Nói thật tâm trạng của Đỗ Cửu đối với Tần Cửu Chiêu ở thế giới này cực kỳ phức tạp, cảm xúc khi y nhìn thấy Quỷ Vương biến mất còn chưa kịp lắng xuống đã bị đưa tới đây.
Vòng đi vòng lại nhiều thế giới như vậy, qua rất nhiều năm y mới lần đầu tiên động lòng, kết quả người kia chọc xong bỏ chạy, thổ lộ xong đã hất tóc đi mất.
Đỗ Cửu: “Mi còn có tác dụng gì?!” Lời nói không thể diễn tả được sự hỗn độn trong lòng y.
Cho nên y muốn nhanh chóng biết được ai là Tần Cửu Chiêu rồi lại lo sợ, tâm trạng thật sự cực kỳ mâu thuẫn.
Một mặt y nói với bản thân rằng Quỷ Vương chính là Tần Cửu Chiêu, bọn họ sẽ gặp lại nhau, nhưng gặp lại chắc chắn không phải là Quỷ Vương, người đã uống canh Mạnh Bà chuyển thế vẫn còn là hắn của kiếp trước sao?
Kẻ khiến y động lòng là Quỷ Vương, hiện giờ cả dáng vẻ và tính cách đều thay đổi thì cho dù linh hồn vẫn là linh hồn trước kia, y cũng không thể dám chắc mình sẽ động lòng thêm lần nữa.
Hệ thống: “TOT xót quá.” Một vở kịch ngược luyến dài tập sắp diễn ra trước mắt nó rồi.
Đỗ Cửu: “...”
Y như cốt truyện miêu tả, Cố Bạch Thu thật sự cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc Cơ Tiểu Cửu, từ lúc Đỗ Cửu mở cửa bước vào đã bắt đầu liên tục quan tâm dặn dò.
“Có mệt không? Lát nữa cơm mới chín, hay là em đi tắm trước nhé? Vừa hay có nước ấm, em đi tắm đi, tắm xong mặc quần áo trên giá còn quần áo dơ nhớ phải bỏ vào sọt, nếu ném lung tung nữa anh sẽ giận đấy, đúng rồi, anh có mua sữa rửa mặt cho em, em thấy chứ? Không thể dùng xà phòng được, cẩn thận nổi mụn đấy, tới lúc đó không tìm được bạn gái đâu...”
“Biết rồi.” Đỗ Cửu đóng cửa phòng tắm lại, thầm nói một câu “dài dòng” nhưng giọng điệu lại chứa sự vui sướng.
Đợi y tắm rửa trở ra thì cơm đã được dọn xong, Cố Bạch Thu thấy dáng vẻ tóc ướt nhèm nhẹp của y lập tức lấy ngay khăn lông trùm lên đầu y: “Mau lau khô, lỡ bị cảm thì sao? Em sợ tiêm lại không thích uống thuốc, tới lúc đó đừng mong anh dỗ em.”
“Biết rồi biết rồi.” Đỗ Cửu lau qua loa mấy cái, vắt khăn ngồi xuống, “Em đói lắm rồi.”
Cố Bạch Thu múc cháo đưa tới trước mặt y: “Coi chừng nóng.”
Đỗ Cửu nhìn đồ ăn trước mặt lại nhìn cháo trên tay: “Nếu Cố Bạch Thu là Tần Cửu Chiêu thì thật ra cũng không tồi.”
Cái cảm giác được quan tâm chăm sóc này thật thoải mái, khó trách Cơ Tiểu Cửu sẽ yêu anh.
Không, từ chối! Hệ thống điên cuồng lắc đầu, nếu Tần Cửu Chiêu khôi phục ký ức chắc chắn sẽ giết nó! Nó không bao giờ muốn nếm lại cảm giác sợ hãi khi bị tên điên kia chi phối nữa!
Cố Bạch Thu trong mắt Cơ Tiểu Cửu vừa làm cha vừa làm mẹ, vừa ăn cơm vừa quan tâm hỏi y hôm nay đi học thế nào, lúc học môn của các giáo viên khác có quậy phá hay không, có nộp bài tập đúng ngày hay không – cho dù anh đã hỏi thăm mấy giáo viên khác trước đó.
“Tuần tới chính là lần thi tháng cuối cùng, thi xong sẽ chia lớp lại lần nữa, nếu thành tích của em lại tụt xuống thì có thể anh không thể làm chủ nhiệm lớp em nữa đâu.”
Đỗ Cửu vội đáp: “Anh yên tâm, em bảo đảm thành tích lần này sẽ không giảm xuống, không tin anh cứ đi hỏi mấy thầy cô khác xem, dạo này em rất nghiêm túc học hành, không hề quậy phá lần nào.”
“Vậy mới được chứ.” Cố Bạch Thu tươi cười gắp cho y một đũa rau.
Đỗ Cửu gắp lên bỏ hết vào miệng.
“Tiểu Cửu.” Cố Bạch Thu thấy y ăn vui vẻ tới vậy, hỏi thử, “Em lấy tấm danh thiếp kia...”
Đỗ Cửu khựng lại, nuốt đồ ăn trong miệng xuống: “Em đi tìm hắn ta.”
“Cái gì?!” Cố Bạch Thu ngạc nhiên, đôi đũa trong tay rơi xuống bàn, hoảng loạn nói, “Em đi tìm hắn? Em gặp hắn rồi, em nói gì với hắn?”
Đỗ Cửu không ngờ anh sẽ chất vấn mình vì người đàn ông kia, ghen tị trong lòng lập tức âm ỉ trào ra, nện cái chén trong tay xuống, ném mạnh đũa lên bàn: “Nói hết cả! Nói anh chỉ thích anh trai em, đồng ý qua lại với hắn là vì hắn trông giống anh ấy, chuyện nên nói em đều đã nói cả! Làm sao? Chẳng lẽ em nói dối à? Chẳng lẽ anh thật sự thích tên kia?”
“Sao em lại có thể...” Cố Bạch Thu bỗng đứng vụt dậy, nét mặt hoảng loạn thất thố, “Ai cho em tới tìm hắn?! Đây là chuyện của anh, anh sẽ tự mình giải quyết!”
Đỗ Cửu bị trách móc trong mắt anh chọc trúng, đẩy bàn đứng dậy: “Nói với hắn thì sao chứ? Chẳng lẽ anh thật sự bị em nói trúng, anh thích hắn rồi à? Anh thích cái gì ở hắn? Gương mặt kia? Cái gương mặt giống với anh trai em đấy à?”
Cố Bạch Thu tức tối: “Đây là chuyện của anh, không liên quan gì tới em!”
Đỗ Cửu trong cơn tức giận vỗ mạnh lên bàn, tới nỗi khiến chén đĩa đều nảy cả lên: “Không phải anh yêu anh trai em sao? Không phải anh nói chỉ yêu mình anh ấy sao?! Chẳng lẽ anh chỉ yêu gương mặt của anh trai em thôi à?”
Y bị giận dữ làm mờ lý trí, bắt đầu nói chuyện không lựa lời: “Anh làm vậy không thấy có lỗi với anh trai em à? Anh ấy mất mạng vì anh, còn anh thì đền đáp cho anh ấy như vậy? Đi tìm một người trông giống anh ấy tới vấy bẩn tình cảm của anh ấy dành cho anh?! Kinh tởm! Em tuyệt đối...”
“Chát...”
Lời còn chưa dứt thì một bàn tay đã mạnh bạo vỗ lên mặt y.
“Đi ra ngoài!” Ngón tay Cố Bạch Thu run rẩy trắng bệch, trên mặt đều là tức giận và kiềm chế, “Đi ra ngoài!”
Đỗ Cửu hoàn hồn lại, nhận ra bản thân đã lỡ lời, vẻ mặt ảo não nhưng lại kiên quyết không chịu cúi đầu.
“Được, được.” Thấy y không nhúc nhích, Cố Bạch Thu hít sâu hai hơi, “Em không đi thì để anh đi!!” Nói xong xoay người bước nhanh khỏi nhà bếp, sau đó một hồi tiếng sập cửa rầm rầm truyền tới.
Đỗ Cửu không kịp ngăn cản, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng anh đạp thật mạnh vào ghế.
Đợi tới lúc xác định Cố Bạch Thu đã đi rồi lại lập tức ôm chân nhảy lò cò: “Đm đau quá!”
Đệt, cái ghế này vậy mà làm bằng gỗ đặc, còn xui rủi đụng trúng ngón chân nữa, quả thật đau thấu tim.
“Ngươi không đuổi theo sao?” Hệ thống hỏi.
“Không cần.” Đỗ Cửu liếm liếm khóe môi, quả nhiên nếm được vị rỉ sắt, Cố Bạch Thu trông gầy gò yếu đuối mà sức lực lớn tới tới vậy, hứng một cái tát giận dữ không khác gì ăn một cú đấm.
“Theo tính tình của Cơ Tiểu Cửu thì dù cho biết mình sai cũng sẽ không cúi đầu trước.”
Cho nên cũng đừng trách Cố Bạch Thu không thích y, thiếu niên nóng nảy, bộp chộp kiêu căng, mỗi lần cãi nhau đều là do Cố Bạch Thu lo nghĩ tới tâm trạng của y mà cúi đầu cho y bậc thang bước xuống, ở trong mắt Cố Bạch Thu thì Cơ Tiểu Cửu chính là một đứa trẻ chưa trưởng thành, là em trai do một tay anh chăm sóc, sao có thể nghĩ tới chuyện gì khác với y.
Đỗ Cửu chẳng những không đi tìm anh mà còn muốn bày ra dáng vẻ tổn thương chờ Cố Bạch Thu tới dỗ y.
“Tiếc cho một bàn cơm này.” Y nuốt một ngụm nước bọt, vừa rồi y chỉ mới ăn được một chút, nếu biết trước đã cố ăn nhiều hơn rồi.
Vì thiết lập nhân vật nên y chỉ có thể nhịn đói nhịn khát về phòng.
Phòng Cơ Tiểu Cửu không lớn, chỉ có một chiếc giường một cái bàn, ngay cả tủ quần áo cũng không có, quần áo vung vãi một cái bên đông một cái bên tây, trên tường dán poster ngôi sao bóng rổ, ban nhạc, còn có một tấm hình chụp chung với Cố Bạch Thu.
Trên bàn để máy tính bảng, sách vở rơi rụng lung tung, bên cửa sổ đặt một chiếc đàn ghi ta.
Dưới đất còn có khăn giấy dùng rồi, thùng rác dưới bàn dường như chỉ có tác dụng trang trí.
Đỗ Cửu: “May là ta không mắc chứng ở sạch đấy.”
Nếu đổi thành người có tật ở sạch không chừng sẽ muốn chết ngay.
Y đóng cửa lại, chất đống quần áo rơi vãi đầy đất lại cùng một chỗ dẹp đường đi vào, tuy rằng không thể OOC nhưng mấy chi tiết nhỏ không được nhắc tới này y có thể tự mình đổi được.
Dù sao trong cốt truyện gốc cũng không miêu tả rõ ràng tỉ mỉ phòng Cơ Tiểu Cửu như thế nào.
Nhưng mà y cũng không dám thu dọn quá gọn gàng, nhìn thuận mắt là được rồi.
Dọn dẹp xong y mới ôm máy tính định giết thời gian, dù sao Cố Bạch Thu tới nửa đêm mới trở về.
Máy tính Cơ Tiểu Cửu được bật lên, màn hình vừa sáng lập tức vọt ra một đợt tiếng ưm ah nếu đăng lên sẽ bị censor rồi báo cáo.
Đỗ Cửu: “...”
Hệ thống: “...”
Trong lòng Đỗ Cửu thấy mới lạ, đây là lần đầu tiên y xem loại phim này, tuy đã đi qua thế giới hiện đại nhưng vẫn là lần đầu gặp nhân vật có thiết lập xem phim heo công khai như này.
Quả thiệt là tuổi trẻ bừng bừng.
Trầm tư hai giây, y quyết tâm dứt khoát vì tình yêu với nghề mà tiếp tục giữ vững thiết lập, mở ra hàng Cơ Tiểu Cửu trữ.
Đồng thời cũng mở ra cánh cửa đi tới thế giới mới.
Tuy rằng y và Tần Cửu Chiêu cũng từng mây mưa đủ kiểu rồi nhưng lại là lần đầu tiên xem người khác làm.
Y và hệ thống trên tinh thần học tập cùng giữ gìn thiết lập nhân vật nghiêm túc mở hết phim ra xem một lần.
Đỗ Cửu xem xong đưa ra kết luận: “Ta thích công bộ thứ 3, hàng to xài tốt mặt mũi đẹp.”
Hệ thống: “Hàng của Tần Cửu Chiêu to hơn gã, kỹ thuật tốt hơn gã, giá trị nhan sắc còn cao hơn đấy.”
Đỗ Cửu híp mắt: “Còn dám bảo mi không rình coi?!”
Hệ thống: “Ta bị ép đó biết không? Đâu thể nào bắt ta phải tắt máy suốt 300 năm được.” Sao không nghĩ là nói bị thồn cơm chó hết 300 năm khổ biết chừng nào đi!
Đỗ Cửu: “Được rồi, sau này nhớ phải lịch sự biết chưa.”
Đỗ Cửu vẫn chưa đã thèm, xem xong hàng tồn của Cơ Tiểu Cửu lại quen tay quen chân mở ra trang mà cậu ta lưu lại, tiếp tục xem thẳng tới rạng sáng.
Hệ thống: “Bộ ngươi không thấy sai sai ở đâu hở?”
Đỗ Cửu nhìn chằm chằm màn hình máy tính không chớp mắt: “Gì nữa?” Thật ra Hệ thống nói cũng đúng, y xem nhiều như vậy đúng thật là không thấy có ai hàng to xài tốt hơn Tần Cửu Chiêu cả.
Hệ thống: “Ngươi cảm thấy người bình thường xem phim heo suốt 5 giờ sẽ có phản ứng gì?”
Phản ứng gì à? Dĩ nhiên là...
Hở?
Đỗ Cửu sửng sốt, cúi đầu nhìn phía dưới của mình, lại ngẩng đầu lên mặt mày hoảng hốt: “Đm, thì ra Cơ Tiểu Cửu bị bệnh liệt dương!!”
Thân là công phụ vậy mà lại không cứng nổi, khó trách cậu ta không theo đuổi được nam chính thụ.
Hệ thống: “...”
“Người xem nãy giờ là ngươi chứ không phải Cơ Tiểu Cửu!” Trán nó xổ xuống 3 gạch đen, “Kẻ khống chế thân thể này là ngươi chứ không phải Cơ Tiểu Cửu!!”
Đỗ Cửu cúi đầu im lặng hai giây: “Cho nên ý của mi là ta...”
“Chính xác.” Hệ thống đáp, “Chúc mừng ngươi cuối cùng cũng phát hiện ra vấn đề này, ngươi cẩn thận ngẫm lại xem, cho dù ở thế giới nào ngươi cũng chưa từng tự xử bao giờ, hoặc là nói chưa từng có nhu cầu đó, cho nên...”
“Ta bị bệnh liệt dương.” Đỗ Cửu lẩm bẩm tiếp nhận lời nó nói, mặt mày như thể trời đã sập xuống, “Ta vậy mà lại là kẻ liệt dương.”
Sống mấy trăm năm, giờ này y mới biết hóa ra mình bị liệt dương.
Hệ thống: “Ai bảo ngươi bị liệt dương hả?!!”
“Mi không cần an ủi ta, ta hiểu – ơ?” Đỗ Cửu đột nhiên chợt tỉnh lại, không đúng, rõ ràng y có cứng mà, mặc kệ là Tần Cửu Chiêu lúc trước hay sau khi hắn chuyển thế thành baba chủ tịch hay Quỷ Vương, rõ ràng y đều có phản ứng mà.
“Vậy nên... Chuyện gì thế này? Mi đã làm gì ta?!”
- -------------
Editor: Về đại từ nhân xưng của thế giới này, mình dùng “cậu” để gọi Cơ Tiểu Cửu, nên nếu đoạn nào là kể về quá khứ hoặc Đỗ Cửu dùng ngôi thứ 3 để suy luận ra nội tâm Cơ Tiểu Cửu thì đại từ sẽ là “cậu”, đoạn nào Đỗ Cửu tự mình diễn thì sẽ dùng “y”, mong các bạn không thấy rối.