương’ cuối cùng: “Cam Nhỏ, thức ăn chắc cũng đã chín rồi, để chị gắp cho cậu ~”

“Cạch ——”

Ngay sau khi Trương Tĩnh nói xong, bốn đôi đũa cùng gắp đồ ăn để lên đĩa của Trình Hề.

Tốc độ nhanh nhất đương nhiên là Triệu Tiểu Đào – vua thịt nướng, anh ta gắp cho nghệ sĩ của mình một miếng thịt nạc lưng có độ phân bố thịt lẫn mỡ đều và ngon nhất; người thứ hai là Trương Tĩnh, cô thấy Trình Hề quá gầy, nên chọn cho cậu một miếng sườn cừu có khá nhiều thịt mỡ; người thứ ba là chủ nhà Thẩm Ý, nhà hàng này có món chân gà nướng là ngon nhất, cô muốn cho Trình Hề nếm thử;

Người cuối cùng, cũng là người ngồi gần nhất – Đào Thời Diên đang ngồi bên cạnh cậu. Tôm hùm mổ lưng, bao gồm cả vỏ và thịt, anh đều gắp hết cho Trình Hề.

“Thời Diên, quá đáng lắm nha, chị mới gọi được hai con tôm hùm thôi đó.” Thẩm Ý hơi bực mình.

Đào Thời Diên: “Ông chủ, thêm mười con tôm hùm nữa.”

……Được rồi, Thẩm Ý ngoan ngoãn im miệng.

Thật ra Trình Hề hơi lúng túng, cậu không ngờ sẽ xảy ra tình huống như thế này, nên chỉ có thể miễn cưỡng nhận lấy hết.

Nhưng cậu là người nhỏ tuổi nhất trên bàn, được các anh các chị chăm sóc là chuyện rất bình thường, không ai nói gì cả.

Khúc nhạc dạo ngắn qua đi, mọi người tiếp tục nói chuyện, trong đó Thẩm Ý và Trương Tĩnh nói nhiều nhất, tính tình của Trình Hề không hoạt bát, ai nhắc đến cậu thì cậu mới nói, thời gian còn lại đều dùng để xử lý đống thức ăn xếp thành ụ núi nhỏ ở trong đĩa.

Đào Thời Diên hoàn toàn không tham gia vào cuộc thảo luận của các cô ấy, mà thong thả ăn thức ăn, thỉnh thoảng liếc nhìn cậu nhóc bên cạnh.

Có lẽ là thói quen hình thành lúc còn là thực tập sinh nên cậu nhóc ăn rất nhanh, chỉ một lát đã giải quyết sạch sẽ chân gà và thịt, chỉ còn con tôm hùm lớn nhất bắt mắt nhất kia là chưa đụng vào.

…….. Chẳng lẽ không thích ăn?

Đào Thời Diên bình tĩnh thử thăm dò gắp cho cậu một miếng thịt nạc lưng. Cậu nhóc không nói không cần mà vẫn nhận lấy như thường, sau đó gắp miếng thịt để qua một bên đĩa.

Mãi cho đến khi bữa tiệc kết thúc, cậu vẫn không đụng vào hai thứ đó. Đào Thời Diên hoàn toàn có thể khẳng định, không phải là cậu nhóc không thích ăn tôm hùm.

—— Mà chỉ là không thích ăn tôm hùm do anh gắp cho mà thôi.

Anh lập tức cảm thấy chẳng ngon miệng nữa.

Nhiều người cộng thêm đồ ăn siêu ngon, nên bữa cơm này ăn đến tận tối. Thẩm Ý vỗ bụng, đau xót nói: “Áu áu áu ăn nhiều quá chị sắp mập đến nơi rồi! Đi, chúng ta đi dạo bờ sông cho tiêu cơm!”

Trương Tĩnh chần chừ: “Liệu có bị người ta nhận ra không?”

“Yên tâm, chị biết một nơi rất tuyệt nhưng ít người đến, phù hợp để tản bộ hóng gió, các cục cưng đi theo chị!”

Trình Hề không muốn đi, đối với cậu mà nói, ở bên cạnh Đào Thời Diên thêm một giây đều rất khó chịu.

Nhưng nhìn dáng vẻ hạnh phúc của Thẩm Ý, cậu không thể nói được lời từ chối, nên cuối cùng vẫn lên xe với mọi người khởi hành đến địa điểm tiếp theo.

‘Nơi rất tuyệt’ mà Thẩm Ý nói là một đoạn bờ sông nằm khuất trong khu dân cư cũ, cư dân ở đây chủ yếu là người cao tuổi, ít hoạt động về đêm, cả bờ kè sạch sẽ yên bình, là nơi thích hợp nhất để tản bộ sau khi ăn xong.

Giống như trên bàn cơm, ba cô gái líu ra líu ríu đi đầu tiên; Triệu Tiểu Đào và Kim Khôn đang bàn luận về một show tuyển chọn idol thời gian gần đây, đi ở chính giữa; Trình Hề vốn đi sau cùng, nhưng lại nhìn thấy Đào Thời Diên cố ý chậm lại mấy bước, có lẽ là cách khoảng nửa mét, dần dần thành đi song song với cậu.

Hai người lâu lắm rồi không liên lạc, mấy ngày nay Trình Hề luôn muốn hỏi Đào Thời Diên đã nghĩ ra cách bồi thường hay chưa, ban nãy bàn ăn quá nhiều người nên nói chuyện không tiện, giờ vừa đúng dịp luôn.

“Thầy Đào,” Trình Hề gọi anh: “Cái hộp gỗ…. anh đã nghĩ xong chưa?”

Đào Thời Diên: “Chưa.”

Trình Hề chậm rãi gật đầu: “Nếu như nghĩ xong thì cứ nói với em, em sẽ không quỵt nợ đâu.”

Nhưng cậu không biết, không phải là Đào Thời Diên chưa nghĩ ra, mà anh vốn không muốn nghĩ.

Ban đầu là do anh để hộp gỗ trong phòng vệ sinh, không nói cho Trình Hề biết sự quan trọng của nó, trong chuyện này anh cũng có một phần trách nhiệm, không thể chỉ trách Trình Hề.

Thứ hai, dưới sự bảo vệ cẩn thận của anh, chong chóng giấy mặc dù đã khô, nhưng cuối cùng vẫn rách thành mấy mảnh, không thể ghép lại thành dáng vẻ ban đầu của nó nữa. Đồ đã hư rồi, truy cứu ai đúng ai sai cũng có ý nghĩa gì đâu chứ?

Điều thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất. Giống như suy nghĩ của Trình Hề, anh có thể cảm nhận được một khi vấn đề hộp gỗ giải quyết xong, thì cũng đến lúc hoàn toàn cắt đứt quan hệ với anh bạn nhỏ rồi.

Trong bảy năm kể từ khi bắt đầu đóng phim, bắt đầu mở phòng làm việc, người xung quanh tới tới lui lui là chuyện rất bình thường. Anh từng gặp vô số trường hợp phản bội hoặc bỗng nhiên bốc hơi khỏi thế gian, từ lâu đã quen với những mưu mô, sự lạnh lùng và vô tình của ngành giải trí.

Chỉ có lần này, anh không muốn trở thành người xa lạ với Trình Hề, không muốn một chút nào.

“Sau này rồi nói,” Đào Thời Diên dừng một lát rồi nói tiếp: “Tiểu Hề, đừng quá xa lạ với tôi.”

Không xa lạ? Vậy em còn có thể làm thế nào?

Trình Hề hậm hực nghĩ, chẳng lẽ phải nói với anh rằng, em nhớ anh nhớ anh lâu lắm rồi sao?

Bờ kè không dài, chỉ nửa tiếng đã đi đến đầu kia. Tập thể ảnh đế, ca hậu, và một lưu lượng tuyến một mới nổi xuất đầu lộ diện rất dễ gặp sự cố, Thẩm Ý nói: “Sắc trời không còn sớm nữa rồi, hôm nay chúng ta tới đây thôi, sau này có thời gian thì tụ tập tiếp.”

Trình Hề “Vâng” một tiếng: “Chị Ý, phiền chị đưa em và anh Tiểu Đào về với.”

Vốn Thẩm Ý cũng định như vậy, đang chuẩn bị mở miệng đồng ý, thì lại đột nhiên nghe thấy người phía sau lưng ho nhẹ một tiếng.

“…Ơ, hình như không được rồi Tiểu Trình,” Thẩm Ý vội vàng sửa miệng: “Chị ăn nhiều quá, đang rất muốn đến phòng vệ sinh, không nhịn nổi nữa rồi. Chị quay lại phòng vệ sinh đã, để Thời Diên chở em về đi!”

Còn chưa dứt lời, người đã chạy xa hơn ba mét.

Trình Hề thật sự cạn lời —— “Không nhịn được” mà chị còn dám chạy nhanh như vậy sao?

Trải qua ngày hôm nay, Triệu Tiểu Đào đã có cái nhìn mới về sự nổi tiếng của Trình Hề. Giờ nếu gọi xe hoặc di chuyển bằng phương tiện giao thông công cộng, anh ta sợ rằng mình và Trình Hề sẽ không lết nổi về đến khách sạn mất.

“Trình Nhi,” Triệu Tiểu Đào yếu ớt nói: “Hay là ngồi nhờ xe của ảnh đế Đào về nhé.”

Trình Hề hiểu được cái gì nên cái gì không nên, cậu hít sâu một hơi, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Tình hình về sau cũng tạm ổn, trên đường về có lẽ do Trương Tĩnh đã mệt nên không tiếp tục bắt chuyện với cậu nữa. Đào Thời Diên thì không biết là đang suy nghĩ cái gì, cứ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Kim Khôn và Trình Hề không thân lắm, nên chỉ lịch sự nói chuyện với nhau vài câu, phần lớn thời gian trong xe đều rất yên tĩnh, cái tình huống lúng túng như trong tưởng tượng cũng không thấy xuất hiện.

Nửa tiếng sau, Triệu Tiểu Đào nói tài xế dừng lại ở ven đường, sau khi cảm ơn Trình Hề bước xuống xe, vừa quay đầu lại phát hiện ra Đào Thời Diên cũng theo xuống, nói muốn đưa cậu đến tận cửa phòng.

Cả một buổi trưa đều đã vượt qua rồi, không ngại gì mấy phút này nữa, Trình Hề không nói gì, mà nhấc chân bước vào thang máy trước.

Dường như lâu đến mức đã trôi qua cả một thế kỷ, cửa thang máy cuối cùng cũng “Đing” một tiếng mở ra, Trình hề lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, cậu mỉm cười nói: “Thầy Đào, cảm ơn anh đã đưa bọn em về, em cũng không biết phải đáp lại thế nào, sau này cần giúp đỡ gì thì cứ liên lạc với em nhé.”

Mấy câu nói lễ phép lịch sự, rất có thành ý cảm ơn tiền bối, nếu như đổi thành Lâm Tuyết Phong, nhất định sẽ khen cậu là người biết khiêm tốn, hiểu được cách cảm ơn.

Thế nhưng Đào Thời Diên chỉ thấy cổ họng khô khốc, khô đến mức không thể phát ra một tiếng nào. Anh không nói gì mà hơi gật đầu, trơ mắt nhìn anh bạn nhỏ càng đi càng xa.

Khách sạn của Đào Thời Diên cách chỗ Trình Hề không xa, chạy xe không đến năm phút đồng hồ, ba người của phòng công tác đã về đến nơi.

Phòng của Trương Tĩnh ở tầng 9, của Kim Khôn và Đào Thời Diên là tầng 20. Chờ cô xuống phòng, Kim Khôn không tỏ thái độ gì, chỉ vỗ vỗ vai Đào Thời Diên, “Người anh em, cần tớ uống cùng cậu một ly không?”

Lúc này Đào Thời Diên mới phản ứng lại, bản thân mình thất thần quá lâu bị người khác phát hiện ra. Vẻ mặt của anh vẫn như thường: “Không cần, không có chuyện gì đâu.”

“Hoặc là….” Kim Khôn đề nghị: “Tớ tâm sự với cậu cũng được, chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy rồi, ngay đến cả tớ cậu cũng không tin tưởng được à?”

Đào Thời Diên hơi do dự, việc anh không giỏi nhất chính là tâm sự, trong mắt anh tâm sự là biểu hiện của sự yếu ớt, người mạnh mẽ đương nhiên sẽ tìm cách để hóa giải cảm xúc của chính mình.

Có thể là do người trong cuộc nên mơ hồ, có chút cảm xúc đúng là anh thật sự không thể hóa giải nổi, hơn nữa ngày càng lên men nghiêm trọng hơn, nếu cứ để mặc nó lên men như vậy, không biết rồi sẽ phát triển thành như thế nào nữa.

Quẹt thẻ mở cửa, Đào Thời Diên ngầm cho phép Kim Khôn đi theo vào. Anh cởi áo khoác ra, không thèm để ý đến suy nghĩ của quản lý nhà mình, mà thả người chìm sâu vào ghế sô pha, ngón tay xoa nhẹ mi tâm.

Học chung bốn năm, làm đồng nghiệp với nhau bảy năm, Kim Khôn đã từng nhìn thấy dáng vẻ hăng hái của anh, nhìn thấy dáng vẻ tự tin của anh, nhìn thấy anh đa mưu túc trí, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy anh như hiện tại………..Yếu đuối, bất lực, chán nản…..

Không biết nên dùng từ gì để miêu tả, nói chung chính là mang theo quầng sáng mạnh mẽ thuận buồm xuôi gió đi đến tận ngày hôm nay, không thể nghi ngờ gì nữa, Đào Thời Diên là một người có tính cách rất mạnh mẽ.

Thế nên thứ khủng khiếp gì đã khiến anh trông như thế này?

Kim Khôn lấy hai chai bia ra, đẩy đến trước mặt anh một chai: “Thời Diên, rốt cục là làm sao vậy? Nói tớ nghe thử xem.”

Đào Thời Diên đẩy bia lại, anh luôn thích suy nghĩ trong trạng thái tỉnh táo: “Thật ra cũng không có gì.”

Cho dù anh không nói, nhưng Kim Khôn cũng có thể đoán ra vài phần: “Liên quan đến Trình Hề?”

“……….Ừ, liên quan đến Trình Hề.”

Hiểu rất rõ tính cách người anh em của mình, Kim Khôn không gặng hỏi. Sau một lúc im lặng, Đào Thời Diên thả tay xuống, kể lại đơn giản chuyện Trình Hề làm rơi hộp gỗ cho anh ta nghe.

Trong tất cả những người bên cạnh Đào Thời Diên, thì chỉ có Kim Khôn là biết đến sự tồn tại của Chong Chóng Nhỏ. Mí mắt anh ta hơi giật giật, hiểu ra tình huống, anh ta dè dặt nói: “Thời Diên, tớ hỏi cậu mấy câu hỏi nhé.”

“Hỏi đi.”

“Thứ nhất, cậu có trách Trình Hề vì làm hỏng chong chóng giấy không?”

Đào Thời Diên: “Không trách.”

“Được, thứ hai. Nếu như chong chóng giấy đó là tớ làm hỏng, cậu sẽ xử lý tớ thế nào?”

Đào Thời Diên nhíu mày: “Làm cậu biến mất khỏi thế giới này luôn.”

Kim Khôn: “………….”

Kim Khôn cố kiềm chế kích động muốn từ chức: “Được rồi, câu hỏi cuối cùng, nếu như bây giờ phải chọn giữa ‘mãi mãi không tìm được Chong Chóng Nhỏ’ với ‘mãi mãi không nhìn thấy Trình Hề’ cái nào sẽ khiến cậu không thể chịu nổi, cậu chọn cái nào?”

Đào Thời Diên không chút do dự: “Mãi mãi không nhìn thấy Trình Hề.”

Trả lời xong, không đợi Kim Khôn nói tiếp, chính Đào Thời Diên cũng phải giật mình.

Tại sao trong vô thức…….anh lại đưa ra lựa chọn này?

Đào Thời Diên nhắm mắt lại, cẩn thận suy ngẫm lý do bản thân mình cố chấp đi tìm Chong Chóng Nhỏ. Không nghi ngờ chút nào, ở trong lòng anh, Chong Chóng Nhỏ đã trở thành người thân của anh. Nếu có thể tìm được nhóc con, anh nguyện ý đem toàn bộ tài sản của mình cho cậu nhóc đó, để cậu nhóc đó có thể thoải mái không lo không nghĩ sống trên cuộc đời này.

Nhưng nếu như không tìm được, dường như cũng không quá khó khăn để chấp nhận nó, chỉ cần nghĩ rằng Chong Chóng Nhỏ đang sống hạnh phúc ở một nơi nào đó là tốt rồi.

Nhưng ngược lại, chỉ cần nghĩ tới việc mãi mãi không nhìn thấy Trình Hề nữa, trái tim của anh giống như bị một bàn tay lớn bóp chặt, không thể thở nổi.

…………….Thì ra ở trong lòng anh, không biết từ bao giờ, vị trí của Trình Hề đã vượt xa Chong Chóng Nhỏ rồi.

Đúng vậy, mấy năm nay anh chưa bao giờ dừng việc tìm kiếm Chong Chóng Nhỏ. Vì Chong Chóng Nhỏ mà từ bỏ sự nghiệp của gia tộc họ Đào, buông tha cuộc sống an nhàn thoải mái, một mình bước chân vào showbiz dốc sức làm việc, chỉ vì muốn đứng ở nơi cao nhất, để Chong Chóng Nhỏ chỉ cần liếc mắt là thấy được anh.

Vì manh mối khó nắm bắt nên trong cuộc đời dài đằng đẵng này, việc ‘tìm được Chong Chóng Nhỏ’ đã trở thành chấp niệm dai dẳng nhất của anh.

Không sai, là chấp niệm, mà không phải là nơi con tim hướng về, không phải là tình yêu dẫn lối.

Âm thanh của bọt bia trong không khí nghe rất vui tai, Đào Thời Diên mở mắt ra, rồi chợt mỉm cười ——

Giờ chỉ có một người làm anh canh cánh trong lòng, người đó tên là Trình Hề.

Từ lâu anh đã thích anh bạn nhỏ tóc đỏ rồi, muốn trêu cậu xấu hổ, muốn chọc cậu đỏ mặt, muốn nhìn thấy cậu vui vẻ, muốn….. hoàn toàn giữ lấy cậu.

Không thể nào tự kiềm chế được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.