Hệ thống cảm thấy oan muốn chết, tự dưng đi hỏi nó làm gì?
Nó cười lạnh: “Tự ngươi không cứng được lại đi trách ta à?”
“Ai nói ta không cứng được chứ, rõ ràng ta có cứng mà!” Đỗ Cửu cởi quần ra, “Không tin mi nhìn nè!”
Mười phút sau –
Hệ thống: “Được rồi, ta tin ta tin ta tin rồi được chưa.”
“Không thể!!” Đỗ Cửu tuốt kiểu gì cũng không thể khiến Cửu be bé tỉnh giấc, đỏ mắt quyết tâm, “Ta nhất định sẽ cứng được, chắc chắn sẽ cứng lên!!”
Chuyện liên quan tới danh dự của đàn ông làm sao có thể coi nhẹ chứ!!
30 phút sau ---
Hệ thống nhìn động tác lặp đi lặp lại lặp hoài lặp mãi của y tới sắp ngủ gật, không nhịn được hỏi: “Bộ ngươi không thấy đau tay à?”
Đỗ Cửu dừng tay nhìn Cửu be bé bị chà đạp tới đỏ lên, chả buồn mặc lại quần, ụp mặt vào gối khóc hu hu: “Tiêu rồi, tiêu thật rồi, cuộc đời của ta tàn rồi, ta sống còn có ý nghĩa gì nữa /(TOT)/~~”
Hệ thống: “... Chẳng lẽ ý nghĩa của cuộc đời ngươi chỉ có mỗi cái này à?!”
“Ngay cả giới tính mi còn không có thì làm sao hiểu được!” Đỗ Cửu cực kỳ đau khổ, đối với một người đàn ông mà nói, không cứng được thì cuộc đời chả còn thứ gì để trông chờ nữa.
Hệ thống hừ lạnh: “Ta không hiểu nổi, Tần Cửu Chiêu cứng là được rồi, ai quan tâm ngươi cứng hay mềm chứ.”
Đỗ Cửu không thèm để ý tới nó, đau thương chảy dài thành biển rộng.
Hệ thống không nhìn nổi nữa, nói: “Ngươi có thể vận dụng não mình một chút không? Bộ tính để nó đóng bụi trong kho à? Ngươi nói xem ngươi không có suy nghĩ gì về chuyện kia thì làm sao cứng được?”
Đỗ Cửu lò mò ngồi dậy, cúi đầu nhìn Cửu be bé lại nhìn màn hình máy tính còn đang phát cảnh rên rỉ thở dốc, hở? Hình như đúng á.
“Cho nên là vì ta không có nhu cầu chứ không phải là không cứng được?”
Bởi vì y hoàn toàn không động dục nên mới không có phản ứng sao?
Tốt quá, rốt cuộc cũng chịu lấy não ra dùng rồi. Hệ thống tiếp tục dẫn đường: “Không sai, không nghĩ về cái đó thì làm sao có phản ứng được, cho nên...”
“Cho nên hóa ra ta là một người lý trí biết nhẫn nhịn tới vậy, sẽ không bị mấy thứ bên ngoài lay động.” Vẻ mặt Đỗ Cửu tự phục bản thân, tựa như nhìn thấy dáng vẻ cao to thần thánh của mình.
Hệ thống: “...” Vấn đề nằm ở đây sao?!!!
Nó hít sâu hai hơi, nói: “Cho nên ngươi không suy nghĩ xem tại sao ngươi lại không có cái kia à?”
Hở?
Đỗ Cửu ngẩn người: “Bởi vì ta... bị lãnh cảm?”
Hệ thống: “...” Đây là trò đùa mới à?
Nó đơ mặt: “Cần ta tua lại trí nhớ giúp ngươi không? Hay là nhắc cho vài từ khóa nhé? Muốn, nữa đi, đừng...”
“Dừng!” Đỗ Cửu cắt lời nó, “Nói đi, mi muốn nói gì nào?” Y coi như đã nhìn ra Hệ thống có chuyện muốn nói với mình.
Hệ thống: “Ngươi có thể mặc quần vào trước không?” Thiệt sự quá xốn con mắt.
Đỗ Cửu im lặng một giây, mặc quần vào.
“Như vừa rồi ta đã nói đấy, không phải là ngươi không cứng được mà là do không có ham muốn tình dục.” Hệ thống nghiêm mặt nói, “Ngươi nghĩ kỹ lại xem, trước khi gặp Tần Cửu Chiêu hoặc là nói trước khi trúng Trường Xuân Ti, có phải ngươi cũng chưa từng hứng tình không?”
Hiếm khi thấy Hệ thống nghiêm túc như vậy làm Đỗ Cửu bất giác cũng nghiêm túc theo, cố nhớ lại: “... Hình như đúng thật.” Khỏi nói, là vậy thật, trước khi gặp gỡ Tần Cửu Chiêu thì đúng là y không có nhu cầu gì về mặt kia, thậm chí ngay cả tự tuốt cũng không có.
Hệ thống: “Ngươi cảm thấy vậy là bình thường sao?”
Đỗ Cửu chần chừ: “Hình như là... có hơi bất thường?” Nếu trước kia còn có thể giải thích là vì chưa từng thử qua, nhưng hiện tại rõ ràng là y đã thử tới không thể thử hơn rồi nhưng xem phim lại không có tí phản ứng nào, chuyện này hình như có hơi kỳ cục.
“Từ từ, đừng bảo mi định nói với ta rằng ta mắc bệnh nan y gì nhé?”
Hệ thống: “... Không, chỉ là ngươi thiếu mất một sợi dây*.”
Nhưng mà ngẫm lại hình như cũng có lý.
Đỗ Cửu bực mình: “Mi muốn nói gì?” Tưởng y không biết thiếu mất một sợi dây có ý gì à?
(QT: Căn huyền, “thiếu căn huyền nhi” là tiếng lóng địa phương chỉ người nông cạn, hay làm hỏng việc.)
Hệ thống lần lựa mãi mới nói một câu, chỉ ra chỗ dễ thấy nhất: “Ta nói thiếu một sợi dây đơn giản theo nghĩa đen, ngươi thật sự thiếu mất một sợi dây, hoặc nói là thiếu một khiếu, nên ngươi mới không sinh dục niệm, thậm chí tình cảm cũng đạm bạc, yên tâm đi, đợi ngươi lấy về được sợi dây này thì ổn thôi.”
Đỗ Cửu lần đầu tiên nghe được chuyện như vậy, cực kỳ ngạc nhiên: “Ta thiếu một khiếu?” Y nhớ lại ký ức từ khi mình chào đời tới giờ, hình như thật sự giống như vậy, đúng là y bẩm sinh đối với ai cũng không thể sinh ra quá nhiều tình cảm.
“Cho nên ý mi là...” Y không tin vừa rồi hệ thống nói với y là chuyện nó mới phát hiện, chắc chắn nó đã biết từ lâu rồi.
Hệ thống: “Trước kia không nói với ngươi vì cảm thấy không cần thiết, hiện giờ nói với ngươi là vì sợ ngươi cho rằng mình có vấn đề lại lẩn quẩn trong lòng.”
Đỗ Cửu nửa tin nửa ngờ: “Thật sao?” Y cứ cảm thấy vẫn sai sai ở đâu ấy.
“Không thì sao?” Hệ thống hỏi lại.
Đỗ Cửu ngẫm nghĩ, đáp: “Vậy ta phải làm gì để có lại một khiếu kia?”
Hệ thống: “Cái này dễ thôi, yêu đương thêm mấy lần là được.”
Đỗ Cửu: “...” Không phải hệ thống đang lừa y đấy chứ?
Hệ thống bày ra vẻ mặt chính trực: “Ta nói thật mà, ngươi xem không phải thế giới trước cuối cùng ngươi đã khóc sao? Nếu đổi lại là trước kia chắc chắn ngươi sẽ không khóc, vừa bắt đầu với Quỷ Vương ngươi đã có thể nếm thử cảm giác đau lòng rồi, không đúng sao?”
Hình như nghe cũng hợp lý, Đỗ Cửu trầm ngâm.
“Nói không chừng làm thêm vài lần nữa thì ngươi có thể tự tuốt được ấy chứ?”
Mắt Đỗ Cửu sáng lên, vui sướng chấp nhận cách nói này: “Có lý!”
Hệ thống khẽ thở phào: “Dù sao thì so với người khác Tần Cửu Chiêu tốt xấu gì cũng là người quen, hơn nữa không phải ngươi động lòng với Quỷ Vương sao? Coi như nối lại tiền duyên đi?”
“Còn một vấn đề.” Đỗ Cửu ngẫm nghĩ hai giây.
Hệ thống: “Gì nữa?”
Đỗ Cửu: “Dù sao cũng phải biết được Tần Cửu Chiêu là ai ở thế giới này chứ.”
Đây đúng là một vấn đề cực kỳ cực kỳ lớn.
Dựa theo quy luật của hai thế giới trước thì chắc chắn Tần Cửu Chiêu là nam chính, nhưng thế giới này có tận 2 nam chính, rốt cuộc hắn thành nam chính công Mạnh tam gia hay là nam chính thụ Cố Bạch Thu đây?”
Thái độ lần trước của Mạnh tam gia khiến Đỗ Cửu do dự, nhưng phong cách của Cố Bạch Thu thật sự không giống Tần Cửu Chiêu.
Trong phút chốc y rơi vào mơ hồ.
Đến nửa đêm Cố Bạch Thu mới trở về nhà, Đỗ Cửu nghe được tiếng mở khóa lập tực tắt máy giả vờ đi ngủ, dựa theo kinh nghiệm trước kia thì chắc chắn Cố Bạch Thu sẽ dỗ y cho y một đường lui.
Nhưng dám chừng lần này thật sự quá giận, tiếng bước chân dừng ngoài cửa phòng y một lát, nhưng cuối cùng vẫn không mở cửa bước vào mà xoay người đi mất.
Đỗ Cửu dứt khoát bò dậy đeo tai nghe cùng hệ thống chơi game online, sau đó theo lẽ đương nhiên sáng hôm sau mang theo quầng thâm mắt thức giấc, hai mắt đỏ lên rành rành.
Y nghe thấy tiếng động vội rời giường thay đồng phục ra ngoài, kết quả vẫn chậm một bước, chỉ nhìn thấy bóng lưng vừa sập cửa của Cố Bạch Thu.
Khó khăn lắm mới có can đảm nhận sai đã bị cánh cửa kia đóng lại mất, y giận dữ đá vào sô pha.
Sau đó bắt đầu làm mình làm mẩy với Cố Bạch Thu.
Toàn bộ giờ học đều nằm bò trên bàn ngủ, giáo viên môn khác tuy rằng nể mặt Cố Bạch Thu không làm khó y ngay lúc đó nhưng có thể nghĩ được khi trở lại văn phòng sẽ kể sao với anh.
Đỗ Cửu bò trên bàn thở dài: “Nhớ năm xưa ta cũng là một học sinh top đầu.”
Thiệt là thời thế thay đổi, một học sinh xuất sắc bị bắt phải học dốt, rõ ràng có thể hiểu hết còn phải giả vờ không hiểu, thiệt sự quá đắng lòng.
“Cơ Tiểu Cửu.” Lớp trưởng trở về từ phòng giáo viên, đi qua lay lay y, “Lão Cố gọi cậu tới văn phòng thầy ấy.”
Đỗ Cửu không nhúc nhích, hoàn toàn không quan tâm tới.
Lớp trước lay mấy cái thấy y quyết tâm giả vờ không hay biết, chỉ có thể khó xử quay trở lại tự giải quyết.
Sau đó mãi tới tan học Cố Bạch Thu cũng không gọi Đỗ Cửu tới nữa, mặc kệ y giả chết.
Đỗ Cửu đành phải túm tụm xem phim với hệ thống trong đầu, chắc do là thế giới BL nên kịch bản BL cũng rất được ưa chuộng, có mấy bộ rất khá làm y xem không dứt được.
Tiết cuối là tiết tự học, Cố Bạch Thu vẫn không xuất hiện, tới giờ tan học cũng không tới gọi y về cùng như thường ngày.
Đỗ Cửu xem chưa đã phải ấn tạm dừng, ngẩng đầu lên trong mắt lại đầy hoảng loạn chộp lấy cặp sách chạy tới phòng giáo viên, chẳng lẽ anh Cố thật sự tức giận sao?
Cuối cùng hay tin Cố Bạch Thu vừa mới rời đi.
Y chạy như bay đuổi ra cổng trường lại thấy được một màn khiến y giận sôi.
Chỉ thấy đối diện cổng trường đỗ một chiếc xe hơi màu đen, vệ sĩ mặc tây trang đen đứng cạnh đưa tay mời Cố Bạch Thu lên xe.
Cố Bạch Thu chần chừ một lát rồi bước lên.
Trong chớp mắt khi cửa xe mở ra, Đỗ Cửu thấy được rõ ràng Mạnh tam gia đang ngồi ở ghế sau.
Y lập tức sảy bước chạy tới, dang hai tay chặn xe.
Cố Bạch Thu hạ cửa sổ xe xuống, vừa giận vừa sợ: “Em đang làm gì thế?! Có biết nguy hiểm lắm không?!”
Đỗ Cửu bám vào cửa sổ xe phẫn hận nhìn chằm chằm Cố Bạch Thu: “Vì sao anh vẫn muốn gặp hắn ta?! Em không muốn anh gặp hắn!”
“Xuống xe!” Y nắm lấy ta Cố Bạch Thu, “Về nhà với em!”
Cố Bạch Thu giãy giụa: “Đừng quậy nữa! Tiểu Cửu nghe lời anh, anh có chuyện muốn nói với anh Mạnh, em về trước đi, anh sẽ về sớm thôi.”
Đỗ Cửu không tin, ngoan cố nắm chặt tay Cố Bạch Thu không buông: “Anh xuống xe, xuống xe!!”
Mạnh tam gia chau mày thật sâu, dùng mắt ra hiệu cho vệ sĩ đang quay đầu chờ lệnh, vệ sĩ mở cửa chuẩn bị xuống xe kéo Đỗ Cửu ra.
Đỗ Cửu thấy vậy nhân lúc đó đưa tay mở cửa xe chen vào, bò qua người Cố Bạch Thu ngồi xuống chính giữa hai người.
“Em cũng đi!”
Y bám chặt lấy ghế: “Hoặc là về nhà với em, hoặc là dẫn em theo cùng!”
Cố Bạch Thu mặt mày hoảng sợ nhìn Mạnh tam gia, kéo Đỗ Cửu lại gần mình giữ chặt lấy y, tạ lỗi với Mạnh tam gia: “Ngại quá anh Mạnh, Tiểu Cửu còn nhỏ không hiểu chuyện, mong anh bỏ qua cho.”
Người hơi quen biết với Mạnh tam gia đều rõ hắn có bệnh ở sạch rất nặng, cực kỳ ghét tới gần người lạ, mấy kẻ chán sống từng muốn bò lên người hắn giờ này không rõ đã trôi về đâu rồi.
“Em không nhỏ!” Hai từ còn nhỏ này rõ ràng động chạm tới Đỗ Cửu, y tránh khỏi tay Cố Bạch Thu, cố gắng bày ra dáng vẻ người lớn, ngồi xong mới kiềm lại cảm xúc, “Anh yên tâm, em chỉ ngồi bên cạnh thôi, sẽ không cản trở hai người nói “chuyện quan trọng” đâu.”
Nói rồi quay đầu nhìn Mạnh tam gia, đôi mắt hồng hồng trừng hắn: “Làm sao, chẳng lẽ đường đường là Mạnh tam gia lại sợ một học sinh còn chưa tốt nghiệp cấp 3 như tôi à?”
Y thẳng lưng, hất cằm lên, cố gắng khiến bản thân tăng thêm khí thế, nhưng nhìn đồng phục học sinh trên người thì trông như nào cũng giống đứa nhỏ đang giận lẫy người lớn.
Mạnh tam gia nhìn chằm chằm y một lát mới quay sang gật đầu ra hiệu với vệ sĩ: “Đóng cửa.”
Đỗ Cửu lập tức giương cằm để lộ ra vẻ đắc ý.
Cố Bạch Thu khẽ thở phào, kéo y về phía mình.
Xe chạy bon bon trên đường, Đỗ Cửu nhìn Mạnh tam gia bên trái lại nhìn Cố Bạch Thu bên phải, rơi vào trầm tư thật sâu: “Rốt cuộc thì hai người họ ai mới là Tần Cửu Chiêu?”